Hoa Nở Giữa Hè

Chương 6: Số hiệu 1149





Câu hỏi của đội trưởng Hầu cũng đủ khiến Diệp Hướng Vinh suy nghĩ trong vài năm. Những năm gần đây, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn chú ý động tĩnh của Trình Hào, anh tận mắt nhìn thấy Trình Hào từ từ có mối quan hệ xã giao với những người đàng hoàng, đường hoàng lịch sự mở công ty mậu dịch, chen chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, đầu tư sản xuất phim, xảy ra scandal với nữ minh tinh nổi tiếng. Hắn có thể khiến cho tất cả mọi người ngước nhìn mình như một nhà kinh doanh đại tài. Nhưng Diệp Hướng Vinh biết chắc, Trình Hào đã dùng một khoản tiền không rõ nguồn gốc để tạo nên sự nghiệp huy hoàng đến vậy, tuy nhiên sự huy hoàng đó đã che mắt mọi người. Nhân vật nhìn có vẻ ôn hòa lương thiện này đã từng bước xâm chiếm sản nghiệp của chú Tường, thậm chí còn tham lam hơn cả chú Tường, hiện tại hắn đang cười cười híp mắt liếm móng vuốt, không biết bước tiếp theo sẽ nuốt thêm cái gì.



Những sự nghi hoặc và nghiên cứu này cuối cùng biến thành một tập báo cáo dày cộp, được đặt lên trên bàn làm việc của đội trưởng Hầu. Khi được Đội trưởng Hầu gọi tới, lòng Diệp Hướng Vinh rất thấp thỏm, trong lúc đi tới trụ sở, từ lòng bàn tay đến gan bàn chân đều toát mồ hôi. Sau khi vào phòng, đội trưởng Hầu ngẩng đầu nhìn anh một, không nói gì cả, chỉ trỏ vào cái ghế đằng xa kêu anh ngồi xuống, còn mình thì chỉ im lặng xem bản báo cáo kia. Chiếc đồng hồ cổ lô sĩ trong phòng kêu tích tắc, Diệp Hướng Vinh nuốt nước bọt, cảm thấy căng thẳng như ra hiện trường.



Rốt cục đội trưởng Hầu cũng đọc xong, thở dài một tiếng nói: “Không ngờ tiểu tử cậu có thể kiên trì đến vậy, thu thập được không ít thông tin. Cục rất coi trọng những điểm đáng ngờ của Trình Hào, hiện giờ thành phố đang quyết tâm nghiêm khắc truy quét tội phạm, cương quyết không để cho phần tử phạm tội mượn thời cơ khuếch trương thanh thế, thực hiện hành vi phạm tội! Cậu trình bày ý kiến cụ thể một chút xem.” “Thật sao? Tôi đã nói nhất định sẽ ra được! Trình Hào tuyệt đối không phải kẻ tốt!” Diệp Hướng Vinh hết sức hưng phấn, buông bỏ cách ứng xử câu nệ, vọt tới trước bàn làm việc của đội trưởng Hầu nói. “Ngồi xuống đi! Vừa định khen cậu lúc nãy biểu hiện không tệ thì cậu đã hùng hùng hổ hổ rồi! Chẳng trách Ngô Cường cưới vợ rồi mà cậu vẫn còn muốn tiếp tục kiếp sống độc thân! Người như cậu sao có thể tìm được đối tượng cơ chứ!”




Đội trưởng Hầu lắc đầu nói: “Phương pháp điều tra của cậu chắc chắn là không dùng được, chẳng những bên cục không thông qua mà còn cấm cậu lăn lộn trong thành phố nữa!” “Gì cơ? Anh nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc là có điều tra hay không đây?” Diệp Hướng Vinh hoảng hồn, ngây ngẩn nói. “Cậu chậm tiêu thế? Không đi cửa chính, không trực tiếp đối đầu với người ta không được sao?” Đội trưởng Hầu có chút bất đắc dĩ nói.



“Không cho đi cửa chính mà để tôi đi cửa sau…” Diệp Hướng Vinh đang nói thì bỗng dừng lại, mắt sáng lên nói, “Hầu đội! Tôi hiểu rồi! Tôi biết phải làm sao rồi!” Đội trưởng Hầu nhếch môi cười cười, ngồi ở trên ghế nói: “Cậu nói xem!” “Nằm vùng!” Diệp Hướng Vinh tiến đến trước bàn làm việc của đội trưởng Hầu, “Sắp đặt một nội ứng! Hoàn toàn nắm được tử huyệt của Trình Hào! Giải quyết vấn đề ngay trong hang ổ của hắn luôn! Tuyệt đối không thể lại để một chú Tường xuất hiện ở thành phố Hải Bình của chúng ta nữa!”



Đội trưởng Hầu chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Hướng Vinh nói: “Diệp Hướng Vinh, tôi giao cho cậu phụ trách vụ án này! Cậu hãy làm một bản báo cáo chi tiết! Người nằm vùng liên lạc với cậu, cậu liên lạc với tôi, chú ý bảo vệ an toàn cho nội ứng, điều tra rõ tình hình kinh doanh và những điểm khuất tất của Trình Hào, quyết không nhân nhượng hành vi phạm pháp!” “Rõ!” Diệp Hướng Vinh mặt mày rạng rỡ, chỉnh tề chào một. Lần đầu tiên Diệp Hướng Vinh gặp 1149 là ở dưới tầng hầm trong một khách sạn ở thành phố Hải Bình. Khi Diệp Hướng Vinh đi vào, hàng lang bốc mùi ẩm mốc khiến ông không khỏi hắt hơi một.



“Ngồi đi!” Diệp Hướng Vinh vào chỗ. Cảnh sát nằm vùng “Vâng” một tiếng, tùy ý dựa vào chiếc đệm hơi ố vàng. Diệp Hướng Vinh nhìn anh ta, nhưng nhìn thế nào cũng không cảm thấy anh ta với mình là cùng một loại người. ” Hầu đội nói trước đây cậu đã nằm vùng ba năm?” Diệp Hướng Vinh đè nén sự nghi ngờ của chính mình, nghiêm túc hỏi.




“Ừ.” Cậu ta xem thường gật đầu một nói, “Cũng chỉ có một mình Hầu đội biết việc này.” “Hầu đội liên lạc với cậu?” “Không phải, tự tôi muốn làm nhiệm vụ này.” Không biết vô tình hay cố ý, anh ta liếc Diệp Hướng Vinh một, thấy Diệp Hướng Vinh không được tự nhiên.



“Hầu đội đã giao phó vụ án cho cậu rồi phải không? Tôi nghĩ hay là chúng ta cùng bàn bạc lại với nhau một chút…” Diệp Hướng Vinh còn chưa nói xong, cảnh sát nằm vùng đột nhiên đứng lên, kéo cửa hướng ra phía ngoài kêu: “Cưng ơi, cho tụi anh một bình nước ấm nhé!” Cô bồi bàn đang đứng ở cửa phòng bên cạnh lãnh đạm nói: “Tự tới quầy phục vụ mà lấy!”



“Này, này!” Cảnh sát nằm vùng vừa đáp lời, vừa thu người lại, nhìn không ra anh ta là người ít lời lạnh lùng khi nãy. Diệp Hướng Vinh hơi kinh ngạc nhìn anh ta, không tự chủ được hạ giọng nói: “Tai cậu thính thật!” Cảnh sát nằm vùng lấy lại vẻ thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Thói quen”



“Cậu có ý kiến gì?” Diệp Hướng Vinh âm thầm nuốt nước bọt nói. “Làm bartender, sau đó tìm cơ hội giành được sự tín nhiệm, bây giờ Trình Hào đang cần thân tín, hộp đêm Đông Ca hôm trước tuyển ba người, hôm sau đã sa thải hết hai người. Trình Hào rất lạnh lùng, hơn nữa suy nghĩ rất cẩn thận, cho nên không thể nóng vội, phải từ từ.” Cảnh sát nằm vùng nói. Diệp Hướng Vinh không ngờ cậu ta lại điều tra cặn kẽ hộp đêm Đông Ca của Trình Hào đến thế, thậm chí ngay cả thay đổi nhân sự gần đây cũng nắm rõ, không khỏi nhìn cậu thanh niên còn trẻ tuổi này bằng con mắt ngưỡng mộ hơn trước. Có điều Diệp Hướng Vinh vẫn không thích anh ta lắm, có thể là bởi thói quen cư xử suồng sã cùng Ngô Cường bấy lâu khiến ông cảm thấy đồng nghiệp của mình đều có bầu nhiệt huyết tràn đầy, tiếp xúc một chút là có thể thân thiện với nhau, chứ không phải như người vô cùng lãnh đạm ở trước mặt đây.



“Hiện giờ chủ yếu vẫn là tranh thủ cơ hội tới gần Trình Hào một chút, nếu có việc thì tôi sẽ liên hệ với cậu, cậu chú ý tự bảo vệ mình nhé.” Diệp Hướng Vinh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói. Cảnh sát nằm vùng gật đầu, thôi vẻ nghiêm túc, xách bình nước lên nói: “Ừ, tôi đi lấy nước trước cái đã.” “Này!” Diệp Hướng Vinh gọi cậu ta lại.




“Hửm?” Cảnh sát nằm vùng quay đầu lại. “Nếu cậu không muốn làm thì nói với tôi và Hầu đội một tiếng, cậu yên tâm, bên phía cục tương đối tôn trọng nguyện vọng cá nhân, cậu đã hoạt động lâu như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Hướng Vinh khẽ nhếch môi, nhỏ giọng nói. Cảnh sát nằm vùng ngẩn người, dùng khẩu hình miệng nói thầm gì đó.



Diệp Hướng Vinh cũng ngẩn người, lập tức cười nói: “Người anh em, nên gọi cậu là gì đây?” Cảnh sát nằm vùng liếc nhìn cánh cửa nói: “1149 đi!” Lúc đó, ở hành lang, Diệp Hướng Vinh nghe thấy dãy số 1149 được nói với chất giọng Tây Bắc đặc sệt, ông nhìn lên biển số 1149 gắn trên cửa, không khỏi cong khóe môi.



Vừa rồi 1149 dùng khẩu hình miệng để nói: Tôi cũng là cảnh sát. Khi rời khỏi khách sạn, lòng Diệp Hướng Vinh tràn đầy hy vọng, mùa đông ở Hải Bình năm ấy lạnh khác thường, nhưng mặt của anh lại hưng phấn đến đỏ bừng. Nhưng mà chính anh cũng không ngờ rằng, từ đó về sau sẽ từ từ phát sinh vụ đại án chấn động Hải Bình. Phần 2: Mười bảy tuổi – Giông tố



Năm mười bảy tuổi là mùa mưa, không biết mùa mưa của người khác có dữ dội hay không, nhưng mùa mưa của Hạ Như Họa lại có sấm chớp rền vang, mưa rơi sầm sập, chỉ trong khoảnh khắc nhưng chính là một đời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.