Hồng Thu thị thoáng giật mình, cho là nói láo, dĩ nhiên không tin, cười lạnh xoa năm ngón tay sơn màu mỉa mai: "Nghe đồn Tây Vực đều là lũ man rợ, ta chưa bao giờ tin tưởng, phải hôm nay gặp cốc chủ thì mới được sáng mắt ra."
"Phu nhân nói đúng, sa mạc là vùng đất hoang dại, con người chúng ta khó tránh khỏi thô thiển, tục tằn, làm sao có thể hiểu lễ nghĩa như phu nhân." Vừa nói lời này, Mạc Tử Liên thậm chí còn xếp hai tay ngang bụng, nhẹ nhún mình, mỉm cười dùng lễ tiểu thư đài các đáp trả.
Hồng Thu thị thấy vậy, tái mét cả mặt mày, vò khăn tay rồi nhả ra ba chữ: "Vô liêm sỉ..." Đoạn đứng dậy bỏ vào trong.
Hồng Tùy không nhìn theo phu nhân, ánh mắt tập trung đánh giá vị khách, hàng ria tỉa tót nhích lên, nhích xuống theo mép môi giần giật. Bằng một cử chỉ kiểu cách lai giữa truyền thống và Tây Vực, ông ta cười như nịnh đầm: "Ai da, tính cách thê tử trước giờ đều thế, gần đây lại sầu não lo lắng cho bào đệ nên là... Ai da, thực làm cốc chủ chê cười rồi."
"Cung chủ đừng đa lễ." Y tiếp tục giả bộ nhã nhặn: "Ta coi khí sắc lệnh phu nhân, dám đoán bà cũng đang buồn bực việc tư gia. Người trên đời luôn gặp các giây phút khó kìm lòng. Mạc mỗ cũng đâu phải kẻ hẹp hòi, dĩ nhiên có thể thông cảm cho cung chủ."
Hồng Tùy bị y chọc cứng đờ nụ cười, da mặt cũng dày dạn để tiếp tục cười tủm tỉm thực tự nhiên, khéo léo chuyển 'củ khoai nóng phỏng tay' này qua Lý Thương Lan đã đứng dậy.
Lý Thương Lan trông có chút lôi thôi, tóc buộc rối, y phục vừa nhăn vừa lộn xộn, thâm quầng mắt, hõm má tiều tụy, thần sắc u uất, ánh mắt tiêu thất vẻ cà lơ phất phơ mà vô cùng kín đáo, lãnh tĩnh. Vuốt chiếu lệ hai tay áo, hắn ôm quyền: "Cảm tạ cốc chủ rộng lượng nhận lời cứu giúp, Lý mỗ nhất định sẽ ghi nhớ mối ân tình này."
Mạc Tử Liên 'xì' cười đáp: "Cho ta xin, đừng nhận ân quá sớm, nhược bằng lỡ đâu ta ngu dốt, chọt chọt hai cái làm chết Thu đường chủ, các ngươi lại chẳng nháo nhào lên quy kết ta mưu đồ ám hại, lòng dạ độc ác đi."
"Hi vọng chuyện ấy không xảy ra." Lý Thương Lan cũng không khó chịu với lời châm biếm đó, gật đầu mời hai người đi theo mình. Hồng Tùy mất tự nhiên xoa xoa cằm, vờ vội vàng cáo từ.
Trước khi Hồng Hồng chủ kịp lén lút lánh đi, Mạc Tử Liên còn cố tình ngoái đầu đâm chọt: "Lệnh phu nhân đường đường là nội nhân của cung chủ, hiển nhiên không phải chờ đợi người ta tặng quà. Cung chủ nếu có lòng thì hãy mua cho lệnh phu nhân hộp son mới đi, chứ cứ dùng đồ 'không sạch sẽ' thì mai sau lỡ bị thứ gì 'không sạch sẽ hơn' đeo bám, nhẹ thì bệnh tật triền miên, nặng thì đoản mệnh. Ta không biết đâu đó."
Hồng Tùy hít một hơi thật sâu, tỏ ra bình chân như vại bước ra sảnh ngoài, sau đó thình lình hất đổ một cái bàn, trầm mặt hạ lệnh cho cấp dưới: "Mau đi kiểm tra cửa tiệm ta mới mua son tặng phu nhân!"
.
"Đệ cũng hay lắm," Quân Huyền khe khẽ thì thầm vào tai Mạc Tử Liên khi đang trên hành lang gấp khúc dẫn tới gian trong, "vừa đến địa bàn của người ta mà đã chọc tức cả phu lẫn thê chủ đất rồi. Ta chưa biết mình có đánh lại Hồng cung chủ hay không đâu đấy..."
"Không sao, một mình huynh có thể đánh không lại nhưng ta ở cùng huynh, chúng ta tuyệt đối không thua ai." Mạc Tử Liên hếch mũi tự tin đáp.
Quân Huyền bị ngữ khí 'chúng ta là đệ nhất' của y chọc cười.
"Mời." Lý Thương Lan dẫn hai người vào một căn phòng khép kín được chia thành ba gian, hai gian trong cách biệt với gian ngoài bởi một tấm rèm mỏng, bên cạnh gian đặt giường ngủ là gian bày biện thư án và bút viết thư pháp. Mạc Tử Liên xoa môi, cười khẽ một tiếng: "Mạc mỗ không ngờ Thu đường chủ cũng là người nho nhã."
Lý Thương Lan làm như không nghe thấy gì, vén rèm gọi: "Sư huynh."
Khác với tưởng tượng của Quân - Liên về một Thu đường chủ bị thương nguy kịch dựa trên biểu hiện khẩn trương của Chúc Sênh, người thật trông gần như hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng qua là khí sắc hơi tái nhợt. Vẫn là kiểu áo tay bó thêu mây uốn như vảy mực, tóc xõa bung tùy tiện, Thu Nhậm đang chèn gối đầu vào mặt một con nhóc giãy giụa kịch liệt.
Lý Thương Lan hồn vía vút khỏi xác la toáng lên: "Hạ Cẩn! Ối, ối, ối! Sư huynh mau thả nó ra! Thả nó ra! Chết người đó!"
"Hộc, hộc, hộc!" Hạ Cẩn được Lý Thương Lan kéo khỏi tay Thu Nhậm, đôi chân mềm nhũn vì kinh hãi té ngồi xuống sàn, mặt mày xanh lét như tàu lá, thở hổn hển. Lý Thương Lan vừa giúp nó nhuận khí vừa vỗ ngực gọi hồn về xác hỏi: "Con nhóc này, ngươi không thật thà hầu hạ sư bá đàng hoàng mà đắc tội tày trời gì nữa rồi hả? Hả?"
Hạ Cẩn túm váy khóc òa lên trỏ vào con người nhởn nhơ trên giường, rưng rức ngọng lời: "Hức, hức... Sư hụ, sư hụ, con đâu có làm gì quá đáng đâu! Oa oa, hức, hức... Sư hụ, con chỉ, con chỉ trêu sư bá, hức, bây giờ mất hết công lực thì, thì, thì sẽ yếu hơn sư phụ... Về sau sẽ bị sư hụ chèn ép chết thôi mà, oa..."
Lý Thương Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hách dịch của con bé khi nói câu đó, run rẩy cả người trợn mắt nhìn sư huynh. Thu Nhậm cười khẩy, thản nhiên ngồi gác chân chữ ngũ trên giường nhìn lại hắn.
Lý Thương Lan thiếu điều dập đầu xin sư huynh tha mạng, tét mông con nhóc đồ đệ mắng mấy câu 'không biết điều, ăn nói vớ vẩn' linh tinh, lang tang tại chỗ.
Cảnh tượng này vào mắt Mạc Tử Liên trông chẳng khác gì mẹ và con gái ôm nhau, che chở nhau trước người cha vũ phu cả. Xua tan suy nghĩ này, y tập trung vào điểm trọng yếu trong lời con nhóc: Thu Nhậm mất hết công lực.
Sau khi Hạ Cẩn nguôi ngoai sụt sùi thì Lý Thương Lan phạt nó đi ra đứng ôm cột nhà rồi mới tiếp tục chính sự được. Mạc Tử Liên quấn quấn tóc nói: "Nhiều lúc ta hoài nghi về danh xưng chính đạo của các ngươi, tà đạo ta đây cũng chưa bằng."
Lý Thương Lan cười gượng hai tiếng, thấy Thu Nhậm rề rà túm tóc thì 'chân chó' chạy đến thay sư huynh cột tóc, bàn tay Thu Nhậm hơi khựng lại với đôi chút miễn cưỡng rồi thả xuống. Lý Thương Lan cột xong rồi còn ân cần đệm gối sau lưng cho sư huynh dựa vào, cao giọng gọi đệ tử dâng trà bánh. Trước khi sư đệ tiếp tục dẫn chủ đề, Thu Nhậm ra hiệu, tự mình mở lời: "Địa bàn hoạt động của Tuyệt tập trung chủ yếu tại vùng phía tây này."
"Hai ngươi có lục tìm được bằng chứng gì không? Danh sách, bút tích, tín vật hay gì đó tương tự vậy?"
"Sạch sẽ." Lý Thương Lan đáp: "Hoàn toàn sạch sẽ. Mỗi quán đều sẽ có một chủ nhân riêng biệt, một ấn tín riêng biệt, chưa thấy ai khác liên hệ giữa các quán với nhau" Đáy mắt hắn chợt tối sầm xuống, nắm tay siết lại, "ngoài ả nữ tử mà cốc chủ hẳn là biết đấy."
"Còn về phần manh mối về kẻ đã gϊếŧ Trục đường chủ của hai người thế nào rồi?" Quân Huyền nhạy bén chuyển chủ đề.
Thu Nhậm vươn tay cầm tay sư đệ, cười khinh mạn: "Dính vào bạch phiến, chẳng chết đêm nay cũng chết trưa mai, chúng ta không muốn thừa nhận gã ta nữa."
Lý do Bồng Vân các luôn đứng cuối trong Ngũ đại phần lớn là vì kinh doanh sòng bạc, nơi mà hạng người hỗn tạp nào cũng lui tới, nơi chuyện xấu xảy ra hàng ngày nhiều hơn chuyện tốt. Đề phòng vò mẻ lại thêm sứt nên kể từ thời lão các chủ, Bồng Vân đã thêm vào môn quy vài điều, trong đó có: nghiêm cấm sử dụng thuốc phiện, đặc biệt là bạch phiến. Trục đường chủ vi phạm môn quy dẫn đến cái chết, xem như mất quyền được môn phái đòi lại công đạo.
"Vậy, hai người vẫn muốn theo chuyện này sao?" Quân Huyền cẩn thận hỏi.
"Theo." Lý Thương Lan nhất quyết đáp: "Chúng làm sư huynh ta bị thương, ta sẽ theo đến khi nào diệt sạch không còn một mống mới thôi."
Quân Huyền thoáng lâm vào nghiền ngẫm, thay vì nói mấy lời khuyên can vô dụng thì chỉ bảo: "Dẫu biết vũng lầy trước mắt nhưng ai cũng muốn sa vào, hy vọng các hạ nhớ giữ chặt đầu dây bảo hộ."
"Hừm." Thu Nhậm lại cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng: "Quả là chuyện này liên đới rộng rãi, cơ hồ bao hàm mọi tầng lớp sĩ nông công thương, giống như một loại tà giáo..."
Tà giáo. Quân Huyền lưu ý hai chữ này.
Mạc Tử Liên nhắm mắt lại. Có điều không đúng ở đây, chẳng nghĩa lý gì giải thích được cho sự tín nhiệm tới dường này của Phó tướng dành cho Y Nhã khi đặt nàng ta làm người liên hệ giữa các quán sát thủ. Với lại nếu Lý Thương Lan nói sự thật thì việc này càng vô lý hơn, vì chứng tỏ nàng ta đã làm người liên hệ trước cả khi Xuyên Sơn xảy ra chuyện.
Vô nghĩa, việc này hoàn toàn vô nghĩa. Y dám chắc Phó tướng chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nếu thế thì có lẽ chính Y Nhã đã tìm cách đoạt được vị trí đó. Nhưng làm người liên hệ giữa các kỹ quán có ích lợi gì cho nàng ta?
Tìm người.
"Sư huynh!" Tiếng Lý Thương Lan lo lắng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của y, y mở mắt, thấy Thu Nhậm đột ngột trắng xanh mặt mũi, mắt hấp háy với tiêu cự tan rã được sư đệ vội vã dìu nằm xuống.
Tâm trí Mạc Tử Liên bén nhạy nhận ra triệu chứng này: "Chiết Xuân Giang cổ?" Bảo sao Lý Thương Lan không để Thu Nhậm tự buộc tóc. Loại cổ độc Chiết Xuân Giang này khi đi vào kinh lạc vật sống sẽ kìm hãm khí huyết 'đi lên trên' và có xu hướng 'đổ xuống dưới'. Vậy nên người trúng Chiết Xuân Giang luôn phải nằm và trở mình liên tục, cổ này không gϊếŧ chết vật chủ mà chỉ khiến vật chủ thành ra tàn phế: khí huyết là thứ cơ bản để duy trì sự sống còn không lưu thông bình thường thì nói gì đến công lực?
Thu Nhậm chỉ khẽ quay mặt vào trong khi Mạc Tử Liên nói tới hai chữ 'tàn phế' và âm thầm cắn môi với vế 'cả đời sau chỉ có thể nằm trên giường', gò má trắng toát. Lý Thương Lan mới là người phản ứng mạnh nhất, cả khuôn mặt sầm xuống như bãi tro tàn, hốc mắt ửng đỏ ngầu, thần tình tựa hồ sụp đổ, hai tay víu lấy tay sư huynh, thở dốc hai hơi mới cắn chặt răng, cất lên lời: "Làm sao để chữa?"
"Xác thực là có cách chữa." Mạc Tử Liên cũng không phụ lòng trông đợi của họ, quen tay sờ môi nghiêm túc đáp: "Cách này khá mất thời gian nên thường thì bệnh nhân đã bị tổn hại đôi chút nhưng càng chữa nhanh thì càng tốt thôi. Cách chữa, nói cho dễ hiểu là lấy máu dẫn cổ, với lượng máu cần thiết ít nhất ngang với lượng máu của vật chủ và máu này đã trải qua quá trình luyện thuốc rồi."
Lý Thương Lan đột nhiên biến sắc mặt, hỏi: "Chẳng lẽ máu ta cần là..."
Mạc Tử Liên gật đầu: "Máu của dược nhân."
Lòng Lý Thương Lan chùn xuống, nặng trình trịch: luyện dược nhân cũng giống như luyện độc vật, có xác suất, khi thì thành công, khi thì thất bại, với nguyên liệu là người sống nên bị liệt vào hạng Tà thuật cực độc ác. Mọi hành vi dùng con người để luyện chế đều bị đánh giá là vô nhân tính.
"Thực sự không còn cách nào khác?"
"Không. Hàm Hương Trảo qua thời gian cũng sẽ phai mùi, còn Chiết Xuân Giang để lâu thì kinh lạc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, dẫn đến cả người ốm yếu, tuổi thọ không dài."
Lý Thương Lan biết bản thân có thể không quan tâm đến một hay hai sinh mạng vô danh nhưng sư huynh thì sẽ không, bảo Thu Nhậm phải chấp nhận một sinh mạng khác chết thay cho mình, y chắc chắn không bao giờ đồng ý. Nhưng Thương Lan càng không thể để cả đời còn lại của sư huynh bị hủy thế này.
Lý Thương Lan hơi cụp mi, dường như đã ra quyết định.
.
Sau khi Hồng Thu thị thăm hỏi xong rồi rời đi, Thương Lan mới trở lại với sư huynh.
"Sư huynh." Lý Thương Lan đốt đèn lên, chọn lấy vài cuốn thư pháp trên giá sách mang đến giường, ngồi xuống liếc liếc Hạ Cẩn đang chu chu mỏ đấm bóp chân cho sư bá trong khi Thu Nhậm kiểm tra cái nỏ nhỏ của con bé, trên đùi đặt cái nỏ khắc mây của lão các chủ truyền lại cho Thương Lan.
Lý Thương Lan thấy mình gọi ba lần mà y vẫn chưa chịu chú ý đến mình, bèn dứt khoát nằm bẹp xuống trên chân sư huynh. Ai ngờ sư huynh thình lình lên tiễn, giương cái nỏ trẻ con bắn một phát sượt qua tai Hạ Cẩn.
Con bé đờ ra, dại mặt nhìn sư bá vẫn đang chĩa nỏ về phía nó rồi méo xệch mặt òa khóc sà xuống đất ôm chân 'sư hụ': "Sư, sư hụ... Sư hụ mau cứu con! Hức, oa oa..."
Lý Thương Lan vuốt mồ hôi, vỗ lưng nó hỏi Thu Nhậm: "Nó lại đắc tội gì với sư huynh rồi?"
"Đâu có. Ta kiểm tra coi nó còn nhắm chuẩn không thôi." Thu Nhậm thản nhiên ném cái nỏ xuống chân Hạ Cẩn đang sụt sịt chùi nước mũi vào ống quần sư phụ.
Hạ Cẩn luôn ỷ mình là đồ đệ của các chủ nên trước giờ chẳng sợ ai trong Bồng Vân, chỉ sợ hãi duy nhất một Thu sư bá này. Y nói đi hướng đông, nó nào còn biết ba hướng còn lại. Nhưng cứ nghĩ sư phụ ta là các chủ thì nó càng không cam tâm mình phải sợ đường chủ nên cơ hội vừa đến liền tranh thủ 'lên mặt' tí xíu, đâu biết sẽ bị chỉnh thế này, hu hu...
Lý Thương Lan sắm chuẩn vai 'mẹ hiền' kéo con bé đứng dậy rồi phủi váy cho nó: "Ngươi cũng mười hai tuổi rồi, đâu còn là nữ hài nhi nữa mà cứ lăn lết ăn vạ, ra dáng tiểu cô nương một chút coi."
"Mười hai tuổi rồi? Tức là ba năm nữa hất qua nhà khác được rồi." Thu Nhậm tùy tiện lật ra một cuốn thư pháp. Thương Lan nghe đến chuyện cưới gả, hứng thú nhìn con bé kỹ hơn.
Dáng người Hạ Cẩn thấp bé, trông nhỏ hơn tuổi thật, còn hay cư xử như tiểu lưu manh, tính nết dầu kém nhưng vớt vát nhờ khuôn mặt xinh phết, má đào môi tim, ăn nắng nhanh mà bay nắng cũng nhanh giống sư huynh nên da dẻ trắng sáng, nào sợ không ai thèm. Từ ngày sư huynh dẫn Hạ Cẩn về phái, hắn đã quyết tâm dưỡng dục con bé thật tốt, nhất định cũng phải làm hôn sự của nó ra trò.
"Không gả đâu!" Hạ Cẩn cắn đôi môi méo xệch, mắt ầng ậng nước, nói: "Trừ phi sư phụ tìm được ai đánh thắng sư bá trong ba chiêu, bằng không con chết cũng không gả!"
"Dĩ nhiên rồi. Con nghĩ sư phụ là ai? Ta á, ngay từ bây giờ còn muốn bắt sắp nhóc đi ở rể luôn cơ, sai nó làm cu li cho sướng miệng rồi ba năm sau xem từng đứa có đánh thắng sư bá con không, sau đó hất vội bát nước này đi!" Lý Thương Lan tự cho là suy nghĩ chu toàn, đắc ý xoa cằm.
Thu Nhậm cười nhạt liếc hắn: "Tiền ăn, mặc, ngủ nghỉ của tụi nó ai chi? Hay ngươi tính bán thân nuôi rể?"
"..." Lý Thương Lan há há miệng.
"Dù ngươi bò lên giường ta hằng ngày thì vẫn sẽ không nhận thêm được một xu. Ở đâu có cái đạo lý xài đồ của chính mình mà phải trả tiền chứ, hừ." Rồi y nhíu mày nhìn Hạ Cẩn: "Ta dạy ngươi thế nào mà ở đây khóc lóc? Chuyện cưới gả của ngươi còn xa tận ba năm, tức là ngươi có ba năm để biến mọi thằng nhãi muốn cưới ngươi thành thái giám để khỏi gả, đấy."
Lý Thương Lan đã kịp bịt tai con bé và vác nó ra ngoài.
"Sư huynh." Con bé vừa đi ra, cả người Thu Nhậm chầm chậm trượt xuống như bị rút hết sức, đôi mắt nhắm chặt. Lý Thương Lan ôm y nằm xuống, săn sóc đè hai ngón tay vào thái dương y xoa ấn. Bàn tay Lý Thương Lan không chai cứng mà lại mượt như tay thư sinh, đều nhờ lão các chủ thưởng thức tài hoa thư pháp của hắn. Sắc mặt Thu Nhậm tái nhợt, hơi thở đứt quãng.
Lý Thương Lan hiếm khi được thấy sư huynh yếu thế hơn bản thân, kìm lòng không đậu cúi đầu hôn y. Thu Nhậm đang yếu, lần đầu tiên biết cảm giác bị hôn hụt hơi, cau mày đẩy hắn ra: "Đàng, hoàng..."
Lý Thương Lan lại không muốn bỏ qua, nhẹ nhàng giữ tay sư huynh nằm yên, chậm rãi hôn liếm xuống xương quai xanh y. Thu Nhậm cắn môi, tránh né bàn tay định xốc vạt áo mình lên nhưng rốt cuộc cũng 'thất thân vào tay giặc', run rẩy thở gấp, vô lực trừng hắn.
Lý Thương Lan bị trừng cho ngứa ngáy toàn thân, khàn giọng lải nhải: "Tháng qua sư huynh giành mất mười đêm rồi, ta chỉ được có bảy, bây giờ sư huynh phải bù cho ta đi chứ..."
Thu Nhậm nhắm chặt mắt, kháng cự lấy lệ hai, ba cái rồi mặc cho Lý Thương Lan vui vẻ làm loạn. Xong xuôi, sư đệ ôm y vào ngực, hôn nhẹ bàn tay chai cứng của y, hỏi: "Sư huynh, huynh nói thật với ta đi, huynh không thích thư pháp phải không?"
Lão các chủ sinh thời cũng là người 'nửa tao nhân', dạy hai đồ đệ không chỉ võ mà còn vài nét văn chương, ông còn có niềm đam mê đặc biệt với thư pháp. Sau khi sư phụ mất, Lý Thương Lan cũng cất hết bộ sưu tập của ông, phần vì để giữ gìn, phần vì lờ mờ cảm thấy sư huynh không thích chúng.
Thu Nhậm mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn. Thương Lan*, một chữ uy, một chữ nhã, người cũng như tên, đường nét góc cạnh mà không tục khí, hài hòa phối với nét thanh tao, môn trang Bồng Vân làm hắn toát lên sự trầm ổn, nghiêm minh.
* Thương là cây thương, Lan là hoa lan.
Lý Thương Lan bị nhìn như vậy, lại không nhịn được ngậm lấy hai cánh môi kia triền miên.
"Sư huynh biết không? Từ nhỏ tới lớn, trong mắt Thương Lan, sư huynh giống như kim cúc nở giữa thu, 'hàn phong giá tiết, nhất cành độc tú*', bản lĩnh hơn người, há lại phải lùi về đằng sau một ai?" Hắn càng nói, giọng càng tan vỡ thành tiếng nức nở: "Thu đại tỷ dạy đúng, nếu không phải ta xuất hiện... thì sư phụ vẫn sẽ yêu thương huynh nhất, Bồng Vân này đáng lẽ nên thuộc về huynh..."
* Gió lạnh trời buốt, một cành một hoa.
Thu Nhậm bất chợt giật mạnh tay khỏi Thương Lan, quay mặt đi nói: "Những năm qua ta chấn hưng Bồng Vân các vì ngươi, thì ra trong lòng ngươi chưa bao giờ công nhận."
Lý Thương Lan sững sờ: "Không, ta không - ..."
Y nghiến răng ngắt: "Giao thừa năm nay ta không cõng ngươi về nhà được, ngươi tự đi một mình đi. Bây giờ thì cút ra ngoài, ta mệt rồi."