Hóa Nan Thức

Chương 14



“Vị công tử này mời vào, bổn tiệm cổ vật nào cũng có!” Người trông hàng thấy có người vào tiệm lập tức nhiệt tình nghênh đón.

“Chiếc nhẫn đá này không tồi.” Vân Cẩm Nghị cầm một chiếc nhẫn đá màu lục bích lên xem.

“Công tử thật có con mắt! Đây là nhẫn đá phục sức của Kính Vương tiền triều, trừ bổn *** ra thiên hạ ko có cái thứ hai.”

“Nga? Vậy sao?” Vân Cẩm Nghị giả vờ đánh giá một lượt, rồi nói với người đứng bên cạnh: “Hồng Nhi, ngươi xem chiếc nhẫn đá này thật sự là di vật tiền triều để lại như lời hắn nói sao?”

“Công tử, Hồng Nhi đối với cổ vật không chút thông hiểu, không nhìn ra cái gì cả.”

Người trông hàng đứng một bên vội nói: “Vị công tử này, bổn tiệm tại Vân thành cũng tính là có chút danh tiếng, chính là nhờ vào chữ tín, tuyệt không có hàng giả, điểm này ngài có thể yên tâm.

Vân Cẩm Nghị cười, nói với người trông hàng: “Nhẫn đá này ta rất thích, nhưng cứ cảm thấy bên trong có chút tì vết, theo lý mà nói thứ quý giá thế này không nên có tì vết như vậy. Thế này đi, các ngươi gọi ông chủ ra, ta và hắn xác nhận một chút, nếu xác nhận là thật, ta lập tức đưa ngân lượng năm vạn hai, thế nào?”

Người trông hàng vừa nghe, nhìn nhìn Vân Cẩm Nghị toàn thân phát ra quý khí, vội nói: “Vị công tử này xin đợi một lát, tiểu nhân lập tức gọi chưởng quầy ra!”

Người trông hàng chạy đi gọi người, Vân Cẩm Nghị tiếp tục giả vờ nhìn chiếc nhẫn đá đó, Hồng Nhi đứng sau y nói: “Công tử, ngài cảm thấy ngài có thể xuất ra năm vạn lượng sao?”

“Lời này nói bậy rồi. Dù sao ta cũng là phú thương kinh thành, chỉ cần một phong thư của ta, đừng nói năm vạn lượng, năm trăm vạn lượng cũng không thành vấn đề.”

Hồng Nhi cười một cái, không nói nữa, mà lặng lẽ đứng một bên.

Người trông hàng đó dẫn ông chủ của họ ra, ông chủ tiệm cổ vật Vương Thủ Minh gần bán trăm vừa nhìn rõ người đến liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Vân___” Một tiếng ‘Vân thiếu gia’ còn chưa gọi ra miệng, Vân Cẩm Nghị đã nói chen vào.

“Không biết chưởng quầy đây xưng hô thế nào?”

“Này…” Vương Thủ Minh nghi hoặc nhìn y, lẽ nào không nhận ra hắn?

Chỉ thấy Vân Cẩm Nghị thầm nháy mắt với hắn, Vương Thủ Minh khéo léo lập tức phát giác ra cái gì.

“Bỉ nhân họ Vương, vừa rồi nghe tên trông hàng nói công tử ngài rất thích nhẫn đá này, vậy xin cứ xem kỹ.”

“Thì ra là ông chủ Vương, hân hạnh hân hạnh. Ngài xem, nhẫn đá này bất luận là màu sắc hay ôn độ đều biểu hiện rõ là vật thượng đẳng, nhưng bên trong sao lại có tì vết đốm đốm?”

“Nga? Để ta xem xem.”

…..

Nửa canh giờ sau, Vân Cẩm Nghị và Vương Thủ Minh cuối cùng định giá của nhẫn đá đó. Người trông hàng của cửa tiệm bưng một cái ghế cho Hồng Nhi để nàng ngồi một bên chờ đợi.

Bên kia giá hàng, Vân Cẩm Nghị cầm bút ghi: “Ông chủ Vương, trước đó là ta hiểu lầm rồi, nếu nhẫn đá này đích thật là di vật tiền triều, ta cũng sẽ tuân thủ ước định bỏ ra năm vạn lượng. Đây là thư do ta tự tay viết, trên mặt có ấn chương của ta, sau khi ngươi đi tự sẽ có người giao năm vạn lượng cho ngươi. Nhẫn đá này cũng đợi ngươi phái người lấy đủ tiền rồi ta mới đến lấy, thế nào?

“Vậy đa tạ công tử.”

Hai người hàn huyên một lượt, Vân Cẩm Nghị mới gọi Hồng Nhi cùng rời khỏi.

“Công tử, từ Vân thành đến kinh thành, nhanh lắm cũng phải một tháng, ngài dự định chừng nào lấy nhẫn đá này về?” Trên đường đi, Hồng Nhi hỏi.

“Không gấp, đồ tốt không thể gấp, cho dù đến lúc đó ta không còn ở Vân thành, thì nhẫn đá đó cũng được lưu lại cho ta. Đã là đồ của ta thì ta hà tất phải gấp gáp chiếm hữu?” Vân Cẩm Nghị toàn thân thả lỏng, tâm tỉnh rất tốt.

Tối đó, Vân Cẩm Nghị thoải mái tắm rửa, khi chuẩn bị lên giường ngủ thì đột nhiên cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Phần bộ vị giữa hai chân không mấy thành thật, đại khái đã hơn một tháng y không hành phòng rồi… đây là chuyện yếu mệnh, tuy nói thời gian trước luôn bị Quyền Anh thượng, nhưng ít nhất y cũng được hưởng thụ.

Ách, sao lại nghĩ tới Quyền Anh rồi?! Lẽ nào y có xu hướng bị thượng?!

Dục cầu bất mãn, dẫn tới tâm phiền ý loạn.

Nghẹn một lúc, Vân Cẩm Nghị từ bỏ vói tay vào trong quần mình.

Mẹ ơi, không ngờ y cũng có ngày tự dùng tay giải quyết!

Nằm trên giường, tay vói vào trong quần mình nhu động lên xuống, có thể thật sự là do cấm dục quá lâu, chỗ đó cứng ngắc.

Rất lâu, Vân Cẩm Nghị không kìm được co người, dịch thể đặc sệt từ hạ thân bắn ra.

Bắn rất nhiều a…

Tùy tiện lau tay, Vân Cẩm Nghị nằm trên giường lại không ngủ được, trở tới trở lui, đầu óc dị thường thanh tỉnh.

Cuối cùng y phiền não đứng lên xuống giường, ngủ không được thì không ngủ nữa, ra ngoài dạo quanh cho tới khi nào buồn ngủ thì trở về ngủ!

Hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, Vân Cẩm Nghị bên trong mặt áo ngủ, bên ngoài khoác trường bào một mình đi dạo trong Ám Đường.

Haizz, sao y lại có cảm giác thế nhân đều say chỉ duy nhất y tỉnh táo? Không, là ‘thế nhân đều ngủ chỉ duy mình y thức’ mới đúng! Người quả nhiên không thể quá nhàm chán, nếu không sẽ giống như y bây giờ phải tìm lạc thú trong đêm nguyệt hắc phong cao.

Càng đi càng tỉnh táo, y tùy tiện đi loạn như vậy, giữa đường đụng phải vài người của Ám Đường, bọn họ không xem y là gì.

Trước mặt có một thính đường, y nhớ Hồng Nhi từng dặn dò y không được đến đó. Lúc đó y không hỏi tại sao không cho y tới đó, vì một tổ chức như Ám Đường mà nói, những nơi tương đối hắc ám thì y cũng không có hứng thú ghé thăm.

Nhưng đêm nay chính là đầu óc đã sẵn không bình thường, nếu không cũng sẽ không nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài tìm cảm giác.

Thế là Vân Cẩm Nghị lặng lẽ đi tới, cho dù không có ai giám thị y cũng làm như đang đi tập kích, trốn đông trốn tây tiếp cận nơi đó. Càng lúc càng gần, Vân Cẩm Nghị cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có chút khẩn trương và hưng phấn.

Lại gần thính đường, bên trong trống trải một mảnh, tĩnh lặng tựa hồ không có người nào ở đây.

Nhưng y vẫn giống như kẻ do thám chân chính khẩn trương chú ý, không dám tạo ra chút âm thanh.

Vân Cẩm Nghị trốn sau một bức tượng đồng quan sát toàn đại thính, hy vọng có thể nhìn thấy thứ gì hiếm lạ ít thấy, ví dụ như để y phát hiện có ám môn vào mật đạo gì đó.

“Ô___”

Một tiếng kêu bi ai truyền vào tai Vân Cẩm Nghị, khiến y xém chút lăn ra từ sau tượng đồng. Trong đêm đen lặng lẽ đột nhiên truyền tới âm thanh chói tai như vậy thật sự khiến người ta có chút sởn gai óc.

Từ từ, âm thanh đó dần thấp xuống, sau đó không còn nữa.

Tim Vân Cẩm Nghị đập nhanh tới mức sắp bắn ra ngoài, nửa ngày không dám di chuyển. Sau khi âm thanh đó không còn nữa, y mới dám rón ra rón rén bước ra như con mèo.

Nhưng phía trước lại không có lối đi, mà là góc chết của thính đường.

Mang trái tim thấp thỏm, tuy lòng rất sợ hãi, nhưng không biết tại sao dục vọng muốn tiến lên một bước tìm hiểu lại cường liệt hơn hẳn.

Một đạo thạch môn hắc sắc.

Vừa rồi Vân Cẩm Nghị còn nghe thấy có người ở trong này hơi vang động, nhưng ngay khi y lại gần thì không còn âm thanh gì nữa.

Cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng, lẽ nào đối phương phát hiện ra y rồi?!

Cân não rối loạn cuối cùng cũng tỉnh lại, Vân Cẩm Nghị cũng không còn để tâm đi rón ra rón rén nữa, quay người co cẳng chạy.

Sau lưng có tiếng cửa đá trầm nặng mở ra, thanh âm thân thể xé không lao tới cũng trở nên rõ ràng.

Cả đời này Vân Cẩm Nghị đều chưa từng chạy bán mạng thế này, người sau lưng đó muốn đuổi theo y, y đột nhiên rất sợ hãi, đối phương sẽ giết y, nhất định là vậy!

Càng lúc càng gần, người sau lưng tóm được một tay y, Vân Cẩm Nghị phát điên giãy dụa, cuối cùng rút được cánh tay của mình ra.

Kết quả còn chưa chạy được vài bước, đã bị đối phương kéo cả người lại.

“A! Cứu mạng a!”

Vân Cẩm Nghị kinh hoảng kêu lớn, đối phương thô lỗ vặn người y, tiếng kinh hô của Vân Cẩm Nghị cũng theo đó ngừng lại.

Là Quyền Anh.

Nhưng, biểu tình của hắn âm trầm không giống người, mà giống như ác quỷ vừa mới từ địa ngục chui lên.

Mắt của hắn, hình như là màu máu đỏ…

“Ngươi, ngươi…” Vân Cẩm Nghị phát hiện bản thân lần đầu tiên sợ hãi một người đến vậy. Ánh mắt vô thức đảo vào trong thạch môn, trong thạch môn nửa mở, một di thể nữ nhân nằm trong vũng máu…

Mái tóc dài của nữ nhân buông xõa, tung tóe trong màu huyết sắc ám hồng, giống như dung nhập làm một thể.

Ánh mắt Quyền Anh nhìn y giống như muốn xé nát y, y có một dự cảm, cảm thấy mình sắp biến thành nữ nhân đó.

Vân Cẩm Nghị lùi về từng chút một, lúc này Quyền Anh không phải Quyền Anh bình thường mà y biết, y tuyệt đối không lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn vào lúc này.

Kết quả còn chưa lùi được một tấc, đã bị đối phương một tay túm lấy kéo thẳng vào bên trong thạch môn.

“A ô!” Đau quá! Vân Cẩm Nghị bị ném xuống đất, thạch môn đó thoáng chốc đóng lại trước mắt y.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng làm bậy!”

Quyền Anh nhìn nam nhân dưới đất liên tục lùi ra sau, hắn liền có một dục vọng rất cường liệt muốn phá hủy người này.

Đúng, hắn muốn phá hủy người này, hắn phải xé nát y ra sau đó ăn sạch vào bụng, giống như hắn đã hủy diệt những người khác.

“A!” Vân Cẩm Nghị kêu lớn một tiếng, đau đớn như kim châm, đối phương cắn một phát lên cổ y, rất hung tàn.

Quyền Anh ngửi được vị đạo của máu, vị đạo này làm hắn hưng phấn, khiến hắn muốn cắn sâu thêm.

“Ô ô… đừng cắn nữa, ta không muốn chết… ô ô…”

Bên tai truyền tới tiếng khóc thút thít thống khổ của nam nhân dưới thân, Quyền Anh đột nhiên nhả ra, thấy khóe mắt nam nhân đó rơi lệ, hắn thè lưỡi ra từng chút từng chút liếm lên vết máu trên cổ nam nhân.

Hắn muốn xé nát thân thể của nam nhân này, nhưng khi hắn vươn hai tay ra, thứ mà hắn xé nát lại là y phục của y.

Theo bản năng tách mở hai chân thon dài của nam nhân, hắn giải khai thắt lưng quần của mình, dùng một phương thức khác để xé nát nam nhân dưới thân.

“Ô!” Vân Cẩm Nghị nghẹn kêu một tiếng. Có cảm giác bị người xé nát.

Người này nhất định là muốn giết y, vừa mới cắn cổ y bị thương, hiện tại lại đối đãi với y biến thái như vậy!

côn th*t nóng bỏng cương cứng cuồng dã chen vào trong nội thể y, y còn chưa kịp thở dốc lấy hơi, huyệt khẩu chật hẹp ở hạ thể đã bị đối phương liên tục đâm xuyên vào.

Thắt lưng bị đối phương siết chặt, y giống như một món đồ chơi mặc cho sự nhún động của đối phương làm thân thể lay lắt.

Rất đau, rất khó chịu, bất kể là cổ hay là hạ thể. Nhưng khi ánh mắt mê ly của Vân Cẩm Nghị đảo qua di thể nằm trong vũng máu dưới đất, y lại đột nhiên cảm thấy bị đối đãi như thế này cũng coi như không tồi.

Y không có cốt khí, điều này y sớm đã biết….

Trên mặt đất băng lạnh, một người chết nằm trong vũng máu. Ở bên kia vũng máu, một nam nhân đang đè một nam nhân khác lên mặt đất, mặt đối mặt hung hăng xâm phạm.

Nhanh làm cho tên hỗn đàn Quyền Anh đó khôi phục lại bình thường đi, y không muốn tiếp tục bị người cường bạo trước một khối di thể như vậy nữa… đây là suy nghĩ hiện lên trước khi Vân Cẩm Nghị hôn mê.

Không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc của Quyền Anh vẫn thô trọng như vậy, cúi đầu nhìn phân thân hắc hồng sắc của mình đang tiến tiến xuất xuất trong động khẩu ở hạ thể của nam nhân đó, mỗi lần tiến xuất đều phát ra tiếng nước dính nhớt *** mỵ.

Sự ma sát nóng bỏng khiến huyết dịch toàn thân hắn đều sôi sục!

Nhanh chóng trừu sáp mấy lần, hỗn dịch thuận theo bộ vị kết hợp của hai người từng chút một trào ra.

Huyết sắc trong mắt Quyền Anh dần lui đi, sau đó chuyển thành hắc sắc bình thường.

Cúi đầu nhìn nam nhân dưới thân đã không còn ý thức gì, chậm rãi rút phân thân của mình ra.

Bộ vị bị hắn chà đạp đến xung huyết đó xưng đỏ bất kham, trọc dịch bạch sắc mang theo chút hồng sắc trào ra thật nhiều.

Quyền Anh nhìn di thể nữ nhân trên đất, rồi ôm Vân Cẩm Nghị vào lòng đẩy mở thạch môn đi ra khỏi mật thất.

Khi Vân Cẩm Nghị tỉnh lai đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Vừa mới ngẩng đầu, trên cổ truyền tới cơn đau nhói.

“Ngô.” Vân Cẩm Nghị hừ nhẹ một tiếng, Hồng Nhi nghe thấy liền vào.

“Công tử, ngài tỉnh rồi?”

Chớp mắt vài cái, cũng may, y vẫn còn sống…

“Công tử, vết thương trên cổ ngài đã được băng bó, qua mấy ngày nữa sẽ lành lại.”

“Vậy vết thương ở mặt sau của ta?”

“A?”

“Vết thương ở mặt sau của ta hỗn đàn đó có thay ta bôi dược không?”

“Tối qua lãnh chủ vẫn ở bên ngài, chắc ngài ấy, ngài ấy đã giúp ngài bôi dược….”

“Hừ, coi như hắn còn chút lương tâm.”

Vân Cẩm Nghị lại thầm mắng thêm vài câu, mới hỏi tiếp: “Hồng Nhi, lãnh chủ của các ngươi có phải đang luyện tà công gì không? Luyện đến lúc nào đó có phải rất dễ tẩu hỏa nhập ma?”

Hồng Nhi lộ ra biểu tình có chút khó xử: “Công tử, chuyện này Hồng nhi không biết. Những chuyện này cũng không phải là thứ mà hạ nhân chúng tôi nên hỏi.”

Vân Cẩm Nghị không hỏi nữa, kỳ thật tình trạng giống như tối qua trong lòng y cũng hiểu rõ rất nhiều, lúc đó Quyền Anh căn bản chính là tẩu hỏa nhập ma!

Y còn nhớ đại thúc trên mặt có vết sẹo đã chạy thoát kia từng nói, Quyền Anh đang luyện Phách Ma công gì đó, luyện công cần phải giết năm nam năm nữ.

Lẽ nào ma công này Quyền Anh còn chưa hoàn toàn luyện thành? Nếu không tối qua nữ nhân bị giết đó là chuyện gì đây?

Vừa nhớ tới di thể nữ nhân, Vân Cẩm Nghị liền cảm thấy trên người nổi lên một trận hàn ý, gia khỏa Quyền Anh đó căn bản chính là một tên biến thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.