Hoa Nở Giữa Hè

Chương 47: Rơi trong tĩnh lặng.





Hồ Vĩnh Tân không phải là tử vong ngoài ý muốn, vụ tai nạn giao thông này là một vụ mưu sát, xe của anh đã bị người ta động tay động chân, phanh xe không ăn, lúc cua xe liền tông vào một chiếc xe khác. Dưới gầm xe của anh còn bị người ta giấu thêm một thùng xăng, sau khi lật, xe nhanh chóng phát cháy, không thể nào cứu được người. Vụ cháy này gần như thiêu đốt toàn bộ cục công an thành phố Hải Bình, đội trưởng Hầu đã về hưu đích thân tham gia lễ tang của Hồ Vĩnh Tân. Mặt của Hồ Vĩnh Tân đã bị biến dạng, chỉ có thể dùng cờ Đảng che khuất, đội trưởng Hầu lảo đảo đi tới, ôm thi thể của anh khóc thất thanh, ai đến viếng cũng rưng rưng nước mắt. Mấy ngày nay Diệp Hướng Vinh không chợp mắt, mà căn bản là anh không dám chợp mắt, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng ở dưới tầng hầm, Hồ Vĩnh Tân chỉ vào biển số 1149 nói mình cũng là cảnh sát, khi đó bọn họ cùng nhau bắt đầu hành trình, nhưng bây giờ chỉ còn lại anh một thân một mình bước tiếp. Ngọn lửa hư ảo bốc lên từ chiếc xe của Hồ Vĩnh Tân và trận hỏa hoạn ở Tây Nhai cùng nhau thiêu đốt lòng dạ của Diệp Hướng Vinh, anh cực kỳ sốt ruột muốn bắt Trình Hào về quy án. Anh mong rằng người đã hy sinh tính mạng sẽ được hoàn toàn yên nghỉ, nếu không anh sẽ ôm hận cả đời, mãi mãi không thể nguôi ngoai.



Diệp Hướng Vinh làm việc suốt một ngày một đêm, rốt cuộc cũng thấy được tiến triển, sau khi điều tra hết tất cả những nơi mà Hồ Vĩnh Tân đã đi qua ngày hôm đó, có một người làm chứng cung cấp một đầu mối vô cùng quan trọng, anh ta nói khi đi qua cửa hàng hoa, anh ta đã nhìn thấy một người bị què làm rơi đồ, gã ta lần mò ở dưới gầm xe hồi lâu, bởi vì gã đi lại không tiện, cho nên người làm chứng còn nhìn đi nhìn lại những hai lần. Diệp Hướng Vinh căn cứ vào mô tả của người làm chứng, thức suốt đêm để họa lại chân dung của kẻ bị tình nghi, chuyển phát đến các đơn vị trong thành phố Hải Bình. Mấy ngày nay Ngô Cường thức đến sưng cả mắt, tin tức này khiến cho đội hình cảnh rất phấn chấn, anh vỗ bàn hô to, cho dù phải xới ba tấc đất cũng phải đào cho được kẻ kia lên. Diệp Hướng Vinh cũng rất phấn khởi, anh hiểu, kẻ đang ẩn nấp phía sau tên què này chắc chắn là Trình Hào. Chỉ cần tìm hiểu thêm một chút, nhất định có thể bắt được tên đầu sỏ gây ra chuyện đó. Diệp Hướng Vinh cũng gửi ảnh cho Lục Nguyên, qua hôm sau báo chí liền đăng tải nhận dạng của kẻ tình nghi, phát lệnh truy nã trên toàn thành phố.




Tô Đồng đọc báo xong liền gọi điện cho Lục Nguyên, lo lắng nói: “Anh cảnh sát mới hy sinh mấy hôm trước mà báo chí đưa tin đấy, tôi đã từng gặp ở Đông Ca rồi, trước đây anh ta nhất định là người nằm vùng, cậu nói xem có phải Trình Hào đã trở về rồi hay không?” “Hình như bây giờ phía cảnh sát cũng đang nghi ngờ đấy, đã truy nã khắp thành phố rồi. Mong là lần này Trình Hào sẽ sa lưới, như thế thì Như Họa Như Phong có thể quay về Hải Bình.” Lục Nguyên thấp giọng nói. “Họ… có thể sẽ không về nữa đâu.” Tô Đồng thở dài nói, “Tôi không biết Như Phong tham dự vào việc làm ăn của Trình Hào nhiều hay ít, nhưng nếu anh ấy cố tình trốn đi thì sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng mà tôi nghĩ ít nhất sẽ có ít tin tức về họ, thế thì mình cũng yên tâm hơn.”



“Ừ, tôi cũng đã bóng gió hỏi thăm rồi. Cảnh sát Diệp chỉ đăng thông báo tìm Như Họa chứ không tìm Như Phong.” Tô Đồng nghe xong liền căng thẳng trong lòng, cảm giác không ổn lắm, nói: “Dù sao thì mấy ngày nay cậu nhớ lưu ý một chút nhé, nhất định đừng nói chuyện của họ cho người khác biết!” “Tôi biết rồi.”



Lục Nguyên cúp điện thoại, rầu rĩ ngồi xuống ghế. Cậu vẫn luôn có chút chú ý tới Ngụy Như Phong, cậu cảm thấy Hạ Như Họa phải chịu những nỗi khổ này đều là vì chuộc lỗi cho Ngụy Như Phong. Đây là thứ tình yêu thầm kín vô biên vô tận, cho nên lòng Lục Nguyên rất khó chịu. Mỗi lần gặp Diệp Hướng Vinh, cậu đều muốn nói ra chuyện của Ngụy Như Phong, nhưng cuối cùng cậu lại không nói. Bởi vì mặc dù phải đeo sự cấm kỵ nặng nề trên lưng nhưng họ vẫn mang theo sự thanh khiết giữa nơi tàn khốc, mang theo sự cứu chuộc giữa những hình phạt. Hạ Như Họa là người kiên định như thế, cô cam tâm tình nguyện đuổi theo Ngụy Như Phong, Lục Nguyên không muốn làm trái tâm ý của cô, mặc dù cậu không biết tình cảm này là may mắn hay bất hạnh. Diệp Hướng Vinh đã nhờ cậy đến các phương tiện truyền thông khác nhau nhưng kết quả lại làm anh thất vọng. Tấm ảnh phát họa mơ hồ đó như đá chìm đáy biển, ngoại trừ một chút manh mối từ người làm chứng, không có bất kỳ người nào cung cấp thêm được tin tức gì hữu ích. Mắt thấy cuốn lịch bị bóc ngày càng mỏng dần, Diệp Hướng Vinh nôn nóng đến độ mồm miệng bị nhiệt đến bỏng rát. Anh cũng không về nhà, ngày nào cũng túc trực ở đội hình cảnh, một mặt sắp xếp đội ngũ trinh sát một cách kỹ lưỡng hơn, mặt khác lại tìm tài liệu về Trình Hào, tỉ mỉ phân tích. Anh mất ăn mất ngủ, toàn bộ tâm tư đều đặt vào vụ án, tính khí càng ngày càng cáu kỉnh khiến cho mấy anh cảnh sát mới được bổ nhiệm đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Ngô Cường thực sự không dám nhìn cảnh đó nữa, anh đến căn tin mua một hộp cơm, tự mình đưa đến phòng làm việc của Diệp Hướng Vinh, nói: “Lão Diệp, ăn chút gì đi!”



“Không ăn!” Diệp Hướng Vinh không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục xem hồ sơ. Ngô Cường đi tới, giật mất tài liệu trong tay anh, Diệp Hướng Vinh chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, lớn tiếng quát: “Cmn ông mau trả lại cho tôi!” “Xem cái quái gì mà xem! Xem bao nhiêu lần thì cũng chỉ từng này thôi, sao ông không đi ngả lưng một chút cho nó khỏe! Bộ ông tưởng ông không ăn cơm là có thể bắt được Trình Hào chắc? Hay là có thể an ủi được Vĩnh Tân? Có thể bớt áy náy với Ngụy Như Phong? Có thể…” Ngô Cường dừng một chút nói, “Có thể tìm Hạ Như Họa về được? Lão Diệp, ông bình tĩnh lại một chút đi, năm đó đội trưởng Hầu đã dạy hai chúng ta những gì? Vì sao chúng ta lại làm cảnh sát? Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, tôi tin những lời này, chẳng lẽ ông không tin sao?”




Bóng lưng thẳng băng của Diệp Hướng Vinh chậm rãi cong xuống, anh tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Lòng tôi rất khó chịu…” “Tôi biết.” Ngô Cường vỗ vỗ vào vai anh. Hai người lặng lẽ ngồi đó, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, Diệp Hướng Vinh nhấc ống nghe, một thanh âm sợ hãi truyền đến, hình như phía bên kia đã hạ quyết tâm thật lớn, tiếng thở rất nặng nề, run rẩy nói: “Cảnh sát Diệp… Tôi là A Cửu… Nếu như tôi tự thú thì có thể thoát khỏi tội tử hình được hay không?”



Diệp Hướng Vinh giật nảy mình, anh đem ống nghe dán thật chặt vào lỗ tai, tận lực nói thật chậm rãi rõ ràng: “A Cửu, chỉ cần cậu tự ra đầu thú, tất cả đều còn có hy vọng! Bây giờ cậu đang ở đâu? Hạ Như Họa có ở chỗ cậu không? Chẳng phải từ trước đến nay các người đều ở cùng một chỗ với Trình Hào ư?” “Đúng thế… Cảnh sát Diệp, tôi biết các anh đang tìm Quách Tử, chính là cái gã phá hỏng phanh trên xe anh Tân đấy. Nhưng mà Quách Tử chết mất rồi… là do Trình Hào làm, hắn có súng… Hắn muốn đi khỏi đây ngay, tôi biết sớm muộn gì hắn cũng giết luôn tôi, hắn bảo tôi lái xe, đến bến tàu Kỳ Gia Loan, tôi sẽ đến đường Lan Tân, biển số xe là 73097, các anh hãy đuổi theo tôi, nhất định phải đến cứu tôi đấy!” A Cửu gấp rút nói, gã đang cực kỳ sợ hãi, cứ liếc nhìn động tĩnh bên ngoài. Thân ảnh của Trình Hào lóe lên một ngoài cửa sổ, A Cửu cuống quít cúp điện thoại, tiện tay gọi vào ba số khác.



Trình Hào đẩy cửa ra, nghi ngờ nhìn A Cửu nói: “Chú đang làm cái gì thế?” A Cửu giả vờ trấn định nói: “Không có gì đâu ạ, sắp xếp lại một chút, đang chuẩn bị đi tìm ông đấy.” Trình Hào nhìn sợi dây điện thoại vẫn còn đang rung động, đi tới sờ sờ ống nghe, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm, hắn quay đầu, nhìn A Cửu chằm chằm, hỏi: “Mày đã gọi điện thoại?”



Lòng A Cửu hoảng hốt, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Vâng, gọi cho dự báo thời tiết.” “Tối nay ngoài biển thế nào?” “Tạm được, mưa nhỏ, gió cấp 4.”




Trình Hào nhìn gã, cầm lấy ống nghe, quay số gọi, A Cửu cảm thấy tim mình sắp vọt lên cổ họng, ống nghe mơ hồ truyền ra giọng nói của dự báo viên, vẻ mặt Trình Hào dần dần hòa hoãn lại, hắn dập điện thoại nói: “Chú đừng trách tôi, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tôi phải cẩn thận một chút để phòng ngừa bất trắc. Chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, chú hãy nhớ cho kỹ đấy.” A Cửu gật đầu lia lịa, âm thầm cảm thấy may mắn vì buổi trưa đã xem dự báo thời tiết, Trình Hào nhìn đồng hồ đeo tay một nói: “Đi thôi, đến Kỳ Gia Loan.” Bọn họ đi ra khỏi phòng, Trình Hào đưa Hạ Như Họa ra ngoài, ba người cùng nhau xuống lầu, A Cửu đi trước, Hạ Như Họa ở chính giữa, Trình Hào cuối cùng. Lúc bước xuống bậc thang cuối cùng, Hạ Như Họa loạng choạng, Trình Hào vững vàng đỡ lấy cô. A Cửu nhìn họ một, im lặng không lên tiếng. Cho dù Trình Hào có nói ngọt cỡ nào, gã cũng không tin Trình Hào được nữa, trực giác mách bảo gã, đúng là Trình Hào sẽ chỉ mang theo một người đi cùng, nhưng người đó là Hạ Như Họa chứ không phải gã.



Chuyện của Hồ Vĩnh Tân là do Trình Hào sai Quách Tử đi làm, gã ta rất rành máy móc, xuống tay gọn ghẽ, hơn nữa người què sẽ ít bị hoài nghi hơn. Thế nhưng Trình Hào lại không ngờ được rằng Diệp Hướng Vinh lại hành động nhanh như vậy, chuyện phát lệnh truy nã làm Quách Tử sợ hãi, tin tức mấy ngày nay khiến gã láng máng biết được chuyện Trình Hào phạm tội, nghiêm trọng hơn hơn nhiều so với những gì gã nghĩ, bởi vậy gã liên tục theo sát Trình Hào, sợ bị hắn bỏ rơi. Thế nhưng gã lại không nghĩ tới, làm như thế chỉ càng khiến Trình Hào muốn nhanh chóng trừ khử gã để không để lại dấu vết. Tối hôm sau, Quách Tử bị Trình Hào nổ súng bắn chết, lúc chết gã không nhắm mắt, miệng hơi nhếch lên, giống như còn đang kinh ngạc vì sao lại thế. Trình Hào và A Cửu cùng đi xử lý thi thể, A Cửu nhìn thấy bộ dạng khi chết của Quách Tử một cách rõ ràng. Viên đạn xuyên qua gần huyệt thái dương phía bên trái của gã, vùng da gần lỗ tai đều bị cháy đen thui. A Cửu nhớ lại một bộ phim về mafia mà mình xem trước đây, mấy pha thanh trừng trong nội bộ bang phái đều diễn ra như vậy, lấy việc nổ súng vào gần huyệt thái dương ở bên trái để làm ký hiệu đặc trưng. Khi đó A Cửu cảm thấy làm như thế rất soái, rất ngầu, gã và rất nhiều cậu bé khác ôm mộng giang hồ nghĩa hiệp, ao ước được thoát khỏi mọi sự trói buộc, tự mình oai phong một cõi. Nhưng khi thực sự đối mặt với hiện thực máu me bê bết này, gã đã hoàn toàn bị kinh hãi. A Cửu ném vào túi đựng thi thể xuống biển, sóng biển màu lam đậm nhấp nhô, thoáng cái đã nuốt chửng Quách Tử. Chẳng ai biết gã cũng đã từng nỗ lực phấn đấu, chẳng ai biết gã đến từ Cam Nam, cũng chẳng ai biết rằng gã đã từng giúp Trình Hào để rồi cuối cùng lại chết trong tay hắn.



A Cửu lảo đảo quay trở về bên cạnh Trình Hào, dưới ánh trăng, mặt của hắn trắng toát một cách tàn nhẫn, Trình Hào giơ tay ra với gã, nhưng gã không nắm lấy. Con đường chạy trốn vô tận này, gã đã đi không nổi nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.