Ở một dòng thời gian khác, Đỗ Linh Vũ là người sống sót duy nhất, những người khác đều đã chết.
Toàn bộ mười hai người khác, đều đã chết.
Một cảm giác tuyệt vọng khi biết mình đã chết đi, mà không có cách nào giãy dụa hay trốn thoát khiến mọi người không ai nói nên lời.
“Chúng ta tiếp tục thảo luận về tấm ảnh này,” Giọng nói lạnh băng của Mục Dịch Nhiên vang lên, nhưng nếu có ai đó thân cận hiểu biết hắn, sẽ có thể nghe ra được cái lạnh lẽo ấy chỉ là để che đậy cảm xúc bi thương đến buốt giá, “Về khái niệm không gian âm mà Thiệu Lăng nhắc tới, trong bức ảnh kia cũng có xuất hiện, gần như là tràn ngập khắp cả ảnh chụp, hơn nữa nội dung cũng có chút kỳ lạ.”
“Đúng thế,” Thiệu Lăng cũng cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc khổ sở lúc nãy, bình tĩnh góp lời, “Không gian âm lẽ ra nên thể hiện kiểu khoảng không trắng hoặc là u ám dần dần, nhưng không gian âm trên tấm ảnh này lại là màu đen, bên trên còn có lấm tấm những đốm trắng, có hơi giống với bông tuyết bay giữa đêm khuya, nhưng rồi lại không giống lắm.”
Chu Hạo Văn cũng tham gia thảo luận: “Tôi nghĩ trong thế giới này, máy ảnh là một đạo cụ mấu chốt, có lẽ bởi do Tất Địch là một nhiếp ảnh gia. Chúng ta hiện đã biết được, thông qua điều chỉnh tốc độ màn trập có thể chụp được hình ảnh của quá khứ hoặc là tương lai, đây là một kiểu độ sâu thời gian, như vậy phải chăng góc độ ống kính của máy ảnh cũng có thể chụp được phần không gian mở rộng? Tựa như ống kính góc rộng này vậy, có thể chụp được cảnh tượng ở bên ngoài Đăng Lữ?”
Cách nói này quả thực rất mới lạ, khiến mọi người không thể không gật gù, Thiệu Lăng liền phân tích kỹ hơn: “Nếu như thật là vậy, tôi nghĩ dựa vào trình độ vận dụng ống kính góc rộng chụp tấm ảnh này, hình ảnh chụp được có lẽ không chỉ là thế giới bên ngoài Đăng Lữ.”
“Trời, chẳng lẽ chụp được luôn cả thế giới bên ngoài!?” La Bộ kinh ngạc hô lên.
“Không tới mức đấy,” Thiệu Lăng vội nói, “Tôi vẫn luôn tự hỏi vấn đề kết cấu phân bố của bốn tòa nghịch lữ, cùng với thế giới ở bên ngoài là như thế nào, thông qua lời dạo đầu của quyển《Vu Tắc》 kia, cùng với cái huân đá và bức tranh của Vệ Đông, tôi cho rằng bốn tòa lữ này có lẽ cấu thành một vòng tròn, việc này vừa lúc khớp với cách nói “tạo thành vòng lữ” kia.”
Vệ Đông cau mày lắng nghe cả buổi, nói: “Ý của anh là muốn nói, trứng đất giống như một cái trứng gà lớn, bốn tòa lữ giống như một cái vành đai xoay quanh cái trứng đất kia?”
“Đúng thế, cậu biểu đạt thật sự rất chính xác.” Thiệu Lăng gật đầu.
“Tôi thì lại cho rằng bốn lữ không phải nằm quanh trứng đất, mà là nằm bên trong trứng đất,” Lần này người lên tiếng là Chu Hạo Văn, hắn nói: “Phần mở đầu của《Vu Tắc》có nói: “Trứng đất ấp ủ trong đất, bên trong cũng có tháng năm”. Cho nên tôi cảm thấy người của bốn lữ sinh sống ở bên trong trứng đất, phân bố theo vùng, nhưng không phải giống như chúng ta sinh sống ở lớp vỏ ngoài trái đất, mà là sống ở bên trong lòng trứng đất.”
“Không được, đầu óc của tui hết dung lượng rồi, mọi người làm ơn nói tiếp theo chúng ta nên làm gì đi có được không?” La Bộ nhìn hương dây đang đốt cháy, “Qua hai tiếng nữa lại tới giờ dập đèn, chúng ta phải nắm chặt thời gian.”
“Tôi có bảo đám Kha Tầm sau khi đưa tang thì dựa theo đơn mua hàng trong bọc đồ đi một chuyến đến cách cửa hàng, hi vọng sẽ có thu hoạch,” Mục Dịch Nhiên lại lấy ra một cuộn phim đã được tráng rửa khác, “Bây giờ chúng ta nhìn xem ảnh trong máy của Hề Thịnh Nam.”
La Bộ nhận lấy cuộn phim bắt đầu lắp vào máy chiếu: “Ủa mà, hình như đâu có thấy Hề Thịnh Nam chụp hình gì đâu, máy của của chị ấy hẳn là không có ảnh chụp thế giới này.”
“Có lẽ ở một dòng thời gian khác Hề Thịnh Nam có từng chụp, tới nay chúng ta vẫn chưa biết mấy cái tấm ảnh cá trắng kia là do ai chụp mà.” Vệ Đông cũng không nói nhiều lời, nhanh nhẹn lắp phim âm bản vào xong, chuẩn bị “chiếu phim”.
“Cũng đúng, còn quá trời việc chưa làm, lát nữa phải phóng mấy cái ảnh cá trắng kia lên xem nữa.” La Bộ cũng lập tức tiến vào vai của mình, chuyên tâm phối hợp với Vệ Đông.
Ảnh chụp của Hề Thịnh Nam từng tấm từng tấm lần lượt xuất hiện trên màn sáng, kỹ thuật chụp ảnh khác hẳn Mạch Bồng, Hề Thịnh Nam thích dùng macro để chụp vật tĩnh, hoặc là cảnh phố phường, con người theo phong cách tự sự, thi thoảng cũng có chụp một ít động vật hoặc mỹ thực.
Khi trên màn ảnh xuất hiện tòa nhà bảo tàng Cựu Trạm với kiến trúc cổ xưa thì, cả Vệ Đông lẫn La Bộ đều không hẹn mà cùng thả chậm tốc độ, tòa bảo tàng vô cùng quen thuộc kia tựa như một giấc mộng nặng nề không cách nào vùng thoát, kéo toàn bộ bọn họ trôi tuột vào bóng đêm u thẳm.
“Theo mọi người thì chúng ta hiện tại có phải vẫn còn ở trong bảo tàng mỹ thuật không?” La Bộ bỗng hỏi một câu như vậy.
“Nếu như hiện tại chúng ta đang ở trong tranh,” Tần Tứ đáp lời, “Mà bức ảnh《Nghịch Lữ》này vẫn được trưng bày trong bảo tàng, theo nghĩa rộng mà nói thì chúng ta vẫn đang ở bên trong bảo tàng mỹ thuật Cựu Trạm.”
“Thôi bỏ đi, vấn đề này cũng thâm ảo khó giải giống như là cái vụ dòng thời gian gì đó vậy.” La Bộ lắc đầu, tiếp tục điều chỉnh sang tấm phim tiếp theo.
Hề Thịnh Nam có lẽ là một người yêu thích lưu lại những nét đẹp trong cuộc sống, đến cả đại sảnh của bảo tàng cũng được cô chụp lại, thậm chí còn chụp một tấm mặt nghiêng của ông cụ bảo vệ ngoài cửa, vẻ mặt ông cụ thoạt nhìn rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao lại toát lên một chút bi thương đến kỳ lạ.
Mấy ảnh sau đều là tùy tay chụp lại các tác phẩm triển lãm bên trong, chẳng mấy chốc liền đến phòng trưng bày nơi mà bọn họ vô cùng quen thuộc kia, cùng với cánh cửa định mệnh ấy.
Cánh cửa ngăn cách một khu vực triển lãm khác chưa được mở ra, khu triển lãm trưng bày các tác phẩm của Tất Địch.
Phía sau quả nhiên toàn là ảnh chụp các tác phẩm của Tất Địch, Hề Thịnh Nam cũng không cố ý đặt tiêu điểm ở một tác phẩm nào đó, mà là lợi dụng bố cục của phòng triển lãm cùng ánh sáng rọi vào ngoài cửa sổ tạo nên một bầu không khí thoải mái, biến phòng triển lãm ảnh trong tương lai kia như được mạ một lớp ngưỡng mộ vàng óng trong mắt kẻ ngưỡng mộ.
“Dừng lại!” Vài người không hẹn cùng nhau hô to.
Vệ Đông cùng La Bộ cũng đúng lúc dừng tay, để tấm phim âm bản đang chậm rãi di động dừng hình lại trên màn sáng vách tường.
Tấm ảnh chụp lại chính là những kệ trưng bày bên trong phòng, một loạt các tác phẩm được đặt trên kệ tạo thành hiệu quả như đang tiến vào sâu dần, từng nhóm tác phẩm của Tất Địch được bày ra theo góc từ gần đến xa.
Mà, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tác phẩm thứ ba từ trái đếm qua —— Tuy rằng hình ảnh rất nhỏ, bởi vì góc ngắm có hơi lệch cho nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng mọi người vẫn ngay lập tức nhận ra được nó trước tiên ——《Nghịch Lữ》, tấm ảnh kia chính là《Nghịch Lữ》.
“Trời, tui có cảm giác như thời không lệch lạc ấy, chúng ta hiện tại đang ở trong tranh xem bức tranh kia đúng không?” La Bộ lắc đầu nói, cảm giác thực sự không thể nào tưởng tượng được.
Những người khác thì lại trầm mặc quan sát bức tranh kia, dù cho bức tranh kia có bị đốt thành tro bọn họ cũng sẽ nhận ra được cảm giác quen thuộc, nhưng rồi lại thấy như xa lạ mới mẻ như đã lâu rồi không gặp.
“Hiện tại tự dưng tui có cảm giác, cái vòng tròn kia hình như có ý nghĩa đặc biệt.” Vệ Đông nói, “Mọi người có cảm thấy cái vòng đó giống như ống kính máy ảnh không? Kỳ thực toàn bộ chúng ta đang ở trong ống kính của Tất Địch.”
“Rất có lý, thảo nào trong thế giới này máy ảnh lại có ý nghĩa đặc thù như vậy,” Tần Tứ chăm chú nhìn hình tròn trên bức tranh cùng với tòa nhà nằm giữa hình tròn, “Hiện tại xem ra, hình tròn này có lẽ chính là một vòng tròn, nghịch lữ đều nằm trong vòng tròn ấy.”
“Với cả dòng thời gian nữa,” Thiệu Lăng bổ sung, “Lúc chúng ta vừa mới vào tranh, dòng thời gian của chúng ta liền nối kết với một dòng thời gian khác, vì thế cũng hình thành nên một cái vòng tròn.”
“Chữ ký nằm ở bên ngoài vòng tròn,” Phương Phỉ cũng lên tiếng, hơn nữa chỉ bằng một câu làm kinh ngạc hết thảy mọi người “Chúng ta đang ở trong vòng tròn, chữ ký lại nằm bên ngoài vòng tròn, nếu muốn tìm được chữ ký nhất định phải đi ra ngoài.”
Mọi người im lặng, ai cũng đều cảm thấy đây là một điểm đột phá trọng đại, nhưng rồi lại cảm giác bọn họ muốn đi ra khỏi vòng tròn kia là một chuyện cơ hồ bất khả thi —— Vấn đề ở đây cũng chẳng phải là khoảng cách địa lý, bên ngoài vòng tròn… cũng giống như một cái vũ trụ khác vậy.
“Mọi người xem thử, ở bên phải vòng tròn giống như có gì đó.” Mục Dịch Nhiên bỗng nói.
Nghe vậy mọi người đều nheo mắt nhìn về phía bên phải vòng tròn, bởi vì chữ ký nằm ở bên trái vòng tròn thế cho nên bên phải không được ai để mắt đến, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện, chỗ đó giống như có vài đường cong nguệch ngoạc, nhưng vì màu sắc quá cạn cho nên rất là mơ hồ.
“Tôi còn nhớ cái này,” Phương Phỉ nói, “Trước lúc chúng ta vào tranh tôi chủ yếu quan sát những bộ phận rìa ngoài, cũng chính là vòng tròn cùng mấy thứ linh tinh nằm xung quanh. Bên trái là chữ ký của tác giả và thời gian. Bên phải có mấy đường vẽ bằng bút chì, rất nhạt, lúc ấy tôi cứ ngỡ là do tác giả xử lý hình ảnh không sạch mới như vậy.”
“Đúng vậy, mấy đường vẽ kia khá là tùy tiện, trông không giống có ý nghĩa đặc biệt gì cả.” Vệ Đông cũng lên tiếng.
Mục Dịch Nhiên nhìn Phương Phỉ: “Mấy đường nét lúc trước cô nhìn thấy hình dạng thế nào, có thể vẽ lại được không?”
“Để tôi thử xem,” Phương Phỉ bước đến bàn, cầm lấy giấy bút mà Mục Dịch Nhiên chuẩn bị sẵn, đắn đo suy nghĩ một lát mới cầm bút vẽ lên giấy mấy nét, “Bên trái có một hay là hai nét tôi không nhớ rõ lắm, đại khái là đường cong, còn bên phải tôi nhớ rất rõ ràng, là hai đường thẳng giao nhau tựa như một dấu chéo vậy —— Nhưng có thể khẳng định một điều, mấy đường vẽ này rất nhạt, hơn nữa còn bị dùng gôm xóa đi, cho nên khi ấy tôi cứ tưởng là mấy đường cong thừa ra trong quá trình vẽ, nên mới không để ý lắm.”
“Tôi nghĩ, vòng tròn kia là có thể phá vỡ, bởi vì là bút chì nên có thể xóa đi.” Nếu đổi lại là lúc bình thường, Thiệu Lăng nhất định nghĩ là mình đang có ý đồ kể chuyện hài, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ nghiêm túc, “Đa số những nét được vẽ bằng chì trong tranh đều có thể dùng cục gôm xóa đi.”
“Bao gồm cả chữ ký của họa sĩ.” Chu Hạo Văn nói.
“Trời đất, nghe lời này sao mà đáng sợ vãi ra, nếu xóa mất chữ ký đi thì chúng ta tiêu hết luôn.” La Bộ nghe mà sợ hãi.
“Mọi người xem kỹ những họa tiết này,” Mục Dịch Nhiên trưng ra mấy nét vẽ của Phương Phỉ cho mọi người xem, “Vui lòng mặc sức phát huy sức tưởng tượng của bản thân, mọi người cho rằng thứ này giống cái gì?”
“Mấy sợi tóc rụng…” La Bộ nói.
“Mây bay vẽ dở?” Tần Tứ nói.
“Dấu vết của gió thổi?” Vệ Đông nói.
Những người khác không ai lên tiếng, chỉ dựa vào mấy đường xiêu vẹo trừu tượng này thật sự khó mà đoán ra là cái gì.
Mục Dịch Nhiên dùng nét vẽ của mình vẽ lại một cái họa tiết tương tự ở bên cạnh, chỉ giữ lại dấu chéo bên phải, đường cong bên trái cũng chỉ để lại một cái: “Vậy thế này, giống cái gì?”
Mọi người cau mày nhìn hồi lâu, nhưng cuối cùng đều chịu không đoán ra được.
“Bóng đèn.” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng, “Rất giống ký hiệu bóng đèn trong mạch điện Vật Lý thời còn đi học.”
Nghe lời này của Chu Hạo Văn, mọi người bất giác thấy có chút giống, chỉ là lúc vẽ mạch điện thường là sẽ dùng một cái vòng tròn bao quanh dấu gạch chéo kia, còn trong bức tranh này lại được vẽ khá tùy tiện.
Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Tôi cũng cho rằng đây là ký hiệu bóng đèn, chính xác hơn mà nói là một biểu thị nguồn sáng, một nhiếp ảnh gia khi cấu trúc hình ảnh hẳn là sẽ suy xét vị trí của nguồn sáng, thế nên Tất Địch mới đặc biệt vẽ ra ký hiệu này, nhưng vì đó chỉ là bản nháp dùng để nhắc nhở bản thân, sau đó vì hiệu quả bố cục tổng thể nên đã bị xóa đi.”
“Nếu như thật là nguồn sáng, tại sao ông ấy không vẽ thẳng một cái mặt trời cho rồi?” Vệ Đông hỏi.
“Tôi nghĩ, nếu bức tranh này đổi thành một tác phẩm nhiếp ảnh, có lẽ không thể hoàn thành việc chụp ảnh trực tiếp trong hoàn cảnh tự nhiên.” Mục Dịch Nhiên đáp “Thế nên tác giả không thể dùng ánh sáng mặt trời, chỉ có thể tạo cảnh nhân tạo, chọn dùng ánh sáng đèn.”
“Nhưng mà cũng không đúng,” Tần Tứ lên tiếng “Bất luận là ánh mặt trời hay ánh đèn, tóm lại đều là nguồn sáng, nhưng tại sao bóng đổ của tòa phòng giữa vòng tròn lại nghịch hướng với nguồn sáng? Điều này không hợp lý.”
Nguồn sáng nằm ở bên phải phía trên vòng tròn, nhưng bóng đổ của tòa phòng nằm trong vòng tròn lại ở góc phải phía dưới, đây quả thực không hợp với lẽ thường.
“Nếu nguồn sáng nằm bên phải, vậy tòa nhà đổ bóng phải nghiêng về bên trái mới đúng chứ!” La Bộ cũng nhận ra được vấn đề.
“Có lẽ chính là bởi vì vậy mới tạo nên thế giới này thời gian thác loạn, ở đây sáng tối hoàn toàn không hợp lý.” Mục Dịch Nhiên nói, “Sáng tối, hoặc có thể hiểu như thời gian.”
Thời gian của thế giới này hỗn loạn đến như thế, thậm chí xuất hiện không chỉ một dòng thời gian, ấy không phải là do ngẫu nhiên tạo thành, mà vốn là ý tưởng mà họa sĩ đã thiết kế nên.
Họa sĩ giống như muốn hoàn thành một tác phẩm nhiếp ảnh giống như thế, một tác phẩm mà ánh sáng méo mó đến không có khả năng thực hiện được.
“Rồi sao nữa? Chúng ta phải làm sao đi ra ngoài? Chữ ký nằm ở bên ngoài vòng tròn kìa.” La Bộ nôn nóng nói.
“Chúng ta có thể đi ra ngoài, bởi vì bộ dạng của trứng đất cũng giống như cái huân bằng đá kia, cũng có một cái lối ra tựa như cái lỗ thổi, chúng ta có thể đi ra ngoài từ lối ấy.” Thanh âm của Phương Phỉ bỗng chốc vang lên sau lưng mọi người.
Đám người bỗng phát giác trong lời nói của Phương Phỉ có gì đó khác thường, lập tức đều quay đầu lại, mới phát giác không biết từ lúc nào mà Phương Phỉ đã… đeo cái mặt nạ của mình lên!
Cái mặt nạ trắng như tuyết, tượng trưng cho thân phận Vu.
Phương Phỉ đeo lên cái mặt nạ ấy giống như lập tức thay đổi thành một thân phận khác vậy, tuy bình thường Phương Phỉ cũng rất ít khi biểu lộ nét mặt, nhưng mặt nạ kia lại khiến gương mặt cô thêm lạnh lùng xa cách, thậm chí thoáng hiện vẻ… thần thánh.
Vệ Đông như thăm dò hỏi Phương Phỉ: “Hiện tại cô là Phương Phỉ hay là… Vu đại nhân?”
Mặt nạ trắng tinh trên mặt Phương Phỉ xoay qua nhìn Vệ Đông: “Bất luận là ai đi nữa, chúng ta vẫn luôn là đồng bạn của nhau, mục đích là tìm ra chữ ký rời khỏi tranh. Hiện tại tôi chỉ đang mượn dùng mặt nạ này để nhìn thấy những thứ mắt trần nhìn không tới.”
“Cô nhìn thấy được cái gì?”
“Bên trong trứng đất, cùng với không gian nơi chúng ta đang tồn tại.”