Trong mắt Thẩm Thận cuồn cuộn sóng ngầm, sau đó anh bước vào, im lặng không một tiếng động khép cửa lại.
Hứa Mạt bị ánh mắt trắng trợn nóng rực như thế của anh nhìn chằm chằm, đầu cũng nhanh chóng rũ xuống.
Thẩm Thận hai mắt híp lại, giọng nói mới lên tiếng, giọng khàn khàn giống như sỏi cát ma sát qua, tầng tầng chồng lên nhau.
"Em đây là mặc cái quái gì vậy?"
Hứa Mạt duỗi tay che đậy những bộ phận càng che càng lộ, nửa che không che kia, giọng nói lắp bắp nói, "Anh...... Không thích sao?"
Bộ dạng cô cúi đầu làm người thương xót kia, thẹn thùng đến hai gò má hiện màu hồng phấn, càng thêm dụ hoặc, so thường ngày còn muốn câu người hơn vài phần.
Đồng phục tiếp viên hàng không một màu, cũng không biết cắt may thế nào, lỏng lẻo treo ở bên trên, phập phồng lên xuống, chỗ nên kiềm chế thì kiềm chế, chỗ nên no đủ cũng no đủ phồng lên.
Đây mẹ nó còn có thể nhịn được?
Thẩm Thận bước lớn đi lên, một tay kéo cô vào trong ngực, một phát kéo eo cô vô cùng hung ác, sự ấm áp từ lòng bàn tay không ngừng truyền tới.
Anh hơi thở hỗn loạn, đều phun ra lên bên tai của cô. Dưới tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức lực lớn, sau đó còn thấp giọng phụ họa, "Sao có thể, anh thích đến muốn mạng."
............
............
Có lẽ hôm nay mèo hoang nhỏ đặc biệt nhiệt tình lớn mật, Thẩm Thận bị mê hoặc đến không cách nào tự kềm chế, hai người ở trong phòng quần áo liên tục tới hai trận.
Cứ như vậy, anh vẫn còn muốn thử tiếp, muốn lần nữa ngóc đầu lên, bị Hứa Mạt mạnh mẽ cự tuyệt.
Chỗ đầu gối của cô quỳ đến đau nhức, ma sát đến đỏ bừng. Vòng eo cũng mỏi nhừ không thôi, bị siết đến nổi lên dấu đỏ rõ ràng.
Đồng phục không thể mặc nữa, ngay cả thảm nhung bằng lông cừu vừa mới thừa nhận toàn bộ giông tố cũng bị làm cho rối tinh rối mù.
May mắn trong phòng nhiệt độ ổn định, trời đêm giữa mùa hè, sau khi hai người hoan hảo, Thẩm Thận ôm lấy cô, hai người đồng thời bao bọc bên trong đệm mềm.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Mạt còn hiện ra màu đỏ hồng, hơi thở mong manh, "Sao anh, sao anh lúc này còn xài cái kia?"
Cô nói khó hiểu, nhưng Thẩm Thận vẫn hiểu.
Vừa rồi thời khắc mấu chốt, anh vẫn là làm biện pháp an toàn.
Thẩm Thận vốn đang đang hôn mút tấm lưng trơn bóng của cô, nghe vậy trầm thấp cười ra tiếng, "Trước kia ngay lúc làm phòng quần áo này, anh đã như vậy nghĩ qua."
Hứa Mạt cẩn thận hồi tưởng lời anh nói, tức giận đập anh một quyền, "Trách không được, lúc đầu em hỏi anh tại sao đặt cái thảm lông cừu, anh còn bình tĩnh như vậy."
Thẩm Thận vẫn đang nhẹ nhàng mổ, anh hiện tại vừa lòng thỏa ý, đặc biệt dễ nói chuyện, "Không nói những này, bà xã, em vừa nãy xác thực vô cùng hưởng thụ phải không?"
Hứa Mạt xoay người lại, nhìn vào đôi mắt đen của anh, trên trán Thẩm Thận tóc đen hơi ướt, không biết có phải là bởi vì ánh sáng màu da cam trên đỉnh đầu chiếu xuống hay không, trong mắt đều lóe sáng.
Cô nhấc chân mà đá anh một cước, lực chân không nhẹ không nặng, hết lần này tới lần khác không như ý của anh, lời nói thốt ra, "Vẫn tốt."
Thẩm Thận nhướng mày, xích lại gần cô, dùng lời thì thầm nói, "Nhưng em vừa nãy kêu lên rất thích nha."
Nói xong, anh cười đến dập dờn, phảng phất đang nhớ lại mùi vị vừa nãy.
Hai tay Hứa Mạt khoác lên trên cổ anh, hiếm thấy không có phản bác anh, đột nhiên nhẹ giọng tới một câu, "Ông xã, em thật muốn sinh em bé."
Thẩm Thận nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Ừm."
Hứa Mạt bóp mặt của anh, kéo kéo, ngữ khí có chút chịu không được, "Tại sao vậy, sao mỗi lần nói đến phương diện này, anh liền lãnh đạm như vậy......"
Thẩm Thận nhéo nhéo eo của cô, hỏi lại cô, "Lãnh đạm? Muốn để anh trai tự thể nghiệm nói cho em, cái gì gọi là không lãnh đạm?"
Hứa Mạt nhẹ khép mắt lại, ôm lấy anh, bắt đầu làm nũng, "Em thật sự rất muốn, được không?"
Thẩm Thận trầm mặc nửa ngày, "Anh cũng không phải không muốn, chỉ là nếu như em mang thai cảm xúc không khống chế tốt, rất dễ bị trầm cảm sau khi sinh, vậy sẽ vô cùng cực khổ, em biết không?"
Mẹ Thẩm năm đó sinh anh, bởi vì một số việc, mắc phải trầm cảm sau khi sinh, vì trị liệu với giải sầu, cho nên về sau bà mới ở lại Thụy Sĩ lâu dài định cư và tu dưỡng.
Thẩm Thận đơn giản miêu tả một chút tình trạng của mẹ Thẩm, Hứa Mạt lần đầu nghe được chuyện bí ẩn hào môn, có chút giật mình.
Cô biết, Thẩm Thận là đang lo lắng cho cô, cũng là đang đau lòng cô.
Hứa Mạt không quá biết an ủi người, chỉ là lẳng lặng nghe, sau đó thử thăm dò nhổ nhổ lông của anh.
"Không sao, em sẽ không giống như mẹ, hơn nữa, mẹ hiện giờ tình trạng cũng tốt, anh không cần lo lắng."
Thẩm Thận cắn quai hàm của cô một ngụm, giống như rất mê mẩn, cúi đầu còn cọ sát ở trên gáy của cô.
Hứa Mạt thuận thế ôm chặt lấy anh, trái tim bỗng dưng mềm mại xuống.
Một giây sau, Thẩm Thận tự mình phá vỡ phần ấm áp này.
"Bà xã, tụi mình làm thêm lần nữa đi?"
"......"
Tấm thảm ướt sũng, nằm một hồi trên thân hai người đều đặc biệt nhớp nháp, Thẩm Thận dứt khoát ôm ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
Hai người ở trong bồn tắm nói chuyện ở trong lòng, Hứa Mạt dựa lưng vào l,ồng ngực rộng lớn của anh, bị anh giam lại chặt chẽ.
Trong bồn tắm bởi vì vừa mới bỏ vào một viên thả bồn tắm hình tròn, nước đều nhuộm thành màu hồng, còn nổi lơ lửng bọt biển nhỏ vụn, mông lung mờ ảo, thoạt nhìn vô cùng tâm hồn thiếu nữ.
Đây là lúc trước Thẩm Thận thấy cô thích, cố ý mua về cho cô, đều là khác màu sắc và mùi vị.
Hứa Mạt vung lên một chút bọt biển, tự mình xoa lên trên cánh tay anh.
Thẩm Thận mặc kệ những trò vặt này của cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Anh vừa rồi là đáp ứng em rồi?" Hứa Mạt bỗng nhiên tới một câu như vậy.
Thẩm Thận chậm rãi lên tiếng, lồ,ng ngực đều đang khẽ chấn động, hứa Mạt dán chặt lấy anh, không hiểu sao cảm nhận được một trận run rẩy.
"Ừm, anh vốn dĩ đã có kế hoạch, chỉ là còn chưa thực hiện, em đã......"
Âm cuối của anh tận lực kéo dài, vô cùng mập mờ.
Nhưng mà lực chú ý của Hứa Mạt đều bị cái kế hoạch kia của anh kéo đi, "Kế hoạch gì?"
"Điều hôm nay em muốn nhất." Giọng anh lười biếng, tay dưới nước trái lại không an phận.
Hứa Mạt nghe vậy trực tiếp xoay người lại, dứt khoát nằm bò, làm ổ trong ngực anh, ngước mắt nhìn qua, "Vậy tại sao anh không nói trước cho em?"
Cô còn chuyên môn đi tìm Ưng Thư Nguyệt giúp đỡ, áo ngủ trước kia Thẩm Thận chọn cho cô cũng gợi cảm mị hoặc, nhưng theo Ưng Thư Nguyệt nói, kiểu dáng quá một màu sẽ mất đi cảm giác mới mẻ.
Thế là Ưng Thư Nguyệt vô cùng nhiệt tình đề cử cho Hứa Mạt đủ loại đồng phục, cuối cùng còn chúc cô mã đáo thành công.
Nghĩ đến đây, Hứa Mạt có chút tức giận.
Cô cũng quá thất bại rồi, ngàn tính vạn tính, đến cùng không tính qua được cái người man show đến hoa nở ở trước mặt này.
Cô chọc chọc mặt của anh, ngữ khí mang theo một chút tiểu tính tình, "Mở mắt, nói chuyện, trả lời em!"
Thẩm Thận nửa vén mí mắt, dò xét cô một chút, "Anh chỉ biết mở mắt là dùng để nói dối, em xác định?"
"Vậy anh cũng có kế hoạch, anh còn nhìn em mỗi ngày như vậy......" Hứa Mạt cắn cắn môi, không cam lòng cắn một cái lên xương quai xanh tinh xảo của anh.
Thẩm Thận tê một tiếng, nắm cằm Hứa Mạt, không cho cô lộn xộn.
"Em nói xem, như nào?" Đầu ngón tay Thẩm Thận gãi ở trên đầu cằm của cô, lại cười bổ sung một câu, "Anh là thấy em chủ động như vậy, muốn hưởng thụ nhiều hơn vài ngày."
Anh cười thấy thế nào cũng thấy xấu xa, "Bà xã, sau này tiếp tục nha, anh đều chịu đựng."
Hứa Mạt vịn bờ vai của anh, đầu nghiêng, hừ hừ vài câu, "Anh nghĩ hay lắm, em mới không muốn, sau này anh cũng không có cơ hội này đâu."
"Anh chính là thích tiểu bảo bối khẩu thị tâm phi." Thẩm Thận than thở một tiếng, nhàn nhã trêu chọc ném qua một ánh mắt.
-
Từ sau khi quyết định muốn em bé, hai người cũng không có tiếp tục làm biện pháp an toàn, làm cũng khá điên cuồng.
Thẩm Thận lấy khẩu hiệu tự do sắp xếp, hiệu suất trúng thưởng càng cao, dụ dỗ Hứa Mạt làm rất nhiều hoang đường mê loạn chưa từng trải qua.
Lúc chơi buông thả nhất, một đêm cơ hồ không ngừng lại. Điệu bộ này so với thời điểm điên cuồng trước đó còn muốn khí thế rào rạt.
Thẩm Thận hít đủ tinh khí tinh lực, mỗi ngày đều tinh thần sáng sủa. Tống Đình không quen nhìn bộ dáng giống như ngâm trong hủ mật như này của anh, cả ngày đều muốn làm tổn thương anh.
Nhưng mà Thẩm Thận không có bị tổn hại đến, anh ta lại bị từng đợt cẩu lương nối gót mà đến ngược đến không muốn không muốn.
Sau đó, lúc bận hết mấy cái hạng mục lớn, Thẩm Thận lại công bố kế hoạch tiếp theo, công việc tạm thời giao cho Tống Đình với Trần Thanh Huy, mà chính anh, thì cho mình kỳ nghỉ dài hạn gần một tháng.
Mỹ danh nói: Ở bên cô vợ trẻ.
Tống Đình lòng nổi lên ganh tỵ, nhưng lời của lãnh đạo không thể không tuân thủ. Nhún nhảy trong chốc lát, đến cùng tiếp nhận sự thật khá tàn khốc hiện giờ.
Thẩm Thận dù sao cũng muốn mang vợ mình ra ngoài chơi, dứt khoát liền lôi kéo Hứa Mạt đi một hòn đảo nghỉ phép.
Hai người tích cực chuẩn bị mang thai, trong lúc đó Hứa Mạt còn cố ý trưng cầu ý kiến bác sĩ, cũng ăn vi-ta-min B11. Lần này, hai người đều mang theo sự chờ mong.
Bác sĩ cũng dặn dò hai người. Để hai người bọn họ thả lỏng, dù sao vợ chồng trẻ lần đầu tiên, không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng xác thực không cần quá để ở trong lòng, thuận theo tự nhiên, kinh hỉ sẽ chủ động đến.
Lần trước hai người đi du lịch, vẫn là thời gian tuần trăng mật sau khi cưới.
Sau khi cưới hai người thời gian có hạn, thời gian rảnh rỗi cũng không tính là nhiều. Dù cho trống ra thời gian nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều là không quá thích ứng.
Thẩm Thận là nhà tư bản, vẫn càng cần cố gắng hơn người khác. Giải trí Nhất Thiên ở hải ngoại mở rộng, anh liền bận rộn nhiều chuyến, xuất ngoại cũng không phải nói.
Tỉ mỉ tính ra, kỳ nghỉ dài hạn lần này, cũng coi là vô cùng không dễ dàng.
Có điều cũng đúng lúc, du lịch nghỉ ngơi như vậy để cho hai người đều thả lỏng trong lòng, có thể tĩnh tâm lại hưởng thụ tốt thời gian hai người.
Hòn đảo bên này phong cảnh hợp lòng người, ánh nắng ban ngày hơi nóng như lửa đốt, sau khi mặt trời lặn liền từ sự tiêu tan của ánh tà dương chậm rãi tan ra.
Gió nhẹ mát lạnh, hai người cùng nhau nằm trên giường trong phòng gỗ.
Một bên lan can gần biển nông, có một chiếc giường nước, ngủ lên vô cùng lạnh thấu.
Ở chỗ này nhiều ngày như vậy, Thẩm Thận đều kéo Hứa Mạt đến nơi này nghỉ ngơi, theo lời anh nói, dùng cái này còn có thể tìm kiếm hương vị không giống bình thường, khá thích hợp chuẩn bị mang thai.
Hứa Mạt nghe lời này âm thầm lườm anh một cái.
Thẩm Thận ngồi ở trên mặt giường nước bóp chân cho cô, từng lời đạo lý, khiến cho Hứa Mạt có chút choáng.
Gió đêm mang theo chút nhiệt ý, đều xông cô đến buồn ngủ, mang theo chút mệt mỏi.
Hứa Mạt nhìn làn da trắng ngần căn bản không bị cháy nắng của Thẩm Thận, đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe chút ánh sáng trắng, sáng đến lung lay người.
Khi anh lần nữa đè xuống, Hứa Mạt chống lấy bờ vai rộng của anh, "Em có chút khó chịu......"