Hoa Nở Giữa Hè

Chương 48: mùa hạ đau thương.





Sau khi nhận được điện thoại của A Cửu, Diệp Hướng Vinh liền tập hợp lực lượng cảnh sát bằng tốc độ nhanh nhất, vì Hạ Như Họa còn ở trong tay bọn chúng nên đoàn xe cảnh sát dùng để truy đuổi không bật đèn, Diệp Hướng Vinh là người phụ trách chung. Phía bến tàu Kỳ Gia Loan do Ngô Cường sắp xếp, nếu như Trình Hào tránh được đoàn đuổi bắt thì nhất định phải chế trụ được hắn trước khi hắn lên thuyền. Lúc ngồi trên xe, Diệp Hướng Vinh có một sự phấn khởi xen lẫn căng thẳng chưa từng có. Ngoài cửa sổ, cảnh vật thành phố lướt như bay, Diệp Hướng Vinh hít thở bầu không khí mang theo hương vị của biển và anh quen thuộc nhất, nhớ lại những lời mà đội trưởng Hầu đã nói với anh lúc bắt đầu vụ án. Sau bao nhiêu năm, cho đến giờ phút này anh mới thực sự hiểu rõ được sứ mạng của mình, không chỉ là trách nhiệm bắt giữ tội phạm, không chỉ là giữ gìn sinh mệnh và tài sản cho nhân dân, không chỉ là là thực thi pháp luật, mà đó còn là niềm thôi thúc xuất phát từ nội tâm, nhân văn vô cùng, kiên cường cứng cỏi. Diệp Hướng Vinh nắm chặt khẩu súng trong tay, nụ cười thanh khiết như hoa cúc của Hạ Như Họa chợt xuất hiện ở trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, lần này mình phải giúp cô, phải nỗ lực cả phần của Ngụy Như Phong nữa.



A Cửu lái xe, lập tức rẽ sang đường Lan Tân, không thấy xe cảnh sát qua gương chiếu hậu, lòng bàn tay gã toát đầy mồ hôi, cho nên tay lái có chút trơn trượt. Dường như Trình Hào cảm giác được lòng gã đang hoảng loạn, đột nhiên tiến đến gần tai gã nói: “Lái nhanh một chút, nếu như có chuyện gì phát sinh thì cũng không được dừng lại!” Sau đó A Cửu nghe thấy tiếng “rắc” truyền đến, gã đã từng nghe âm thanh này rất nhiều lần, là tiếng lên nòng của súng lục. A Cửu gật đầu, nuốt nước miếng, quyết đạp mạnh chân ga. Hạ Như Họa yên tĩnh ngồi trên xe, khoảng thời gian mơ hồ kia đã giết chết sự nhận thức của cô, không có sợ hãi cũng không có hy vọng, dường như cô đang nhìn mọi thứ ở trên đường rất cẩn thận, thế nhưng trong mắt cô không có tia cảm xúc nào cả.



Ô tô gặp phải đèn đỏ nên ngừng lại, Trình Hào thấp giọng chửi thề một câu, Hạ Như Họa theo bản năng thu người lại, liếc mắt nhìn ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, trong dòng người xuôi ngược bỗng lóe ra một bóng lưng thẳng tắp, trông có vẻ hơi gầy gò, lúc bước đi, vai trái cao hơi vai phải một chút, thấp tha thấp thoáng. Ánh mắt của Hạ Như Họa dần dần ngưng đọng lại, cô nhận ra người này, cô đã từng nói với Trình Hào, cho dù cậu có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.




Hạ Như Họa mạnh mẽ mở cửa xe chạy xuống, A Cửu và Trình Hào đều bất ngờ, Trình Hào ngoài người ra ngoài nhưng không bắt được cô, lo lắng hô to: “Như Họa! Về đây!” Hạ Như Họa không mảy may quan tâm tới lời hắn, lảo đảo chạy qua đường, những chiếc xe ở trên đường đều ra sức bóp còi, Trình Hào cũng nhảy xuống xe, hắn chạy vài bước tới kéo Hạ Như Họa lại, Hạ Như Họa điên cuồng giằng co, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Ông buông tôi ra! Tôi nhìn thấy anh ấy rồi! Ông để tôi đi tìm anh ấy đi!” Trình Hào còn chưa lên tiếng thì đã đã nhìn thấy một đoàn người xông đến, họ nhìn hắn chằm chằm, đưa tay về phía hông. Trình Hào nhìn thấy Diệp Hướng Vinh giữa những người kia, không đợi Diệp Hướng Vinh mở miệng, hắn đã gắt gao ôm Hạ Như Họa nói: “Các người đừng qua đây! Chỉ cần tiến thêm một bước thì tôi sẽ giết cô ta!”



Diệp Hướng Vinh cuống quít phất tay, tất cả mọi người đều dừng lại, người đi đường thấy họ móc súng ra nên sợ hãi tránh né, cảnh sát dần dần khống chế được hiện trường, Trình Hào chỉa súng vào đầu Hạ Như Họa, dáo dác nhìn quanh. Hạ Như Họa thấy mọi người dần đi xa, nên lại càng thêm sốt ruột, cô vừa vặn vẹo trong tay Trình Hào, vừa khóc gọi: “Như Phong! Ngụy Như Phong!” Giọng nói thê lương của Hạ Như Họa xuyên qua toàn bộ phố xá, thấm vào lòng người. Trình Hào và Diệp Hướng Vinh đều bị tiếng hô tuyệt vọng như gọi vong linh làm cho chấn động, Trình Hào lơi tay, Hạ Như Họa cựa ra khỏi người hắn rồi chạy về phía trước.



Mà sau tầng tầng lớp lớp những người xa lạ, cuối cùng người kia cũng quay mặt lại, Hạ Như Họa nhìn cậu, nở một nụ người thơ trẻ. Cô chậm rãi vươn tay, ngay lúc cô vừa muốn chạy về phía cậu, một tiếng súng chát chúa vang lên từ phía sau, sau đó mấy tiếng súng khác lại liên tiếp vang lên, nhưng Hạ Như Họa chẳng thể nghe rõ nữa. Cô và Trình Hào tạo thành một góc độ kỳ quái, mỗi người một phương. Máu mặng nề chảy ra từ đầu cô, men theo nốt ruồi nơi khóe mắt, từng giọt tí tách rơi xuống đấy, giống như khóc ra máu, như một đóa hoa bị xé nát. Lúc ngã xuống, Hạ Như Họa vẫn không nhắm mắt, thân ảnh của người kia hiện trong đôi mắt cô, rồi từng chút, từng chút một biến mất. Cô nằm trên mặt đất, tóc tản ra như gấm, tóc đen và máu đỏ phân tách gương mặt cô, khiến cho nó giống như một bức tranh tan vỡ.



Từ phía xa, người kia kinh ngạc nhìn Hạ Như Họa ngã trên mặt đất, người đàn ông trung niên đứng cạnh đẩy cậu một, nói: “Như Họa! Còn không mau tránh ra!” “Chú Uy, chú vừa gọi cậu ta là gì?” Người đàn ông gầy gò đi cạnh ông ta hỏi. “Như Họa.” Chú Uy nhặt thanh sắt rơi trên mặt đất nói.



“Sao lại lấy cái tên ấy? Nghe gái quá đi mất!” Người gầy buồn bực hỏi. “Thôi đừng nói nữa, tên nhóc này là do tôi cứu từ dưới biển lên vào cái hôm cháy lớn ở Tây Nhai, người khác đều có người thân đến nhận, có mỗi nó là không, tôi đoán chắc là người nhà của nó cũng đã mất cả rồi. Tôi hỏi gì nó cũng không biết, hình như bị trận hỏa hoạn đó dọa sợ, miệng cứ lẩm bẩm “Như Họa, Như Họa” mãi, chỉ khi gọi cái tên này nó mới có phản ứng. Dù gì thì nó cũng là do tôi cứu, cũng không thể bán nó ra ngoài, vừa khéo lúc đó trong xưởng thiếu người, tôi bèn kêu nó tới làm.” “Haizz, cũng đáng thương thật.” Người gầy lắc đầu nói.




“Như Họa! Đi thôi đi thôi! Thật là, chẳng còn nhớ gì cả mà cũng thích náo nhiệt nhỉ!” Chú Uy lớn tiếng quát. Người gầy quay đầu lại, chỉ vào cậu kinh ngạc nói: “Chú Uy, chú nhìn xem! Cậu ta … cậu ta làm sao thế? Sao lại khóc thế này?” Trên mặt của cậu thanh niên tên Như Họa ấy, hai hàng lệ chảy dài, chú Uy đi tới nói: “Đã bảo mày đừng xem rồi mà! Đừng nhìn nữa! Chăc bị dọa rồi chứ gì?”



“Chỗ này của tôi…” Cậu thanh niên đưa tay lên ngực che trái tim mình lại, “Đau…” “Đau cái cc! Có ai đánh mày đâu! Đi mau! Cẩn thận cảnh sát tới bắt mày đó!” Chú Uy hù dọa cậu, ném thanh sắt cho cậu. Chàng trai run lên một, giống như đang sợ điều gì đó, cậu nhìn về nơi mà Hạ Như Họa ngã xuống một, nghi hoặc, bất lực, vừa khóc bừa nhìn. Cuối cùng cậu vẫn nghiêng người chậm rãi đi khỏi nơi đó.



Trình Hào đã bị bắn chết, con người một thời hiển hách khiến cho Diệp Hướng Vinh tiêu tốn ba năm điều tra cứ như thế mà vật vã nằm dưới chân anh. Nhưng Diệp Hướng Vinh không thèm cúi đầu nhìn hắn, anh lảo đảo chạy qua thi thể của Trình Hào, đến cạnh Hạ Như Họa, quỳ gối, run rẩy ôm lấy cô, nhẹ giọng gọi: “Như Họa… Như Họa…” Cuối cùng Trình Hào vẫn không chịu buông tha cho cô, hắn nổ súng bắn Hạ Như Họa, máu nhiễm đỏ gương mặt thuần khiết của cô giống như tô son, mang theo màu sắc mỹ lệ mà tàn khốc. Cô vẫn đang còn hổn hển thở dốc, nhưng trước mắt cô đã là một mảnh tối tăm. Ở giữa ánh sáng nhạt trong thời khắc sau cùng của sinh mệnh, hết thảy mọi thứ đều biến mất, chỉ sót lại bóng hình của Ngụy Như Phong.



“Ngày mai chúng ta còn phải đi xa lắm đấy.” “Em có nguyện ý không? Em sẽ đi theo anh chứ?” “Nhưng anh lại càng sợ một mình anh tịch mình, mà em lại không yêu anh.”



“Chị, đây không phải là lỗi của người khác, người sai là chính em.” “Ai còn dám nói chị tôi một tiếng! Tôi sẽ đem kẻ đó từ chỗ này ném xuống! Nhớ kỹ cho tôi! Chị! Chúng ta về thôi!” ” Hạ Như Họa, hôm đó anh nói thật lòng đấy! Anh nói yêu em là thật lòng!”




“Anh yêu em!” “Anh không nói dối, anh thực sự nghĩ vậy.” “Bánh đậu ngọt quá, em không thích ăn.”



“Em sẽ không để cho chị chết đói! Hai chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt!” “Chị, chị cảm thấy em rất đáng thương sao?” “Đừng khóc, sau này em sẽ kiếm nhiều tiền hơn để đưa cho chị.”



“Ở ngay khóe mắt ấy, cậu lau đi!” “Ngụy cái gì?” “Không vì cái gì cả…”



Hình bóng Ngụy Như Phong từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến thành cậu bé mà Hạ Như Họa lần đầu gặp mặt. Cậu đứng ở đó, đứng giữa dòng thời gian, đứng ở cuối con đường sinh mệnh, lẳng lặng, lẳng lặng chờ cô. Hạ Như Họa khẽ mỉm cười, nốt ruồi nơi khóe mắt giống như giọt lệ cuối cùng của cô, ánh lên màu máu. Cô thầm nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Ngụy Như Phong rồi. Nếu như thật sự tam thế một vòng luân hồi, thế thì cô nhất định sẽ gặp lại cậu trong một ngày mưa. Đến lúc đó cô nhất định sẽ nói cậu biết, cô thưc sự thực sự rất yêu cậu, vẫn yêu cậu mãi. Hạ Như Họa nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một cơn mưa nhẹ trút xuống trần gian, nước mưa xối lên mặt của Diệp Hướng Vinh, hòa vào dòng nước mắt của cô… Hạ Như Họa qua đời năm 26 tuổi, Ngụy Như Phong không rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.