Hoa Nở Giữa Hè

Chương 43: lỡ nhau cả đời.





Vụ nổ vào ngày 29. 10 ở Tây Nhai đã gây ra không ít thương vong, có liên quan đến nghi phạm buôn lậu, có công nhân bến tàu, có công an phá án, có người qua đường vô tội. Và đi đôi với vụ việc chấn động Hải Bình này, án buôn lậu của Trình Hào trên cơ bản đã được triệt phá toàn diện. Hôm đó Ngô Cường tóm được lão Chung ở trạm thu phí đường bộ của Hải Bình, lão Chung không chống cự nhiều, bị giải về cục một cách công khai, nhưng mà lão lại giãy giụa trước khi chết, khi thẩm vấn lão toàn giả ngu, không chịu thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình, mãi cho đến khi Diệp Hướng Vinh mang theo Hồ Vĩnh Tân bước vào phòng thẩm vấn, lão Chung mới biết được mình sẽ không có cách nào thoát được, lão trân trối nhìn Hồ Vĩnh Tân nói: “Mày ấy! Có gan thật đấy! Mặc áo vào rồi trông cũng giống cảnh sát nhân dân lắm!” “Lão Chung, bây giờ ông thành thật vẫn còn kịp.” Hồ Vĩnh Tân không thèm để ý tới sự đùa cợt của lão, tỉnh táo nói.



“Có cái gì để mà thành thật, nhất định là mày đã nắm rõ hết mới hạ thủ! Chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, mày nói xem, mày muốn xử tao thế nào?” Lão Chung dựa vào ghế nói. “Lão Chung, tôi hỏi ông, bây giờ Trình Hào đang ở đâu?” Diệp Hướng Vinh hỏi. “Đi họp ở Thanh An! Nó cũng biết mà.” Lão Chung liếc nhìn Hồ Vĩnh Tân nói.



Diệp Hướng Vinh hung hăng vỗ bàn một nói: “Ông bớt nói nhảm đi! Hắn đã rời khỏi Thanh An rồi! Tôi hỏi ông, hắn có thể trốn ở đâu?” “Tôi cũng không biết, mấy người không có phái người đi kèm ông ta sao? Thế thì là do cảnh sát Hồ làm việc thất trách thôi! Lão Chung ngoài cười nhưng trong không cười, nói. Diệp Hướng Vinh rất buồn phiền, Trình Hào quả thực rất tài tình, có thể cắt đuôi được nhóm điều tra viên của bọn họ, thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi Thanh An. Bây giờ đã nắm được chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng thủ phạm lại đào thoát mất, hơn nữa vụ nổ 10. 29 khiến cho vụ án này càng được quần chúng chú ý, thành phố, trong cục, trong đội, cùng với tất cả các cảnh sát phá án đều chịu áp lực vô cùng lớn. Không giống với họ, Diệp Hướng Vinh còn phải đang lo lắng chuyện của Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong, Ngụy Như Phong đứng ở giữa nguồn nổ, cơ bản không còn khả năng sống sót, mà theo như dự đoán của anh, Hạ Như Họa đã bị Trình Hào xử lý, cũng là lành ít dữ nhiều. Diệp Hướng Vinh cảm thấy mình thừa sức lực để đi giúp họ, nhưng bây giờ anh lại không biết bắt đầu từ đâu. Lời của lão Chung từng chút một kích thích anh, Diệp Hướng Vinh phẫn hận đến nỗi chỉ cần đụng vào là lập tức bùng nổ, ngay lúc anh nhảy dựng lên đi níu cổ áo lão Chung, Hồ Vĩnh Tân đã kéo anh lại, đặt anh lên ghế.




“Tôi thật sự không ngờ ông lại trung thành với Trình Hào đến thế, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, ông che chở cho ông ta như vậy, liệu có ý nghĩa gì không?” Hồ Vĩnh Tân lạnh lùng nói. Lão Chung hừ một tiếng nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng không đáp lời, Hồ Vĩnh Tân nói tiếp: “Ông biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ông và Trình Hào là gì không? Rất đơn giản, đó chính là bây giờ ông ngồi trước mặt chúng tôi, còn ông ta thì không.” Lão Chung ngẩng đầu, nhìn Hồ Vĩnh Tân một, lại vội vã cúi đầu, Diệp Hướng Vinh phát hiện thần sắc của lão đã có chút bất an, giọng nói của Hồ Vĩnh Tân không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt nói: “Ông cho rằng do ông xui xẻo nên mới bị chúng tôi bắt được ư? Ông tự mình nghĩ thế cũng được, nhưng tôi nói với ông ba chuyện, thứ nhất, ông nghĩ xem tại sao Trình Hào lại đưa cho Trình Tú Tú một khẩu súng, người mà ông ta đang đề phòng hẳn không phải là tên cảnh sát nằm vùng nhỉ. Chúng tôi đã kiểm tra khẩu súng kia, rất có ý nghĩa, ở trên đó có dấu vân tay của Trình Tú Tú và dấu tay của hai người khác, nếu như hôm nay Trình Tú Tú chưa dùng qua khẩu súng kia, thế thì tôi sẽ nghĩ khẩu súng kia hẳn phải là của ông, có phải không? Thứ hai, vì sao ông ta không mua vé may bay để cho ông sang Mỹ cùng một ngày với Trình Tú Tú? Không sai, những lời ông ta nói cũng có chút sự thật trong đó, thị thực rất khó làm, lô hàng cũng sắp cập cảng rồi, khó mà sắp xếp được thời gian. Nhưng mà, tôi nói cho ông biết, cho tới bây giờ hồ sơ của ông vẫn chưa từng xuất hiện ở chỗ hải quan. Thứ ba, lão Chung, ông hẳn là hiểu Trình Hào rõ hơn cả tôi nhỉ? Có cần tôi tiếp tục nói ra không? Trình Hào vốn sắp đặt cho ông ở lại để giúp ông ta xử lý lô hàng kia, nhưng ông tương kế tựu kế để cho Ngụy Như Phong ở lại và đi nhận hàng. Cả hai người các ông đều đang tìm một người chịu tội thay thích hợp nhất có phải không?”



Miệng lão Chung hơi hé ra, bộ dạng khác xa với vẻ lọc lõi lúc bình thường, nhưng chính lão cũng không hề phát hiện ra, chỉ nhìn Hồ Vĩnh Tân chằm chặp. Hồ Vĩnh Tân đối diện với lão, lão Chung dần dần lung lay, sau đó bắt đầu thở hổn hển. Diệp Hướng Vinh nhìn Hồ Vĩnh Tân với vẻ kính nể, quay đầu nói: “Tôi hỏi ông lần cuối, Trình Hào đang lẩn trốn ở đâu?” “Tôi… Tôi thật sự không biết…” Lão Chung mặt trắng bệch nói: “Hắn ta không nói cho tôi biết cụ thể là sẽ đi đâu, có thể đã xuất ngoại rồi cũng nên.”



Hồ Vĩnh Tân và Diệp Hướng Vinh nhìn nhau một chút, họ đều biết, bây giờ lão Chung nhất định không nói dối, lão thực sự không biết Trình Hào đã đi đâu. Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Hướng Vinh đốt thuốc lá, nói: “Trình Hào vẫn chưa ra nước ngoài được đâu, từ sáng sớm chúng ta đã phái người theo dõi rồi, gần đây cũng không thấy hồ sơ xuất nhập cảnh ghi tên hắn, khả năng hắn dùng giấy tờ giả cũng không cao, ảnh của hắn cũng đã được thông báo ra ngoài rồi, nhất định bây giờ hắn vẫn còn đang ở Trung Quốc, chỉ có điều mn không biết hắn thực sự đang ở chỗ nào!” “Anh đừng sốt ruột, hắn trốn được vài ngày chứ không trốn được cả đời đâu, trong vụ án này, anh đã làm rất tốt. Hồ Vĩnh Tân vỗ vai anh.



“Còn chưa bắt được Trình Hào mà tốt cái gì?” Diệp Hướng Vinh tức giận nói, “Anh cũng phải chú ý an toàn đấy, tôi sợ sau khi bại lộ thân phận, anh sẽ gặp phiền toái.” Hồ Vĩnh Tân mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tôi biết rồi.” Hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của đội trưởng Hầu, khi đến cửa, họ gặp được Ngô Cường, Ngô Cường kéo Diệp Hướng Vinh, len lén đưa cho anh một bức hình, nói: “Tại hiện trường vụ nổ đã tìm được thi thể của Trình Tú Tú, các anh đi xem một chút đi, lúc đó cô ta đưa lưng về trung tâm phát nổ, tức là muốn chạy ra ngoài, nhưng… cuối cùng lại không qua khỏi.”




Hồ Vĩnh Tân kinh ngạc nhìn thân ảnh khó mà thấy rõ diện mạo giữa tấm ảnh, nhớ lại bộ dáng của Trình Tú Tú khi vỗ vai anh bảo anh rót rượu, tâm trạng có chút thê lương. Anh lại nhớ tới Ngụy Như Phong vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh anh, tuyệt vọng khẩn cầu anh, thấp giọng hỏi: “Ngụy Như Phong đâu?” Ngô Cường lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa phát hiện ra… Người ta nói so với Trình Tú Tú thì Ngụy Như Phong càng đứng gần trung tâm phát nổ hơn, cho nên…” Ngô Cường khiến Hồ Vĩnh Tân và Diệp Hướng Vinh trầm mặc lại, tay của Diệp Hướng Vinh bất tri bất giác siết chặt, anh từng gặp mặt hai chị em cậu, hứa sẽ giúp đỡ họ, thế mà giờ khắc này, họ đang ở nơi nào anh lại không biết.



A Cửu đưa Hạ Như Họa xuống miền Nam, họ không thuê nhà nghỉ để trú lại, A Cửu lúc nào cũng lúc nào cũng chạy xe đến một chỗ hẻo lánh để chợp mắt, sau đó sẽ chờ điện thoại của Trình Hào, lại tiếp tục lên đường theo chỉ thị của hắn. Gã sợ trên đường đi Hạ Như Họa sẽ phản kháng cho nên trói cô lại, ép cô uống thuốc ngủ, thậm chí để phòng ngừa cô trốn thoát, gã chỉ cho cô ăn chút cháo loãng cầm hơi, Hạ Như Họa cứ u u mê mê, hầu như không có lúc nào tỉnh táo, lúc nào cô cũng gọi tên Ngụy Như Phong trong cơn mê man, chuyện này khiến cho A Cửu dựng tóc gáy. A Cửu không hề tiếp xúc với Hạ Như Họa, gã không biết phải đối mặt với Hạ Như Họa như thế nào, mấy ngày nay gã đều ngủ không yên giấc, hễ nhắm mắt lại là Ngụy Như Phong liền hiện ra trước mắt, bật ngón cái với gã, cười cười nói nói xưng huynh gọi đệ. Mỗi khi mơ đến khúc này là gã lại giật mình tỉnh lại, không có cách nào ngủ tiếp được. Nếu Trình Hào không thường xuyên gọi điện tới, nhất định gã sẽ không chống đỡ được nữa. Cuối cùng A Cửu đưa Hạ Như Họa đến gặp Trình Hào tại Hán Phong, bộ dạng của ba người đều không giống như trước đây, Trình Hào vốn luôn ăn vận chỉnh tề giờ đây lại mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, hai mắt A Cửu thâm quầng, râu ria lởm chởm, còn Hạ Như Họa thì vô cùng gầy yếu, đôi mắt vô hồn không sức sống. Sau khi gặp mặt, Trình Hào không nói thêm gì với gã, chỉ vỗ vỗ vai gã, đưa cho gã một xấp tiền và một bao thuốc lá. A Cửu siết chặt món tiền dày cộp mà trước nay gã chưa từng được cầm, nhưng lòng lại trống rỗng, cùng Trình Hào bước thấp bước cao mà đem Hạ Như Họa vào một căn phòng nhỏ tồi tàn, A Cửu đã hiểu, gã đã đập nồi dìm thuyền (*), không còn đường lui.



(* Đập nồi dìm thuyền: Dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.) Đến tối thì Hạ Như Họa tỉnh lại, bên ngoài trời đổ mưa, thanh âm tí ta tí tách khiến cho cô run rẩy, cô mờ mịt nhìn quanh 4 phía, ở đây không có bất cứ thứ gì mà cô quen thuộc, cô không khỏi co người lại, ánh mắt rơi trên mặt Trình Hào. “Như… Phong?” Hạ Như Họa im lặng thật lâu mới mở miệng, giọng nói hơi khàn, cô liếm liếm đôi môi khô khốc nói: “Bảo anh ấy vào đây với tôi.”



“Cô xem, trông con bé có giống tôi không?” Trình Hào không trả lời cô, hắn giơ tờ báo trong tay lên, chỉ vào tấm ảnh của Trình Tú Tú trên bài báo đưa tin vụ án 10-29, hỏi Hạ Như Họa một lần nữa, “Mắt và mũi trông cũng có vẻ giống. Con bé cũng giống mẹ nó nữa, nhưng đẹp hơn chúng tôi nhiều, từ nhỏ đã có người khen khi lớn lên, con bé sẽ thừa hưởng ưu điểm của tôi và mẹ nó.” “Như Phong đâu? Ông gọi Như Phong vào đây đi.” Hạ Như Họa bối rối, cô khóc thút thít nói. “Mẹ con bé chết khi sinh nó ra, khi đó tôi rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi, mẹ con bé bị khó sinh, bị mất máu nhiều, bệnh viện thành phố không chịu cho cô ấy nhập viện, tôi đưa cô ấy về thị trấn, dọc đường cô ấy cứ khóc suốt, nhưng không ai giúp chúng tôi cả. Bác sĩ trực trong bệnh viện thị trấn hồi lâu mới chịu ra mở cửa, còn chưa nhìn kỹ thì lão ấy đã nói bị khó sinh, mẹ con bé cố ý mạo hiểm để sinh nó ra, kết quả là 3 tiếng sau khi Tú Tú ra đời, mẹ con bé đã phải ra đi… Rõ ràng là cô ấy có thể sống tiếp, cô ấy thích trẻ con như vậy, nhưng chỉ được làm mẹ trong ba tiếng đồng hồ… Từ đó trở đi, tôi dồn hết tình cảm cho con bé, tôi đã thề rằng tôi sẽ ở bên mẹ con bé cả đời, cho nên tôi đặt hết tình cảm mà lẽ ra mẹ con bé được hưởng lên hết trên người Tú Tú. Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, tôi muốn Tú Tú sẽ không bao giờ phải trải qua những ngày tháng cơ cực, tôi muốn con bé được hạnh phúc, tôi muốn mẹ con bé có thể mỉm cười ở nơi chín suối!”



Giọng nói của Trình Hào càng lúc càng lớn, hắn kích động run rẩy, Hạ Như Họa sợ hãi lùi sâu vào trong góc giường, mà Trình Hào lại đi về phía cô mỗi lúc một gần. “Tú Tú của tôi rất xuất sắc, con bé xinh đẹp, nhân nghĩa, đơn thuần. Nhưng nó đã chết rồi! Nó còn chưa bằng tuổi mẹ nó khi chết! Con bé đã chết với Ngụy Như Phong rồi!” “Không! Không phải! Như Phong anh ấy không chết! Không chết!”




Hạ Như Họa như nghe thấy một ma chú đáng sợ, cô điên cuồng lắc đầu, lớn tiếng quát lên. Trình Hào mắt đỏ ngầu, đè cô trên giường, siết cổ cô nói: “Thằng đó đã chết rồi! Chết rồi là chết rồi! Bị nổ chết rồi! Là chết cháy đó! Hóa thành tro rồi! Ngay cả xương cũng không còn một mẩu! Tôi bảo nó chết thì nó phải chết!” “Vì sao, vì sao?” Nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của Hạ Như Họa. “Cô tự hỏi chính mình đi.” Sự thống khổ và đắc ý cùng hiển hiện trên mặt Trình Hào, dữ tợn và vặn vẹo, ánh mắt hắn toát ra ngọn lửa quỷ dị, dường như trận hỏa hoạn ở Tây Nhai đêm đó dần dần trở nên rõ ràng trong mắt Hạ Như Họa, “Lần đầu tiên tôi thấy cô, người cô rất bẩn thỉu, nhuộm đẫm máu của A Phúc, đôi mắt như hạt trân châu, nhưng trong đó lại trống rỗng, vẻ mặt tuyệt vọng đó cực giống bây giờ… khiến tôi cảm thấy rất thú vị, nhược điểm của hai người ở ngay trước mắt tôi, yếu ớt đến mức chỉ cần nhẹ nhàng chạm một là có thể vỡ vụn. Tôi cho cô biết, từ trước đến giờ hai người chưa từng có cơ hội lựa chọn, có người có thể quyết định vận mệnh của hàng ngàn hàng vạn người, cũng có người chỉ có thể chịu đựng sự an bài của người khác. Ngụy Như Phong đánh giá rất cao bản thân, nó thế mà lại dám đi tìm cảnh sát! Thậm chí nó còn liên lụy tới Tú Tú! Tôi muốn khiến cho Ngụy Như Phong dù đã chết cũng cảm thấy tuyệt vọng! Tôi sẽ báo thù cho con gái tôi! Tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!”



Trình Hào cười ha hả, tay hắn càng thêm siết chặt, cảm giác ngạt thở khiến cho thần trí Hạ Như Họa dần rệu rã, nỗi bi thương cực lớn lan tỏa trong không gian và thời gian, nước mưa và ngọn lửa hào vào nhau, một bên lạnh lẽo, một bên nóng hổi. Hạ Như Họa cảm thấy sợi dây nối giữa tim mình và Ngụy Như Phong đã bị tin tức kia cắt đứt, một tia chớp sáng lóe ngoài cửa sổ, số phận luân hồi, cô dường như quay trở lại buổi tối đã làm đời mình thay đổi. Hạ Như Họa ra sức giãy giụa, đột nhiên cô có sức mạnh lớn đến kinh người, Trình Hào bị cô đánh trúng trán, máu từ khóe mắt hắn nhỏ giọt xuống. Hắn hơi nới lỏng tay, Hạ Như Họa xoay người chạy xuống giường, nhưng cô cũng không chạy trốn, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ rồi chạy đến, ghé vào bệ cửa cười nói: “Ông xem, trời tối rồi. Như Phong sắp về tồi, anh ấy đã hứa với tôi, sẽ không lâu lắm. Trời mưa rồi kìa, tôi phải lấy ô đi đón anh ấy. Đúng rồi, ông mau trốn đi đi! Khi về anh ấy sẽ lấy dao chém ông đó.”



Hạ Như Họa đi tới trước người Trình Hào, ngón tay xẹt qua bờ vai của hắn nói: “Lập tức chém vào chỗ này, chảy máu…” Hạ Như Họa cười khanh khách xoay người, rồi cô bỗng quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Dù có chết chúng tôi cũng ở cạnh nhau, chúng tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc, nhất định sẽ có một ngày tôi gặp lại anh ấy! Ông có tin không? Tôi thì tôi tin!” Trình Hào si ngốc nhìn cô, mặc cho máu tươi làm mờ đôi mắt. Trên tờ báo, Trình Tú Tú lẳng lặng nằm trên mặt đất, cao ngạo liếc nhìn cha cô, tia máu nhỏ lên cạnh gò má cô, giống như một đóa hoa yêu dã đang nở rộ.



Năm ấy, Hạ Như Họa 22 tuổi, Ngụy Như Phong không rõ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.