Họa Phố

Quyển 1 - Chương 19: Bạch sự (19) : Huynh đệ / phụ tử



“Nhưng mà… nhìn lão già giống như muốn ăn thịt người ấy! Thực sự là ăn – thịt – người theo nghĩa đen luôn!” Vệ Đông vẻ mặt nhớ lại mà thấy sợ “Tui cảm thấy dù anh có đi cũng hỏi không ra được gì đâu, biết đâu lại biến thành cơm trưa của lão— Nhắc mới nhớ, bữa trưa của chúng ta chắc cũng đi tong luôn rồi, lão già đã biến dị, tui nghĩ chắc lão cũng quên luôn cách làm cơm cho người ăn rồi.”

Mục Dịch Nhiên không để ý tới hắn lải nhải, nói “Dù cho lão già đã biến dị, không thể trả lời, chúng ta cũng phải đi vào phòng của hắn tìm kiếm manh mối.”

Vệ Đông rùng cả mình “Anh làm như vậy có khác gì nhổ răng cọp đâu, nguy hiểm lắm! Kha Nhi mày cũng khuyên đại lão đi.”

Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh tính đi thật sao?”

Mục Dịch Nhiên không trả lời, vẻ mặt thản nhiên nhìn cậu.

Kha Tầm “Vậy tôi đi cùng anh.”

Vệ Đông “…”

Mã Chấn Hoa cả người run rẩy nói “Tôi…tôi không đi theo có được không? Tôi có thể đi chỗ khác tiếp tục tìm ấn chương…”

Trương Mậu Lâm cũng vội vàng phụ họa “Tôi cũng đi tìm, chúng ta chia ra hai bên để không chậm trễ thời gian.”

Không chờ những người còn lại bày tỏ thái độ, Mục Dịch Nhiên đã lạnh nhạt nói “Nếu các người không sợ, vậy đi linh đường ở nhà họ Lý tỉ mỉ tìm lại một lần, những chỗ khác trong thôn đều đã tìm qua, chỉ còn lại linh đường cùng nhà lão già là có khả năng nhất. Một giờ sau trở lại chỗ này tập họp.”

Kha Tầm cũng kéo Vệ Đông qua nhỏ giọng dặn dò “Mày để ý cẩn thận chút, nếu tới tối mà không thấy tao, chắc là hi sinh rồi đó. Mày có chìa khóa nhà tao, nếu như rời được khỏi nơi này thì dùng nó vô nhà tao, giấy chứng nhận bất động sản, tài liệu với chứng nhận mở phòng gym, giấy căn cước cùng với thẻ ngân hàng, tao đều để trong chậu hoa trồng cây xương rồng giả đặt ở ban công, toàn bộ mật mã đều là sáu số cuối giấy căn cước của tao, tiền gửi ngân hàng mày giúp tao quyên từ thiện, nhà thì cho thuê, tiền thuê dùng để mua dụng cụ tập thể thao mới cho phòng gym, thu nhập từ phòng gym giúp chia đều cho mấy anh em làm chung, 1T phim trong máy tính của tao lưu lại cho mày.”

“Cút đi! 1T phim của mày toàn gờ-pỏn tao lấy làm cái gì!” Vệ Đông to tiếng mắng, nói xong lại vô cùng lo lắng níu lấy tay Kha Tầm “Mày tính đi thật sao? Chỉ vì anh ta? Cần gì phải làm thế, thiên hạ đâu có thiếu cỏ tươi, cớ gì cứ phải vì một gốc nhỏ này mà liều cả mạng mình chứ? Mày mới quen anh ta được mấy ngày đâu, vả lại chưa chắc anh ta đã đúng lúc cũng “cong” như mày nữa đúng không? Hi sinh vì một tên thẳng, không thấy lỗ sao?”

“Mày nghĩ bậy bạ gì đấy. Vì anh ta nhưng cũng là vì chính mình, dân thể dục tụi tao có câu châm ngôn: Có nỗ lực mới được đền đáp. Đâu thể cứ để mỗi anh ta nỗ lực trả giá, chúng ta lại ngồi chờ hưởng thành quả?” Kha Tầm nói “Hơn nữa mày quên rồi sao, trực giác của tao trước giờ vẫn luôn rất chuẩn.”

“Cho nên?” Vệ Đông không hiểu ra sao.

Kha Tầm khẽ cười, xoay người đi về phía Mục Dịch Nhiên.

***

Hai bên chia nhau ra làm việc.

Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm đi đến trước sân nhà lão già, Mục Dịch Nhiên dừng bước, nhìn Kha Tầm “Cậu thật sự quyết định cùng tôi đi vào?”

“Chẳng những muốn cùng anh vào, tôi còn muốn cùng anh đi ra.” Kha Tầm nói.

“E là không thể.” Mục Dịch Nhiên nói “Nếu cậu không tính đổi ý, vậy kế tiếp phải nghe theo lời tôi.”

Kha Tầm “Ok, anh cứ nói đi.”

Mục Dịch Nhiên ánh mắt nhìn thật kỹ đối phương “Lát nữa cậu vào trong nhà trước, chú ý lúc đến gần cửa phòng, nếu lão già đuổi theo, cậu cố gắng dẫn lão rời khỏi nơi này, tôi sẽ nhân cơ hội vào trong lục soát căn phòng của lão. Trong thời gian này hi vọng cậu có thể bám chân được hắn, càng lâu càng tốt. Có thể làm được không?”

“Có một vấn đề,” Kha Tầm nói “Chúng ta không thể lấy tiêu chuẩn người bình thường nhìn lão già được, lỡ đâu lão vọt nhanh hơn tôi, vậy tôi phải làm sao?”

“Lúc nãy cậu và Vệ Đông có thể từ nhà của lão trốn thoát, lần này nhất định cũng có thể chạy thoát.” Mục Dịch Nhiên nói “Thậm chí lúc nãy vì cậu thoát đi quá nhanh, rời khỏi phạm vi nắm giữ của lão già mới có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn. Cho nên lần này cậu cần phải nắm giữ chừng mực thật chuẩn xác, vừa không để hắn đuổi theo, nhưng cũng không thể bỏ lại hắn quá xa, mà là vẫn luôn giữ một khoảng cách truy đuổi an toàn, dẫn hắn rời khỏi nơi này, sau đó cố gắng bám chân hắn bên ngoài lâu một chút. Nếu tôi xong việc sớm sẽ đến tìm cậu, tới lúc đó hãy hất hắn ra. Thế nào, còn vấn đề gì không?”

“Còn.” Kha Tầm nói “Điện thoại của anh là số mấy?”

Mục Dịch Nhiên lạnh mặt “Không còn vấn đề thì vào thôi.”

Kha Tầm khởi động bắp chân, giãn giãn gân cốt, sau đó nhìn Mục Dịch Nhiên bảo “Anh trốn sang bên cạnh cửa đi, tôi dắt lão già chạy hướng bên này.”

Mục Dịch Nhiên theo lời cậu bước tới nấp ở gần cửa, thấy Kha Tầm sải một bước dài tiến vào trong sân.

Mục Dịch Nhiên nhìn theo bóng lưng đối phương, không có một chút do dự tiến thẳng về phía cửa phòng, vẻ tản mạn lười nhác ngày thường cơ hồ biến mất chẳng thấy đâu, sống lưng cao ngất cùng dáng đi tràn ngập sức mạnh dẻo dai, khiến cho Kha Tầm giờ khắc này thực sự rất giống… một nhân tài kiệt xuất của hệ thể dục.

Nam nhân kiệt xuất Kha Tầm bước đến ngoài cửa phòng.

Cửa phòng đóng kín mít, nhìn không được tình hình bên trong.

Kha Tầm không muốn phí thời gian đi suy nghĩ về cái tình hình bên trong đó, đưa tay đẩy cửa ra.

Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, ánh sáng âm u tiếp lời tràn vào bên trong gian nhà giữa tối tăm u ám. Lão già giống như một khối xác không hồn, cả người đờ đẫn dại ra đứng im không nhúc nhích ở giữa phòng.

Ngay nháy mắt nhìn thấy Kha Tầm, gương mặt xám xịt mục nát như khối tử thi khô cứng đột ngột vỡ ra thành lỗ miệng, hàm nướu đen ngòm cùng khoang miệng tựa như cái lỗ đen không đáy càng há càng to, cho đến lúc vượt qua cực hạn mà miệng người có thể há ra, liền cứ thế bổ nhào về phía Kha Tầm.

Kha Tầm xoay người bỏ chạy, bên tai lắng nghe tiếng gió cùng tiếng bước chân của lão già để phán đoán khoảng cách giữa hai người.

Đây là kỹ năng sở trường của Kha Tầm, nghe thanh đoán vị. Lúc còn đi học cậu từng tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ, kỹ năng này cực kỳ quan trọng, giúp cậu phán đoán vị trí chạy của đối thủ, từ đó điều chỉnh chiến thuật trong thi đấu.

Kha Tầm khống chế khoảng cách giữa mình và lão vẫn luôn bảo trì trong vòng năm bước, một trước một sau chạy khỏi sân.

Chờ Kha Tầm dẫn lão rời khỏi tầm mắt của mình rồi, Mục Dịch Nhiên mới nhanh chóng đi thẳng vào phòng ở của lão già.

Kha Tầm không dám chạy về phía mấy gốc hòe, sợ gặp phải những người khác, liền dẫn theo lão ngià chạy tới chạy lui trong thôn.

Lại nghĩ, việc này quả thật chỉ có mình mới làm được, đổi lại là người khác, một là không có tốc độ như mình, hai là sức chịu đựng không bằng mình.

Tốc độ hiện tại cũng không phải là tiêu chuẩn nhanh nhất của Kha Tầm, nhưng theo tiêu chuẩn của người thông thường đã là rất nhanh rồi. Lúc ấy Vệ Đông nếu không phải bị Kha Tầm níu lấy chạy đi, đã sớm bị lão nhào tới bắt được, càng đừng nói hiện tại Kha Tầm vừa phải duy trì tốc độ như vậy tiếp tục chạy đi, hơn nữa vì để Mục Dịch Nhiên có đầy đủ thời gian tìm kiếm, rất có thể còn phải chạy như vậy mấy chục phút nữa.

Có một điều Kha Tầm nghĩ mãi vẫn không ra, nếu lão già này không phải người mà là “thứ” kia, vậy “tiêu chuẩn tranh tài” của nó lẽ ra không nên kém so với con người mới đúng.

Mục Dịch Nhiên từng nói, nếu không dựa theo quy tắc của tranh phát triển, chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ không cách nào kháng cự. Hơn nữa những việc đã xảy ra hai đêm nay cũng chứng minh một điều, đối với những “thứ” từng xuất hiện kia, dù cho có cách tránh thoát bị nó hại chết, nhưng thực chất kia chỉ là vì đúng lúc hoặc là may mắn tránh khỏi, chứ còn thật sự gặp gỡ chính diện, đám người bọn họ căn bản không có hi vọng thoát chết.

Hoặc nói cách khác, sức mạnh của những thứ kia trong tranh dù tuân theo quy luật, nhưng lại không thể ngay mặt đối đầu.

Nhưng… lão già này không như vậy.

Lão chạy không lại cậu.

Này chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Kha Tầm nghĩ như vậy, liền không kềm được ngoái đầu nhìn lại.

Nhưng mắt vừa nhìn thấy, sợ tới mức suýt chút nữa vấp té.

Cậu đã không còn biết thứ đuổi theo mình lúc này là cái gì vậy, cái miệng giống như lỗ đen bao trùm lại toàn bộ cái đầu, hai cánh tay khô gầy vươn ra phía trước, ngón tay dài ngoằng, kết hợp với cánh tay gầy còm thoạt nhìn rất giống ba gốc cây hòe cành rễ xoắn xuýt vào nhau kia.

Càng kinh khủng hơn chính là bụng của lão.

Bởi vì chạy quá nhanh, quần áo trên người lão bị gió thổi dán sát vào người, hằn ra đường nét của cái thứ nhô ra trên bụng lão hết sức rõ ràng.

Đó là một gương mặt.

Với ngũ quan đầy đủ, biểu tình sinh động.

Gương mặt ấy, đang khóc.

Nó đang há to miệng, như xé ruột xé gan, như đau đớn không chịu nổi, tùy theo động tác chạy của lão già không ngừng lắc lư giãy dụa.

Kha Tầm cảm thấy cả người ngứa ngáy, không nhịn được đưa tay gãi bụng của mình.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm: Ngứa… ngứa ngáy cả người… cảm giác giống như tối qua…

Không biết chạy được bao lâu, đến lúc nhìn thấy bóng Mục Dịch Nhiên xuất hiện đằng trước, Kha Tầm lập tức cao giọng gào lên “Đại lão, nó… là quái thai!”

Mục Dịch Nhiên đưa tay ra dấu, sau đó lách mình biến mất ở chỗ rẽ, Kha Tầm lập tức tăng tốc, vài phút sau thành công thoát khỏi lão.

Mục Dịch Nhiên đứng chờ ở con đường đi tới chỗ cây hòe, thấy Kha Tầm bước nhanh về phía mình. Chạy với tốc độ nhanh trong thời gian lâu thế mà đối phương chỉ thở gấp một chút, tinh thần vẫn sung túc giống như lúc nãy chỉ là hoạt động làm nóng người mà thôi.

Thể lực như vậy, đến cả Mục Dịch Nhiên cũng phải tự nhận không bằng.

“Lão cũng là quái thai.” Kha Tầm bước tới nói “Ngoài bụng hắn mọc ra một gương mặt, tôi nghi trong bụng hắn có thể cũng có não bộ, nên dù không thể tự hỏi vẫn có thể khống chế biểu tình trên gương mặt kia. Có tìm được manh mối gì trong phòng lão không?”

Mục Dịch Nhiên “Có, gỗ bách.”

“Quan tài của Lý Quái Quái là hắn đóng?” Kha Tầm kinh ngạc “Cùng là phận quái thai, sao lại nỡ hại nhau.”

“Hắn tên Lý Ma Tử,” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu một cái “Là cha của Lý Quái Quái, cũng là… anh hắn.”

Kha Tầm sửng sốt “Hình như tôi vừa nghe được một bí mật động trời.”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy “Thôn trang này bởi vì lạc hậu lại phong bế, khiến cho rất nhiều tập tục ngu muội lại vi phạm luân thường vẫn luôn được truyền lại. Bởi vì nhiều người kết hôn cận huyết, hơn nữa trình độ y tế lại thấp, khả năng sống sót của hậu đại không cao, lại thêm nam nhiều nữ ít, nên vì sinh sản duy trì nòi giống mà dần dần nảy sinh ra một loại chế độ cộng thê với sự đồng ý ngầm của toàn thôn dân.”

“…Phong bế lạc hậu thật đáng sợ.” Kha Tầm nghe mà không biết phải nói cái gì.

“Kỳ thật kết hôn cận huyết khiến trẻ sinh ra mắc phải khuyết tật, tỷ lệ chỉ có 4%,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trong đó trẻ quái thai phần lớn đều chết sớm, rất khó sống được đến lúc trưởng thành, thậm chí chết non ngay lúc còn sơ sinh. Có thể lớn đến Lý Ma Tử cùng Lý Quái Quái như vậy, phỏng chừng cũng chỉ là thiểu số trong thôn.”

“Không biết nên xem như là may mắn hay bất hạnh.” Kha Tầm nói.

“Đương nhiên không phải là may mắn.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu “Cậu có thể tưởng tượng một kẻ quái thai đến giống ma quỷ như hắn, từ bé đến lớn phải sống cuộc sống thế nào trong cái thôn này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.