Nằm trên giường thực nghiệm lạnh như băng, Nguyễn Dực biết mình bị cha mẹ bán, bán cho nhà nghiên cứu những thứ kỳ quái ra vẻ đạo mạo này.
Nhà nghiên cứu nào cũng đều luôn mồm hô hào: điều bọn họ nghiên cứu hết thảy đều là vì tạo phúc nhân dân, tạo phúc xã hội, làm cho thế giới ngày càng tốt đẹp hơn. Cũng nhờ một câu khẩu hiệu như vậy, bọn họ chiếm được đặc quyền của quốc gia, nguồn tài chính trợ cấp vô hạn.
Thật hoang đường a, lý do rõ ràng nhất, còn không phải là vì thỏa mãn tham vọng của chính mình sao.
Không tiếc lấy người sống ra làm nghiên cứu, cũng xứng nói những lời này, cũng xứng duy trì đến đây. Thế giới này thật sự là rất hoang đường, buồn cười quá.
Trên người cắm đầy vô số ống thật nhỏ, Nguyễn Dực chính là giống búp bê vải rách nát không có linh hồn nằm trên bàn, tùy ý người khác làm thí nghiệm trên người y. Làm gì có thứ nào đáng sợ hơn trái tim đã chết chứ?
Vì cái gì ông trời đối với y tàn nhẫn như thế, để y cho rằng bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế giới, lại độc ác vứt bỏ y, nhốt vào địa ngục. Y hận, y hận thế giới này, y hận Y Lan, hận tất cả những người có lỗi với y. Nếu như có thể biến mất thì tốt rồi, tất cả bọn họ biến mất. . . . . .
Sau khi Y Lan từ chối lời mời sang Mỹ làm bác sĩ, quay về bệnh viện, đối mặt hắn chính là một thế giới đổ sập. Không thấy Nguyễn Dực , không thấy Nguyễn Dực của hắn.
Hắn chạy như điên vào phòng viện trưởng, sau khi biết rõ tất cả sự tình, phóng xe một mạch như không muốn sống đến viện nghiên cứu kỳ bí kia.
Công ty cha mẹ Nguyễn Dực gặp tình hình tài chính quay vòng khó khăn, dưới tình thế bất khả thi, bọn họ nghĩ tới đứa con bị bọn họ ném vào bệnh tâm thần viện. Đứa con từ nhỏ có thể nhìn thấy thứ người thường không thể thấy đó, cảm quan kỳ bí của y cùng thể chất đặc thù, là việc mà nhiều nhà nghiên cứu kỳ bí nhiều năm nay tha thiết mơ ước được nghiên cứu. Lúc trước không phải không nghĩ qua đem y giao cho viện nghiên cứu, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, bọn họ vẫn là luyến tiếc a.
Sau khi giao y cho bệnh tâm thần viện, mười một năm, bọn họ lại có hai người con trai, trừ bỏ việc chuyển tiền cho bệnh viện, bọn họ đối với y chẳng quan tâm.
Mười một năm, đủ để cho một người lớn dần, cũng đủ để cho thân tình phai nhạt, bọn họ sớm đối với đứa con trai này như là người lạ, lại càng sẽ không thương tiếc y dù y là con ruột của bọn họ. Cuối cùng bọn họ vì lợi ích của bản thân mà quyết định, đem bán y đi. Kiếm được một khoảng thu nhập kha khá, tình hình tài vụ ở công ty được giải quyết, càng làm cho bọn họ cảm thấy mình không làm sai việc gì.
Y Lan chưa từng hận chính mình như bây giờ, vì sao tại lúc này hắn lại không ở bên cạnh Nguyễn Dực, sao lại để cho một mình y tự chống đỡ. Y yếu ớt như vậy, làm sao chịu được. . . . . .
Sau khi hắn vượt hết mấy cái đèn đỏ, rốt cục chạy tới viện nghiên cứu kỳ bí. Nhưng rốt cuộc vẫn chậm, trước mặt hắn chỉ có lửa cháy hừng hực. . . . . .
Toàn bộ tòa nhà thực nghiệm đều bị hỏa hoạn thiêu cháy, bên trong tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng, mặc dù đội cứu hỏa tới kịp lúc, nhưng lại cấp cứu vô dụng. Bất luận bọn họ sử dụng bình chữa lửa như thế nào, cũng không dập được lửa. Nơi này căn bản không giống như hỏa hoạn bình thường, ngược lại như là thông cảm đối với oán hận thế gian, mà thay mặt trả thù —— vọng chi hỏa*.
Y Lan không thể tin được trước mắt, Nguyễn Dực của hắn, Nguyễn Dực của hắn vẫn còn ở bên trong. Hắn thất thần hướng lầu thực nghiệm chạy đến, lại bị người qua đường kéo lại. Hắn ra sức giãy giụa , cho dù chết, hắn cũng muốn ở bên cạnh y, hắn tuyệt đối không để y ra đi một mình. Giống như đánh mất trái tim, hắn giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, thân thể nhắm thẳng tòa nhà thực nghiệm bị hỏa hoạn bao quanh mà tiến tới, có nhiều lần mọi người kéo hắn thiếu chút nữa không giữ chặt, không còn biện pháp chỉ có cách đẩy hắn ngã xuống đất.
Đối mặt đại hỏa trước mắt, hắn kêu to tên Nguyễn Dực, hoàn toàn không nghe người qua đường khuyên bảo, tê tâm liệt phế cuồng điên kêu gào . . . . . .
Ngày hôm sau, các tiêu đề báo chí đều là: Viện nghiên cứu những hiện tượng thần bí hôm qua bị hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, không ai trong viện còn sống sót .
Hoa Nguyệt Ngân lại lùi mấy bước, cho dù vẫn hận, với thân thể một hài đồng ba tuổi hiệu giờ của y, căn bản cũng không làm được gì. Nghĩ vậy, y xoay người, định chạy trốn.
“A!” tiếng kêu sợ hãi, còn không chạy được vài bước, y đã bị người cao cao kia ôm lấy.
“A ——” y liên tục kêu lên sợ hãi, tay nhỏ bé quơ lung tung, sợ hãi dùng sức giãy giụa , vọng tưởng tránh bàn tay to ấm áp kia ôm chặt lấy mình.
“Đừng sợ, tiểu tử kia. Ta sẽ không thương tổn ngươi.” Thấy y tựa hồ không nghe được lời của mình, giãy giụa càng ngày càng kịch liệt. Hoa Ngạo Kiết hơi lộ vẻ hờn giận, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, ta cam đoan sẽ không thương tổn ngươi. Tiểu tử kia, ngươi tên gì? Vì sao lại ở chỗ này?” Có chút ngây ngốc dùng tay phải vỗ nhẹ lưng Hoa Nguyệt Ngân, nhẹ giọng trấn an . Nhưng mặc kệ hắn cố gắng thế nào, nhẹ nhàng trấn an thế nào, dụ hống, cũng không thấy bé con trong lòng có dấu hiệu bình tĩnh trở lại, đến cuối cùng, giống như kiệt quệ sức lực, quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh.
“. . . . . . Tiểu tử kia.” Sợ hãi kêu lên một tiếng, Hoa Ngạo Kiết tâm kinh sợ, khi Huyền Băng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm Hoa Nguyệt Ngân đang ngất xỉu, thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhún người hướng về phía Thái y viện. . . . . .
Trong Hiên Dương điện
“Bệ hạ, Lục điện hạ chính là thân mình suy yếu, thêm vào phong hàn xâm lấn, mới té xỉu, chỉ cần điều dưỡng tốt chút, trong ba ngày có thể khỏi hẳn.” Y sư cấp bậc cao nhất Thái y viện, Vương Nhược Bình nhẹ nhàng thở ra, cúi người hồi đáp.
Không phải lão ấy không tin khả năng chữa bệnh của những thái y khác , nhưng thật sự là bệ hạ của họ có chút hoang mang kỳ quái. Nghe thái giám truyền lời cho lão nói, bệ hạ tiến vào Thái y viện liền to tiếng gọi toàn bộ thái y trong viện. Sắc mặt lúc đó vốn đáng sợ lại càng đáng sợ hơn, tựa hồ như chỉ cần lão nói Lục điện hạ có chút bất lợi, sẽ lập tức bị ngũ mã phanh thây. Thật sự là tổ tiên phù hộ, may mắn Lục điện hạ chỉ là bị tiểu phong hàn.
Khi Hoa Ngạo Kiết ôm bé con vào lòng xông vào Thái y viện, Vương Nhược Bình bị Hoàng hậu chiêu đi Hoa Thấm Cung. Hắn lạnh giọng gọi những thái y khác trong Thái y viện chẩn trì cho Hoa Nguyệt Ngân, mặc dù nghe kết quả chẩn đoán không đáng lo ngại lắm, nhưng hắn vẫn là không yên lòng, phất tay gọi một thái giám, lệnh hắn tức tốc chạy tới Hoa Thấm Cung, tuyên Vương Nhược Bình trở về.
Trong lúc chờ đợi, hắn lại hướng mọi người hỏi thân phận của bé. Không hỏi không biết, vừa hỏi đã giật mình, y cư nhiên lại là con của mình.
Trong đó có vị thái y từng có mặt lúc Lệ phi lâm bồn, ở trước cửa tẩm cung của nàng chờ tin tức, may mắn thấy qua mặt Lục điện hạ. Lúc ấy Lục điện hạ tuy là bộ dáng trẻ con, nhưng ngũ quan khéo léo tinh xảo, hình dáng rõ ràng, làm cho người ta xem qua khó quên. Hiện giờ vừa thấy đứa trẻ bệ hạ ôm trong lòng, không quá lo lắng, thái y kia liền nhận ra bé con này.
“Ân.” Thản nhiên lên tiếng, trên mặt vẫn như cũ không thấy dấu hiệu dịu đi.
Nhóm thái y mỗi người hết hồn chờ Hoa Ngạo Kiết chỉ thị. Hôm nay, hoàng đế bệ hạ của họ thật sự là làm cho họ hết sức kinh hoàng, quả thực vượt khả năng chịu đựng của tim họ rồi. May mà bọn họ ngày thường di chuyển không ít, thân mình vốn cường kiện, mới không bị đau tim mà chết.
Thật sự rất khó tưởng tượng, hoàng đế bệ hạ của họ như phát điên xông vào Thái y viện, gọi tất cả thái y tới, mà ngay cả khi An quý phi sinh tiểu công chúa, thiếu chút nữa vì khó sinh mà chết, cũng chưa thấy hắn lộ ra nửa điểm kinh hoàng, chính là hiện tại. . . . . .
Nguyên tưởng rằng bệ hạ là một người vô tâm, vô huyết, vô tình, không nghĩ tới hiện giờ cũng lộ ra kỳ cảnh trăm năm, không, phải là ngàn năm khó gặp mới đúng. Nguyên lai băng sơn cũng có ngày bị rung động a! Thật sự là đáng mừng! Bất quá, Lục điện hạ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, một đứa trẻ ba tuổi, có thể làm cho vị hoàng đế nổi danh băng sơn này toát ra biểu tình như vậy, mà nhiều người lại không biết , trước kia cũng chưa từng nghe người nào đặc biệt nhắc tới a. . . . . .
“Đều lui ra đi.”
“Dạ” nhóm thái y mỗi người mặt lộ vẻ mặt vui mừng rời khỏi Hiên Dương điện. Phải biết rằng, có thể rời đi như vậy tương đương là lượm được một cái mạng về. Ai biết băng sơn bệ hạ của họ, có thể quay người lại không, mất hứng một cái, mượn bọn họ tới thử đao.
Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt phức tạp nhìn bé con tuyệt sắc vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường. Không nghĩ tới y cư nhiên là con hắn. Cũng là hoàng tử, y lại vì sao nghèo túng như thế, vì sao y nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập cừu hận.
“Ngô!” Đang nghĩ ngợi, trên giường Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng thống khổ, lông mi bất an rung động , chậm rãi mở hai mắt ra.
Đôi mắt bảy sắc màu ngọc lưu ly, giờ phút này bị một màn hơi nước mỏng bịt kín, hai tròng mắt mất đi tiêu cự bất lực, yếu ớt mở to, thật là trìu mến đến chọc người.
“Ngân Nhi.”
Nghe được thanh âm, Hoa Nguyệt Ngân có chút mê mang chớp mắt vài cái, mới rốt cục tỉnh táo lại, nhìn Hoa Ngạo Kiết.
Nháy mắt, lưu quang trong đôi mắt phụt ra hận ý nồng đậm.
“Ngân Nhi, ta là phụ hoàng của ngươi.” Hoa Ngạo Kiết không nhìn hận ý trong mắt của y, ôn nhu thấp giọng nói. Mặc dù thực tức giận y dùng ánh mắt như thế nhìn mình, nhưng lý trí nói cho hắn biết, phải nhẫn, ngàn vạn lần không thể lại dọa đến tiểu lão hổ tâm vốn rất phòng thủ, không để cho người khác tới gần này.
Lão hổ. Đúng vậy, một tiểu lão hổ nhe răng múa vuốt, mang theo oán khí mãnh liệt, không chút nào che dấu cảm xúc chính mình. Rõ ràng thân y ở cảnh bất lợi, trong mắt lại không có e ngại, chỉ có hận ý dày đặc.
Tiểu đông tây thú vị thật, đến tột cùng là tại cái gì mà ngươi hận ta như vậy!