Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 54



"Nếu không đến lúc đó lại nói đi..." Hứa Mạt hỏi thử, mò tay áo của Thẩm Thận.

Thẩm Thận nhướng mày, "Cho anh một lý do."

Hứa Mạt ở trên giường lăn một cái, đùi đẹp tinh tế lại trắng nõn trực tiếp vắt ngang ở trên chân anh, ý tứ mười phần làm nũng.

"Em.....em còn chưa chuẩn bị xong." Hứa Mạt nâng mắt nhìn anh, tiếp tục nói, "Hai chúng ta ở bên nhau còn chưa tới ba tháng, chờ thêm một chút đi."

Mặt Thẩm Thận có chút thối, tay lại đang nhẹ nhàng xoa đùi cô, "Cái gì ba tháng, rõ ràng là hơn 3 năm rồi."

Hứa Mạt cười khúc khích, "Anh còn thật xem chúng ta chưa từng tách ra sao."

Thẩm Thận che miệng cô lại, không nhìn cô, tầm mắt rơi ở nơi xa, hồi lâu mới nôn ra một câu, "Dù sao sau này sẽ không vậy nữa."

Hứa Mạt nhìn anh một hồi, nhẹ cười.

Đêm giữa hè, xe cộ đông nghịt ở đằng xa với sự ồn ào lờ mờ, đều cách rất xa. Bên tai Thẩm Thận chỉ có mỗi tiếng cười của cô, anh thu mắt, người dưới thân mềm mại yêu kiều, làn da màu trắng sữa ẩn dưới bộ đồ ngủ làm bằng chất liệu vải, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra từ trong cổ tay áo, hương thơm hoa nhài lúc ẩn lúc hiện âm thầm tỏa ra, vẻn vẹn như vậy liền khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Tay anh bất giác từ chân nhỏ và bụng kéo đi lên trên, tinh tế xo,a nắn, nơi khiêu khích nổi lên một trận tê dại, đốt lên ngọn lửa.

Đùi Hứa Mạt có chút ngứa, giãy dụa một phen, Thẩm Thận vẫn là gắt gao bắt lấy, không thả ra, ác liệt lại xấu xa.

Cô không có cách nào, vươn tay véo một cái trên eo anh, đó là nơi mẫ,n cảm của anh. Lúc hai người thân mật, cô nhẹ nhàng cọ xát, Thẩm Thận liền có thể quân lính tan rã.

Đúng như dự đoán, Thẩm Thận nháy mắt kêu lên một tiếng đau đớn, buông cô ra. 

Hứa Mạt đổi một tư thế, chui vào trong chăn mát mùa hè, đem bản thân gói chặt lại.

Thẩm Thận vốn ngồi xếp bằng ở trên giường, thấy cô như vậy, hai tay chống ở phía sau, ngậm cười hỏi, "Không nóng sao?"

Hứa Mạt sờ mặt, cô là không nóng, nhưng tim lại không hiểu sao nóng lên.

“Em không nóng, đêm này liền ngủ như vậy, anh ngủ bên kia, đừng ôm em."

Thẩm Thận linh hoạt lật người, chèn ép xuống, không suy nghĩ liền nói, "Không được."

Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, "Anh không phải nói cái gì cũng nghe em sao?"

Thẩm Thận cắn một ngụm lên môi cô, "Là cái gì cũng nghe em nha, nhưng em có phải bỏ sót một câu."

Hứa Mạt có chút sững sờ, "Sót câu gì?"

Anh cười tùy ý, vô cùng phách lối, "Ngoại trừ trên giường."

Hứa Mạt có chút đình trệ, duỗi tay đẩy mặt anh ra, nói, "Vô lại."

Thẩm Thận bắt được ngón tay cô, gặm một cái trên đầu ngón tay, thấp giọng cười, "Ừm, anh vô lại."

Ầm ĩ một hồi, thời gian cũng không còn sớm rồi, Hứa Mạt tuy rằng ngủ không được, nhưng vẫn là muốn nghỉ ngơi sớm. Nói không chừng đầu vừa nghiêng, dính lên gối liền có thể ngủ ngay.

Thẩm Thận chưa tiêu cơn tức, quần áo mùa hè mỏng, làn da hai người lộ ra bên ngoài cũng lúc có lúc không chạm vào nhau.

Đèn đầu giường mờ tối, đường viền của Hứa Mạt bị ánh sáng chiếu xuống, trở nên nhu hòa, anh lại bắt đầu tâm viên ý mã.

Hứa Mạt bị anh hôn đến hơi thở hỗn loạn, cô chống lấy bả vai anh, mềm mại nói, "Em thật sự không muốn nữa..."

Thẩm Thận không trả lời, tiếp tục răng môi khắng khít, anh mới lật người xuống, thuận tay ấn tắt tất cả ánh đèn.

Anh nằm ngửa bên cạnh cô, cánh tay duỗi qua, Hứa Mạt biết ý anh, thuận thế lăn vào, một phát liền được anh vớt vào trong lòng.

Thẩm Thận vuốt ve cánh tay trơn bóng của cô, tay trên bờ vai mềm mại của cô xo,a nắn qua lại.

Đêm đã khuya, nhưng hai người đều vô cùng trân trọng cơ hội ở bên nhau không dễ có được này, đều không chút buồn ngủ.

Hứa Mạt làm ổ trong lòng anh, hơi thở của Thẩm Thận vấn vít xung quanh, làm người vô cùng an tâm, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng của anh.

"Thẩm....A Thận, chúng ta tiếp theo liền như vậy sao?" Hứa Mạt nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm nhận độ ấm truyền đến qua quần áo.

Thẩm Thận lười biếng, "Ừm, vốn muốn dẫn em đi gặp một người, em không muốn, vậy anh chỉ đành đợi thôi. Cho nên khi nào em cho anh một danh phận."

Ngón tay Hứa Mạt vẽ vòng tròn, vì khiến anh biết được bản thân cũng nghiêm túc, cô nhẹ nhàng nói, "Bà nội em biết quan hệ hiện tại của chúng ta."

"Sau khi chúng ta ở bên nhau, em liền nói cho bà, bà rất vui mừng cho em."

Thẩm Thận đem cô ấn chặt, sau khi đáp một tiếng, giọng nói nhàn nhạt, "Lần trước anh thấy em trai em rồi, cậu ấy đến sao không nói cho anh?"

Hứa Mạt vỗ mạnh lên đầu, nhưng sức lực đó mạnh mẽ mang theo cô trực tiếp đập vào lồ,ng ngực của Thẩm Thận, làm anh thầm hự một tiếng.

"Ai da, nó quả thật đến, có điều em không chú ý, Thư Nguyệt cũng nói qua với em, đứa trẻ lớn rồi, để nó tùy ý đi, trước kia em quá căng thẳng với nó rồi, kỳ thật cũng không tốt."

Nói xong, Hứa Mạt lại suy nghĩ, "Cũng không thể để đứa con trai lớn như nó làm phiền anh, nói thật, Tiểu Trạm đến đây, bản thân em giống như cũng quên luôn, cũng không nói cho anh."

Thẩm Thận cười nhẹ một tiếng, "Em sao lại giải thích nhiều như vậy, anh chỉ tùy tiện hỏi."

Hứa Mạt rất hoài nghi, có chút không tin anh, "Thật sao? Nhưng em nhớ là, lần trước nó đến em không nói cho anh, mặt anh vô cùng thối. 

Thẩm Thận nghe cô nhắc đến, cũng nhớ tới chuyện lúc đầu, lên tiếng hỏi, "Em chính là nói cho anh, lần đó là cố ý sao?"

Hứa Mạt nghẹn một hồi, sau đó gật đầu.

Thẩm Thận có chút buồn bực, vừa muốn nói chuyện, cảm nhận được Hứa Mạt ở trong lòng anh vặn vẹo một hồi, sau đó tìm thấy một vị trí thoải mái nhất, cảm thán một tiếng, "Không giấu anh, lúc đó em á, cảm thấy anh rất hung dữ, kỳ thật có chút sợ anh."

Anh không hiểu, giống như cho hả giận mà cắn một cái lên mặt cô, "Anh hung dữ?"

Thẩm Thận giễu cợt một tiếng trong bóng tối, "Lão tử có hung dữ, cũng hung dữ đến đẹp trai vô bờ."

Hứa Mạt cảm thấy da mặt anh có chút dày, "Có điều anh cũng chính là khuôn mặt này có thể nhìn được, lúc đó tính khí của anh cũng không tốt, động một chút liền bày gương mặt thiếu gia, còn đặc biệt thích làm mình làm mẩy."

Thẩm Thận ngừng hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, anh có thể là kiểu người đó sao?

Tuy rằng trong lòng không tán thành, nhưng anh cũng biết, thời khắc ấm áp như hiện tại, vẫn là không cần phản bác thì tốt hơn.

Anh chọn trọng điểm, biểu thị tán thành, "Có phải chính là khuôn mặt này của anh làm em mê hoặc đến thần hồn điên đảo?"

Hứa Mạt cười lên, răng nanh nhọn nhẹ cắn lên bả vai anh, "Còn chưa đến trình độ đó."

Thẩm Thận tỏ vẻ nghi ngờ, "Vậy em thường nhìn anh mê mẩn là vì sao?"

Cô rất thích im lặng nhìn anh, bị bắt quả tang nhiều lần vẫn như cũ. Nhưng anh rất thích, điều này chứng minh anh vô cùng có mị lực, có thể hấp dẫn cô.

Nói xong, anh giống như nghĩ đến cái gì, lại gần bên tai Hứa Mạt nói nhỏ một câu, "Có phải bởi vì anh trai có thể khiến em...."

Thẩm Thận chưa nói xong, liền bị Hứa Mạt đẩy ra, vốn câu trước đó của anh đã đâm trúng tiểu tâm tư của cô, câu sau lại dẻo mồm dẻo miệng, cô âm thầm cảm thấy có chút lúng túng.

"Ai da, ngủ đi ngủ đi, em cũng trở về nhìn anh rồi, anh còn ở đây nói chuyện, phiền quá đi."

Thẩm Thận dở khóc dở cười, ôm chặt lấy cô, ngữ khí sủng nịch quyến luyến, "Tiểu bại hoại."

Sau khi Hứa Mạt trở lại thảo nguyên, không còn dư vài buổi quay diễn nữa. Chỉ là thời tiết nơi này thất thường, thường xuyên mây đen dày đặc, gió lớn cuốn cát, hoàn cảnh quay phim rất gian nan, cách ngày kết thúc cũng còn lại một tuần.

Nhưng ông trời cuối cùng vẫn tốt lên, ngay khi hoàn thành vài ngày, bầu trời cuối cùng trong lành, thảo nguyên sau khi trải qua nước mưa gột rửa càng giống như tiên cảnh.

Buổi chiều ngày kết thúc, đạo diễn cho cả đoàn phim sắp xếp tiệc tối lửa trại, cũng xem như tiệc giải tán, bày mười mấy bàn dê nướng, béo đến chảy dầu, bùm bụp nổi lên hương thơm tươi mới thơm ngon.

Hứa Mạt cắn một chút, liền cảm thấy quá no, một mình cô đi bộ, men theo dòng suối, đi đến cụm hoa.

Núi đồi bạt ngàn nơi này đều là hoa dại xanh tươi đang nở rộ, lộ ra hương thơm nhạt hoang dã rất trong lành. Mặt trăng trên cao treo ở bên kia đồi cát, nghiêng nghiêng chiếu xuống, rõ nét khắc trên đóa hoa, Hứa Mạt thậm chí có thể nhìn thấy độ cong nhỏ mà cánh hoa bay theo gió đêm, nhẹ nhàng run rẩy.

Hứa Mạt chỉ cảm thấy trong lòng rộng mở, giống như bay nhanh trong gió mát trăng thanh, vừa tận hưởng lại say mê.

Ngôi sao ở đây cũng giống như cách con người rất gần, có lúc nhìn xong, giống như có thể đi vào những ngôi sao đó.

Cô đứng ở trên nửa gò núi, cầm ra điện thoại chụp vài tấm hình, sau lưng liền truyền đến âm thanh ma sát.

Hứa Mạt xoay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, là anh chàng tiểu thịt tươi hợp tác với cô.

Tiểu thịt tươi giống như không nghĩ đến cô cũng ở đây, kinh ngạc trong nháy mắt, có điều anh ta rất nhanh liền phản ứng lại, đến chào hỏi với Hứa Mạt.

Hai người nói chuyện một hồi, lại nói đến sắp xếp tiếp theo.

"Hình như không cần nói tạm biệt, trở về qua vài ngày lại có thể gặp lại rồi." Hứa Mạt cười cười, biết anh ta cũng tham gia truyền hình thực tế kia.

Tiểu thịt tươi cũng cười, "Đến lúc đó chỉ giáo nhiều."

"Vậy tôi không dám nhận, anh là tiền bối của tôi." Hứa Mạt nói cũng không sai, hai người tuy cùng tuổi, nhưng anh ta đã ra mắt vài năm rồi, nhân khí mạnh, danh tiếng cũng khá tốt

Hai người đang nói chuyện bên này, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng "sồn sột", không to không nhỏ, hai người mượn gió, vừa vặn có thể nghe thấy.

Thợ chụp ảnh cười hì hì, thật thà không thôi, anh ta gãi gãi đầu, "Cảm thấy nơi này cảnh sắc khá đẹp, chụp cho hai người một tấm, đến lúc có thể bỏ vào cảnh bên lề."

"Tối thui, có thể nhìn thấy sao?" Tiểu thịt tươi đi lên trước, nhìn vào trong ống kính.

Thợ chụp ảnh điều chỉnh độ sáng cho anh ta, để đến trước mặt anh ta, "Mông lung mới đẹp nha, cậu xem cậu xem, bóng lưng này, dưới ánh trăng, dưới thảo nguyên, vô cùng xinh đẹp."

Hứa Mạt từ trên đồi cát bước xuống, cũng đi lại gần, sau đó cô còn chưa nhìn rõ, ống kính vừa thay đổi, sau đó biến thành tiểu thịt tươi.

Trong ảnh, anh ta đang cắn đùi dê.

Thợ chụp ảnh còn đang cảm khái, giống như hiến bảo mà giải thích cho bọn họ, "Sau khi đóng máy nhất định phải tuyên truyền, đoàn phim chúng ra liền theo con đường không giống người khác, nam chính đang gặm đùi dê, có phải là đặc biệt có lực tương tác?"

Hứa Mạt không nhịn được, liếc nhìn tiểu thịt tươi, biết điều mà không nói chuyện.

Thợ chụp ảnh còn cảm thấy không đủ, lật vài tấm, còn là chụp liên tiếp gặm đùi dê của anh ta, còn ghép lại thành ảnh động, "Gửi hình cách ô, fans nữ của cậu nhất định vô cùng vui vẻ."

Tiểu thịt tươi, "...."

Cũng không biết có phải ban đêm nơi này quá tĩnh mịch hay không, Hứa Mạt cảm thấy mặt của tiểu thịt tươi có chút đen.

Cô vòng qua hai người, đi xuống dốc núi trước. Mạng nơi này đứt quãng, cô giơ cao điện thoại, miễn cưỡng tìm được tín hiệu.

Sau đó, gửi tấm hình ngôi sao cho Thẩm Thận.

-

Chuyện Hứa Mạt trở về đã nói trước cho Thẩm Thận.

Bởi vì sau đó cô còn phải tự mình lồng tiếng cho phim của bản thân, cho nên thời gian rảnh tiếp theo cũng không quá thoải mái, ra khỏi sân bay cô liền nghĩ về nhà trước, thu dọn một phen, sau đó xác định hành trình lồng tiếng.

Cô và Thẩm Thận đã hẹn xong, không cho anh đến đón, đến lúc về nhà gặp là được.

Trợ lý vẫy tay chia tay với cô, "Tiểu Mạt, chúng tôi đi trước, qua vài ngày gặp nha, có điều cô thật không đi cùng chúng tôi sao?"

Hứa Mạt lắc đầu, "Thật sự không cần, đồ mọi người cầm quá nhiều rồi, vẫn là về trước đi, tôi từ nơi này về nhà khá tiện."

Trợ lý vẫy tay, "Vậy cô chú ý an toàn một chút, hành lý của cô đến lúc đó có người đưa qua, nhớ đi chỗ để tài sản lấy, lần trước tôi đi, bảo an chỗ bọn cô quá hung dữ rồi, không cho tôi vào."

Hứa Mạt gãi đầu, đáp một tiếng được. Tiểu khu đó của Thẩm Thận thiết kế nhận biết khuôn mặt, không có ghi chép thì căn bản vào không được, tính bí mật vô cùng tốt, nhiều quý nhân và nghệ nhân đều chọn sống ở đó.

Vẫy chào với trợ lý xong, Hứa Mạt nhấc chân đi ra ngoài, viền nón đè thấp xuống.

Khí hậu thành phố Z thay đổi nhanh, giữa hè lướt qua, đầu thu rất nhanh liền trở nên lạnh. Mấy ngày nay không khí bỗng nhiên càng hạ thấp, rất nhiều người không chuẩn bị tốt, liền bị cảm lạnh mùa thu.

Ra đến đại sảnh, kình phong liền thổi vào mặt, từng trận cắt qua, mang theo chút hanh khô.

Cô vừa muốn đón một chiếc tắc xi, dưới mắt liền xuất hiện một đôi giày da.

Hứa Mạt sửng sốt, nâng mắt nhìn qua, là người quen, bác Tần.

Cô ngừng động tác đón xe, "Bác Tần, sao bác lại đến vậy? Cháu nói với Thẩm Thận không cần đến đón, sao còn để bác tới?"

Bác Tần muốn nói lại thôi, trong mắt xẹt qua chút bất đắc dĩ, cuối cùng chậm rãi nói, "Không phải thiếu gia dặn dò, Hứa tiểu thư, theo tôi qua đây đi."

Hứa Mạt mặt lộ nghi hoặc, bước chân tuy rằng bước theo, nhưng trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn cả lên, giống như dự đoán được gì đó.

Bác Tần dẫn cô đến trước một chiếc xe dài màu đen xa lạ, thân xe xẹt qua ánh sáng cao quý, trước xe nhãn hiệu bằng vàng đứng lặng đó, sự xa hoa lại khiêm tốn, từ xa hiện ra sự tôn quý của người trong xe.

Hứa Mạt theo bước chân bác Tần dừng lại, thấy ông chậm rãi mở cửa xe sau ra.

Cô theo đó nhìn qua, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một cây gậy gỗ sẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.