Tia nắng sáng sớm đầu tiên xuyên qua cánh cửa sổ gỗ khắc hoa, chiếu vào căn phòng rộng thênh thang, sự ấm áp cũng không làm ấm được trái tim nam tử đang vô cùng lo lắng kia.
Trên chiếc giường bằng gỗ lim khắc hoa, một tuyệt mỹ nam hài đang nằm hôn mê, vài tia nắng màu vàng kim nhạt chiếu vào mái tóc mềm mại của y, càng tăng thêm vẻ đẹp khiến kẻ khác kinh hãi.
Nhìn thấy bé nhắm mắt, nhu thuận im lặng nằm đó, Hoa Ngạo Kiết ngồi ở bên giường yêu thương khẽ vuốt hai má y, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử kia đây là đang trừng phạt phụ hoàng sao? Ngươi xem, phụ hoàng đã biết sai lầm rồi, không chỉ có giường, ngay cả phòng cũng đã đổi mới rồi. Phụ hoàng cam đoan, nơi này trừ ngươi và ta, sẽ không có người thứ ba bước vào, vậy nên tha thứ cho phụ hoàng, mở to mắt nhìn phụ hoàng được không?” Đợi một lát, hắn nặng nề thở ra một cái, cúi người thật cẩn thận cúi xuống giường ôm lấy Hoa Nguyệt Ngân, ghé vào lỗ tai y tiếp tục thì thầm: “Làm sao bây giờ? Ta thật muốn hôn đến khi ngươi tỉnh lại.” Hắn khinh hôn vào hai má cùng đôi môi của Hoa Nguyệt Ngân, trong mắt hắn không có dục vọng, chỉ có một loại mê mang khó có thể lý giải.
Mỗi ngày, Hoa Ngạo Kiết đều giống như bây giờ, ôm Hoa Nguyệt Ngân ngồi bên giường, nói liên miên không ngừng vào tai y, hắn biết y nhất định nghe được, cho nên bất luận chuyện vụn vặt, chuyện nhàm chán gì gì đó, hắn đều nói say sưa, mặc dù trong phòng vĩnh viễn đều chỉ có thanh âm của một mình hắn.
Bất tri bất giác, ngày cứ trôi qua như vậy, đã gần một tháng.
Hoa Nguyệt Hàn một lần lại một lần đến cầu kiến, Huyền Băng một lần lại một lần đến bẩm báo có cựu thần thúc giục hồi cung, Hoa Ngạo Kiết đều làm như không thấy, chỉ canh giữ bên người Hoa Nguyệt Ngân một bước cũng không chịu rời đi.
“Ngân Nhi, ngươi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, đúng không? Chờ ngươi tỉnh, phụ hoàng nhất định lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh ngươi, phụ hoàng cam đoan sẽ không để ngươi cảm thấy cô độc tịch mịch nữa, lại càng không khiến ngươi thương tâm khổ sở, phụ hoàng cam đoan.” Mấy ngày liền khẩn trương lo lắng, ngủ cũng thực bất an, sớm khiến cho niềm tin của hắn tụt thấp đến cực điểm, mà lúc này hắn vẫn đang mạnh mẽ áp lực thấp thỏm lo âu trong lòng, không thèm nghĩ nữa, hoặc là nói hắn căn bản không dám nghĩ rằng tiểu tử kia có thể cứ như vậy hôn mê bất tỉnh hay không.
“Ngân Nhi, nhanh tỉnh lại, được không? Phụ hoàng thật sự không thể không có ngươi a, van cầu ngươi mở to mắt nhìn phụ hoàng đi, được không?” Một hàng lệ theo khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ rơi xuống, nhỏ lên đôi môi như phấn của Hoa Nguyệt Ngân.
Mặn mặn lại lành lạnh, còn kèm theo vị chua sót? Đây là cái gì?
Trong mơ mơ màng màng, Hoa Nguyệt Ngân luôn nghe được có người đang nói chuyện với y, tuy rằng không biết đối phương vì cái gì muốn nói với y, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được ấm áp đối phương truyền cho, làm cho y trong bóng đêm thấy được một tia sáng. Y khát vọng tia sáng này, nhưng sợ hãi tiếp cận nó. Trong bóng đêm, y chỉ có thể ôm chặt lấy đầu gối mình, co người lại.
Hương vị chua sót càng ngày càng đậm, quấn quanh trong lòng thật lâu không tan đi, ngực đột nhiên đau như ai đó khoan vào, làm cho y khó chịu không thở được, y thật muốn mở to mắt xem đến tột cùng là ai mang đến cho y loại cảm giác đáng ghét này? Y dùng hết sức tức giận mở hai mắt, trong một mảnh mông mông lung lung, y thấy được một nam tử anh tuấn, mày kiếm của nam tử nhanh nhíu lại, đôi mắt đen sâu như hồ nước đầy nước mắt, mũi cao thẳng tản ra hơi thở cao quý, đôi môi mỏng khêu gợi giống như bị kinh hách không nhỏ mà hơi hơi mở ra , tay hắn nắm chặt lấy y, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm ấm áp đến tận trong lòng, làm cho y cảm thấy an tâm mà trước nay chưa có.
Hoa Ngạo Kiết giật mình thất thần, có chút si ngốc nhìn Hoa Nguyệt Ngân.
Đây là thật sao? Tiểu tử kia thật sự tỉnh lại sao? Không phải đang nằm mơ đi? Đang nghi hoặc, lại thấy tiểu tử kia vươn cánh tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt của hắn, nói: “Ta dường như mơ một giấc mơ rất dài, cảm giác chân thật trong mộng lại đáng sợ, ta giống như bị toàn bộ thế giới từ bỏ, cô tịch, hắc ám. . . . . . Nhưng ngay khi ta tuyệt vọng muốn buông tay, lại nghe thấy thanh âm một người, thanh âm hảo ấm áp hảo ấm áp. . . . . .”
Hoa Ngạo Kiết giống như rốt cuộc không thể khắc chế nội tâm mừng như điên, một tay ôm lấy Hoa Nguyệt Ngân vào trong lòng, tiếng nói ngưng lại. Hoa Nguyệt Ngân tùy ý để hắn gắt gao ôm lấy, hai tay vô ý thức để dưới sườn hắn, ôm lại hắn.
“Phụ hoàng, thực xin lỗi, để người lo lắng .”
Thanh âm mềm mại trầm thấp từ ngực truyền đến, Hoa Ngạo Kiết càng dùng sức ôm chặt bé con trong lòng, như là muốn hút y vào cơ thể vậy. Đúng rồi, đây là thanh âm của tiểu tử kia, bảo bối của hắn không có việc gì , bảo bối của hắn đã tỉnh lại !
” Hứa không bao giờ dọa phụ hoàng như vậy nữa, biết không?”
“Ân.”
Qua thật lâu, phát hiện tiểu tử trong lòng có chút khó thở, Hoa Ngạo Kiết mới thoáng thả lỏng lực cánh tay, một bàn tay vỗ nhẹ lưng y giúp y thuận khí, một bàn tay vẫn để ở thắt lưng y, chặt chẽ mà giam y vào trong ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói: “Đói không?” Thanh âm dị thường ôn nhu đa tình, bên trong giống như ẩn chứa tưởng niệm vô hạn.
Hoa Nguyệt Ngân nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Vậy Ngân Nhi biết mình vì sao lại hôn mê không?”
Hoa Nguyệt Ngân mờ mịt nhìn hắn, vẫn là lắc lắc đầu.
“Ngân Nhi còn nhớ rõ trước khi hôn mê có cái gì dị trạng không?”
“Dị trạng?” Hoa Nguyệt Ngân dùng sức hồi tưởng tình cảnh ngày đó trước lâm vào hôn mê, rốt cục y nhớ ra. Phụ tử loạn luân. . . . . . Buồn cười gièm pha. . . . . . Không có hảo kết quả. . . . . . Gương mặt Vân Âm dữ tợn, tiếng cười điên cuồng, ngôn ngữ sắc bén, toàn bộ lại lần nữa quanh quẩn trong lỗ tai y. Y hoảng sợ lắc đầu thật mạnh, nghĩ muốn xóa đi thanh âm chói tai quái dị kia, cùng với phần sợ hãi làm y căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Hoa Nguyệt Ngân nháy mắt trắng bệch, sắc mặt Hoa Ngạo Kiết tư lự biến đổi, đau lòng kêu lên: “Ngân Nhi không nghĩ , chúng ta không nghĩ , ngươi nhìn phụ hoàng này, chúng ta không nghĩ .” Hắn đã không còn khí lực dư thừa suy nghĩ chuyện khác, nếu lại làm tiểu tử kia lâm vào hôn mê, thì hắn thà rằng cái gì cũng không tra, cái gì cũng không biết, hắn chỉ cần y hảo hảo thôi.
“Phụ hoàng, ta rất sợ hãi, ta không cần rời người đi.” Hoa Nguyệt Ngân đem mặt dúi vào trong ngực hắn, nước mắt làm ướt vạt áo hắn.
“Nhớ kỹ, cho dù người khắp thiên hạ không cần ngươi , ta Hoa Ngạo Kiết vĩnh viễn cũng không rời ngươi đi!” Hoa Ngạo Kiết nghiêm túc nhìn y, ưng thuận lời hứa cả đời.
Hoa Nguyệt Ngân hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn hắn, hóa ra một câu vô cùng đơn giản như vậy lại có thể cho y cảm thấy được hạnh phúc đến thế.
Lão thiên gia a, ta chỉ là một đứa nhỏ, có lẽ vẫn là một đứa nhỏ thực ích kỷ, ngươi làm ơn tha thứ ta ích kỷ, làm cho ta lại một lần nữa tin tưởng vào hạnh phúc như vậy được không? Ta không cần rời hắn đi, ta muốn vĩnh viễn ở lại bên người hắn, cảm thụ ấm áp cùng sủng nịch hắn cho ta, ta biết ta thực tham lam, nhưng chỉ lúc này thôi, thật sự chỉ cần lúc này thôi.
( chương sau ta bắt đầu sẽ giới thiệu phụ thân vì cái gì có lưỡng chủng lực lượng ma lực cùng linh lực ^^ đào móc một chút quá khứ của hắn! )