"Em chính là đến như vậy sao? Trở về chỗ của anh chưa?" Cắn xong mặt nhỏ của Hứa Mạt, Thẩm Thận còn có chút chưa đã, tiếp đó hỏi.
Hứa Mạt vòng lấy cổ anh, "Em không có mang theo hành lý gì, sau khi xuống máy bay trực tiếp đến chỗ này của anh."
Thẩm Thận lúc đầu không hé răng, từ trên xuống dưới nhìn cô chằm chằm.
Anh vốn có bề ngoài đẹp trai, ánh mắt nhìn về phía cô sâu đậm như nước đường, cháy lên tình ý, kéo dài triền miên.
Mặt Hứa Mạt thầm đỏ lên, nổi lên chút vầng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu trốn tránh.
Thẩm Thận không lên tiếng cười lên, "Tránh anh trai làm gì, em cũng tự mình chạy đến, còn sợ anh sao?"
Hứa Mạt tách mặt anh ra, "Em mới không sợ anh."
Lời vừa dứt, cô liền hôn anh.
Thẩm Thận sửng sốt một lát, theo đó cướp lấy quyền chủ động, vô cùng nhiệt tình, níu lấy cô hung hăng mà hôn.
Một nụ hôn kết thúc, gò má Hứa Mạt nóng lên, thân người cũng bị anh nhào nắn giống như muốn nhiệt hóa, đôi mắt giống như ngâm trong sương mù lượn lờ, phảng phất mơ hồ.
Sườn mặt Thẩm Thận căng chặt, tình cảm trong lòng khó mà kiềm chế, anh khắc chế khát vọng tràn ngập của bản thân, đem đầu nhỏ của cô dụi vào trong lòng.
Giọng anh khàn đặc, trần thấp vô cùng, "Ngoan, em chờ anh một lát, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm."
Hứa Mạt ngoan ngoãn gật đầu, thúc giục anh đi đi.
Lúc Thẩm Thận làm việc là mê người nhất.
Hứa Mạt lúc đầu làm ở trên sô pha, ôm chân chơi điện thoại. Nhưng mà tầm mắt lơ đãng nhìn qua, liền nhìn thấy nửa sườn mặt với vẻ mặt nghiêm túc của anh, đường viền góc cạnh, đôi mắt hơi thu lại.
Đang lúc mùa hè nóng nực, anh thế nhưng mặc áo sơ mi màu đen lỏng lẻo, tùy ý lại không gò bó. Đôi tay thon dài như ngọc kia đang cầm bút mực, trên tờ giấy phẳng phiu, đang viết gì đấy.
Hứa Mạt nâng mặt, bắt đầu nhìn một hồi liền say mê luôn.
Lúc trước khi ở cấp ba, cô thích nhất kiểu người ôn nhuận như ngọc, ở chung làm người khác như tắm phải gió xuân, có thể hiểu cô, ủng hộ cô, hai người cùng nhau dắt tay hướng về tương lai. Mà loại hình như Thẩm Thận, chưa từng ở trong phạm vi cân nhắc của cô.
Thế nhưng khi cô ngày đó ở bệnh viện lần đầu gặp anh, một thoáng kinh hồng, cũng chỉ là một thoáng đó, khiến cô biết, thì ra cũng sẽ có một người, có thể khiến tất cả suy diễn mà bạn không thích thành loại mà bạn thích.
Tuy rằng sau này biết được sự bất hảo và phóng túng trong xương cốt của anh, cô cũng chưa từng cảm thấy anh xấu xa.
Có lẽ ánh mắt đánh giá của Hứa Mạt quá mức chăm chú, Thẩm Thận nâng mắt nhìn qua, khóe miệng cong lên.
"Nhàm chán hả? Đợi anh trai một chút nữa thôi."
Hứa Mạt duy trì tư thế đó không động đậy, hừ một tiếng, "Gì chứ, suốt ngày anh trai này anh trai nọ, anh chính là thích cách xưng hô này như vậy."
Thế nhưng, cô lại nhỏ giọng một câu, một tiếng này quá nhỏ, Thậm Thận trái lại không chú ý đến.
Anh nghe vậy, thân hình nhẹ ngửa về phía sau, nhàn nhã xoay bút, "Nếu không thì sao?"
Thẩm Thận dừng lại, ghế làm việc nhẹ xoay một cái, cả người liền xoay nửa vòng, hướng về phía cô.
Sau đó, anh không nhanh không chậm nói, "Vậy muốn gọi thế nào, người đàn ông của em, hay là chồng của em?"
Hứa Mạt có chút xấu hổ, đi chuyển thân mình, đây vẫn là lần đầu hai người nhắc đến một tầng quan hệ này.
Thẩm Thận thấy cô như vậy, cũng không nói gì, lại tập trung ý chí làm việc.
Anh kỳ thật cũng không có quá bận, sau khi xử lý xong văn kiện trong ngày, những chuyện vụn vặt còn lại liền đều giao cho Tống Đình và Trần Thanh Huy.
Thẩm Thận dẫn cô đi một nhà *Nông Gia Nhạc, đặc biệt ăn hải sản.
*Nông Gia Nhạc: hình thức du lịch sinh thái nông thôn.
Hứa Mạt xoay vòng gần một ngày, một tháng trước đó lại ở trên thảo nguyên ăn thịt quen rồi, những thức ăn tươi này trái lại rất hợp khẩu vị của cô.
Trên đường trở về, Thẩm Thận giống như lơ đãng hỏi một câu, "Mấy ngày nay em không quá bận sao?"
Hứa Mạt vừa hạ cửa kính xe, nhìn cảnh đường phố đã vào đêm, bị gió đêm thổi hiu hiu, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thận, cô cũng không quay đầu, "Vâng, cho nên trở về gấp tìm anh đó."
Cô im lặng một hồi, tiếp tục nói, "Có điều tối mai em có chuyến bay, sắp lại phải đi rồi."
Thẩm Thận thấy cô như vậy, bất động thanh sắc đóng cửa sổ lại.
Hứa Mạt lúc này mới xoay đầu lại, trừng anh một cái.
Cô chơi đùa một lát đồ trang trí trong xe, lẩm bẩm nói, "Còn không phải là sợ anh quá nhớ em."
Hai tay Thẩm Thận tùy ý đặt trên vô lăng, tầm mắt nhìn về phía trước, bắt được câu này của cô, trả lời, "Vậy sao? Khẳng định như vậy."
Hứa Mạt cười lên, "Không thì sao, khẩu thị tâm phi."
Xe chạy vào khu nội thành, tốc độ xe ổn định, ánh đèn ngoài cửa xe xẹt qua, Hứa Mạt nhìn một hồi tháp thành phố đứng ở không xa, trong màn đêm chiếu sáng chói lọi, ngày đó Thậm Thận chính là ở đó tỏ tình với cô.
Thậm Thận thuận theo tầm mắt cô nhìn qua, hiểu rõ cô đang nghĩ gì.
"Còn chưa hỏi em, lần trước, em thích không?"
Ánh mắt Hứa Mạt chuyển động trở về, "Vâng...."
Thẩm Thận cười lên, "Em thích, sau này liền nhiều chút như vậy."
Hứa Mạt nghe xong một hồi không nói chuyện, qua hồi lâu, cô nhỏ giọng lầm bầm, "Không cần nhiều chút như vậy, em cảm thấy anh bên cạnh em lâu một chút là tốt rồi."
Hứa Mạt từ nhỏ mất đi cha mẹ, trong nhà trên có người lớn, dưới có trẻ nhỏ, cô làm chị hai, từ nhỏ liền nuôi dưỡng tính cách tương đối an tĩnh, im lặng làm việc. Ngoại trừ người nhà, cô chưa từng như vậy được người khác đặt ở trong tim thương yêu qua.
Lời này của cô là trộn lẫn tâm tư, lúc đầu hai người ở bên nhau, thời gian gặp mặt liền không nhiều, sau này xoay một vòng lại ở bên nhau, thế giới người lớn tràn ngập sự bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian có thể dựa sát lẫn nhau.
Thẩm Thận thừa dịp đèn đỏ, véo một cái lên mặt cô, lực tay có chút lớn, làm gò má Hứa Mạt sinh đau.
"Này!" Giọng cô đều nâng cao rồi, một phát vứt tay của Thẩm Thận.
Thế nhưng cánh tay đó vô lại không đi, nắm chặt lấy cô.
Hứa Mạt nâng mắt nhìn qua, hai người ở trong xe mắt đối mắt.
"Chỉ là lâu một chút sao?" Thẩm Thận duỗi ngón tay, lại nhẹ cào lên lòng bàn tay cô.
Không chờ cô trả lời, Thẩm Thận tiếp tục nói, "Anh muốn, không chỉ là một chút này."
Chờ hai người về đến nhà, Hứa Mạt nhất thời không hiểu thứ Thẩm Thậm nói muốn rốt cuộc là cái muốn nào.
Động tác hôm nay của anh mang theo chút cấp bách, cũng không đùa quá nhiều kiểu.
Lúc cô vào nhà tắm tắm rửa, anh liền trực tiếp vô lại cũng đi vào theo, nhất định muốn tắm cùng cô.
Tắm rồi lại tắm, liền biến dạng luôn.
Nước trong bồn tắm không ngừng bắn tung tóe, trước tiên nhấp nhô chập chờn dần dần nhỏ xuống, sau đó liền giống như sóng lớn, rầm rầm lắc lư, đều vẫy xuống sàn nhà, ướt thành một mảnh.
Dụ,c vọng trước đó của Thẩm Thận trở lại, liền kéo cô xoay thành góc độ bản thân muốn, bản tính thiếu gia của bản thân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, dụ dỗ cô cùng trầm luân với anh.
Trong lúc đó mở ra không ít tư thế mới, Thẩm Thận còn chưa đủ tận hứng.
Lúc sóng to gió lớn trong bồn tắm cuối cùng qua đi, khi trở lại bình yên, sóng nước vẫn còn nổi lên gợn sóng nhỏ.
Hứa Mạt mệt đến run rẩy, toàn thân ngâm trong nước, nổi lên màu hồng nhạt mê người, hai mắt khép hờ.
Tâm tình Thẩm Thận rất tốt, gặm mặt nhỏ của cô, chỗ này cắn một ngụm, chỗ kia đánh lén một cái, chờ đến cuối cùng anh thỏa mãn, nước trong bồn tắm cũng dần dần lạnh rồi.
"Tiểu Mạt, đừng ngâm lâu quá, sẽ có chút chóng mặt, em dậy đi."
Hứa Mạt nâng một cánh tay, trực tiếp vung một quyền qua, "Em chóng mặt là bởi vì ai chứ."
Thẩm Thận ở trong hơi nước dày đặc, cười vô cùng vô hại, "Tiểu biệt thắng tân hôn, anh chỉ dùng lực tý, vẫn là nói em không hưởng thụ được?"
Mặt Hứa Mạt nóng lên, không biết là bị lời anh làm nóng lên, hay là độ ấm trong bồn tắm bốc lên.
Một trận náo này, Hứa Mạt lười để ý anh, hầm hừ một hồi, vẫy tay với anh, "Em muốn dậy rồi, anh ra ngoài."
Anh chậm rãi lại gần, giọng nói dán càng lúc càng gần, "Vừa này em luôn ôm lấy anh, nói...."
Hứa Mạt trực tiếp che mắt anh lại, "Lại như vậy, đêm nay em không ngủ với anh nữa."
Một chiêu mất mạng, Thẩm Thận không dám lại nói bậy, đáp một tiếng được sau đó liền đi qua một bên tắm rửa.
Sau khi hai người đi ra từ nhà tắm, Hứa Mạt liền không có chóng mặt như vậy nữa.
Đêm hè, trong nhà tắm tăng nhiệt độ quá nhanh, hai người lại hai trận dài, cho nên vừa này không nóng mới kỳ quái.
Từ nhà tắm bước ra, vừa vặn đón lấy gió mát thoải mái từ khe cửa sổ chậm rãi thổi vào, làm cả người đều nổi lên thoải mái.
Hứa Mạt ngồi trên giường, làm ổ trong chăn mùa hè mát mẻ, sự buồn ngủ lúc này tản đi, không còn chút buồn ngủ. Điện thoại cũng không có gì chơi, cô vô cùng buồn chán, dứt khoát đánh chú ý đi chọc Thẩm Thận.
Thẩm Thận nửa dựa trên gối, một tay cầm điện thoại, đang cúi đầu, không biết đang lướt cái gì, vẻ mặt có chút khó xem.
Hứa Mạt trong lòng căng thẳng, lại gần, ở trước mặt anh vẫy tay, "Anh....sao vậy?"
Thẩm Thận tùy ý vuốt mở màn hình, sau đó ném điện thoại ở đầu giường, thuận thế vớt cô vào trong lòng.
"Không sao." Thẩm Thận nhéo cằm cô, tỉ mỉ đánh giá một phen, "Sao giống như còn mập lên một chút?"
Vấn đề này thành công di chuyển lực chú ý của Hứa Mạt.
Cô chớp mắt, cúi đầu cắn một ngụm ngay eo bàn tay trên cánh tay anh, không nặng không nhẹ.
Thẩm Thận xoa mái tóc đen của cô, mềm mại đen bóng, có lữ nguyên nhân mới sấy xong, trong lúc xõa tung, có chút mềm mại, giống như nhung.
Anh không có ý trêu đùa, trong ngực bị trần ngập sự ấm áp, "Bộ phim này quay xong em có phải có thời gian nghỉ ngơi nửa tháng?"
Hứa Mạt ngửa đầu nâng mắt, ngữ khí mang theo chút giảo hoạt hiếm thấy, "Ha ha ha nói là nửa tháng, nhưng so với thực tế muốn lâu hơn chút. Chị Lý Nguyễn nói với em rồi, vì là truyền hình thực tế, đến lúc quay chỉ cần không kiếm chuyện, chỉ xem như chơi thôi."
Không chỉ là chơi, còn có không ít tiền công, điều này làm cô vui vẻ đến hỏng luôn.
Thẩm Thận lười biếng đáp một tiếng, đầu ngón tay xẹt qua tóc cô, sau đó vòng nửa vòng, vòng đến trước mặt.
Anh thuận theo tâm ý bản thân, ở trên đó bóp một cái, thỏa mãn than nhẹ một tiếng.
Hứa Mạt nhất thời dựng lông, "Anh quá lưu manh rồi!"
Thẩm Thận nhướng mày, không để bụng, cười vô cùng xấu xa, "Vì công bằng, em sờ lại không phải ổn rồi sao, đến đi anh không ngại."
"Anh không ngại em ngại nha!" Dứt lời, Hứa Mạt lại cảm thấy bản thân có chút chịu thiệt, suy nghĩ đấu tranh một hồi, vẫn là tự phát đặt lên, can đảm sờ một phát, chấm mút Thẩm nhị thiếu.
Cô vừa muốn rút người rời đi, lại bị Thẩm Thận nắm chặt tay.
Khuôn mặt Thẩm Thận ở dưới đèn áp tường đầu giường, khóe môi ngậm ý cười, "Bên trên làm sao đủ, nếu bên dưới, anh trai cũng không ngại."
Nói xong, thậm chí còn làm bộ đem tay cô chậm rãi kéo về vị trí nào đó.
Không có lẽ trời rồi.
Hứa mạt tay chân cùng sử dụng, giãy thoát, lập tức liền lăn tới cuối giường.
Thẩm Thận theo đó phủ xuống, cười dùng tay chống đầu, nằm ở bên cạnh cô, "Được rồi, nói với em chuyện đứng đắn."
Hứa Mạt chơi đùa có chút mệt nhọc, lúc này cũng không muốn náo loạn cùng anh, nghe thấy Thẩm Thận nói vậy, lòng hiếu kỳ cũng tăng lên.
"Chuyện đứng đắn gì?"
Thẩm Thận nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở trong lòng bàn tay chơi đùa.
"Chờ em trở lại, anh dẫn em đi gặp một người."
Hứa Mạt ngừng lại, xoay người qua, nhìn thẳng vào anh.
"Thẩm Thận, là giống như em nghĩ đó sao?" Cô nghiêm túc hỏi.
Thẩm Thận gật đầu, "Ừm."
Hai người quen biết gần 4 nằm, cô chưa từng gặp qua người nhà anh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy.
Nhìn vẻ mặt anh, đoán là có liên quan với người nhà. Nghĩ đến đây, Hứa Mạt có chút kháng cự, Thẩm Thận chưa từng nhắc qua phương diện này, bản thân cô cha mẹ mất sớm, bên cạnh sớm không có ba mẹ đồng hành, tự nhiên cũng xem nhẹ điểm này.
Đó cũng là tại sao nguyên nhân trước kia cô đối với bà mẹ anh chưa từng hỏi qua.
Càng quan trọng là, hai người mới ở cùng nhau không lâu, còn chưa xác định tương lai, tương lai còn thời gian thích ứng rất dài phải đi.
Cô tự mình lâm vào khổ não, tâm tư lại bị Thẩm Thận làm loạn.
"Sao em bây giờ còn gọi tên đầy đủ của anh? Đổi một cái khác."