Họa Phố

Quyển 1 - Chương 20: Bạch sự (20) : Họa sĩ lý hạo kinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Tầm khựng lời “Nhớ hồi còn bé, bởi vì tôi cao hơn so với đám bạn cùng trang lứa, cho nên luôn bị bọn họ chê cười gọi là đồ cao kều, ngoại trừ Đông Tử ra không ai chịu chơi với tôi, cho nên tôi có thể hiểu được quá khứ thơ ấu mà Lý Ma Tử phải trải qua, tất nhiên hắn ta chắc chắn thê thảm hơn tôi cấp trăm lần.”

“Vậy chúng ta liền có thể tưởng tượng, tại sao Lý Ma Tử vừa là anh của Lý Quái Quái, lại cũng là cha của hắn.” Mục Dịch Nhiên nói.

Vẻ mặt Kha Tầm có hơi phức tạp “Bởi vì người như Lý Ma Tử không thể nào cưới được vợ, cho nên phải cùng với…”

Vẻ mặt Mục Dịch Nhiên vẫn bình tĩnh nói tiếp “Kết quả con trai của Lý Ma Tử bất hạnh lại cũng là một quái thai, thậm chí vẻ ngoài còn bất thường hơn chính hắn, vì thế chúng ta lại có thể tưởng tượng, tình cảnh ụp xuống đầu hắn lúc bấy giờ sẽ càng thêm trầm trọng, càng thêm thống khổ.”

Kha Tầm nhìn đối phương “Nhưng Lý Ma Tử lại trở thành kẻ sống sót lâu nhất của toàn thôn, nguyên nhân là vì sao?”

“Là bởi vì,” Mục Dịch Nhiên xòe lòng bàn tay, bên trong đặt một cây cọ vẽ “Lý Ma Tử sau lại trở thành Lý Hạo Kinh.”

Kha Tầm lẳng lặng nhìn cây cọ vẽ xưa cũ dính đầy không rõ là màu đen hay đỏ.

Lý Ma Tử sinh ra đã là quái thai, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị nhìn như một tên quái vật, phải chịu đựng những lời xì xào khó nghe sau lưng đến từ các thôn dân, cái cảm giác đả kích tinh thần cùng với áp lực đè lên tâm lý khủng hoảng đến đáng sợ ấy đạt đến đỉnh điểm khi đứa con trai / em trai với bộ dáng quái thai hơn cả hắn được sinh ra, khiến sợi dây thần kinh mà hắn vẫn luôn kiệt lực nhẫn nhục chịu đựng kia hoàn toàn đứt đoạn.

Lý Ma Tử không thể chịu nổi được nữa, sau khi Lý Quái Quái sinh ra, hắn quyết định trốn thoát khỏi thôn trang đáng sợ này.

“Hôn nhân cận huyết, tỷ lệ sinh ra trẻ quái thai mắc phải bệnh down cùng chết non chỉ có 4%, nhưng bọn họ bẩm sinh ở lĩnh vực nào đó sẽ có được tài năng thiên phú cực độ, hơn nữa rất có thể là một thiên tài.” Mục Dịch Nhiên cầm lấy cọ vẽ, khẽ nhìn “Tỷ như những thiên tài mà cả thế giới đều biết đến, Adolf Hitler, Darwin, Eistein, hay ví dụ ngay trước mắt chúng ta, Lý Ma Tử.”

Kha Tầm giật mình “Lý Ma Tử có tài năng thiên phú về mặt hội họa.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Sau khi bỏ trốn khỏi Lý gia thôn, Lý Ma Tử tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cố gắng mưu sinh đồng thời cũng học được kỹ năng hội họa, còn về có người dạy hắn hay là tự học thành tài, việc này khó mà kiểm chứng được. Tóm lại trải qua nhiều năm nỗ lực, hắn cuối cùng trở thành họa sĩ nổi tiếng.”

Kha Tầm quay đầu nhìn về tòa thôn trang cô quạnh sau lưng “Nếu Lý Ma Tử vẽ ra bức tranh này, chứng tỏ sau khi thành danh hắn từng trở lại Lý gia thôn, nhưng tại sao hắn đóng cho con trai mình cỗ quan tài thuần gỗ bách kia? Là do cố ý hay vô tình?”

“Tôi đoán là cố ý.” Mục Dịch Nhiên ném cọ vẽ trong tay xuống đất “Dựa theo bức tranh này có thể đoán ra được, nỗi oán hận mà Lý Ma Tử nếm trải trong thời gian sống ở trong thôn cũng không theo thời gian cùng với sự thành danh của hắn mà giảm dần, ngược lại tích tụ như núi, không giải thoát sẽ chỉ càng thêm thống khổ.”

“Ba gốc cây hòe trong tranh vốn dĩ chưa từng tồn tại trong thôn, nhưng Lý Ma Tử lại vẽ nó thành một biểu tượng để diễn đạt ý nghĩa mà bức tranh truyền tải, là ẩn dụ về cừu hận, oán độc cùng với nguyền rủa toàn bộ thôn trang này.

“Tôi nghĩ, trong số những người này, kẻ mà Lý Ma Tử hận nhất có lẽ là cha mẹ hắn. Nếu không phải cha mẹ hắn kết hôn cận huyết, sẽ không sinh ra một kẻ quái thai như hắn, toàn bộ những trêu đùa cười cợt cùng ghẻ lạnh mà hắn gặp được thời thơ ấu đều lưu lại trong hắn ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa, cho nên trong tranh, hắn đã vẽ ba gốc cây hòe đại biểu cho lời nguyền rủa đặt ngay bên cạnh sân nhà mình.”

“Mà kẻ hắn hận tiếp theo, chính là con trai / em trai của hắn. Bởi vì sự tồn tại của Lý Quái Quái chẳng khác gì một minh chứng sống cho việc Lý Ma Tử cũng từng làm ra những việc trái với luân thường giống như tổ tông của hắn, những việc đáng sợ ngu muội lại điên rồ, việc này đối với kẻ sau đó tiếp nhận khoa học cùng tư tưởng tiến bộ ở thế giới bên ngoài như Lý Ma Tử mà nói, chẳng khác gì nỗi ô nhục mà hắn không bao giờ dám hồi tưởng.”

“Hắn không thể cắt đứt, không thể dứt bỏ mối liên hệ với một hắn từng ngu muội trong quá khứ, nó tựa như vết nhơ cùng nỗi ác mộng bám lấy cả cuộc đời hắn. Mà sự tồn tại của Lý Quái Quái lại khiến hắn không cách nào quên đi quá khứ bi thảm đáng thương của mình, hơn nữa vẫn luôn khơi gợi lại trong hắn ký ức về những đoạn ngày bi thảm nhục nhã ấy, chẳng khác gì có kẻ dùng roi da tẩm nước muối liên tục quất lên da thịt hắn, khiến hắn vẫn luôn đau đớn, cảm thấy khuất nhục, cảm thấy oán hận.”

“Tôi nghĩ đây có lẽ là lý do vì sao hắn lại căm thù Lý Quái Quái đến như vậy, có thể là do chỉ muốn trút oán tiết hận, hoặc có thể là vì muốn chôn vùi quá khứ, hắn mang theo căm hận cùng thịnh nộ đóng cho Lý Quái Quai cỗ quan tài gỗ bách ấy, hắn muốn Lý Quái Quái bị trời đánh thiên lôi, tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn không còn chút dấu vết nào, giống như chỉ có làm thế mới khiến quá khứ không dám nghĩ lại của Lý Ma Tử bị nghiền nát thành tro.”

“Còn về các thôn dân chết đi, hiển nhiên cũng là đối tượng oán hận của Lý Ma Tử, hắn hận thôn trang ngu muội lạc hậu này, hận tổ tiên lưu lại tộc quy ngu xuẩn, trong ý thức của hắn, có thể vẫn luôn hi vọng Lý gia thôn cứ như vậy đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn biến mất không còn tồn tại nữa.”

“Dù là oán hận xuất phát từ cá nhân hắn, hay là đơn thuần chỉ muốn khiển trách đả kích những ung nhọt lưu lại từ phong kiến, Lý Ma Tử đã vẽ ra bức tranh tràn ngập hoang vu cùng oán độc này, hơn nữa cũng đặt chính mình vào tranh, xem mình như kẻ cuối cùng còn sống sót trong thôn, hắn muốn chứng kiến gia tộc này, hoàn toàn bị mai một.”

“Toàn bộ trên đây chỉ là do cá nhân tôi suy luận ra, nhưng tôi nghĩ cũng không chênh lệch so với sự thật là mấy.”

Kha Tầm lẳng lặng nghe Mục Dịch Nhiên nói xong, thở ra một hơi “Thảo nào lão già kia… cũng chính là Lý Ma Tử, không đuổi kịp được tôi, hơn nữa cũng không có sức mạnh giống như mấy “thứ” kia, hóa ra vì hắn chính là tác giả của bức tranh này… Cũng không phải, hắn không phải là tác giả, có lẽ chỉ là một hình ảnh tác giả tự phản chiếu mình trong tranh, không thể xem là “người”, nhưng cũng không phải mấy “thứ” kia.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Trong bức tranh này, Lý Ma Tử chỉ là tâm lý oán hận phản chiếu mà ra thôi, hắn nguyền rủa, hắn oán độc cũng đã phát tán lên toàn bộ cảnh tượng cùng sự vật trong tranh.”

Kha Tầm ánh mắt ngời sáng “Nếu lão già kia là hình ảnh tượng trưng của Lý Ma Tử, vậy có khi nào ấn chương nằm trên người hắn không?”

Mục Dịch Nhiên “Ở thế giới trong tranh, ấn chương đối với những kẻ vào tranh chúng ta chính là một thứ đại diện cho sự cứu chuộc, sẽ không tồn tại cùng nguy hiểm, mà lão ấy lại đuổi giết cậu chạy khắp nơi.”

Kha Tầm lại hỏi “Trong phòng lão cũng không có luôn?”

Mục Dịch Nhiên nói “Không có.”

Kha Tầm vò đầu “Trời lại sắp tối rồi, hôm nay liệu lão còn có thể chia công việc cho chúng ta làm không?”

Mục Dịch Nhiên ánh mắt thâm trầm “Nếu không chia công việc, đó mới là nguy hiểm thật sự.”

Kha Tầm lại nhớ tới tối qua, mặc dù mình và Mục Dịch Nhiên đã trốn rất kỹ, lại vẫn không chống cự được thanh âm kỳ lạ phát ra từ người của Lý Quái Quái, suýt chút nữa liền mất mạng, bất giác gãi gãi cánh tay “Thừa dịp vẫn còn thời gian, gọi mấy người kia cùng nhau tìm tiếp vậy.”

***

Hai người trở lại chỗ dưới tàng cây hòe, thấy Vệ Đông cùng những người khác đều đang đứng chờ. Bác sĩ thấy hai người bình an trở về, liền hỏi bọn họ có phát hiện được gì trong phòng ông lão không.

Mục Dịch Nhiên ngắn gọn thuật lại một lần, đám người nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

“Cái đệt….” Vệ Đông mất cả buổi mới bình tĩnh lại được, líu cả lưỡi nói “Về nhà tao phải hỏi thử ba mẹ tao có quan hệ huyết thống với nhau hồi mười đời trước không.”

Kha Tầm “…Mày mong là có hay không?”

Vệ Đông “Tao nghi có quá, nếu không sao tao lại mắc bệnh nấm chân? Này nhất định cũng là một loại biểu hiện quái thai.”

Kha Tầm “…Mày có tin là sau khi mày hỏi câu này, ba mày chắc chắn sẽ đi đặt ngay cho mày một cái quan tài gỗ bách không?”

Bác sĩ đứng cạnh hướng Mục Dịch Nhiên hỏi “Hiện tại chân tướng bức tranh này cũng đã rõ ràng, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được ấn chương ở đâu. Tiểu Mục, có ý kiến gì không?”

Mục Dịch Nhiên khẽ lắc đầu “Tôi không nghĩ ra được gì.”

“Vậy phải làm sao đây…” Mã Chấn Hoa sốt ruột đỏ cả mắt “Trời sắp tối rồi, mấy người nhìn đi, trời sắp tối rồi…”

Trương Mậu Lâm cũng nóng nảy vô cùng, hắn túm lấy mảnh vải bên hông, đưa mắt nhìn Vệ Đông, lại nhìn ông chủ bánh rán, đột nhiên bước tới chỗ ông chủ nói “Đồng chí, thương lượng một chút, hai chúng ta đổi mảnh vải cho nhau được chứ? Tôi cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu, năm mươi vạn, một trăm vạn, tôi cho anh hết, có được không?”

Vệ Đông chướng mắt, bảo hắn “Vô dụng thôi, nếu được tôi đã đổi từ lâu rồi, ông đổi đi rồi lát nữa bị phản phệ đừng trách, không tin thì cứ hỏi Mục đại lão với bác sĩ Tần xem.”

Trương Mậu Lâm bắt đầu nức nở “Tôi không muốn bị lóc thịt khổ hình! Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…”

“Ông không muốn vậy ông tưởng người ta muốn chắc?” Vệ Đông tức giận “Chấp nhận đi, ai bảo ông xui rút ra chữ này chứ.”

“Tại sao… Tại sao…” Trương Mậu Lâm cả người suy sụp “Tại sao phải như vậy chứ, chữ viết tốt lành tại sao lại bị biến thành thứ ma quỷ như vậy chứ…”

Không ai trả lời.

Không có manh mối, mọi chuyện lại mơ hồ, khiến cho ai nấy đều sốt ruột sầu khổ, ngay cả Mục Dịch Nhiên cũng nhíu khẩn hai hàng lông mày.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời lúc này đã dần trở tối.

Mọi người đều trầm mặc, có người cố gắng suy nghĩ manh mối, có người tuyệt vọng đến đờ đẫn như mất hồn.

Kha Tầm vẻ mặt không yên nhìn chữ “Đãi” trên mảnh vải bị Trương Mậu Lâm túm tới biến hình, lại nhìn chữ “Cô” bên hông Vệ Đông, cuối cùng cúi đầu nhìn chữ “Ương” trên lưng mình.

Đột nhiên, như có một đạo sấm chớp lóe lên trong đầu cậu.

Cậu bước tới túm lấy tay Mục Dịch Nhiên kéo hắn đến trước mặt mình, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn từng chữ từng chữ hỏi “Mảnh vải trên người chúng ta là do lão già phát đúng không? Lão là Lý Ma Tử đúng không? Lý Ma Tử cũng chính là Lý Hạo Kinh đúng không? Lý Hạo Kinh hiểu rõ ý nghĩa gốc ban đầu của những chữ này, đúng không?”

Mục Dịch Nhiên đối diện với ánh mắt đen láy của người trước mắt, mây đen dày đặc trên bầu trời tối đen sau lưng giống như càng tôn lên đôi mắt ấy, khiến nó càng thêm sáng ngời giống như một khỏa sao lóng lánh.

Lần đầu tiên Mục Dịch Nhiên không hất tay đối phương ra, hắn khẽ mím môi, ngước mắt nói “Chữ “Hạo” nghĩa gốc ban đầu, là để chỉ tiếng nước khuấy động của con sông lớn chảy xiết, chữ “Kinh” nghĩa gốc ban đầu, là để chỉ đình đài cao ngất.”

“——Đài cao!”

“——Sông lớn!”

Mã Chấn Hoa cùng Trương Mậu Lâm cơ hồ hô lên cùng lúc.

“Phía nam thôn có một bãi sông khô cạn, bên cạnh bão sông có một tháp canh lửa,” Tần bác sĩ nói “Lúc chúng tôi điều tra manh mối trong thôn có từng đi qua nơi đó.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi mau lên, trời tối rồi kìa!” Vệ Đông vội vàng chạy về phía nam thôn trang.

Mọi người lập tức đuổi theo, chợt phát giác sắc trời không biết từ bao giờ đã muốn tối đen, gió đêm gào thét thốc vào mặt, cuối ra sau lại đảo trở về thổi ngược từ dưới lên, trong tiếng gió lẫn theo tiếc khóc thét chói tai, nghe kỹ giống như là từ trăm ngàn miệng người phát ra, tiếng khóc có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí xen lẫn một giọng nói vô cùng quen thuộc, gào thét đến thê lương “Chết—— Các ngươi đều phải chết——”

Là giọng của Lưu Vũ Phi!

Mọi người nghe thấy, đều không kềm được lòng ngoái đầu nhìn lại, cảnh tượng thấy được khiến Mã Chấn Hoa cùng ông chủ bán bánh rán cả người sợ đến nhũn ra, ngã phịch xuống đất.

___________________

Chú thích

ChữGiáp cốt vănTriện vănGiải nghĩa
HẠO (浩)浩 (Hạo) = 水 (Thủy, sông ngòi) + 告 (Cáo, lớn tiếng nói to).
Nghĩa gốc ban dầu: Thể hiện tiếng nước khuấy động của sông lớn chảy xiết.
KINH (京)Kinh (京), dựa theo nghĩa tượng hình từ giáp cốt văn biểu tượng cho kiến trúc hình tháp.
Nghĩa gốc ban đầu: hình tượng đình đài cao được dựng tại thành quan đô ấp, để quan sát cảnh báo từ xa.
Ba chữ Kinh (京), Cao (高) và Đình (亭) có cách biểu hiện khá tương đồng trong giáp cốt văn.
Nghĩa đương đại của Kinh nghĩa là kinh đô, thủ đô.

Sửa tí lại thống nhất thành hôn nhân cận huyết na

Cảm ơn độc giả duy nhất siêng cmt nhắc tớ về cái từ này =3= ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.