Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 51



Thím Chu hai ngày trước từ chỗ bác Tần biết được tin tức, nói là Hứa Mạt lại chuyển đến.

Trong lòng bà vừa vui mừng cho nhị thiếu gia nhà mình, lại vừa vui vẻ Hứa Mạt quay lại. Dưới cái nhìn của bà, Hứa Mạt tính tình dịu dàng, tính nết lại tốt, dung mạo như tiểu tiên nữ, bà nhìn thế nào cũng thấy vừa ý.

Dù sao bà cũng nhìn Thẩm Thận lớn lên, luôn mong anh được tốt, trong chuyện chung thân đại sự không thể qua loa được. Bà cũng nhìn rõ, biết được nhị thiếu gia nhà mình thích người ta bao nhiêu.

Ngoại trừ vui vẻ, bà còn nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tới cửa thu dọn cho hai người một chút, nấu cơm, quét dọn, để hai người thoải mái hơn chút. Lúc trước hai người luôn thích ăn cơm bà nấu, thím Lâm cũng không được hoan nghênh như bà đâu.

Thím Chu nghĩ nghĩ, tâm trạng cũng vui vẻ. Ấn vân tay, bà một đường lên thang máy, sau đó bước vào căn hộ của Thẩm Thận.

Sau đó khi bà vừa bước vào huyền quan, tầm mắt tùy ý liếc một cái, cả người đều sững sờ.

Trên sàn gỗ thật này, giường mềm, lại nhìn lên sô pha xa hơn chút, khắp nơi đều là quần áo vất loạn, một mảnh lộn xộn.

Thím Chu đi vào bên trong, vừa dọn dẹp quần áo vừa nhìn lên sô pha, chỗ ấy cũng nhăn nhúm, vải thượng hạng cũng bị nhăn thành một đoàn.

Bà nhìn về phía phòng ngủ Thẩm Thận, cửa đóng chặt, quỷ cũng biết tối qua hai người đó làm gì.

Thím Chu cảm thấy thật sự không thể nhìn rồi, "Ai ya, đôi mắt già của tôi, cay chết rồi, cay chết rồi."

Ngữ khí của bà ghét bỏ không thôi, lẩm bẩm, nhưng động tác trên tay lại nhanh nhẹn không ngừng, gọn gàng bắt đầu thu dọn.

***

Hứa Mạt là bị âm thanh huyên náo bên ngoài ồn ào tỉnh giấc, cô đẩy đẩy Thẩm Thận ở bên cạnh, "Anh nghe xem, trong nhà có phải là có người vào không?"

Thẩm Thận vẫn còn duy trì tư thế vùi mặt vào cổ cô, giọng nói biếng nhác, mang theo mấy phần khàn khàn buổi sớm, "Chắc vậy đi."

"Cái gì mà chắc vậy đi?.... Này! Anh nói chuyện đi!" Hứa Mạt lắc lắc anh, nhưng vì lực của cô nhỏ, cuối cùng không bì được với anh.

Thẩm Thận nhắm mắt lại, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Hứa Mạt nhấc chân muốn đá đá anh, nhưng hai chân bủn rủn, vừa động liền không có sức, còn hơi khó chịu.

"Ưm... Chân em có chút đau..." Hứa Mạt cảm thấy ngoại trừ chút bủn rủn, chân cũng mơ hồ đau, từng cơn từng cơn, bỗng nhiên xông đến, hết lại có hết lại có, không có quy luật, khó chịu vô cùng.

Tay Thẩm Thận thuận theo đường cong xoa nhẹ xuống, "Sao vậy? Đau chân?"

Hứa Mạt cắn vai để trần anh một cái, "Đều tại anh!"

Thẩm Thận bị cô cắn một cái ngứa ngứa tê tê như có điện, khẽ cười, "Tối qua anh làm?"

"Được rồi, hôm nay em nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay anh trai dẫn em đi dạo được không?" Nói xong, tay anh khẽ khẽ vuốt lên bụng chân cô.

Hứa Mạt được anh an ủi, nhỏ giọng phản bác, "Nhưng tối qua em vừa mới đi dạo rồi..."

Thẩm Thận ngậm lấy tai cô, ngậm đến thành tiếng, "Em xem như là đi cùng anh."

Hứa Mạt thuận tay cầm điện thoại trên đầu giường, vừa xem giờ, phát hiện đã sắp đến trưa rồi. Cô lại nằm lười trong chăn một lát, chuẩn bị xuống giường, nửa chống tay đỡ người dậy mò bộ đồ ngủ tối hôm trước mặc, nhưng mò mãi không thấy.

"Bộ đồ ngủ kia của em dâu?" Áo hai dây và váy ngắn của Hứa Mạt tối qua bị Thẩm Thận xé rồi, chắc chắn không thể mặc, tùy tiện vứt trên đất kia kìa, cô cũng không đi quan tâm nó.

Nhưng bộ đồ ngủ đó giờ cũng không thấy tăm tơi, cô có chút nghi hoặc.

Thẩm Thận xoay người, giọng nói lười nhác, "Sao anh biết?"

Hứa Mạt thấy anh vẫn còn ngủ, kéo anh lên, "Đừng ngủ nữa, thật sự sắp đến trưa rồi."

Lúc trước cũng không thấy anh thích ngủ như vậy, trước kia khi hai người tách ra, mỗi khi cô tỉnh dậy buổi sáng, anh đều là bộ dáng gần như đã mặc xong hết rồi, chuẩn bị đi đến công ty.

Thẩm Thận duỗi tay dài, nắm eo cô, còn có chút bộ dáng trêu chọc, "Em hôn anh một cái, anh sẽ dậy."

Hứa Mạt cầm gối của mình, ấn ấn lên mặt anh, "Được rồi, hôn xong rồi."

Thẩm Thận tay vừa dùng lực, cô trực tiếp nằm xuống, tối qua sau khi làm xong, Hứa Mạt không mặc đồ, cứ như vậy mà oán giận anh, nửa úp nửa hở.

Hứa Mạt cắn cắn môi, kéo chăn mỏng lên che người.

Thẩm Thận ngậm môi anh đào của cô một cái, cũng theo đó mà chống nửa người dậy.

Hứa Mạt vẫn còn đang tìm đồ ngủ, miệng lẩm bẩm, "Rốt cuộc là ở đâu?"

Nói xong cô xốc chăn mỏng lên, tầm mắt liếc nhìn xuống dưới, sau đó mặt như là bị bỏng, nhanh chóng rời đi.

"Anh... Sao anh không mặc gì chứ?" Trên mặt Hứa Mạt đỏ ửng, khi nói chuyện còn không dám nhìn anh.

Thẩm Thận nhướng mày, tầm mắt ngả ngớn lướt qua người cô từ trên xuống dưới, cười rất xấu xa, "Giống nhau giống nhau, em cũng không còn gì?"

Hứa Mạt tiện tay kéo anh, trực tiếp ném cho anh, "Anh rõ ràng có, còn không mặc, em là không tìm thấy."

Thẩm Thận nhận áo ngủ, từ từ mà mặc lên người.

"Anh lên tầng thay đồ, đợi lát nữa lấy cho em, em rửa mặt mặc cái này trước." Thẩm Thận không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc áo sơ mi nam đưa qua, đưa cho cô.

Hứa Mạt ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, rốt cuộc vẫn chậm rì rì nhận lấy. 

Thẩm Thận lại trêu chọc cô gái nhỏ một lát, lúc này mới ra ngoài.

Anh vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy bóng lưng đang ra sức lau sàn của thím Chu.

Thím Chu nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu qua nhìn Thẩm Thận một cái, khẽ giọng, "Bên trong vẫn còn ngủ?"

Thẩm Thận sững sờ, "Không, mới vừa dậy."

Thím Chu đang cầm máy hút bụi, tiến đến, "Mấy người trẻ các cháu thật là, tối qua náo thành thế này, sau này cháu phải chú ý chút, con gái nhà người ta ngủ đến tận bây giờ, mệt thế nào chứ hả."

Thẩm Thận có chút thẹn, sờ sờ mũi mình, thấp giọng đáp một tiếng.

Anh xoay người liền đi lên tầng, thím Chu lại bổ sung thêm một câu, "Cái sô pha thành dạng gì rồi, vải đắt như vậy, tôi không dám chà, dùng tay vò đấy."

"Hỏng rồi thì lại đổi, thím Chu, thím cũng đừng cứ mệt mỏi như vậy, nghỉ ngơi nhiều hơn chút được không?" Thẩm Thận sờ sờ đầu mình, ngữ khí hờ hững.

"Có tiền cũng không phải dùng như vậy, tôi rảnh rỗi quá, thu dọn cho cậu, cậu ghét bỏ thì tôi cũng phải nói."

Bóng lưng Thẩm Thận sắp đi vào chỗ ngoặt, thím Chu lại hỏi một câu, "Nghe thấy lời thím Chu chưa?"

"Biết rồi." Giọng nói lười nhác của Thẩm Thận vọng lại, sau đó cả người mất hút trong hành lang.

***

Thẩm thận quay lại rất nhanh, Hứa Mạt mặc áo sơ mi nam kia của anh, đang ở trong phòng tắm của phòng ngủ rửa mặt.

Cô đi dép lê, mái tóc đen dài mềm mại xõa hai bên vai, hai chân thon dài thẳng tắp, đang nghiêm túc đánh răng.

Thẩm Thận đã thay đồ ở nhà, khó khi nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp như này, trực tiếp dựa vào khung cửa, thưởng thức.

Cô giống như là cho dù làm chuyện gì, đều là bộ dáng nghiêm túc, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Thẩm Thận nhìn cô chăm chú một hồi, Hứa Mạt mới phát hiện, cô quay đầu qua, miệng hàm hồ, "Làm gì cứ nhìn em vậy?"

Tầm mắt Thẩm Thận trực tiếp rơi vào bắp chân trắng nõn của cô, mắt sáng như đuốc, một lát mới từ thấp đến cao, chuyển đến khuôn mặt thanh lệ của cô, sau đó không nhanh không chậm nói: "Nhìn em xinh đẹp."

Hứa Mạt lười để ý đến anh, nhìn thấy đồ trong tay anh, hất hất cằm chỉ ra bên ngoài, "Để đồ lên giường đi, đợi lát nữa em ra mặc."

Thẩm Thận cũng rất vui vẻ bị sai, gật gật đầu mới ra ngoài.

Khi Hứa Mạt mặc đồ, tìm khắp nơi một phen, không thấy hình bóng Thẩm Thận. Cô vén tóc, lê dép lên, chuẩn bị đi đến phòng khác.

Tối qua chiến trận kịch liệt, không biết anh đã thu dọn chưa.

Nhớ kỹ chuyện này, cô vội vàng mở cửa, liền nhìn thấy một khuôn mặt đang cười híp mắt.

Thím Chu dịu dàng nói, "Tiểu Mạt cuối cùng cũng tỉnh rồi? Nhanh đến ăn trưa, thím Chu đã nấu canh cho cháu."

Hứa Mạt đáp một tiếng, cảm thấy có chút ngại ngùng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn phòng khách, chỗ đó đã được thu dọn thỏa đáng, một cảnh sạch sẽ.

Thẩm Thận đang ngồi trên sô pha, một tay lướt điện thoại.

Cảm nhận được sự đánh giá của Hứa Mạt, anh nâng mắt, khóe miệng khẽ cong.

Cho đến khi ngồi trên bàn ăn, mặt của Hứa Mạt đều hơi nóng. Nếu như biết thím Chu sẽ đến lúc này, tối hôm qua thế nào cô cũng sẽ không phóng túng ở phòng khách.

Thím Chu làm đầy một bàn đồ ăn, còn đặc biệt nấu canh gà táo đỏ lòng lợn.

"Canh này bổ lắm, tốt cho thân thể con gái, ăn nhiều trước." Thím Chu múc một bát, khẽ đẩy đến trước mặt Hứa Mạt.

Nhắc đến chữ "bổ", Hứa Mạt không thể tránh được muốn đá Thẩm Thận, thím Chu chắc chắn cái gì cũng biết.

Nhưng ở trước mặt thím Chu, cô cũng không tiện bộc lộ quá nhiều cảm xúc, cười nhận lấy, "Cảm ơn thím Chu."

Thím Chu nhìn cô an tĩnh uống canh, như nghĩ đến cái gì, nói, "Nói đến cũng buồn cười, sau khi cháu đi thiếu gia đều không ngủ ngon, tính cách cũng xấu, mặt cũng thối thối."

Thẩm Thận bị vạch trần đến gốc gác, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Thím Chu thím nói gì vậy, cháu là người như vậy sao?"

Ánh mắt nghi ngờ của thím Chu bay qua, "Tôi cũng không nói sai, sao vậy?"

Thím Chu cũng không rảnh rỗi, tiếp tục mở ra hình thức thao thao bất tuyệt, "Người trẻ cũng quá kích động rồi, thế hệ này các cháu chưa từng chịu khổ, đều bị chiều hư rồi, cho nên luôn phải làm tới làm đi, tôi nhìn mà trong lòng cũng xót xa."

Thẩm Thận tự như có chút cạn lời, "Cháu cũng không kích động."

Thím Chu trả lời, "Sao mà nói thiếu gia cậu chứ, cậu đây lập tức vào khuôn khổ rồi, con gái người ta quay lại thì thu lại tính tình, từ nhỏ đến lớn chính là một tiểu bá đạo, cậu đó."

Hứa Mạt ở bên cạnh nghe, khẽ mỉm cười, mặt mày cong cong.

Thẩm Thận thấy cô cười, mới ngừng tranh luận với thím Chu, gắp thức ăn cho cô, ngữ khí cứng rắn, "Ăn cơm đàng hoàng."

Thím Chu ở một buổi chiều, cho đến khi làm cơm tối xong, mới lau lau tay, nói phải về.

Hứa Mạt giữa bà lại ăn cơm, cũng bị từ chối.

"Hai người tiểu tình nhân hưởng thụ thế giới hai người, thím Chu lần sau lại đến thăm hai người, có thể gọi món trước, hai người đều gầy như cây trúc vậy, cơm bên ngoài ăn ít thôi!"

"Ăn xong rồi về không được sao ạ?"

Thím Chu gọn gàng vẫy vẫy tay, "Với hai người tôi còn khách khí gì, tôi còn phải về đi nhảy quảng trường nữa, như vậy thoải mái, tôi đi trước đây."

Tiễn thím Chu, Hứa Mạt mới đi về phòng khách, duỗi hai tay lắc lắc Thẩm Thận vẫn luôn im lặng.

Cho dù Hứa Mạt lắc anh thế nào, anh đều bất động như sơn, ổn định vô cùng, thần sắc cũng là mặt vô biểu tình. Cô cúi người, thử thăm dò nhìn hai mắt anh, cũng bị Thẩm Thận tránh thoát, dời tầm mắt đi.

Nhìn bộ dáng này của Thẩm Thận vẫn luôn bày mưu tính kế, Hứa Mạt có chậm chạp đến đâu, cũng biết anh lại làm sao rồi.

Thẩm Thận, đây là đang xấu hổ.

Còn chưa đợi cô nghỉ cẩn thận, đã bị Thẩm Thận nắm lấy tay, lôi qua.

Hứa Mạt mặt đối mặt ngồi trên đùi anh, eo thon nhỏ cũng bị nắm chặt.

Vẫn là cô mở miệng trước, "Thẩm thiếu gia, anh nói cho em xem, anh thật sự ngủ không được?"

Ngừng một chút, cô lại bổ sung một câu, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, nơi đó mây mù ngưng tụ, như vực sâu không nhìn thấy đáy. 

"Em có thể hiểu là, anh là đang nhớ em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.