Họa Phố

Quyển 10 - Chương 30: Nghịch lữ (30): Khúc xạ



Ánh mắt Mục Dịch Nhiên nhìn Phương Phỉ cực kỳ nghiêm túc, trước đó đã bàn bạc với nhau chỉ khi nào tìm được thời cơ thích hợp mới thử đeo mặt nạ Vu kia lên, nào ngờ cô gái này bỗng dưng lại…

Phương Phỉ đeo mặt nạ, nét mặt trông còn nghiêm túc hơn cả Mục Dịch Nhiên: “Tôi đã đọc hết quyển sách kia, Vu đeo lên mặt nạ sẽ trở thành kẻ tự do bên ngoài luân hồi, bởi thế thọ mệnh thường sẽ rất dài lâu —— Ngoại trừ điều này ra thì không còn nguy hiểm nào khác.

Vệ Đông: Đây là trọng điểm sao? Tuổi thọ dài lâu mà là nguy hiểm sao…

“Cô nhìn thấy được gì?”

Phương Phỉ chầm chậm nhìn quanh bốn phía: “Vô cùng kỳ ảo, tựa như có thể xuyên qua căn phòng này nhìn ra được thế giới xa xa, giống như cái ống kính góc rộng kia vậy.” Phương Phỉ dừng lại một thoáng, giống như đang chăm chú quan sát, hồi lâu mới lại lên tiếng, “Lại còn có thể tự điều chỉnh góc nhìn của bản thân nữa, thật thần kỳ.”

“Đăng Lữ là một mảng những tòa nhà đốt sáng đèn, ở trước nó là một vùng đất vô cùng sáng ngời, nơi ấy có lẽ là Quang Minh Lữ; ở phía sau Đăng Lữ là những tòa nhà làm bằng đá tối âm u, nhấp nháy những đốm sáng xanh lá hoặc lam hoặc trắng mờ mờ ảo ảo, tôi đoán đó có lẽ là Huỳnh Thạch Lữ; phía sau Huỳnh Thạch Lữ là… là một mảng tối mịt, chỉ có thể dựa vào ánh tuyết soi sáng, nơi ấy chắc là Hàn Dạ Lữ… Bên kia Hàn Dạ Lữ lại là Quang Minh Lữ.”

“Là một vòng tròn, bốn tòa lữ hợp với nhau tạo thành một vòng tròn,” Phương Phỉ ngẩng đầu, từ tốn dạo bước, “Vòng tròn này nằm giữa vùng trung tâm trứng đất, thoạt nhìn khá giống xích đạo của Địa Cầu, các tòa nghịch lữ chính là xây dựng ở bên trong, giống như suy đoán trước đó của mọi người vậy, nghịch lữ nằm ở bên trong trứng đất.”

“Có thể mô tả trứng đất nó như thế nào không?” Thiệu Lăng hỏi.

“Giống một cái trứng gà làm bằng pha lê, tôi chỉ có thể nhìn được bên trong, chứ không nhìn thấy được bên ngoài trứng gà,” Phương Phỉ ngừng lại một lúc lâu, “Quả thật không có cách nào nhìn thấy bên ngoài, nhưng mà tôi nhìn thấy được lối ra, nó nằm ngay bên cạnh Hàn Dạ Lữ, có một cái lỗ thông ra ngoài, tựa như lỗ thổi của cái huân kia vậy.”

Vệ Đông: “Tui nhớ hình như lúc mới vào có ai đó từng mô tả, cảm giác khó chịu như muốn nghẹt thở lúc ấy giống như đang bơi lội trong một cái trứng muối vậy.”

La Bộ: “Đông ca, là anh nói chứ ai.”

Vệ Đông: “Ớ, là tui á?”

La Bộ: “Tui bảo giống nhựa đường, còn anh thì bảo giống trứng muối, coi bộ anh biểu đạt chính xác hơn tui rồi.”

Vệ Đông: “…”

“Cũng tức là nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, nhất định phải đến Hàn Dạ Lữ, bởi vì nơi đó gần với lối ra nhất?” Thiệu Lăng nói, “Chữ ký nằm ở bên ngoài trứng đất, rời khỏi trứng đất là lựa chọn duy nhất của chúng ta.”

“Ở đây có một vấn đề,” Chu Hạo Văn nói, “Lối ra cách chữ ký rốt cuộc là bao xa? Dựa theo hình ảnh mà xem thì chữ ký nằm ở bên trái vòng tròn, nhưng chắc gì lối ra kia nằm ngay bên cạnh chữ ký đâu? Nếu như chúng ta tìm sai vị trí, rất có khả năng là ngược hướng với nó, trứng đất lại quá lớn, chúng ta muốn ở bên ngoài tìm kiếm chữ ký e là sẽ càng thêm khó khăn hơn.”

Đây quả thực là một vấn đề cần suy xét, Vệ Đông hỏi Phương Phỉ: “Có thể nhìn xuyên qua cục trứng muối này dòm ra bên ngoài không? Nhìn thấy được chữ ký ở đại khái chỗ nào ấy? Nó cách lối ra có xa lắm không?”

Phương Phỉ đeo mặt nạ xòe tay nhún vai: “Nhìn không ra, không cảm nhận được ánh sáng.”

Chẳng biết tại sao Vệ Đông bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ… muốn vẽ mắt mũi miệng cho cái mặt nạ trắng này…

Mục Dịch Nhiên lúc này lại lấy ra giấy bút, vẽ lên trên một cái vòng tròn lớn: “Tôi vẽ một cái sơ đồ phác thảo đơn giản, xem như tái hiện đại khái bức tranh gốc —— Chữ ký nằm ở góc trái phía trên, nguồn sáng nằm ở góc phải phía trên, đây là toàn bộ những hình ảnh nằm bên ngoài vòng tròn, có lẽ chúng ta có thể từ hai thứ này tính toán ra một ít gì đó.”

La Bộ: “Gì, còn từ này tính ra cái gì á? Anh rể, xin anh hãy giải luôn đi…”

Mục Dịch Nhiên vẽ một cái mũi tên chỉa vào vòng tròn ở vị trí nguồn sáng: “Ánh sáng là từ nơi này đi vào, chúng ta hẳn cũng là từ nơi này đi vào, thế giới trước đó của chúng ta và thời gian khi ấy chúng ta tiến vào, có lẽ đều có ánh sáng, mà bức tranh này cũng nói cho chúng ta biết, cố hương của chúng ta là Quang Minh Lữ.”

Mục Dịch Nhiên gạch một đường chữ thập thật lớn chia vòng tròn kia ra thành bốn phần: “Giả thiết khu vực ở góc phải bên trên này là Quang Minh Lữ, dựa theo lời Phương Phỉ mô tả khi nãy, kề bên nó chính là Hàn Dạ Lữ và Đăng Lữ, vậy vị trí đối ngược với nó sẽ là Huỳnh Thạch Lữ.” Mục Dịch Nhiên viết ba chữ “Huỳnh Thạch Lữ” vào góc đối Quang Minh Lữ, “Hiện tại chỉ có thể xác định vị trí của hai lữ này, vị trí của hai lữ còn lại rất khó mà phán định, thứ duy nhất có thể tham khảo có lẽ là nội dung được vẽ bên trong vòng tròn của bức tranh.”

“Nhưng mà bức tranh này thật sự rất trừu tượng, chỉ ở trung tâm vòng tròn vẽ một tòa nhà lầu, nhưng trên thực tế ở nơi này, bốn tòa lữ đều được xây ở bên trong vòng tròn,” Tần Tứ cảm giác rất khó phân tích “Tất nhiên, thế giới sau khi vào tranh không hẳn đều sẽ tuân theo nội dung trong tranh, nhưng hiện tại thứ duy nhất có thể thấy là tòa nhà bên trong vòng tròn cùng với bóng đổ của nó…”

“Theo tui thấy cái bóng này nhất định là có tác dụng của nó!” La Bộ nãy giờ vẫn cố gắng chạy theo mạch suy nghĩ của mọi người, rốt cuộc cũng mở miệng phát biểu ý kiến, “Nếu như nó vô dụng vậy họa sĩ cố tình vẽ ra nó làm gì! Mới nãy anh rể tui có bảo góc độ của bóng đèn với cái bóng không hợp lý, đây là nguyên nhân gây ra việc thời gian bị xáo trộn, nhưng tui cảm thấy cái bóng này chắc chắn còn có tác dụng gì đó, theo tui thấy á, cái bóng cũng là một loại màu đen còn gì, cho nên phần nửa dưới bên phải của vòng tròn chắc là Hàn Dạ Lữ đó!”

Một đoạn nói ra khiến mọi người đều phải há hốc mồm kinh ngạc, Vệ Đông hô “Củ Cải, được phết đấy!”

Nhưng Mục Dịch Nhiên lại khẽ cau mày, trù trừ không viết ba chữ Hàn Dạ Lữ lên góc phải bên dưới trang giấy: “Nếu nói như vậy, lối ra chỗ này sẽ cách chữ ký vô cùng xa, có thể nói chính là khoảng cách xa xôi nhất ở thế giới trong tranh này, nên biết rằng một khi chúng ta xuyên qua lối ra rời khỏi vòng tròn rồi, khoảng cách sẽ được tính bằng độ dài bề mặt hình cầu của trứng đất —— trước mắt vẫn còn chưa biết lộ trình tới Hàn Dạ Lữ phải tốn bao nhiêu ngày, nếu cộng thêm thời gian đi tìm chữ ký bên ngoài trứng đất, năm ngày e là sẽ không đủ —— càng huống hồ gì chúng ta mỗi ngày chỉ có 12 tiếng ở dòng thời gian này.”

Chu Hạo Văn bước đến cạnh bàn, cầm giấy bút lên “Tôi có một ý tưởng, bóng ở đây chưa hẳn đã là màu đen.”

“Bóng không phải màu đen thì là màu gì? Bóng đổ trên ảnh kia chẳng phải là màu đen đó sao?” La Bộ nói.

“Tòa nhà bên trong vòng tròn bản thân chỉ là một thứ trừu tượng, bóng của nó hẳn cũng chỉ là trừu tượng, thứ nó biểu đạt chính là nhận thức vốn có của mọi người đối với khái niệm “cái bóng”, nhưng thế giới mà chúng ta đang đứng đây hoàn toàn không giống với thế giới thực ngoài kia.” Chu Hạo Văn chỉ vào bóng đèn, lại chỉ vào vòng tròn, “Phương Phỉ mới nãy có nói, trứng đất thoạt nhìn như là một quả trứng pha lê, lúc chúng ta mới vào tranh ai cũng đều cảm nhận được cảm giác bị bao quanh bởi một thứ gì đó khó hình dung, cho nên tôi cho rằng chất liệu của trứng đất có lẽ là pha lê hoặc là vật chất thấu sáng giống như pha lê vậy, nếu thật là thế, vậy bóng của pha lê sinh ra sẽ không phải là màu đen.”

Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, Mục Dịch Nhiên hai mắt sáng lên, để lộ ra vẻ mặt chờ mong hiếm thấy.

Chu Hạo Văn dùng bút vẽ một đường thẳng bắn ra từ chỗ nguồn sáng, giống như muốn biểu đạt hiệu quả của chùm sáng: “Nếu như điều này là chính xác, vậy có thể giải quyết vấn đề vì sao hiệu quả sáng tối nơi đây lại kỳ quái đến thế, chúng ta đều biết pha lê hoặc là nước sẽ sinh ra hiệu quả khúc xạ, mà chất liệu của trứng đất lại càng đặc biệt, rất có thể sẽ sinh ra hiệu quả khúc xạ cực kỳ đặc thù, điều này cũng giải thích rõ ràng vì sao nguồn sáng lại sinh ra bóng với góc độ kỳ lạ như thế.”

“Ý của cậu tức là cái bóng ở nơi đây… kỳ thật không phải là cái bóng?” Tần Tứ hỏi.

“Đúng thế, đây không phải là bóng, mà là ánh sáng do khúc xạ ra,” Chu Hạo Văn dùng dấu mũi tên để chỉ rõ phương hướng khúc xạ của ánh sáng, “Nguồn sáng chiếu vào từ Quang Minh Lữ, sau đó từ góc phải phía dưới khúc xạ ra ngoài, ánh sáng khúc xạ ấy tuy rằng độ sáng không mạnh như nguồn sáng trực tiếp, nhưng cũng có hiệu quả sáng nhất định —— Thế nên mới tạo thành Đăng Lữ nơi đây chỉ có ban ngày kéo dài bốn tiếng ngắn ngủi.”

“Chúng ta đều biết, Huỳnh Thạch Lữ và Hàn Dạ Lữ hoàn toàn không có ban ngày, mà ánh sáng Đăng Lữ nhận được không phải không có xuất xứ, nếu là ánh sáng đến từ khúc xạ, như vậy có thể giải thích rõ ràng.”

Tất cả mọi người nghe mà há mồm trợn mắt, trong lòng lại âm thầm bội phục khả năng phân tích của Chu Hạo Văn.

Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Rất có lý, nếu như nói thế, góc phải bên dưới chính là Đăng Lữ hiện tại chúng ta đang ở, mà góc trái bên trên chính là Hàn Dạ Lữ.

“Lối ra của trứng đất vừa vặn cũng nằm ở Hàn Dạ Lữ, nếu chữ ký thật sự nằm ở nơi đó, vậy việc tìm kiếm của chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn!” Giọng Tần Tứ tràn ngập kích động.

La Bộ nghe mà thấy rối mù cả não, nhưng lúc này cũng vô cùng hồ hởi gật đầu: “Cũng tức là chỉ cần đến Hàn Dạ Lữ là có thể tìm ra chữ ký rồi!”

Mục Dịch Nhiên nhìn qua Phương Phỉ: “Chúng ta phải làm sao đi đến Hàn Dạ Lữ? Bất luận là đi đường trong hay đường ngoài vòng, Đăng Lữ cùng Hàn Dạ Lữ đều cách nhau rất xa, chúng ta phải đi qua Quang Minh Lữ mới có thể đến Hàn Dạ Lữ sao?”

“Mới nãy phóng mắt ra quá xa nên hiện tại ánh mắt có chút mỏi nhừ, bây giờ nhìn thấy không rõ lắm,” Phương Phỉ đang nói thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, bên ngoài mấy thành viên khác mang theo cơm trưa bước vào.

Nhóm mấy người mới nhìn thấy Phương Phỉ đeo mặt nạ đều giật nảy cả mình, chỉ có Kha Tầm là vẫn giữ bình tĩnh, còn tếu táo một câu: “Cứ tưởng đang đắp mặt nạ dưỡng da không đó chứ.”

Phương Phỉ khẽ cười, chuyển mặt nạ nhìn sang Đỗ Linh Vũ đứng ở bên cạnh, bờ vai bỗng chốc cứng đờ, nhưng bởi vì mặt nạ che lấp biểu tình thế cho nên cũng không có mấy ai chú ý đến.

Kha Tầm đốt sáng đèn trong phòng: “Tôi biết mọi người chắc là đã bàn bạc thương lượng cho ra kết luận mấu chốt nào đó, nhưng mà hiện tại tôi muốn cho mọi người xem cái này trước.”

Kha Tầm dọn dẹp trống một góc bàn, đặt cái chậu rửa mặt chứa đầy nước lên trên, sau đó quay đầu đi lấy bọc đồ của mình “Dịch Nhiên, lấy con vịt của anh ra cho em mượn.”

Mọi người “…”

Hai con vịt gỗ giống nhau như đúc được đặt lên bàn, Kha Tầm cầm hai con vịt lên lật bụng của chúng lại “Trên bụng quả nhiên có bí mật! Bụng hai con vịt này có thể nối lại cùng nhau.”

Mọi người “…”

Tiếp theo liền thấy Kha Tầm cầm hai con vịt áp bụng chúng lại với nhau, sau đó bắt đầu hắng hai xoay vòng xoay vòng, tựa như đang lên dây cót đồ chơi vậy.

Mọi người “…”

“Mọi người nhìn cho kỹ ha,” Kha Tầm cầm một con vịt đặt lên trên mặt chậu nước, đầu hướng lên trên, mà con vịt còn lại bỗng nhiên chìm xuống đáy nước, thoạt nhìn giống như ảnh ngược vậy.

Mọi người thấy cảnh này, đều kinh ngạc đến bất ngờ, Vệ Đông hỏi “Con vịt bên dưới làm bằng chất liệu đặc biệt gì đó hả?”

“Không, giống hệt như nhau, mày nhìn tiếp đi,” Kha Tầm vươn tay vỗ vào đầu con vịt đang nổi trên mặt nước, nó lập tức vươn cổ ra chúc đầu xuống mặt nước, cả người lật úp chìm vào bên dưới, mà con vịt nằm dưới đáy nước lúc này lại trồi lên, nổi trên mặt nước.

“Dụ dì đây… Anh hai, anh biểu diễn cả buổi trời rốt cuộc là muốn nói cái gì á?” La Bộ rốt cuộc nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi.

“Thật ra tôi cũng không rõ lắm vụ này rốt cuộc là ra làm sao.”

Mọi người “…”

Kha Tầm lại lập tức nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy hai con vịt này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong bọc đồ của chúng tôi, đây nhất định là manh mối do “chúng ta” ở bên kia lưu lại, tại sao lại lựa chọn hai con vịt này? Bởi vì trùng hợp tôi cùng Dịch Nhiên thuở bé đều có một con vịt đồ chơi bằng gỗ như vậy, cũng bởi vì trùng khớp với ký ức của bản thân cho nên hai con vịt này mới không bị che giấu đi.”

“Nhưng tại sao lại lưu lại hai con vịt đồ chơi bằng gỗ này, đã thế cách chơi tụi nó cũng… quái đản hết sức… Nên tôi cảm thấy chỗ này nhất định không đơn giản.”

Thiệu Lăng xen lời: “Hay đây là đại biểu cho một kiểu luân hồi? Hoặc là hoán vị thân phận?”

“Lời nhắc nhở từ hai con vịt gỗ này cực kỳ quan trọng, điểm giao thoa giữa hai dòng thời gian chính là nó.” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt có chút kích động, loại biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.