Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 9



"Rất thích ạ." Hứa Mạt vui vẻ cười.

Con gái không có sức chống cự gì đối với những loại trang sức tinh xảo như vậy, cô cũng không ngoại lệ.

Thẩm Thận nghiêng đầu, không nói chuyện, ánh mắt lại giống như bó đuốc, chính là như vậy mà nhìn cô chằm chằm.

"Tại sao luôn nhìn em vậy?" Cô còn đang rửa mặt, khuôn mặt trắng nõn giống như trứng gà đã bóc vỏ, trơn bóng mà rực rỡ, còn mang theo chút tinh thần phấn chấn chỉ có cô gái trẻ mới có, cả khuôn mặt giống như nguyên cái lòng trắng trứng.

Thẩm Thận cười nhẹ, hừ một tiếng. Chân dài đi lên trước vài bước, vừa vặn đứng ngay sau người cô.

Anh nhìn cô ở trong gương, "Anh nói tha cho em, quà liền không có nữa à?"

Hứa Mạt suy nghĩ cặn kẽ, mới biết thì ra anh đang rối rắm vấn đề này.

"Năm nay có lý do...." Nói xong giọng của cô nhỏ xuống.

"Em sẽ bù lại mà." Vỗ đi bọt nước ở trên mặt, cô nghiêm túc bảo đảm.

Trên mặt nói vậy, trong lòng cô lại rối rắm đến muốn mạng. Thẩm Thận muốn gì có đó, cô trái lại không biết nên tặng gì mới tốt.

Lần đầu tiên cô tặng anh đồ xa xỉ mà bản thân dành tiền mua được, anh phản ứng bình thường.

Trái lại năm ngoái tặng một cái móc chìa khóa cô tự tay thêu, là một búp bê vải, anh còn treo trên xâu chìa khóa rất lâu.

Chỉ có điều anh nhiều xe, cho nên cũng không mang theo bên người.

Thẩm Thận nặn lấy vòng eo thon của cô, cứng rắn xoay người cô lại, hôn lên mái tóc cô, cảm thán nói, "Rất ngoan."

Thẩm Thận đi rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, thành phố Z cũng sắp đón chào mùa đông đến.

Mỗi năm học mới của Học viện điện ảnh Thịnh Minh đều sẽ để học sinh của các lớp phân công nhiệm vụ biểu diễn, yêu cầu có phim điện ảnh ngắn,  phim truyền hình ngắn hoặc là biểu diễn kịch nói vân vân, rồi chiếu thành bộ phim, thời hạn là ở trước thi cuối kỳ. 

Năm nay cũng không có ngoại lệ, Hứa Mạt còn chưa nghĩ xong cuối cùng nên tham gia nhóm nào, hoàn toàn cảm thấy khó khăn.

Đám người kia ở trong lớp dứt khoát không đến lớp học, cho nên đến cuối kỳ, vẫn còn có rất nhiều người trực tiếp chen ngang, bởi vậy cách tốt nhất chính là nhanh chóng vào nhóm, nếu không nhóm nào người quá ít sẽ vì thiếu số người ở đầu học kỳ mà ảnh hưởng đến biểu hiện ở trong trường.

Hứa Mạt nghiêm túc như vậy còn có một nguyên nhân quan trọng. Đó chính là Thịnh Minh sẽ chọn lựa học sinh ở trong mỗi khóa, tổng hợp thành tích học sinh ba hạng đầu tiên, trực tiếp đặc biệt ký kết với nhãn hiệu quốc tế, những nhãn hiệu nổi tiếng này đều có hợp tác với Thịnh Điện, bọn họ cũng là lần đầu tiên chọn những hạt giống tốt từ nơi này.

Những hợp đồng quản lý có hiệu lực ngắn hạn như vậy có ý nghĩa là trong ba năm sắp tới bước vào giới giải trí, bạn có thể hưởng thụ lưu lượng hiện diện cao nhất, không phải chỉ là chương trình tuyên truyền còn có trình diễn thời trang, đều sẽ khiến cho truyền thông ngửi được hương máu tươi mát, liên tục nhận được sự chú ý mà trở thành minh tinh.

Trọng điểm là, hợp đồng ký kết của công ty lần này là hợp đồng bình đẳng, cùng nhau làm việc, tuy nói có chút phủ đầu, sẽ không ảnh hưởng quá sâu.

Những học sinh nổi tiếng và xuất chúng trước kia có lẽ mỗi người đều chiếm giữ vị trí không nhỏ ở trong giới giải trí hiện nay, học trưởng học tỷ năm ngoái cũng đã đều cầm được giải thưởng người mới, cũng có một lần thành danh trực tiếp tiến vào vị trí đứng đầu tiểu hoa đán.

Dù sao, đứng ở đầu nhọn kim tự tháp, người có thực lực và nhan sắc chỉ cần nắm được một chút cơ hội hiện diện, liền sẽ tự động trở nên may mắn, những điều này đều là những nhân tố có thể khống chế.

Hứa Mạt tuy rằng chịu siêng năng môn văn hóa, nhưng do từ nhỏ điều kiện gia đình hạn chế, tính cách của cô thiên về dịu dàng, rất nhiều chuyện cũng đều không tranh không giành, lúc biểu diễn còn có chút không thả lỏng, lộ ra vẻ cứng nhắc. 

Sau khi ký hợp đồng với giải trí Nhất Thiên, cô còn được sắp xếp cô giáo chuyên môn đến chỉ dạy.

Lần này nói không chừng là cô giáo chuyên môn chỉ định cho cô một hạng mục phim điện ảnh ngắn.

"Thịnh Điện ở trên phương diện truyền thông chỉ có phim điện ảnh ngắn là mỗi bộ đều đăng tuyên truyền trên weibo, độ hot đầu tiên vẫn sẽ là đưa lên trên màn hình điện tử ở trung tâm thành phố, như vậy xác suất hiện diện lớn, vả lại, đến lúc thành phim rồi, weibo chính của Nhất Thiên chia sẻ liên quan, có thể vì em tạo độ hot trước khi debut."

Hứa Mạt ngẩng đầu lên, "Em thật sự có thể debut sao?"

Ký kết lâu như vậy, Thẩm Thận chưa từng nhắc qua việc liên quan đến vấn đề này.

Cô giáo hiếm thấy hòa ái, "Em lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao không thể?"

"Kỹ năng diễn xuất có thể luyện, thiên phú không đủ sau này có thể nỗ lực tranh thủ bù lại, nhưng mà bát cơm ông trời thưởng cho kiếm ăn vẫn chính là khuôn mặt của em."

Cô giáo tỉ mỉ quan sát một lúc, lại nói, "Khuôn mặt tự nhiên với khuôn mặt phẫu thuật khác biệt rất lớn, khán giả cũng không mù, khuôn mặt này của em hoàn toàn đảm đương nổi tình đầu quốc dân."

"Chính là...." Cô giáo lại than thở.

"Chính là cái gì ạ?" Hứa Mạt nhìn cô giáo muốn nói lại thôi.

"Kỹ năng diễn này của em còn chưa điêu luyện....Có xinh đẹp, kỹ năng diễn này không thể khá hơn....Em hiểu không, tiểu bình hoa?" Cô giáo lớn lên cao ráo cường tráng, một đầu tóc dài buộc chặt lên thành một bó già dặn, nói đến đây, khuôn mặt nghiêm khắc trước đây này lộ ra vài phần hòa ái dễ gần.

Hứa Mạt thật tâm cười, "Em sẽ cố gắng."

Vào cái nghề này, ai trong lòng không có chút ảo tưởng và mơ mộng, cô bất quá chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Ngoại trừ môi trường tiền lương cao, bóng hình trên màn ảnh cũng chính là thứ trong lòng cô theo đuổi.

Học xong một tiết tự chọn nghệ thuật thưởng thức và phân tích, Hứa Mạt xốc lại tinh thần quay về phòng ngủ.

Trong lớp gần như toàn bộ học sinh đều muốn chọn mục phim ngắn, mục khác không có người chọn, đến lúc đó vẫn là nên chia đều người đến các nhóm khác nhau.

Cô đang suy nghĩ chút nữa làm sao giải quyết, bờ vai bị người vỗ nhẹ.

Hứa Mạt quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một nụ cười quen thuộc.

"Học trưởng." Cô nhẹ nhàng cong lên nụ cười.

"Ừm." Lương Giang Hành cười đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chân bước lên phía trước, sóng vai cùng với cô, cùng sóng đôi đi về phía trước.

"Gần đây không thấy em, sống vẫn tốt chứ?"

"Có thể là do bài vở bận rộn đi." Nói xong, Hứa Mạt ôm sát lấy một chồng sách ở trong lòng. 

"Anh giúp em cầm." Lương Giang Hành nhìn cô không thuận tiện, lễ phép hỏi.

"Không sao, không phải rất nặng."

"Anh nghe mọi người nói, em đến bây giờ còn chưa chọn nhóm, muốn đến nhóm anh bên này không?"

Giọng nói của Lương Giang Hành ví như gió xuân, cộng thêm anh ta diện mạo đẹp trai, dịu dàng lại tao nhã, đề nghị như vậy làm cho người cảm thấy săn sóc ấm lòng.

"Anh cũng năm tư rồi, tác phẩm tốt nghiệp của các anh chọn em tham gia thật sự ổn sao?" Hứa Mạt liếc nhìn anh ta, chỉ xem như anh ta đang hỏi chơi.

Lương Giang Hành tiện đà nói, "Không phiền phức, anh là đạo diễn, anh cảm thấy em rất phù hợp với nữ vai chính của anh."

"Hoặc là nói, em xem như giúp anh một việc. Em thật sự rất phù hợp."

Hứa Mạt ngừng lại một chút, cô suýt nữa quên mất, Lương Giang Hành chính là chuyên ngành đạo diễn. Hai người ở trong tiệc tối kỷ niệm thành lập trường năm ngoái quen biết, bình thường Lương Giang Hành chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đã giúp cô không ít.

Bây giờ anh ta nói như vậy, Hứa Mạt suy tư vài giây, gật đầu, "Vừa lúc em cũng thiếu nhóm, dứt khoát đến chỗ anh vậy."

"Là đề tài gì vậy ạ?" Anh ta luôn nhấn mạnh cô rất thích hợp, Hứa Mạt trái lại hiếu kỳ.

"Vườn trường cấp ba, thanh xuân thiếu niên, xe đạp và áo sơ mi trắng." Lương Giang Hành nhìn chăm chú gương mặt cô một hồi, "Không sai biệt lắm là như vậy, em cảm thấy thế nào?"

Hứa Mạt gật đầu, may là cuộc sống vườn trường mà cô cũng đã từng trải qua, không có vừa bắt đầu liền để cô diễn một số thứ kì quặc, Hứa Mạt đột nhiên thở dài.

"Vậy quyết định vậy nha, đến lúc đó liên lạc trên wechat đi."  Trước mắt đã đên dưới lầu ký túc xá, Hứa Mạt bước lên bậc thang, quay đầu nhìn Lương Giang Hành, thì ra hai người đều đã đi xa như vậy rồi.

Lương Giang Hành để hở một nút áo, "Có điều nam chính sẽ có kinh ngạc."

Hứa Mạt nghe anh ta nhắc tới nam chính, giống như nghĩ tới cái gì, "À...Học trưởng, em muốn hỏi anh, phim ngắn này của anh chắc là không có cảnh hôn đi?"

Lương Giang Hành ngẩn người, "Không có nha." Dừng lại một chút, anh ta cười lên, "Em nếu muốn thêm, anh tùy thời phụng bồi."

Hứa Mạt xua tay, "Em trước mắt còn chưa chấp nhận được cái này, không có em liền yên tâm rồi."

"Cho nên em vẫn là chưa hỏi anh nam chính là ai, em không hiếu kỳ sao?"

"Vậy em bây giờ hiếu kỳ một chút." Hứa Mạt mở to đôi mắt nai ướt sũng, nhìn chằm chằm anh ta.

Lương Giang Hành bỗng nhiên quay mặt chỗ khác, ".....Là anh."

Hứa Mạt trừng lớn đôi mắt, "Hả?"

"Rất kinh ngạc sao?"

"Có chút đi, nhưng mà khá tốt, người trong nhóm anh đều không để ý anh làm đạo diễn rồi đi làm nam chính, vậy em cũng không có ý kiến gì."

Kỳ thật chủ yếu là kỹ năng diễn của Lương Giang Hành chắc là cũng không phải rất tinh tế, dù sao cũng là chuyên ngành đạo diễn mà.

Người mới làm việc với nhau, không có sự chênh lệch nhiều về thực lực, cũng sẽ không chết quá khó nhìn.

Hứa Mạt nhìn Lương Giang Hành ở dưới lầu.

Kỳ thật Lương Giang Hành nếu mặc lên áo sơ mi trắng, đoán chừng cũng là ảo tưởng trong lòng nhiều thiếu nữ xinh đẹp, thiếu niên dịu dàng nha, cảm giác anh ta mang đến cho người khác chính là dịu dàng và sạch sẽ. 

Hứa Mạt bỗng chốc nhớ tới Thẩm Thận, anh trái lại rất ích mặc sơ mi trắng. Đa số đều là màu đen hoặc màu xám.

Làn da anh nghiêng về trắng lạnh, tôn lên khuôn mặt yêu nghiệt đó, nếu như mặc lên sơ mi trắng đoán chừng chính là trùm trường vừa lưu manh vừa bất lương.

"Như vậy đi, đến lúc đó anh nhắn wechat tìm em, em cái gì cũng không cần chuẩn bị, người đến là được."

Hứa Mạt nghe thấy giọng nói của Lương Giang Hành truyền đến, mới hồi thần, theo bản năng nhanh chóng đáp ứng vài tiếng, "Dạ vâng."

Hứa Mạt chỉ có bận rộn môn chuyên ngành và bài tập buổi sáng, những lúc khác thời gian nhàn rỗi không nhiều.

Nhưng không giống với Ưng Thư Nguyệt, cô khá thích trốn ở trong phòng ngủ, gia sư dạy một tuần một lần, cũng không chiếm quá nhiều thời gian.

Đêm nay Ưng Thư Nguyệt không trở lại, chắc là vẫn đang ở bên ngoài ăn chơi điên cuồng rồi.

Bất quá Hứa Mạt trái lại nhận được điện thoại của Lương Kình Tùng.

"Alo Hứa Mạt, phòng bao Kim Đỉnh cô đến không? Thẩm thiếu gia uống say rồi, ai cũng chạm không được, lão tử đặc biệt phiền chết đi được, cô nhanh qua đây cứu gấp cho bọn tôi đi! Cô bây giờ liền đến!"

"Được, tôi đến ngay, anh đợi một lát."

Cúp điện thoại xong, Hứa Mạt sửa soạn lại một chút vật dùng mang theo bên người, liền chạy ra ngoài.

Thẩm Thận kỳ thật tửu lượng vẫn được, chính là không thể uống quá nhiều. Sau khi uống nhiều thì sẽ có chút say. Cộng thêm anh dù sao cũng là công tử thế gia, dạ dày cũng kiêu ngạo, sau khi uống quá chén một loạt bệnh dạ dày sẽ vì vậy mà tái phát.

Trước kia anh cũng chơi điên cuồng, chỉ có điều sau này thấy dáng vẻ không thích của cô, trái lại không lộ ra ở trước mặt cô. Không ngờ rằng sau lưng vẫn uống điên cuồng như vậy.

Phòng bao Kim Đỉnh là phòng khách quý mà Thẩm Thận hàng năm đều bao ở đây, lúc trước Hứa Mạt có đến vài lần. Quản lý nơi này cũng quen cô, nhìn thấy cô tiến vào cửa, liền tự động kêu phục vụ đi lên dẫn đường.

Cửa vừa mở ra liền có mùi rượu xông vào mũi, một đám xa hoa đồi trụy. Bên trong ngồi lẫn lộn nhiều người, khói thuốc lá lượn lờ, bối cảnh tối mờ, ánh sáng màu tím tối cũng làm cho người khác toàn thân không thoải mái.

Lương Kình Tùng thấy cô đến rồi, ôm vai một cô em eo như rắn đi đến, "Đây giao cho cô nha, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lão tử không quản nữa."

"Anh không biết khuyên một chút sao?" Hứa Mạt hơi chau mày.

"Em gái à, cô không phải không biết tính tình đại thiếu gia của cậu ta, đức hạnh gì cô còn không biết sao?"

Hứa Mạt không tiếp tục trả lời, đạp lên bình rượu trống không trên mặt đất, từng bước một di chuyển vào trong.

Xung quanh Thẩm Thận không có người, làm người khác ngoài ý muốn là, hai vị trợ lý của anh cũng ở đây.

Tống Đình ngồi ở bên cạnh, vẫn đang uống. Trần Thanh Huy lại không nói tiếng nào, đứng ở một bên.

Vẫn là Trần Thanh Huy nhìn thấy cô trước, "Hứa tiểu thư, tôi với trợ lý cao cấp Tống đều thử qua, không có tác dụng."

Hứa Mạt có chút bất đắc dĩ, "Lỡ như tôi cũng không được thì sao."

Chẳng lẽ còn muốn đánh ngất Thẩm Thận rồi vác về sao?

Tống Đình nhanh chóng nói chen vào, ngữ khí kiên định, "Không, cô có thể."

Hứa Mạt: "....."

Cô nhìn Thẩm Thận đang ngửa người dựa vào ghế sô pha ở phía sau. Đường viền khuôn mặt góc cạnh, tóc đen hơi rũ, hai mắt khép hờ, cà vạt hơi mở rộng, cả người lười biếng ngồi tê liệt ở đó.

Bất luận ai nhìn vào, cũng sẽ không cho rằng là dáng vẻ khi anh uống say.

Hứa Mạt đi lên phía trước, thử sờ anh.

Thẩm Thận theo bản năng phản hồi, cánh tay hơi nâng lên một chút.

Tống Đình đang quan sát đến vô cùng lo sợ, sau đó giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy, Thẩm Thận vô cùng chuẩn xác nắm lấy tay của Hứa Mạt.

Cầm đến trước môi, vô cùng bịn rịn lưu luyến, liếm đầu ngón tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.