Người giấy đồng nam áo quần màu mè sặc sỡ đưa tay bấu lấy cửa sổ, chầm chậm leo vào trong phòng, cả người phát ra tiếng giấy lạo xạo va vào nhau.
Kha Tầm không dám cử động, ánh mắt đăm đăm nhìn vào một góc tối om cách đó không xa.
Tiếng giấy cọ xát vang lên càng lúc càng sát bên tai, giống như cuốn theo từng đợt gió rét âm u lạnh đến thấu xương tràn vào từ cửa sổ.
Âm thanh càng gần, cái cảm giác rét buốt chui vào xương cốt cũng càng đậm, trong mũi miệng đột nhiên như ngửi được mùi bụi tro nồng sệch.
Không phải mùi tro thuốc lá, cũng không phải tro của nhang đèn, nó nghe như mùi nhựa đường, lại có chút hôi thối, cứ như là mùi nồng của xương cốt hóa thành tro.
Khí quản của Kha Tầm đột nhiên co giật một cái, suýt nữa khụ ra thành tiếng, lại bị cậu dùng sức cắn vào đầu lưỡi đè nó xuống, cả người không nhịn được run lên, ngay sau đó, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cái quần làm bằng giấy màu sắc lòe loẹt.
Kha Tầm nghe được có tiếng giấy vang trên đỉnh đầu..
Xoạt xoạt…
Xoạt xoạt…
Càng lúc càng gần, càng lúc càng vang, khí lạnh cùng mùi tro như cụ hiện hóa thành vật nặng nề đè xuống, lồng ngực bỗng trở nên khó thở, bên dưới làn da giống như bị nhồi nhét thứ gì đó, toàn thân tràn ngập cảm giác khó chịu sưng phù như muốn vỡ tung ra.
Cả căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có duy nhất âm thanh do con người giấy phát ra, cực kỳ quỷ dị.
Kha Tầm cảm thấy Mục Dịch Nhiên bên cạnh cứng đờ bất động, giống như bị biến thành tảng đá, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác hai người bọn họ dường như đã bị thế giới này vứt bỏ… Giờ này khắc này, không ai có thể tới cứu họ, không ai giúp được bọn họ, hai người bọn họ cô độc lại bất lực đến cùng cực, chỉ có thể mở to hai mắt, tuyệt vọng, chờ đợi khủng bố cùng tử vong tiến đến.
Tiếng động do người giấy gây ra càng ngày càng gần Kha Tầm, cậu không biết cái thứ quỷ quái này muốn làm gì, chỉ biết rõ một điều bản thân mình tuyệt đối không có khả năng phản kháng được nó.
Trong tầm mắt dần dần xuất hiện hình ảnh, đầu tiên là khuôn miệng bị tô vẽ đỏ hồng của nó, kế tiếp là đường mực vẽ ngoáy thành mũi, ngay lúc thấy hai con mắt hình bầu dục sắp sửa đối diện với mắt mình, Kha Tầm đột nhiên nhớ tới lời Mục Dịch Nhiên nói lúc nãy, lập tức nín thở.
Mặt người giấy lúc này đã xuất hiện hoàn toàn trong tầm nhìn, cả gương mặt nó bị tô vẽ đỏ đỏ hồng hồng, giữa hai hàng lông mày vừa mỏng lại cong có một điểm chấm màu đỏ son, hai con mắt bị nắn nót vẽ thành hình hạt hạnh nhân đang áp gần đến ánh mắt Kha Tầm, con ngươi đen thùi giống như bị ai đó cầm bút đen tùy tiện ngoáy tròn lên giấy, nhưng vào giờ phút này, bị hai ánh mắt xấu xí khó coi ấy nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả người xương cốt như bị đông lạnh đến muốn xé nứt da thịt.
Con người giấy kia cứ thế dí sát mặt đối diện với Kha Tầm, cả gian phòng lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch, giống như nơi yên lặng tối tăm này đã không có ai sống sót, chỉ còn lại ba con người giấy vẫn im lặng không nhúc nhích mà thôi.
—— người giấy?
Hóa ra là như vậy!
Kha Tầm đột nhiên hiểu được dụng ý của Mục Dịch Nhiên.
Im lặng bất động, không hô hấp, đó chẳng phải là tự coi mình không khác gì người giấy sao? Thế cho nên con người giấy trước mặt này không thể nhận ra bọn họ là người sống hay là đồng loại với nó, cho nên mới trù trừ không làm gì bọn họ.
Nhưng mà, từ lúc Kha Tầm nín thở tới giờ chỉ trong phổi chỉ lưu lại một ngụm không khí, hiện tại đã sắp dùng hết, dù cho sức thở của phổi cậu lớn hơn người bình thường một chút, cậu cũng không thể nhịn thở quá lâu được, chỉ cầu mong cho con người giấy này mau mau bỏ đi, nếu không…
Không khí trong phổi sắp sửa cạn kiệt, con người giấy vẫn cứ đứng im không nhúc nhích trước mặt Kha Tầm, hai con mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào mặt cậu.
Không được rồi… Kha Tầm cực kỳ thống khổ, não bộ bởi vì thiếu dưỡng khí mà nảy lên cơn choáng, mạch máu trên trán đều căng thẳng đến muốn vỡ ra.
Chuyên gia nói, con người không thể tự nín thở để giết chết bản thân mình được.
Kha Tầm thấy chuyên gia nói đúng.
Ý chí có cường đại tới cỡ nào đi nữa cũng không thắng nổi được chức năng sinh lý.
Ngay cái khoảnh khắc Kha Tầm sắp sửa buông cờ đầu hàng trước sinh lý cơ thể, đột nhiên từ chính phòng sân phía bắc truyền tới một tiếng gào thét thảm thiết cào gan xé phổi, nối tiếp theo đó lại là hai ba tiếng hét chói tai phát ra từ những người khác nhau, thanh âm kia thê lương đến không giống như là tiếng kêu mà nhân loại có thể phát ra, làm cho người ta nghe vào tai liền lập tức cảm giác máu thịt dưới da cũng như muốn sởn gai ốc lên.
Ngay trong chớp mắt nghe được tiếng hét, con người giấy đứng trước mặt Kha Tầm lập tức đứng phắt dậy, cái gương mặt lòe loẹt màu sắc của nó cũng biến mất trong tầm nhìn của Kha Tầm, tiếp theo đó tiếng giấy lạo xạo vang lên, hai cái ống quần xanh đỏ bắt đầu hoạt động, từng bước từng bước đi vào bóng tối.
Nghe theo phương hướng thanh âm vang lên, con người giấy tựa hồ như là từ cửa sổ bò ra ngoài, mọi động tĩnh kế tiếp đều bị tiếng la hét thê thảm liên tục truyền tới từ phòng bên kia át mất.
Kha Tầm cả người ướt nhẹp mồ hôi, từng đợt từng đợt thở phì phò.
Vẫn không thể tin mới vừa nãy thôi, bản thân mình vừa mới đối diện trực tiếp với thứ quỷ dị siêu tự nhiên kia, hơn nữa còn suýt chút là bị nó giết chết.
Lần này, cậu thực sự tin rồi.
Phát hiện Mục Dịch Nhiên đang lẳng lặng nhìn mình, Kha Tầm vừa thở gấp vừa đưa tay, ra cái dấu OK.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt giống như đang nhìn một giống loài thần kỳ nào đó.
Bản thân mình vừa mới suýt chết, vậy mà còn có tâm tư dư thừa báo cho người khác biết “Tôi OK, không cần lo.”
Không biết là do tên này thiếu mất sợi thần kinh sợ hãi tử vong, hay là do tính cách quá mức hời hợt.
Mục Dịch Nhiên mặc kệ đối phương, cả người nhổm đứng dậy.
Kha Tầm cũng từ mặt đất đứng lên, thật cẩn thận đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra được hình dáng bên chính phòng, mà lúc này ngay trước cửa phòng, đôi người giấy đồng nam đồng nữ đang quay lưng về phía họ, hướng mặt nhìn về phía chính phòng, giống như đang lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Tiếng la hét thảm thiết làm người ta thót tim từ trong phòng phát lúc nãy đã dần dần lắng xuống, Kha Tầm nhớ rõ bên trong là tổ ba người rút phải mảnh vải chữ “Dân”, một vị là ông chú trung niên bụng phệ, dáng người béo tốt, thoạt nhìn như một kẻ giàu có với sự nghiệp thành công, vị khác là một thanh niên tầm chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt đờ đẫn bất cần tựa như đã chấp nhận vận mệnh của mình, cuối cùng là một trong nhóm ba người đến sau Vệ Đông và Kha Tầm, vị này suốt cả buổi vẫn luôn bị vây trong cảm xúc sợ hãi khẩn trương.
Dựa theo mức độ thảm thiết của tiếng kêu, có thể suy đoán ra ba người này tám chín phần mười đã dữ nhiều lành ít.
Trong lúc nhất thời, Kha Tầm cũng không biết nên cảm xúc thế nào, vừa mới mấy tiếng trước vẫn còn là ba người sống sờ sờ, vậy mà giờ phút này ngay trong căn phòng cách đó vài bước chân, bọn họ đã bị bởi một thứ sức mạnh mà dùng lý thường không thể giải thích được cướp đi quyền sinh tồn…
Không phải là Kha Tầm chưa từng chứng kiến tử vong, nhưng cái kiểu chết đi không nguyên không do, bị một ‘thứ’ phi tự nhiên khống chế như thế này, khiến cho cậu cảm giác vô cùng khó chịu.
Không rõ là do không cam tâm, là phẫn hộ, là sợ hãi, hay lại là do ngỡ ngàng mờ mịt.
Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn tên người mới lần đầu tiên vào tranh.
Hắn vẫn nhớ rõ ở bức tranh trước đó, một kẻ cũng là người mới chứng kiến kẻ khác tử vong dọa đến vỡ mật, gào khóc đến tinh thần sụp đổ không thể khống chế được nhu cầu vệ sinh, hơn nữa liên lụy khiến hắn suýt chút cũng mất mạng theo.
Mà một người mới khác, lại lựa chọn tự sát để trốn tránh.
Ngoài ra cũng có kẻ bị dọa đến ngốc, dọa đến điên, hoặc quá mức tự tin cho là mình có thể chiến thắng được sức mạnh siêu nhiên kia mà lao ra nộp mạng, loại nào cũng có.
Thanh niên trước mắt, ngay giờ phút này thể hiện cảm xúc cũng không khác gì so với những người mới vào tranh lần đầu mà hắn từng gặp.
Ở thế giới trong tranh này, sợ sệt cùng yếu đuối, cũng đồng nghĩa với cái chết.
Mục Dịch Nhiên đang định dời mắt đi chỗ khác, lại thấy thanh niên đột nhiên đưa tay chà mặt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bình tĩnh trở lại, liếm liếm khóe miệng mang theo vẻ tản mạn trời sinh của mình. Mà, trong ánh mắt đượm vẻ bất kham bỗng chốc nảy lên vẻ kiên cường.
Có loại người không phải không sợ chết, nhưng dù cho là chết đi, cũng phải quyết lấy xác kiến nhỏ bé của mình chết trên thi thể của voi.
Mục Dịch Nhiên thu hồi ánh mắt, thấy Kha Tầm bước lùi về bên cạnh, hạ giọng thương lượng với mình “Đợi đến lát nữa bên kia linh đường không còn tiếng vang, anh nghĩ xem hai con người giấy kia sẽ trở về hay không?”
Bắt Kha Tầm phải nín thở một hồi như vậy nữa, chỉ sợ là cậu không được may mắn như lúc nãy.
Mục Dịch Nhiên im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ, sau đó cũng nhỏ giọng đáp “Dựa theo tình huống lúc nãy mà nói thì suy nghĩ của tôi là chính xác, chỉ cần chúng ta không cử động không hô hấp, người giấy sẽ không tấn công chúng ta. Hơn nữa, chỉ cần nhìn không thấy chúng ta, nó sẽ không đi tới trước mặt chúng ta để thăm dò.”
Kha Tầm thấy lời này rất có lý, lúc nãy mới đầu con người giấy kia cũng chỉ chầm chậm đi lại ngoài cửa sổ, mãi cho đến lúc từ khe cửa sổ nhìn vào, đối diện với tầm mắt của cậu nó mới bắt đầu cào cửa sổ, rồi mãi cho đến khi nghe được tiếng bao tải rớt xuống, nó mới phát cuồng đập nát cửa sổ bò vào.
Cho nên, chỉ cần không để chúng nó nhìn thấy có “hình dạng người” ở trong phòng, nó sẽ không tìm cách bò vào trong?
“Chúng ta dời mấy cái bao tải trong góc phòng đi, chui vào trốn ở phía sau.” Giọng nói rất khẽ của Mục Dịch Nhiên vang bên tai “Nhớ lưu ý, động tác phải thật nhẹ, cố gắng đừng để phát ra âm thanh.”
“Ok.”
Hai người sờ soạng trong bóng đêm, từng bước từng bước di động về góc phòng, may là khoảng cách không xa lắm, sau đó khom lưng mò mẫm khiêng bao tải, hết sức cẩn thận di chuyển chúng nó.
Số lượng bao tải không nhiều lắm, không đủ chất thành một cái thành lũy mini đủ rộng để hai người có thể ngồi song song, hai người thử sắp xếp vài kiểu, cuối cùng chỉ có cách là song song nằm nghiêng, đống bao tải mới miễn cưỡng che được từ đầu tới chân, tính cả chiều cao toàn thân.
Tuy là dùng cách này có thể che chắn toàn bộ tầm mắt từ ngoài nhìn vào, nhưng đồng thời cũng che luôn tầm nhìn của hai người từ trong hướng ra, hoàn toàn không thể theo dõi hướng đi của người giấy, bởi vậy nên một khi mà người giấy từ bên ngoài bao tải công kích vào, hai người không có cách nào nhìn thấy trước mà ngăn chặn hoặc là tránh thoát.
Nhưng nếu như để lộ dù chỉ là một chút khe hở, lại sợ biến thành điểm đột phá cho con người giấy kia.
Cuối cùng, hai người quyết định liều mạng tìm đường sống trong kẽ chết, nếu ngay cả phương pháp này cũng ngăn không được con người giấy kia thì các phương pháp khác cũng vô dụng, trước sau gì cũng là một chữ chết, đành chấp nhận vận mệnh vậy.
Hai người xếp bao tải thành một lũy nho nhỏ, cùng nhau nghiêng người nằm xuống.
Không gian rất chật hẹp, dù cho đã nghiêng người nằm cũng vẫn chật chội vô cùng. Mục Dịch Nhiên không muốn nằm đối mặt với Kha Tầm, liền xoay người hướng mặt ra ngoài, Kha Tầm ngược lại không có dư tâm trạng để băn khoăn này kia, cả người nép sát sau lưng Mục Dịch Nhiên.
Bao tải xếp thành bình chướng như phân chia thế giới từ một thành hai, thế giới nho nhỏ của hai người tuy chật chội, nhưng cũng bởi vì chật chội lại sinh ra một chút cảm giác an toàn.
Nhưng chẳng mấy chốc, thế giới bên ngoài một lần nữa chìm vào tĩnh mịch, hai cái thế giới lại dung hợp thành một, một chút cảm giác an toàn nhỏ bé kia cũng nháy mắt tán đi không còn sót lại chút gì.
Hai người cứ thế nằm nghiêng bất động, cố gắng hít thở thật nhẹ. Qua một lát, tiếng động vang lên trong bóng đêm dần dần trở nên rõ ràng, tiếng dâng trào của sương mù đêm khuya, tiếng nức nở của gió, cùng với, tiếng giấy loẹt xoẹt loẹt xoẹt cọ xát chung quanh…
Kha Tầm không biết một đêm này bản thân mình là làm sao vượt qua được.
Cậu thậm chí cảm thấy mình ngủ thiếp sau lúc nửa đêm không phải bởi vì mệt mỏi, mà là do thần kinh quá mức căng thẳng làm cho bản thân ngất lịm đi.
Bước ra khỏi kho lúa dưới ánh nắng sớm bình minh lúc bầu trời vẫn còn xám xịt, thấy được tình cảnh trước cửa chính phòng nguyên vẹn không khác gì so với ngày hôm qua, đôi người giấy đồng nam đồng nữ đã trở về vị trí vốn dĩ của nó, nét cười nhăn nhở nhìn ra ngoài sân.
Cửa sổ chính phòng đóng kín bưng, khiến người ta không cách nào tưởng ra được tình trạng bên trong phòng lúc này là như thế nào. Nhưng Kha Tầm cũng không có tâm trạng quan tâm, cậu chạy nhanh về phía phòng củi, dùng sức đập cửa “Đông Tử! Đông Tử! Mày sao rồi? Đông Tử!”
Càng đập càng kinh hãi, vì trong phòng củi lúc này, hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.