Những lời này gần như là đảo ngược hoàn toàn nhận thức của mọi người.
“Thịnh Nam!?” Người phản ứng mạnh nhất là Lục Hằng, “Tấm ảnh chụp được không phải là chuyện tương lai 16 tiếng về sau sao? Thịnh Nam tối qua đã… đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tại sao chị ấy lại xuất hiện ở tương lai 16 tiếng sau!?”
Lục Hằng bởi vì quá mức kích động, còn rung lắc Tào Hữu Ninh ngồi bên cạnh.
Tào Hữu Ninh: “Tôi cũng không hiểu, theo như Mục đại lão nói thì hình như đó là ở dòng thời gian khác.”
“Nhưng… dòng thời gian bên kia hoàn toàn không có quy luật nào cả, không khác một mớ bòng bong!” Lục Hằng nhìn vào mấy góc tối om trong phòng, bởi vì bên kia huỳnh thạch chiếu sáng, khiến cho mấy góc xó này càng trở nên tối đen.
“Mới nãy Tần bác sĩ kiểm tra cổ họng của Mạch Bồng thấy amidan sưng to, cho rằng trạng thái cảm cúm của Mạch Bồng giống như bị nghịch chiều,” Thiệu Lăng lên tiếng phân tích, “Nếu dòng thời gian của chúng ta là ở trạng thái nghịch chiều, như vậy dòng thời gian kia hẳn là sẽ ở trạng thái thuận chiều? Ở dòng thời gian thuận chiều ấy, Hề Thịnh Nam vẫn chưa chết? Nhưng, như vậy lại xuất hiện vấn đề, Hề Thịnh Nam ở dòng thời gian của chúng ta ngày hôm qua vẫn còn sống, như vậy hai Hề Thịnh Nam vẫn còn sống của cả hai dòng thời gian là… cùng một người sao?”
“Nếu như thật là cùng một người, vậy thì Hề Thịnh Nam ở dòng thời gian của chúng ta dường như chưa từng xuất hiện tình cảnh như trong ảnh chụp —— Nằm ở trên giường trong đêm, cách đó không xa có một người đàn ông đang ngồi cạnh.”
“Vậy, nếu như hai người họ không cùng là một người, vậy Hề Thịnh Nam kia lại là ai?”
“Rồi còn tấm ảnh chụp thời gian mấy ngày trước mà chúng ta đã xem trước đó, bên trên có Vệ Đông, La Bộ, Mục Dịch Nhiên và Hạo Văn, bọn họ lại là ai? Chẳng lẽ là còn một thể xác khác, một linh hồn khác tồn tại hay sao?”
Thiệu Lăng chấm dứt chuỗi câu hỏi của mình, mặc dù hiện tại đang giữa lúc mụ mị thấy được một chút ánh sáng, nhưng vẫn là chưa đủ để soi rõ đáp án.
“Không có hai Hề Thịnh Nam, cũng chẳng có hai Vệ Đông, bất luận dòng thời gian diễn ra thế nào, họ vẫn là chính họ.” Phương Phỉ đột nhiên lên tiếng.
Tâm Xuân đang nằm ở bên cạnh Phương Phỉ, nó mở to hai mắt ngời sáng nhìn cô, tựa như đang say mê nghe lời cô nói.
“Dấu hiệu của Vu ngoại trừ mặt nạ ra, còn có một thứ khác nữa, chính là vòng tay, hôm nay tôi nghe cô gái Vu trẻ tuổi kia nói: vòng tay là hình tròn, không có thứ gì có thể thoát khỏi vòng tròn này. Cho nên tôi nghĩ, cái gọi là dòng thời gian kia có lẽ cũng là một vòng tròn.” Phương Phỉ chậm rãi nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng đất nung trên cổ tay mình.
Thiệu Lăng vẽ ra một vòng tròn giữa không trung, tựa như hiểu ra được gì, rồi lại giống như càng thêm mờ mịt: “Hôm nay lúc Phương Phỉ trở lại, có nhắc một câu về cách nói “song sinh”, lời này hàm ý cũng tương tự như lời của La Bộ nói “sau khi chết có thể thấy một bản thân khác của mình”. Trên thế giới này tồn tại hai dòng thời gian, trên mỗi dòng thời gian đều tự có một nhân vật chủ đạo, bọn họ tuy là không thể nhìn thấy lẫn nhau, nhưng những gì bọn họ đã làm trong cuộc sống đều sẽ ảnh hưởng đến một bản thân khác của mình.”
“Tôi thấy lời này rất có lý, như vậy có thể giải thích về việc vì sao tôi bị cảm, có lẽ là một cái “tôi” ở dòng thời gian kia bởi vì sao đó bị cảm cúm, cho nên gây ra ảnh hưởng đối với tôi của dòng thời gian hiện tại. Nhưng bởi vì dòng thời gian của chúng ta là theo hướng chảy ngược, nên cơn cảm cúm của tôi mới hiện ra theo kiểu đi ngược lại như thế.” Mạch Bồng cũng thử phân tích.
Phương Phỉ nói: “Hôm nay lúc nói chuyện, cô gái Vu trẻ tuổi của Huỳnh Thạch Lữ có đề cập tới số thọ, hình như mỗi một kẻ trong ngày trở thành Vu đều sẽ được tính toán thọ mệnh của cả đời này, hơn nữa tuổi thọ của Vu hình như rất dài lâu, cô bé Vu kia bảo mình là “từ cá trắng sinh cho đến trứng đất vong”, tuy là tôi nghe không hiểu lắm nhưng có cảm giác kia phải là một đoạn tháng năm dài đằng đẵng.”
“Cá trắng? Chẳng lẽ có liên quan đến mớ cá trắng mà ông chú kia tặng tui hồi nãy?” La Bộ chen ngang.
Mục Dịch Nhiên nhìn Phương Phỉ: “Cô có thể thuật lại toàn bộ lời của cô gái Vu kia không? Cá trắng và trứng đất? Tuy nghe có chút kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ đây có lẽ là những từ rất quan trọng.”
Hôm nay vì thời gian có hơi cấp bách, nên sau khi Phương Phỉ trở về chỉ đơn giản qua loa hai ba câu kể lại, sau đó mọi người tập trung xem phim âm bản, vẫn còn chưa kịp trao đổi nhiều hơn.
Phương Phỉ nhớ lại lời của cô bé kia nói: “Cô ấy bảo số thọ của cô ấy rất dài lâu, từ cá trắng sinh ra cho đến trứng đất diệt vong. Cô ấy còn bảo rằng, một bản thân khác của mình nhất định là đã trải qua rất nhiều khổ đau trắc trở, mới giữ cho cô ấy được hồn nhiên vô tư như hôm nay, chỉ tiếc là, suốt đời cô ấy cũng không thể gặp được một bản thân khác của mình.”
Mục Dịch Nhiên nghe xong lời này, cả người rơi vào trầm tư.
Tào Hữu Ninh há mồm ngáp dài một cái: “Buồn ngủ đến díp hết cả mắt rồi, hay là chúng ta lên giường nằm rồi nói tiếp đi?”
Đỗ Linh Vũ nói: “Tôi vừa nhìn thấy giường là lại nghĩ tới hình ảnh chụp được trong mấy tấm phim, thật sự không dám lên giường ngủ luôn.”
“Nhưng mà thời tiết lạnh như vậy, chúng ta đâu thể nằm dưới đất ngủ đâu,” Vệ Đông suy ngẫm, “Hay là làm vầy đi, mới nãy tấm ảnh kia chẳng phải chụp được hình ảnh chúng ta chen chúc ngủ bên nhau sao, sau đó là chỗ của Lục Hằng bị trống ra, cũng không biết nguyên nhân tại sao làm mọi người ai cũng hoang mang sợ hãi. Theo tui thấy chúng ta nên tự tay đập nát cái sợ này, mọi người đừng nằm ngủ theo thứ tự giống như trong ảnh là được!”
“Nhưng mà chúng ta có nhìn rõ được trên ảnh chụp ai với ai đâu, làm sao phá vỡ thứ tự đây?” Đỗ Linh Vũ nói.
“Đơn giản ấy mà, trên ảnh chụp là nguyên đám chúng ta tụm lại bên nhau nằm ngủ, vậy chúng ta cứ tách ra đừng ai nằm sát ai là xong, dù sao giường cũng bự chà bá, chúng ta cứ nằm cách nhau cố ý chừa một khoảng ở giữa ra là xong, chúng ta phải làm trái lại toàn bộ những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai!” Vệ Đông lúc này quả thực là hận “tranh” tới thấu xương.
Đỗ Linh Vũ lại lắc đầu: “Tôi thì lại nghĩ, bất luận chúng ta có trốn tránh như thế nào đi nữa, cũng rất khó ảnh hưởng đến dòng thời gian bên kia, nhưng có vẻ như… quyết định chúng ta sống hay chết lại là dòng thời gian ấy.”
“Cái đấy cũng chưa chắc đâu, hiện tại chúng ta chỉ mới thấy được sự ảnh hưởng của bọn họ gây ra cho chúng ta, biết đâu chừng chúng ta cũng đang gây ảnh hưởng với bọn họ đó!” Vệ Đông tỏ vẻ không phục, “Thôi, nói tóm lại tối nay tui sẽ tránh xa Kha Nhi ra một chút, tránh cả Củ Cải luôn!”
La Bộ cũng ngáp dài một cái: “Mọi người còn tính xem ảnh tiếp không? Mấy tấm ảnh chụp cá trắng còn chưa được phóng to lên xem đó.”
Bỗng vang lên một tiếng ngáy khò khò, nhìn lại thì Tào Hữu Ninh đã nằm trên giường ngủ mất đất rồi.
Tần Tứ nhìn hương dây phán đoán thời gian: “Nếu dựa theo thời gian đốt đèn là 0 giờ mà tính thì hiện tại đã là 6 giờ, còn cách nửa tiếng nữa là đến 6:30 cũng tức là thời điểm diễn ra tấm ảnh chụp đầu tiên.”
Màn sáng chiếu trên vách tường càng lúc càng mờ đi, màu sắc cũng ngày càng nhạt dần.
“Lạ ghê vậy, sao viên huỳnh thạch kia giống như hết sáng rồi?” Vệ Đông khó hiểu.
“Loại đá này có lẽ giống như ánh mắt của Tâm Xuân, ban ngày hấp thu ánh sáng rồi đến ban đêm tự phát sáng, nên chỉ kéo dài ược hai ba tiếng gì đấy, theo thời gian trôi qua thì ánh sáng sẽ càng lúc càng yếu đi.” Tần Tứ phân tích.
“Sớm biết như vậy, mới nãy lẽ ra nên tranh thủ thời gian xem cho hết mấy tấm phim, giờ có muốn xem cũng không còn rõ.” Vệ Đông có chút thất vọng.
La Bộ lại ngáp dài: “Tui thiệt sự chịu hết nổi rồi đó, hay là chúng ta đi ngủ đi.”
Máy chiếu tạm thời không thể sử dụng được nữa, Vệ Đông dọn dẹp cất nó vào ngăn tủ công cộng, đang tính khuyến khích mọi người cố gắng kiên trì thêm một lát nữa, ráng qua 6:30 rồi muốn ngủ gì ngủ.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, giọng nói quen thuộc của người đốt đèn tùy theo tiếng bước chân chậm rãi truyền vào phòng: “Các vị khách quan xin hãy ngủ đi, có việc gì chờ đến lúc trời sáng rồi hãy nói ——”
Những lời này như ẩn chứa phép thuật thôi miên vậy, Vệ Đông không kềm được, cũng há miệng ngáp dài một cái, mơ màng bò lên giường, vừa nằm liền ngủ, cuối cùng không cách nào kiên trì thức tới 6:30.
Mạch Bồng cũng rất buồn ngủ, nhưng hạch amidan đau rát làm hắn khó mà lập tức ngủ được, đang tính sờ soạng mò dậy uống miếng nước cho êm họng, bỗng nhiên nghe được tiếng của Lục Hằng vang lên trong bóng tối “Theo cậu thì, Thịnh Nam rốt cuộc còn tồn tại trên thế giới này không?”
Mạch Bồng khẽ thở dài: “Lục Hằng, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta tận mắt thấy quan tài của chị Hề đã bị treo ra bên ngoài mà.”
Lục Hằng không đáp, im lặng hồi lâu mới lại lên tiếng: “Ở quê tôi mỗi lúc tổ chức tang sự, đều phải có người theo đỡ quan tài, thường sẽ là người thân nhất của người chết, hoặc là bạn bè thân thiết. Ban sáng tôi rất muốn đỡ quan tài cho Thịnh Nam, nhưng lại sợ phạm vào quy tắc của thế giới này, lúc ấy nhụt chí đánh mất dũng khí… Tôi cảm thấy thật hối hận.”
“Mọi việc đều qua rồi, chị Hề sẽ không trách cậu đâu.” Mạch Bồng mặc dù rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng khuyên giải Lục Hằng.
“Chị ấy… Chị ấy hiện tại chỉ có một mình, một mình ở lại ngoài trời băng tuyết rét mướt ấy…”
Mạch Bồng chợt nhớ tới quan tài thủy tinh treo bên ngoài nghịch lữ, chẳng hiểu sao có chút sợ hãi, liền không dám tiếp lời.
“Mạch Bồng, cậu hứa với tôi đi, nếu như tôi gặp chuyện ở thế giới này, cậu sẽ theo đỡ quan tài cho tôi nhé. Cậu hứa đi.” Lục Hằng liên tục lặp lại lời mình nói trong bóng đêm.
“Ừ, tôi hứa với cậu.”
Trước lúc ngủ, Mạch Bồng tính liếc mắt nhìn hương dây đang đốt cháy bên kia một cái, nhưng cảm giác mệt mỏi buồn ngủ như muốn ngất đi vậy, cả người lập tức chìm vào mê man…
Đêm ấy giống như rất dài, lại rất mệt.
Khiến người ta bỗng sinh ra ảo giác… biển cả đã hóa nương dâu…
***
Đỗ Linh Vũ cố gắng giãy dụa bắt bản thân mình tỉnh lại. Cảm giác giống hệt như ngày hôm qua, tựa như vừa bị lôi kéo từ một thế giới nào đó trở lại, cả thân xác lẫn tâm hồn đều bị róc mạnh kéo dứt ra hết sức thống khổ.
Đỗ Linh Vũ mắt nhìn góc trần nhà đã muốn trở nên quen thuộc, tâm trạng mặc dù không thể nói là ung dung thản nhiên, nhưng lại không bàng hoàng bất lực giống như sớm hôm qua.
Đỗ Linh Vũ trước tiên quay sang nhìn Phương Phỉ nằm ở bên cạnh mình, thấy đối phương cũng vừa tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn mình cảm giác cực kỳ xa lạ, thậm chí có chút gì đó vô cùng uy nghiêm khiến người ta bỗng nhiên phải kính trọng, làm Đỗ Linh Vũ nháy mắt rùng cả mình.
Vài giây trôi qua, Phương Phỉ giống như chân chính tỉnh lại, cô nhìn qua Đỗ Linh Vũ một cái, sau đó bật người ngồi dậy: “Thật khó tin, tối qua chúng ta lại vẫn nằm ngủ theo vị trí giống như trong ảnh chụp.”
Đỗ Linh Vũ cũng ngồi dậy, phát hiện xung quanh có người còn đang ngủ, có người đã thức dậy rời giường, nhưng vị trí chỗ nằm của mọi người cơ hồ không hề thay đổi.
Bên cạnh Đỗ Linh Vũ vốn dĩ là chỗ của Hề Thịnh Nam, hiện tại đương nhiên là trống rỗng, mà bên cạnh Hề Thịnh Nam là Lục Hằng, lúc này cũng là… trống không.
Vị trí của Lục Hằng, chính là chỗ bị trống không trên ảnh chụp.
“Lục Hằng đâu?” Đỗ Linh Vũ vô thức hỏi.
Mạch Bồng bị những lời này đánh thức, hắn giật mình bật dậy: “Lục Hằng đâu? Cậu ấy đâu rồi?”
Giọng của Thiệu Lăng từ bên kia cái bàn truyền đến: “Lục Hằng đã… xảy ra chuyện rồi.”
Ánh mắt của Mạch Bồng lập tức đảo qua bên kia cái bàn, mới phát giác nhóm những người cũ đều đang đứng cạnh bàn, còn Lục Hằng đang nằm úp trên bàn, giống như hắn đang ngồi đó cảm thấy mệt mỏi, liền nằm gục lên bàn ngủ thiếp đi.
Tựa như hồi lúc còn đi học, trong mấy tiết tự học buổi chiều, Lục Hằng ngồi ở trước mặt, mệt mỏi liền nằm úp sấp lên bàn ngủ một giấc ngắn, rồi lát nữa hắn sẽ tỉnh lại.
“Cậu… cậu ấy ngủ sao?” Mạch Bồng nghe được mình hỏi như vậy.
Tần Tứ thở dài: “Cậu ấy trúng độc, giống hệt với chất độc đã giết chết Hề Thịnh Nam.”