Họa Phố

Quyển 10 - Chương 36: Nghịch lữ (36): Chuyện sau đó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay Phương Phỉ không sao, tình huống của Thiệu Lăng cũng khá lạc quan.

Tào Hữu Ninh phải ở lại bệnh viện một ngày để quan sát tình huống, Tần Tứ chủ động ở lại chăm sóc, những người khác đều tự trở về nhà.

Mọi người vẫn trở về bằng xe lửa, nhưng tâm tình lúc này hoàn toàn trái ngược lúc đến.

La Bộ cũng cùng mọi người đi xe lửa về, nhưng chẳng hiểu sao trở nên ít nói đi hẳn, lúc này đang ôm ấp xe cân bằng của mình, ánh mắt ngóng nhìn cảnh sắc đảo ngược ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói một câu: “Tui cảm giác mọi chuyện càng ngày càng khó khăn, lần này sinh mệnh của cả đám chúng ta đều nằm trong tay một đám người khác, thật sự quá bị động.”

Phương Phỉ lắc lắc xoay xoay cổ tay trái của mình, màu tím tái dần dần nhạt bớt, cảm giác đau cũng phai hẳn: “Đã thế còn bị bắt phải thế vai nhân vật, việc này cũng rất bị động.”

Trong xe hiện tại không có bao nhiêu người, đám bọn họ lại tập trung ngồi một chỗ, có nói chuyện với nhau cũng sẽ không bị người ngoài nghe thấy.

Thiệu Lăng nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng mở mắt ra nói: “Tôi đang nghĩ, chúng ta liệu có thể sàng lọc ra các tin tức hữu dụng từ những việc mà chúng ta trải qua trong tranh hay không, rồi các thông tin ấy gộp lại cùng nhau liệu có đạt được manh mối nào trọng yếu liên quan đến vấn đề “vào tranh” kia hay không.”

“Nhưng thông tin thế nào mới xem như là hữu dụng?” Vệ Đông nói, “Lọc từ mỗi bức tranh ra một cái đầu mối chủ yếu sao? Giống như trong《Nghịch Lữ》vậy, đầu mối chủ yếu chính là thời gian?”

“Vậy còn《Hải Thượng Nhiên Tê Đồ》thì sao? Đầu mối chủ yếu là ảo ảnh? Hay là hỉ nộ ái ố của chúng ta?” La Bộ cảm giác rất khó mà lần ra được đầu mối này.

Mục Dịch Nhiên đang dùng laptop tra tìm tài liệu bỗng lên tiếng: “Tất Địch là một nhiếp ảnh gia, vẫn luôn dốc hết sức mình dùng nhiếp ảnh ghi chép lại các mặt phong vật của lịch sử, có hứng thú rất lớn với các di tích lịch sử.”

“Thảo nào, bên trong Đăng Lữ bị biến thành xưa không ra xưa mà hiện đại chẳng ra hiện đại…” La Bộ nói.

“Năm Tất Địch 13 tuổi, từng đoạt được giải thưởng nhiếp ảnh cấp thành phố, lúc đó ông ấy nghỉ hè đến thăm người bác họ là một nhà khảo cổ, cũng ở nơi đó chụp được hình ảnh của vài loại hóa thạch cá hết sức quý hiếm, về sau nhờ các tấm ảnh chụp hóa thạch đó mà đạt được giải thưởng.” Mục Dịch Nhiên hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, “Cũng chính bởi vì giải thưởng lần đó nung nấu cho Tất Địch quyết tâm trở thành một nhiếp ảnh gia.”

“Bởi nên chữ ký của ông ta mới nằm trên mấy con cá hóa đá kia sao?” La Bộ hiện tại nghe được tin tức này, kết hợp với đủ loại đau khổ trắc trở mà bọn họ đã nếm trải trong tranh, bỗng dưng chỉ còn lại một cảm giác bất đắc dĩ, thậm chí là nực cười.

Vốn chỉ là một ý niệm lạ lùng trong đầu một vị nhiếp ảnh gia, ấy mà lại hợp thành một cái thế giới rắn chắc đến không cách nào đánh vỡ, mọi thứ dù là méo mó bất thường đến cỡ nào cũng có thể tồn tại một cách đường hoàng, cũng giam cầm toàn bộ đám những kẻ bị kéo vào tranh như họ, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhịp bước của hắn mà tiến về phía trước.

“Sau khi Tất Địch mắc bệnh nan y, cảm thấy cực kỳ không cam tâm, bởi vì khi đó ông ấy đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm vô cùng quan trọng,” Mục Dịch Nhiên nói, “Phần lớn các tác phẩm trước lúc ông ấy ra đi đều có liên quan đến thời gian, giống như là khát vọng có thể khiến thời gian dừng lại thêm một lát nữa.”

Cách nói này so với lời kể trước đó của Mạch Bồng hoàn toàn trùng khớp nhau, Tất Địch trong lòng ôm vô số hoài bão đối với nhiếp ảnh, bởi vậy nên thân xác dần dần suy tàn khiến hắn vô cùng tuyệt vọng, thế nên mới sản sinh ra “khái niệm công bằng tuyệt đối” về thời gian luân hồi kia.

“Đây là ảnh tọa độ đúng không?” Kha Tầm nhìn màn hình máy tính của Mục Dịch Nhiên, nói, “Thêm cả bức tranh lần này vào là thành hai cái chữ hoàn chỉnh, TN, đây thật sự là viết tắt của cái tên nào đó sao.”

“Chắc là viết tắt của TNND đó.” Vệ Đông vẻ mặt nghiêm túc nói. (TNND = ĐCMM, ý đại khái như vậy)

Mọi người bật cười, nhưng nụ cười lại tràn đầy khó chịu khổ sở không cách nào xua đi được.

“Tranh thủ thời gian, chúng ta nhất định phải nghĩ mọi cách tìm hiểu rõ ràng bức tranh ở nhà trưng bày kế tiếp, tuy là “tranh” tìm đủ mọi cách che lại không cho chúng ta biết, nhưng giống như đâu đó có một sức mạnh đang cùng nó chống lại,” Qua bức tranh lần này, Thiệu Lăng giống như học thêm được một số thứ, chẳng hạn như “tranh thủ thời gian” —— “Bất kể thế nào cũng được, chúng ta phải nghĩ cách thử một lần, dù cho chỉ tìm hiểu được chủ đề triển lãm cũng tốt hơn là không biết gì.”

Cả bọn đều gật đầu tỏ vẻ nhất trí, ngay sau đó chuẩn bị phân công nhau tìm hiểu về nhà trưng bày tiếp theo phải đến, cố hết sức tìm hiểu đám tranh khốn kiếp kia.

Di động của Kha Tầm vang lên, là Tần Tứ gọi tới, Kha Tầm đón nghe, vẻ mặt có chút khác thường: “Tức là cậu ta lén một mình rời khỏi bệnh viện? Không hề báo với anh một tiếng? Ồ, có để lại tin nhắn WeChat à.”

Cũng ngay lúc này, di động của mọi người đồng loạt vang lên âm báo, mọi người mở nhóm【Luận vào tranh】 ra, thấy bên trong xuất hiện một vị thành viên mới —— Lặng ngắm thế giới.

“Lặng ngắm thế giới” nhắn một đoạn tin rất dài ——

Cảm ơn mọi người đã không bỏ rơi tôi, đặc biệt cảm ơn Kha Tầm cùng Mục ca ngay giữa lúc sống chết cũng không vứt bỏ một kẻ cản trở như tôi.

Nhưng mà, xin lỗi.. có lẽ tôi phải làm mọi người thất vọng mất rồi.

Lúc nãy ở bệnh viện, tôi có thử liên lạc với mấy người Mạch thần, bọn họ vẫn còn sống, bảo là lúc ở bảo tàng mỹ thuật thì lạc mất tôi, sau đó gọi điện thoại cũng không liên lạc được.

Chắc mọi người không thể tưởng tượng ra được đâu, lúc ấy tôi nhận được điện thoại của bọn họ, nghe được Mạch thần đang nói, cả chị Hề, Lục Hằng, cả Tiểu Vũ nữa, tôi nghe được bọn họ nói chuyện, tôi cảm thấy may mắn cỡ nào, rồi lại tuyệt vọng cỡ nào…

Bọn họ lại vẫn lo lắng cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu.

Có ai ngờ được chỉ có một mình tôi là kẻ sống sót duy nhất trong cả năm người! Tôi thật sự không muốn tin, bốn người bọn họ sẽ ở vài ngày sắp tới, gặp phải tai nạn, lần lượt rời khỏi tôi, rời khỏi thế giới xinh đẹp này!

Cho nên, tôi đã quyết định, tôi muốn giúp bọn họ không lưu lại bất cứ tiếc nuối nào trước lúc ra đi! Tôi muốn cùng bọn họ đi đến những nơi mà cả năm người chúng tôi vẫn luôn muốn ghé thăm, mang theo máy ảnh của chúng tôi, chụp lại những khung ảnh mà chúng tôi luôn khao khát! Như thế, cuộc đời sẽ chẳng còn gì phải hối tiếc nữa!

Xin lỗi, không thể cùng mọi người tiếp tục đồng hành được nữa, bởi vì còn những người quan trọng hơn cần tôi làm bạn.

Xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng cùng nhút nhát của tôi.

Chúc mọi người may mắn!

***

Vệ Đông đang tính nhắn lại điều gì, lại phát hiện đối phương đã rời khỏi nhóm.

Liên hệ duy nhất của bọn họ với nhóm người kia cũng chỉ có mỗi Wechat của Tào Hữu Ninh, từ đó cũng xem như đứt đoạn.

Tào Hữu Ninh rời đi khiến cho tâm tình của mọi người càng thêm nặng nề.

“Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn phương thức rời đi cho chính mình, có lẽ với cậu ta đây mới là cách tốt nhất.” Thiệu Lăng nói.

“Vậy cũng tức là đám chúng ta vẫn chỉ có tám người, bức tranh kế tiếp sẽ phải gia nhập thêm năm người mới,” Vệ Đông vò vò đầu, “Tôi thật sự cảm thấy tổ hợp lần này tuyệt vời lắm luôn ấy, biểu hiện của năm người bọn họ thực sự rất rất rất tuyệt, tốt hơn tôi lần đầu tiên gấp trăm lần, ai… Đều là do mấy bức tranh khốn kiếp kia.”

Bầu không khí bỗng chốc tràn ngập mê mang, mọi người bèn phân chia nhau các công việc điều tra tài liệu cũng như đặt trước vé xe đi C thị, nhà trưng bày tiếp theo chính là nằm ở thành phố ấy.

Khi xe lửa đến trạm B thị, thời tiết giống như trở lạnh đi hẳn, cảm giác trên mặt bỗng mướt lạnh, mới phát hiện giữa không trung, tuyết đã rơi lất phất.

Thời tiết bỗng chốc giống như hòa hợp với thế giới trong tranh.

Phương Phỉ giậm giậm bàn chân có chút rét lạnh, nói: “Mỗi khi thấy tuyết rơi tôi liền muốn ăn sủi cảo.” Giống như muốn sinh động bầu không khí vậy, cũng thật hiếm thấy ở một người vốn kiệm lời như Phương Phỉ.

“Này có gì khó đâu, mọi người đến chỗ tôi đi, chúng ta cùng nhau làm sủi cảo ăn!” Kha Tầm hào phóng phát ra lời mời.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, xác định đều có thời gian rảnh rỗi.

Chỉ có La Bộ ấp a ấp úng nói: “À ờm… Anh hai, anh với anh rể không hưởng thụ thế giới hai người à?”

“Dù cho có vẽ bao nhiêu cái vòng trong thế giới này đi nữa, hai tụi tôi vĩnh viễn ở trong thế giới hai người.” Kha Tầm khẽ mỉm cười.

“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn sủi cảo đi! Tui thích nhất là ăn thịt dê củ cải! Mùa đông ăn cái này bớt lạnh đi hẳn, còn mọi người?” La Bộ ôm chặt lấy xe cân bằng Tâm Xuân của mình, đánh một cái hắt xì.

“Chú mày tên Củ Cải, mà còn đi ăn nhân củ cải á?” Vệ Đông trêu ghẹo một câu, “Hồi trước đi học, trong lớp có nhỏ kia tên Vu Lan (yulan), tuyệt đối không bao giờ thấy nhỏ rớ tới măng khô (yulanpian)! Với một thằng nữa họ Ngưu cũng tuổi ngưu, chưa bao giờ thấy nó ăn thịt bò!”

“Vậy tui hỏi anh nha Đông ca, anh có ăn đông qua (bí đao) không?” La Bộ cũng xỉa lại một câu.

“Đông này đâu giống đông kia ~” Vệ Đông ngó sang Phương Phỉ, “Cô ăn nhân gì, lát nữa tới nơi tui đi mua!”

Phương Phỉ “Hừmm, nhân tam tiên, rau hẹ, tôm nõn với nấm mèo.”

“Ố? Tui cũng thích ăn nhân này nè ~” Vệ Đông bật cười, “Còn hai người? Hai người có ăn sủi cảo không?”

Chu Hạo Văn + Thiệu Lăng: …

Thiệu Lăng: “Tôi thích nhân chay, trứng gà với bầu tây hoặc là trứng gà với cà rốt đều được.”

Chu Hạo Văn: “Tôi thích nhân mặn, thịt dê với tỏi tây, thịt heo với tỏi tây hay thịt bò với tỏi tây đều được.”

“Người không bao nhiêu mà khẩu vị lum la.” Vệ Đông ngó nghiêng sang chỗ Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm đang đứng, “Kha Nhi là nhân truyền thống thịt heo với cải thảo, còn Mục lão đại?”

Mục Dịch Nhiên: “Giống vậy.”

Kha Tầm cười: “Đúng là duyên phận ha, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau.”

“Nhiều gừng?” Vệ Đông kiên trì hỏi thêm một câu.

Mục Dịch Nhiên: “Ừ.”

“Chấm với dấm chua cho thêm hai giọt dầu mù tạc?” Vệ Đông lại hỏi, “Tui không tin không tin, tới cách ăn kỳ cục này mà cũng…”

Mục Dịch Nhiên: “Rất tình cờ.”

“Ai dồi ôi cha mẹ ôi, thật sự là trời đất ghép thành đôi đây nạ!”

***

Thế là, cả đám người cùng nhau kéo tới nhà của Kha Tầm ở Z thị, sau khi đi mua các loại nguyên liệu liền trở về bắt đầu làm sủi cảo.

“Làm đơn giản là được rồi, khẩu vị quá nhiều, chỉ cần chia ra chay với mặn là được.” Phương Phỉ đứng ở một bên nhìn Kha Tầm thái rau hẹ.

“Không được, mỗi người nhất định phải ăn được món vừa lòng hợp ý, việc này không thể qua loa cho xong được.” Kha Tầm cười nói, “Tần ca còn đặc biệt order nhân cá thu vạch nà…”

La Bộ hoàn toàn không phụ giúp được gì, đang tính kéo Chu Hạo văn đi ra ngoài chơi game thì thấy đối phương đang nhào bột, tuy động tác có hơi lóng ngóng nhưng ít ra cũng nhồi cho bột dính lại với nhau, sau đó ủn ủn mấy cái thoạt nhìn có vẻ ra gì và này nọ phết.

Khi La Bộ phát hiện Mục Dịch Nhiên cũng đứng ở một góc lột vỏ tôm, liền tự giác gia nhập vào đội ngũ làm sủi cảo: “Được ở cùng mọi người như vậy thật sự giống một nhà ghê, cảm giác thân còn hơn cả họ hàng nữa.”

“Họ hàng á, chẳng phải để chỉ đám người có cũng được mà không cũng chả sao à.” Phương Phỉ vừa đánh trứng gà vừa nhún vai nói.

“Đám chúng ta đã từng đọc cho nhau nghe di ngôn đấy, làm gì có ai có thể thân hơn chúng ta được.” Vệ Đông khí thế hừng hực bằm cải thảo, “Thiệu tổng anh khóc đấy à?”

“Đừng để ý tới tôi, đang bằm hành ấy mà…” Thiệu Lăng đưa tay dụi nước mắt, xoay mặt đi hắt xì mấy cái.

“Theo mọi người thấy thì bức tranh kế tiếp sẽ bày ra âm mưu thế nào? Ngôn ngữ, tôn giáo, lịch sử đều có cả rồi, đến bảo vệ động vật cũng có, mới rồi lại bắt chúng ta trải nghiệm thế nào là thời gian, rồi tiếp theo? Mọi người nghĩ kế tiếp “Tranh Mưu” sẽ làm bày ra gì đón chúng ta?”

“Chơi xong thời gian rồi, kế tiếp chắc là tới không gian?” La Bộ bạo gan suy đoán.

“Phải rồi, lần sau chú có tính mang Tâm Xuân theo nữa không? Thật sự rất tò mò không biết ở bức tranh tiếp theo Tâm Xuân sẽ bị biến thành cái gì?” Vệ Đông hỏi.

“Tui không nỡ, Tâm Xuân vậy là tốt rồi.” Củ Cải cầm dao xắt sợi củ cải, suýt tí nữa là cắt trúng tay, “Chỉ cần ở ngoài tranh là tốt rồi, lỡ như không ra được thì lại phiền nữa.”

Mọi người nghe vậy bỗng chốc trầm mặc, chỉ cần ở ngoài tranh là tốt rồi… Đây đúng là một câu nói thật lòng thật dạ vô cùng.

“Mới nãy tôi vừa xem dự báo thời tiết,” Kha Tầm đổi đề tài “Sắp tới C thị sẽ có tuyết lớn, mọi người nhớ mặc dày chút nha, đừng để lạnh đó! Còn chưa biết phải vào tranh thế nào đâu, cố gắng chuẩn bị cho đầy đủ.”

“Hạo Văn Nhi cậu làm cái gì đấy?” Vệ Đông bỗng hét toáng lên, “Sao tự dưng lại đi nhồi bột nở lên làm chi? Chúng ta ăn sủi cảo chứ có phải ăn bánh bao đâu!”

“Tôi thấy mẹ tôi lần nào làm cũng rắc men nở vào bột mà…” Chu Hạo Văn vẻ mặt vô (số) tội nói.

“…”

__________

Chú thích

Ờm tớ xin mạn phép được thêm cái giải thích nho nhỏ tổng thể về bức tranh này ha =w= ai có gì thắc mắc cứ cmt chúng ta cùng đàm đạo nà

NL

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.