Hoa Nở Giữa Hè

Chương 17: cô ấy không phải là chị tôi





Ngay khi Diệp Hướng Vinh và Ngô Cường vừa rời khỏi, Ngụy Như Phong liền chui vào phòng bệnh của Hạ Như Họa. Vết thương của cậu mới được khâu chưa được bao lâu, mỗi một bước đi đều đau điếng người, hai gian phòng chỉ cách nhau có một bức tường nhưng lại khiến cậu vã mồ hôi cả người. Khi thấy cậu, Hạ Như Họa liền vội vàng chạy tới đỡ, nói: “Như Phong! Em… em không sao chứ!” “Không sao, không đau lắm đâu.” Ngụy Như Phong cắn răng nói. “Sao lại ra nông nỗi này? Em không muốn sống nữa sao! Hôm đó chị vẫn chờ em, chờ cho đến khi lòng lạnh lẽo! Chờ mãi mà vẫn không thấy em ra ngoài, Đông Ca thì lại vô cùng hỗn loạn, cuối cùng Linda báo cho chị biết em đã xảy ra chuyện! Lúc chị tới bệnh viện đã thấy người ta đứng trước phòng phẫu thuật, người toàn máu là máu, nói… nói em…”



Hạ Như Họa vừa nói vừa run rẩy, Ngụy Như Phong ôm lấy cô, lấy một tư thế không được tự nhiên mà vỗ nhẹ vào lưng cô. Vết thương rất đau, có thể đã nứt ra rồi, nhưng lòng của Ngụy Như Phong lại thật sự ấm áp, trên thế giới này chỉ có một người quan tâm tới tính mạng của cậu đến thế. Điều này khiến cậu thầm nghĩ, cho dù cậu có sống một cách hèn mọn thì cuộc sống ấy vẫn có ý nghĩa. Hạ Như Họa nức nở hồi lâu, sự tiếp xúc cơ thể khiến cô an lòng, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay lại khiến cho cô từ từ nhớ lại một chuyện. Đối với cô mà nói, đêm mưa hôm ấy rất nặng nề, lúc đó không phải Hạ Như Họa không yêu Ngụy Như Phong, mặc dù cô không hiểu rõ tình yêu là gì,nhưng trong suy nghĩ cô, thế giới chỉ được chia làm hai loại, Ngụy Như Phong cùng cô là một loại, còn những người khác đều quy về một loại khác, không có ngoại lệ. Tình yêu nảy sinh giữa nam và nữ, nhưng cô nghĩ, cô và Như Phong không thể như vậy. Không phải Hạ Như Họa yêu không đủ sâu, chỉ có điều cô sợ hãi quá nhiều điều, cô tự ti về thân thể không còn trong sạch của mình, cô sợ sự chế giễu nhẫn tâm của bọn Lâm San. Tuy cô luôn luôn ỷ lại vào Ngụy Như Phong, bị cậu hấp dẫn nhưng vẫn có một quy tắc vô hình trói buộc họ. Những dòng chữ đã từng xuất hiện vô số lần trên sách giáo khoa của cô, thời khắc đen tối trong đêm mưa tầm tã năm mười bảy tuổi ấy luôn nhắc nhở và dày vò cô. Ngụy Như Phong, chỉ có thể là em trai. Càng nghĩ, lòng Hạ Như Họa càng loạn, cô gạt nước mắt rồi thả người ngồi lên mép giường, Ngụy Như Phong cũng ngồi xuống, cười híp mắt nhìn cô.



“Em về phòng đi, nghỉ ngơi cho thật khỏe.” Hạ Như Họa đứng lên dìu cậu. “Không, anh muốn cùng em thế này cơ.” “Không được, em phải nghỉ ngơi thật tốt.” Hạ Như Họa hững hờ nói.



“Được, vậy em đi theo anh.” Ngụy Như Phong định đứng dậy. “Không, chị phải về nhà.” “Gì cơ?” Ngụy Như Phong ngây ngẩn cả người, “Em đừng như vậy có được không?”




Ngụy Như Phong sờ sờ trán của Hạ Như Họa, cô tránh né nói: “Em cái gì mà em! Gọi chị!” “Em có ý gì?” Sắc mặt Ngụy Như Phong càng lúc càng ảm đạm, cậu kéo cô lại, nhìn cô chằm chằm. “Không biết lớn nhỏ!” Hạ Như Họa hất tay cậu ra.



“Em có ý gì?” Ngụy Như Phong thương tâm hét lớn, ánh mắt của cậu khiến Hạ Như Họa không dám nhìn vào, cô quay mặt đi chỗ khác nói: “Chẳng có ý gì cả!” “Hạ Như Họa, hôm đó anh thật lòng đấy!”



“Gọi chị!” “Anh nói yêu em là thật lòng!” Cậu gào đến khàn cả giọng, lập tức đánh trúng vào đáy lòng Hạ Như Họa, chỗ mềm mại ấy đã nứt ra rồi, ngọt ngào đau đớn khiến những giọt lệ trong vắt dâng lên trong mắt cô, nước mắt chảy dọc qua nốt ruồi lệ nho nhỏ của cô rồi rơi xuống, cô nhắm mắt lại, khẽ xoa khóe mắt nói: “Hãy để chị đi đi thôi, chúng ta nằm viện tốn không ít tiền, chị không muốn nợ Trình Hào lần nữa. Hôm nay cảnh sát tìm chị…”



“Tên cảnh sát đó là một kẻ bịp bợm!” Ngụy Như Phong bực bội nói. “Bất kể ông ta có phải là tên bịp bợm hay không thì em cũng không thể dính dáng mơ hồ với bọn họ nữa! Lần này chỉ bị thương nhưng ai biết sau này liệu có bị mất mạng hay không!” “Được, anh đồng ý với em! Anh sẽ đi làm thuê để trả nợ cho Trình Hào! Vì anh làm việc ở Đông Ca nên em mới không chấp nhận anh có phải không? Anh sẽ lập tức đi nói với Trình Hào, anh không làm nữa!” Ngụy Như Phong nắm chặt tay cô nói.



“Không phải đâu, Như Phong, hai chúng ta không được đâu, chị là chị của em, người khác sẽ đàm tiếu chúng ta thế nào đây…” Hạ Như Họa rút tay ra, ngã ngồi lên giường khóc hu hu, Ngụy Như Phong cứng họng, hồi lâu vẫn không nói được lời nào. Cậu căn bản không sợ người khác nói gì, với cậu mà nói, chỉ có cảm nhận của Hạ Như Họa là điều quan trọng, những cái khác đều không đáng kể. Thế nhưng Hạ Như Họa thì không thể, cô từng bị cưỡng bức, vô cùng nhạy cảm. Cô sợ bị người ta khinh thường, bất kỳ ánh mắt mỉa mai nào cũng có thể tổn thương cô. Thân thể gầy yếu của cô không gánh nổi tình yêu đi ngược với luân thường đạo lý, chỉ có thể chậm chạp gặm nhấm quá khứ đau thương không thể vãn hồi ấy. Cơ thể cứng đờ của Ngụy Như Phong và thân hình cuộn thành một khối của Hạ Như Họa tạo thành một bức hình ngập tràn tuyệt vọng, lúc Trình Tú Tú chạy vào, tình cảnh ấy đập ngay vào mắt. Cô nghi hoặc đi tới trước mặt Ngụy Như Phong nói: “Anh với chị gái cãi nhau cái gì đấy? Ở tận ngoài cầu thang mà cũng nghe thấy tiếng.”



“Cô ấy không phải là chị tôi!” Ngụy Như Phong mắt đỏ hoe, quát Trình Tú Tú. “Anh nói nhăng nói cuội gì đó? Bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Cô ta không phải là chị của anh thì là chị ai!” Trình Tú Tú nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin nổi, “Về phòng mau lên! Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi thật lâu! Anh cũng phải để cho chị anh tĩnh dưỡng chứ. Anh xem xem, băng gạc lại bị rỉ máu rồi!” Trình Tú Tú vừa nói huyên thuyện vừa dìu Ngụy Như Phong quay về phòng bệnh của cậu, sau khi giúp cậu nằm xuống, Trình Tú Tú định nhấn chuông gọi hộ sĩ nhưng Ngụy Như Phong ngăn cô lại: “Đừng gọi người, tôi muốn xuất viện.”



“Xuất viện? Anh chỉ mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm thôi, đùa cái gì thế?” Trình Tú Tú liếc Ngụy Như Phong một, nhấn chuông. “Chúng tôi không có tiền trả viện phí.” “Trời ơi, anh không cần lo chuyện đó.” Trình Tú Tú cười một nói, “ba em đã thanh toán cho bệnh viện rồi, còn đặt thêm một khoản tiền thế chấp, chắc chắn đủ, anh yên tâm ở đây đi.”




“Tôi không muốn thiếu nợ Trình tổng.” Ngụy Như Phong lạnh lùng nói. “Cái này sao gọi là thiếu nợ được chứ. Anh đã cứu ông một mạng đấy! Ông bỏ tiền ra là phải rồi.” “Trước đây ba cô đã từng cứu chúng tôi, lần này coi như thanh toán xong, Tú Tú, cô đi nói với ba cô một tiếng, tôi cảm ơn ông. Học phí của chị tôi, cả tiền nằm viện bây giờ nữa tôi sẽ trả lại cho ông ấy, sau này tôi không làm việc cho ông ấy nữa.” Ngụy Như Phong nhìn trần nhà nói.



“Anh nói cái gì? Cái gì không làm nữa?” Trình Tú Tú trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn cậu. “Chính là không đi làm ở Đông Ca nữa, tôi muốn nghỉ việc.” Ngụy Như Phong muốn ngồi dậy, hông cậu nhói buốt từng cơn, đau đầu chóng mặt, làm thế nào cũng không khỏe khoắn nổi. “Không được! Anh không thể nghỉ việc!” Trình Tú Tú giữ thân thể đang giãy dụa của Ngụy Như Phong lại, hoảng loạn nói, “Anh nằm nghỉ đi, đừng có cử động, lát nữa y tá sẽ đến, chờ anh khỏe hơn rồi lại đến Đông Ca làm tiếp nhé, chẳng phải chỗ đó rất tốt sao, em bảo đảm là anh sẽ không bao giờ bị thương nữa, à, nếu anh muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm cũng được, anh đừng nghĩ bậy…”



“Tú Tú, tôi đã quyết định rồi.” Ngụy Như Phong đẩy tay cô ra, mệt mỏi nói. “Đừng mà Như Phong, anh đừng rời bỏ Đông Ca!” “Tú Tú, tôi thực sự không muốn làm tiếp nữa, cô đừng lay tôi nữa, đầu tôi đau lắm…” Ngụy Như Phong xoa trán nói.



“Như Phong, anh đừng đi, cầu xin anh, cho dù.. cho dù là vì em, có được không?” Ngụy Như Phong hơi ngừng tay, cậu mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Trình Tú Tú. Trình Tú Tú cắn chặt môi, gương mặt ửng hồng. Trình Tú Tú thích Như Phong, nhưng bắt đầu từ khi nào thì cô lại không biết rõ.



Có lẽ là vào lần đầu tiên gặp mặt, cô kinh ngạc vì cậu đã che hai mắt cô, nói với cô rằng con gái không nên nhìn thấy máu. Có lẽ là vì dáng vẻ ôn nhu cẩn thận từng li từng tí của cậu khi nhận lấy miếng socola mà cô đưa cho, rồi gói kĩ, bảo là đem về nhà cho chị gái. Có lẽ là khi cậu hôn mê bất tỉnh, lúc nắm lấy hai tay dính đầy máu tươi của cậu, cô đã cảm thấy sợ hãi vô ngần. Sau khi bày tỏ tình yêu của mình, cô im lặng nhìn Ngụy Như Phong chờ đợi, hy vọng cậu sẽ thổ lộ những lời bộc bạch tâm tư giống mình. Hầu kết của Ngụy Như Phong trượt lên trượt xuống, rốt cục, cậu nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tú Tú, xin lỗi.”



Gương mặt đỏ ửng của Trình Tú Tú từ từ tái nhợt, cô nhìn chằm chằm vào mắt của Ngụy Như Phong, không kìm chế được hỏi: “Vì sao?” “Bởi vì tôi đã hứa với cô ấy là sẽ không làm ở Đông Ca nữa.” “Cô ấy là ai?” Trình Tú Tú hơi run rẩy hỏi.



“Như Họa.” “Chị của anh?” Trình Tú Tú nhướn mày. “Cô ấy không phải là chị tôi.” Ngụy Như Phong trầm tĩnh nói, “Mà là… người tôi thích.”




“Anh điên rồi? Hai người không phải là chị em sao?” Trình Tú Tú vừa hoảng sợ vừa đau lòng, cô kinh ngạc nhìn Ngụy Như Phong nói. “Chúng tôi không có quan hệ máu mủ. Ngụy Như Phong rũ mắt xuống, Trình Tú Tú cũng suy sụp ngồi yên một chỗ, một lát sau cô mới lảo đảo đứng lên nói: “Như Phong, dù sao đi nữa thì em cũng sẽ không để anh rời xa em, cùng lắm thì em sẽ để anh nợ em một món ân tình, anh cứ chờ đấy, anh sẽ thích em thôi.”



“Tú Tú…” Ngụy Như Phong bất đắc dĩ lẩm bẩm, lúc này y tá đi vào phòng bệnh, cô kiểm tra vết thương của Ngụy Như Phong một chút, hét ầm lên, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ. Trình Tú Tú bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, cô lững thững đi ra ngoài hành lang bệnh viện, lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô liền nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy vào phòng bệnh của Hạ Như Họa. Hạ Như Họa vẫn ôm đầu gối ngồi thu lu trên giường bệnh, tiếng Trình Tú Tú mở cửa dọa cô giật mình. Trình Tú Tú đứng ở cửa, mím môi nhìn cô, Hạ Như Họa lúng túng nhìn lại.



“Tôi sẽ không nhường Ngụy Như Phong cho chị đâu! Hai người không thể nào! Vọng tưởng!” Trình Tú Tú gằn từng chữ lớn tiếng nói rồi rồi nghiêng đầu rời đi, Hạ Như Họa nhìn khung cửa trống rỗng, ngực đau nhói. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ngô Cường quay về đồn cảnh sát trước, còn Diệp Hướng Vinh đến quán trọ để gặp 1149, dấu hiệu trên cánh cửa cho thấy 1149 đã đến.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy chuyện vặt vãnh của chú Tường lần trước còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm vụ thuê người chém giết! Đã bắt được nghi pham tại chỗ, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả! Lần này chắc chắn chú Tường sẽ lao đao! Nhưng tôi không tin Trình Hào không có động tay động chân trong vụ này! “Diệp Hướng Vinh vừa hút thuốc vừa nói. “Nghi phạm chính là người của Trình Hào, hắn sớm biết chú Tường muốn động thủ nên trước đó đã mua chuộc người rồi. Theo tình cảnh ngày hôm đó, chỉ cần Trình Hào gặp chuyện không may thì ai cũng sẽ nghĩ là do chú Tường làm. Chú Tường ngu vậy sao? Ông ta đã âm thầm hạ lệnh thu tay lại rồi, nhưng ông ta lại không ngờ rằng Trình Hào mượn cơ hội này làm tới. Hơn nữa tên tiểu tử Ngụy Như Phong kia còn nhảy vào quấy nhiễu, màn kịch này diễn y như thật.” 1149 bình tĩnh nói. “Mẹ nó! Hèn chi tôi cứ có cảm giác tên đó làm việc cho Trình Hào!” Diệp Hướng Vinh dập điếu thuốc, hung hăng nói.



“Thôi được rồi, vụ án chú Tường này dù sao cũng đã xong. Sau này cục hãy tập trung lực lượng điều tra Trình Hào, sẽ luôn có thể nắm được nhược điểm của hắn đấy,” 1149 nói, “Ở bên đó tôi cũng theo dõi sát sao lắm, hắn rất giảo hoạt, trước sau vẫn không cho tôi tiếp cận. Nhưng tôi luôn cảm thấy Ngụy Như Phong muốn rời khỏi đó, tôi có thể nói bóng nói gió một chút. Còn nữa, lần sau ông đừng gọi tôi gấp như vậy, ngày hôm nay tôi vất vả lắm mới ra ngoài được đấy!” “Được! Nhất định tôi phải tự tay tóm được cái tên lão Vương bát đản Trình Hào này.” Diệp Hướng Vinh nhìn ra ngoài chiếc cửa sổ nhỏ dưới tầng hầm, mắt sáng như đuốc.



Ngày hôm sau, cuộc thẩm vấn chú Tường diễn ra rất nhanh. Xét xử rất thuận lợi, chứng cứ vô cùng xác thực, băng đảng hoành hành Hải Bình nhiều năm của chú Tường cuối cùng cũng sụp đổ. Nhưng đối với tất cả mọi người mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu… Năm ấy, Hạ Như Họa 18 tuổi, Ngụy Như Phong không rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.