Giây tiếp theo, hai chân được dịu dàng tách ra hai hướng, đôi chân thon dài của Vân Cẩm Nghị vòng lên thắt lưng Quyền Anh, cảm giác nhục trụ cương cứng nóng bỏng của Quyền Anh từng chút từng chút tiến vào thân thể y.
“A ngô!” Quyền Anh động một chút, Vân Cẩm Nghị lập tức ôm chặt hắn, giữa hai thân thể không còn khe hở.
Quyền Anh hôn lên cổ y, hai tay ma sát vuốt ve khắp thân thể y, chậm rãi mà dịu dàng đỉnh tiến.
Có lúc dịu dàng so với cuồng dã còn có lực sát thương hơn, Vân Cẩm Nghị chỉ cảm thấy mình sắp bị dung hóa, cả người hoàn toàn trầm mê trong khoái cảm do Quyền Anh mang tới. Sự run rẩy truyền tới từ hạ thể do ma sát truyền khắp toàn thân, đầu óc Vân Cẩm Nghị đã không còn tỉnh táo.
“Thích không?” Môi Quyền Anh dán lên chóp mũi y, tà ma nói.
“Thích, thích, ngô…”
“Thích ta?” Khi đỉnh tiến cố ý gia tăng sự ma sát.
“Thích…” Vân Cẩm Nghị chịu không nổi híp hai mắt lại.
Quyền Anh ôm chặt Vân Cẩm Nghị, động tác đột nhiên trở nên kịch liệt.
“A! Ô ô… ngô!”
“Ngoan.” Quyền Anh đột nhiên hôn lên môi Vân Cẩm Nghị.
Bắt đầu từ bây giờ, Vân Cẩm Nghị ngươi cả xương lẫn thịt đều đã toàn bộ thuộc về Quyền Anh ta, sinh là người của ta, tử là quỷ của ta. Kiếp này, đều là của ta, hoàn toàn hoàn toàn thuộc về ta.
………..
Trong quá trình lại gọi Thường Hỷ vào đổi nước tắm, hai người mới tắm rửa xong.
Nét đỏ trên mặt Vân Cẩm Nghị còn chưa lui, sau lưng y, trước ngực y, bắp đùi y, toàn thân trên dưới của y mỗi một tấc đều là do Quyền Anh tự tay giúp y tẩy rửa, giống như hầu hạ một oa nhi.
Tuy bình thường y cũng bảo vài nha hoàn cùng hầu hạ mình tắm rửa, cũng toàn thân trên dưới thoải mái dễ chịu để người khác hầu hạ sạch sẽ…
“Theo ta về Ám Đường.”
Thanh âm của Quyền Anh đột nhiên vang lên kéo thần trí Vân Cẩm Nghị về: “Cái gì?”
“Theo ta về Ám Đường.”
“Đùa sao hả?!” Vân Cẩm Nghị không theo: “Đây là nhà ta, ta đi với ngươi rồi sản nghiệp của Vân gia phải làm sao? Lại nói Vân gia của ta mấy đời đơn truyền, ta sao có thể đi theo một đại nam nhân như ngươi?”
Quyền Anh nửa ngày không nói gì, Vân Cẩm Nghị xém chút cho rằng hắn lại muốn cứng rắn.
“Ngươi muốn ở đâu thì ở đó.”
Sao lại dễ nói thông thế này…
Buổi chiều, Thường Hỷ tới tìm Vân Cẩm Nghị: “Thiếu gia.”
Vân Cẩm Nghị nhìn hắn, tức giận muốn đánh: “Ngươi còn dám tới gặp ta? Ngươi là đồ phản đồ bội chủ!”
Thường Hỷ ôm đầu, nói: “Thiếu gia, cái này cũng không thể trách ta a, ta cũng là vì mặt mũi của ngài thôi, sợ người khác thấy ngài và nam nhân đó, cái này…”
Vân Cẩm Nghị vỗ một chưởng lên đầu hắn: “Cút!”
“Thiếu gia ngài đừng tức giận, Thường Hỷ đến là muốn xin ngài tìm đại phu cho Tiểu Phục, thương thế của hắn rất nặng, không chữa trị cẩn thận nhất định không chống đỡ nổi nữa.” Thường Hỷ vô cùng cấp thiết.
Vân Cẩm Nghị lúc này mới nhớ ra tối hôm đó hỗn đàn Quyền Anh đã đánh bay Tiểu Phục, sao y có thể quên béng chuyện này chứ!
“Sao ngươi không nói sớm!” Vân Cẩm Nghị không để ý tới biểu tình vừa khẩn cấp lại ủy khuất của Thường Hỷ: “Chuyện tìm đại phu giao cho ngươi, muốn ngân lượng thì tới trướng phòng lấy.”
“Vâng, cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia!” Thường Hỷ chạy đi như làn khói.
Vân Cẩm Nghị nhìn tiểu tử này cấp bách như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, từ lúc nào mà Thường Hỷ lại bận tâm tới người khác như vậy?
Lẽ nào… giỏi a! Tiểu tử ngốc này còn dám ở sau lưng y động xuân tâm!
Tối ngày thứ ba, khi Vân Cẩm Nghị bị Quyền Anh khi dễ tới mức tiền vốn đi không ngày về, cuối cùng thấp thỏm hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Cái này, Long Tam đại ca, ách, hắn vẫn khỏe chứ?”
“Sao lại hỏi tới hắn?” Quyền Anh nằm sấp trên lưng Vân Cẩm Nghị liếm vai y.
“Đã rất lâu không gặp rồi, hỏi thử.”
“Thật sự chỉ là hỏi thử?”
“Thật mà.”
Quyền Anh lật người y lại: “Ngươi cho là ta không biết? Mật án là do hắn cho ngươi đúng không.”
Vân Cẩm Nghị run rẩy trong lòng: “Sao ngươi lại biết?”
“Hắn cho ngươi con cờ để ngươi ly khai, sau đó có thể giúp được Long Ngũ.” Trong đôi mắt hẹp dài của Quyền Anh không biết đang lấp lóe cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là thiện ý.
“Chúng ta chỉ là đôi bên đều có sở cầu, ta trả mật án cho ngươi, ngươi đừng phạt hắn.” Hiếm khi Vân Cẩm Nghị còn có chút lương tâm, dù sao Long Tam chưa từng ức hiếp y, cũng đối với y không tồi.
“Hắn và Long Ngũ tự đoạn kinh mạch.”
“A?! Tàn nhẫn như vậy?!”
“Tàn nhẫn?” Quyền Anh híp hai mắt: “Tàn nhẫn không phải là ta. Ngươi còn có mặt mũi ăn dấm chua, nếu ngươi có thể giao dịch cùng hắn, ly khai ta để Long Ngũ ở lại bên cạnh ta, còn giả vờ ăn dấm chua cái gì? Ta và Long Ngũ làm rồi thì thế nào, không phải đều là hy vọng của ngươi sao?!”
Câu nói này mẹ nó thật khiến người ta tức, Vân Cẩm Nghị vừa muốn mắng chửi, lại đột nhiên im miệng.
Nhãn thần lúc này của Quyền Anh y nhớ rõ, nộ hỏa đang thiêu đốt trong mắt hắn, giống như muốn đem y ăn sống nuốt tươi. Y biết, y còn nói nữa nhất định sẽ chết rất khó xem.
“Còn dám để ta phát hiện một lần nữa, ngươi vọng tưởng ly khai ta, ta sẽ lột sống ngươi!”
Ngươi xem, quả nhiên là muốn lột sống y…
Kết quả chính là, ngày hôm sau Vân Cẩm Nghị lại không thể bước xuống giường, nhưng Thường Hỷ đã không kinh sợ khi thấy thế, hơn nữa hắn còn bận rộn chiếu cố Tiểu Phục, hắc hắc.
Lại nửa tháng sau, Vân gia đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Trong thính đường Vân gia, Quyền Anh ngồi cạnh Vân Cẩm Nghị, trong lòng Tây Tường Liệt ôm Tiểu Nhiễm, Thẩm Lam, Ngụy Lăng Thần ngồi một bên. Tứ thiếu hôm nay tụ tập.
“Cẩm Nghị, ngươi mất tích lâu như vậy, rốt cuộc là đi đâu? Thẩm Lam chỉ nói hắn lúc đó vừa đúng lúc đang ở phân giáo ở Vân Thành, nhận được thư cầu cứu, cũng không nói ngươi rốt cuộc bị ai bắt đi, ngươi nhanh nói cho ta nghe!” Ngụy Lăng Thần nhân phẩm tốt nhất vô cùng quan tâm Vân Cẩm Nghị.
Thẩm Lam đoan chính ngồi đó uống trà, căn bản không quản đến chuyện của bọn họ.
Vân Cẩm Nghị thầm kêu khổ liên hồi, ngươi đồ ngu ngốc Ngụy Lăng Thần, có biết ngươi đẩy ta vào hố lửa không!
Quả nhiên, Quyền Anh ngoài cười trong không cười nhìn sang Vân Cẩm Nghị: “Thì ra là như vậy a, ngay cả thư cầu cứu cũng dùng đến.”
Cứu mạng…
“Vân Cẩm Nghị, vị này là?” Vương gia Tây Tường Liệt nãy giờ luôn đặt lực chú ý vào người trong lòng cuối cùng cũng chú ý đến nam nhân xa lạ chưa từng gặp qua.
Nam nhân này, toàn thân tản phát ra một khí tức nguy hiểm, tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ.
“Ách, hắn là__”
“Nam nhân của y.” Quyền Anh tiếp lời.
Vân Cẩm Nghị lập tức cúi đầu, đừng nhìn y, đừng nhìn y…
“Vân Cẩm Nghị, thượng được người này? Hay là bị người thượng?!” Tây Tường Liệt liếc xéo nhìn y.
Tiểu Nhiễm lập tức kéo y phục của hắn.
“Nhiễm Nhi, sao vậy?” Thanh âm Tây Tường Liệt lập tức trở nên dịu dàng vô cùng.
Tiểu Nhiễm ôn nhuyễn động nhân vươn ngón tay tinh tế đặt lên môi Tây Tường Liệt, sau đó lắc đầu với hắn.
Đừng nói như vậy.
Tây Tường Liệt lập tức hiểu rõ: “Là vi phu sai rồi, Nhiễm Nhi nói đúng lắm.”
Vân Cẩm Nghị dứt khoát ngẩng đầu lên, mẹ nó, y bị thượng thì lại thế nào?! Lão tử nguyện ý, có tiền khó mua được khoái lạc!
Hứng thú đùa giỡn trong mắt Quyền Anh càng thêm đậm.
“Vị công tử này, dám hỏi ngươi xưng hô thế nào?” Ngụy Lăng Thần lễ mạo hỏi.
“Quyền Anh.”
“Thì ra là Quyền công tử, hân hạnh.”
Vài người bày ra bàn tiệc yến, đây dù sao cũng là lần tụ hội sau mấy tháng không gặp. Vân Cẩm Nghị vốn cho rằng Quyền Anh sẽ không thích trường hợp này, nhưng lại kỳ quái phát hiện Quyền Anh thoải mái tự nhiên, không chút nào khó chịu, cùng mấy huynh đệ của y không chút khoảng cách.
Ba người cũng rất quy củ, không có hỏi quá nhiều về thân phận của Quyền Anh. Thẩm Lam thì càng ngậm chặt miệng không nhắc. Thân phận Ám Phách này, vẫn không nên để quá nhiều người biết thì hơn.
Đến tối, những người khác đều rời đi, Vân Cẩm Nghị cuối cùng có thể thả lỏng.
Kỳ thật y rất sợ Quyền Anh và các huynh đệ có tính cách lập dị của mình nói chuyện không hợp sẽ đánh nhau, đó thật sự là thảm liệt mà.
Đến lúc ngủ, Quyền Anh lại lột sạch Vân Cẩm Nghị.
“Này! Lão tử đêm nay không làm! Ngày ngày làm, ngươi xem lão tử là người thiết mà làm sao!” Vân Cẩm Nghị dùng tắm chăn cột lên cái mông trần trụi của mình, kháng nghị đến cùng.
“Qua đây.” Quyền Anh lạnh lùng nói.
“Không!”
Quyền Anh tiến tới ấn ngã y.
“Hỗn đàn, lão tử sẽ bảo Thẩm Lam đi lật tung cái ổ của ngươi! Cho ngươi dám thượng lão tử!”
Quyền Anh hung hăng véo ngực y một cái: “Ngươi thật sự cho rằng hắn đánh lại ta?”
Nếu không phải lần trước khi bắt Yểm Ma bị trọng thương, hắn tuyệt đối sẽ không để Thẩm Lam dễ dàng mang Vân Cẩm Nghị đi như thế.
Có lẽ hắn và Thẩm Lam có thể đánh ngang nhau, nhưng công lực của hắn tuyệt đối không dưới Thẩm Lam.
Đang lôi kéo, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Thường Hỷ.
“Thiếu gia, có thư từ chỗ lão phu nhân.”
“Cái gì?!” Vân Cẩm Nghị hét lớn một tiếng: “Trong thư nói gì?”
“Lão phu nhân nói, bảy ngày sau bà sẽ trở về, còn định hôn sự cho ngài, môn đăng hộ đối. Bảo ngài thu xếp Vân gia gọn ghẽ, bảy ngày sau tiếp đón bà và vị cô nương đó.”
Vân Cẩm Nghị cảm thấy có một đạo mục quang đang bắn vào y, mồ hôi lạnh liền tuôn trào.
“Ta thối hôn có được không?” Câu nói này không biết là đang nói cho Quyền Anh nghe hay nói cho Thường Hỷ nghe.
“Không được, lão phu nhân nói hôn sự này bà đã tự định rồi, thiếu gia không thể cự tuyệt.” Thường Hỷ thành thật nói.
…………
Thường Hỷ đi rồi, lưu lại hai người trong không khí quái dị.
Quyền Anh nhìn Vân Cẩm Nghị một cái: “Thế nào, chuẩn bị thành thân?”
“Ha ha, có gì từ từ thương lượng. Ta sẽ đi khuyên bà nội ta, ha ha.” Vân Cẩm Nghị cười ha ha, không còn cách nào, kỳ thật y rất sợ người bà này.
“Ngươi là đồ thiển cận thiếu bị ngược.”
“…”
Ngày thứ hai, khi Thường Hỷ đi gọi Vân Cẩm Nghị và Quyền Anh dùng tảo thiện thì phát hiện trong phòng không một bóng người.
Thường Hỷ lập tức tái mặt, thiếu gia, ngài muốn đào hôn cũng không cần lấy Thường Hỷ ra làm lá chắn a!
Trong Ám Đường.
“Quyền Anh, ngươi có ý gì đây! Lão tử đã nói không tới chỗ này của ngươi, ngươi mau đưa ta trở về!”
“Thế nào, muốn trở về thành thân?”
Vân Cẩm Nghị vốn không muốn thành thân, nhưng nhìn Quyền Anh khoa trương thế này, lại nhịn không được tức giận: “Thiếu gia ta anh tuấn lại nhiều tiền, làm gì có đạo lý không thành thân? Lẽ nào bắt ta cùng một nam nhân bá đạo như ngươi sống chung cả đời?!”
Quyền Anh hai mắt híp lại, tên vô lại thiếu bị đâm!
Vân Cẩm Nghị vừa nhìn tư thế của Quyền Anh, lập tức mềm giọng: “Ngươi, ngươi đừng qua đây a! Ta nói đùa thôi, ta không trở về, thật sự, a___!”
……
“Ô ô ô, thao mẹ ngươi Quyền Anh, ô ô.”
Trừu động lại kịch liệt thêm một chút.
“A a! Đừng, đại nhân ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân không dám nữa, ô ô ô!”
“Nói, ta là ai.” Quyền Anh thấp trầm nói.
“Ô ô, nam nhân của ta, ô…”
Quyền Anh lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Nói, ngươi là ai?”
“Ta là, là tiểu vô lại chó săn và thiển cận, ô…”
Vân Cẩm Nghị khổ không tả nổi, Quyền Anh nhất định là biến thái, mới bức y nói những thứ này.
Quyền Anh dựa sát vào Vân Cẩm Nghị, hung hăng hôn lên môi y, thật muốn hung hăng ngược tên thiển cận này!
“Vì tưởng thưởng cho sự vô lại của ngươi, chúng ta lại làm một lần.”