*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy người còn lại nghe mà như không tin vào tai mình, một Lục Hằng thoạt nhìn nhát gan, khiếp đảm, ở tình huống nguy hiểm như vậy lại dám cả gan đi chụp ảnh một thi thể…
“Duma, ý là lúc nãy anh ngang nhiên chụp ảnh người chết ngay trước mặt Vu đại nhân kia á?” Vệ Đông quả thực không biết nên nói Lục Hằng rốt cuộc là bé gan hay là to gan, hơn nữa lúc nãy mình vẫn luôn đứng cạnh người này, vậy mà hoàn toàn không để ý thấy hắn ta dùng máy ảnh lúc nào.
Giọng Lục Hằng vẫn ngập ngừng ấp úng: “Lúc ấy Vu đại nhân kia còn chưa tới, đám người cũng rối ren lộn xộn, mà tôi cũng không có giơ máy ảnh lên, kính ngắm cũng không nhìn nữa là, chỉ chỉa máy ảnh về phía bên kia rồi ấn nút chụp thôi —— Vả lại khi ấy tay tôi run lắm, tốc độ chậm như vậy không biết có được không nữa.”
“Tốc độ gì cơ?” Vệ Đông không hiểu, cả Kha Tầm lẫn Phương Phỉ cũng đều không hiểu.
“Thì… là tốc độ màn trập(*) ấy.” Lục Hằng càng nói càng sợ hãi, không biết chuyện mình lén chụp ảnh người chết như vậy có trái với quy tắc nào của thế giới này không, “Tôi dùng tốc độ rất chậm, 1/16s, thật ra thì tốc độ này đã vượt quá giới hạn an toàn của màn trập rồi, nếu dùng tốc độ này thì tốt nhất là phải dùng giá đỡ, hơn nữa lúc nãy tay tôi cũng run muốn chết, chỉ sợ là ảnh chụp ra cũng nhòe hết cả rồi.”
“Ồ….” Vệ Đông cũng không biết tại sao nghe như vậy lại thở phào một tiếng, giống như chụp không ra được cái gì mới là chuyện khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Vì sao anh lại nghĩ đến chuyện chụp thi thể?” Kha Tầm hỏi.
Bốn người họ lúc này đang chầm chậm bước lên cầu thang, thi thoảng cũng sẽ đụng phải một hai người đi đường, những lúc như vậy bọn họ đều sẽ ăn ý ngậm miệng không lên tiếng.
Lục Hằng nghe được câu hỏi của Kha Tầm thì giống như trong cơn hoảng loạn tìm ra được phương hướng vậy, giọng nói cũng bất giác vững vàng: “Lúc ấy tôi tính chụp về cho Thịnh Nam xem, dù sao cũng là tác phẩm mà chị ấy để ý nhất, lỡ như sau này khi rời khỏi tranh rồi chị ấy có muốn nhìn thì….” Tầm mắt của Lục Hằng nháy mắt bỗng trở nên mê ly, hắn đưa tay vò đầu mình, “Chắc là tôi bị điên rồi, khi không đi chụp lại ảnh của thi thể nữ chính mang về cho tác giả xem, có trời mới biết khi ấy tôi nghĩ cái gì…”
“Anh không muốn để chị ấy cảm thấy tiếc nuối.” Phương Phỉ bỗng dưng lên tiếng.
“Đúng rồi… tôi không muốn chị ấy vì bất cứ chuyện gì mà lưu lại tiếc nuối.” Lục Hằng thì thào lặp lại, nói xong gật gật đầu.
Kha Tầm lại hỏi tiếp: “Mới nãy anh màn trập an toàn là cái gì, với cả tốc độ 1/16s kia nữa, tại sao ảnh chụp ra sẽ bị nhòe?”
Mới nãy Lục Hằng đề cập tới mấy vấn đề chuyên nghiệp trong nhiếp ảnh, ba người họ toàn toàn không nghe hiểu, nhưng lúc này lại thầm hiểu được dụng ý của Kha Tầm, nếu như Lục Hằng may mắn chụp được một tấm ảnh rõ ràng, nói không chừng sẽ trở thành một manh mối giúp ích cho bọn họ.
“Tốc độ chính là cái tiếng “cách” phát ra khi chúng ta nhấn nút chụp ảnh của máy ảnh ấy, cũng là quá trình phơi sáng khi máy ảnh vận hành, nếu như tốc độ quá chậm thì độ rung phát sinh khi chúng ta cầm máy ảnh trên tay sẽ ảnh hưởng hiệu quả của ảnh chụp. 1/60s đến 1/30s là giới hạn an toàn của màn trập khi cầm máy ảnh trên tay, nếu có thể sử dụng giá ba chân để cố định máy ảnh thì sẽ an toàn hơn, huống hồ gì lúc nãy tôi chụp là dùng 1/16s.” Lục Hằng tuy nhát gan lại hay khẩn trương, nhưng nhắc tới mấy kiến thức chuyên nghiệp lập tức nói liên miên không ngớt.
Vệ Đông không rõ lắm vì cái gì giây đã bị chia nhỏ ra thành phần như vậy rồi mà còn dám bảo là tốc độ chậm, nhưng vẫn hỏi: “Nếu anh đã biết vậy rồi tại sao còn dùng tốc độ chậm như thế để chụp? Anh cũng biết khẩn trương thì tay sẽ run lên mà.”
“Bởi vì trong tình hình lúc ấy, thi thể là vật thể yên lặng tuyệt đối, còn người xung quanh là vật thể chuyển động, nếu dùng tốc độ chậm để chụp lại, hiệu quả lý tưởng nhất chính là: Những người di động xung quanh sẽ trở nên mờ ảo đi, chỉ có thi thể yên lặng là rõ ràng nhất.” Lục Hằng nghiêm túc trả lời, “Nhưng tình huống khi ấy mà muốn chụp ra được hiệu quả lý tưởng kia là tuyệt đối không có khả năng. Khi ấy tôi chỉ dám chỉa máy ảnh về phía bên kia, đến cả kính ngắm cũng không dám nhìn, tay cũng run rẩy —— Mà thôi, chụp không được cũng tốt, Thịnh Nam chắc cũng không muốn nhìn thi thể của Hà Ngọc.”
Lúc này, đám bọn họ bất tri bất giác đã leo lên lầu chín, Kha Tầm đứng ở góc ngoặt cầu thang, hỏi: “Loại máy ảnh này hình như là phải rửa phim mới có thể xem được hiệu ảnh chụp ảnh thế nào đúng không?”
“Đúng thế, đây không phải là máy ảnh số, phải chờ rửa ảnh chụp ra rồi mới xem được ảnh,” Nói tới đây, Lục Hằng giống như tạm thời quên mất nguy hiểm vờn quanh, có chút kích động nói: “Cái cảm giác chờ đợi mỏi mòn này mới là sức hút lớn nhất của nhiếp ảnh.”
“…”
“Tôi có cảm giác câu chuyện về Hà Ngọc là xảy ra ở bối cảnh cổ đại, tòa nhà lầu gỗ này cùng người ở đây đều là không rõ thời đại.” Phương Phỉ đưa ra suy nghĩ của mình: “Tôi không cho là ở một nơi như thế này sẽ có tiệm rửa ảnh.”
“Bên ngoài thì sao? Biết đâu bên ngoài có thì sao.” Vệ Đông nói xong lời này cũng có chút muốn nuốt lại, dựa theo quy tắc trước giờ, tòa thành lầu này hẳn là phạm vi giới hạn mà “tranh” vạch ra cho họ, bọn họ không thể đi ra ngoài được.
“Ấu ấu——” La Bộ cùng chó cưng bỗng xuất hiện ở ngoài cửa.
Vệ Đông: “Thiệt méo ngờ, người đầu tiên chào đón chúng ta trở về hóa ra lại là Tâm Xuân.”
La Bộ tỏ vẻ bất mãn, ôm chó cưng vào lòng: “Không hiểu tại sao Tâm Xuân lại không biết kêu gâu gâu nữa, anh rể cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái, lẽ ra nó nghe được âm thanh, cũng phát ra được tiếng, đâu phải là chó câm đâu.”
“Xe cân bằng biến thành chó, kêu “ấu ấu” được là may rồi.” Vệ Đông nói, “Sớm biết như vậy tui đã xách theo con xe hơi hay chạy hồi ba tuổi rồi, ít nhất lâu lâu nó lại rú lên “chú ý khi quay xe”.”
“Anh không được phép so “chú ý khi quay xe” của anh với Tâm Xuân của tui, Tâm Xuân của tui là độc nhất vô nhị!” La Bộ cùng Vệ Đông trở về phòng, mười ba người cũng tập họp đầy đủ.
Căn phòng thoạt nhìn cực kỳ rộng rãi, ước chừng cũng phải cả trăm mét vuông, có một cái giường chung thật lớn, Đỗ Linh Vũ nói với Phương Phỉ: “Bên kia bình phong là chỗ ở của nữ, cũng may là có phân chia nam nữ.”
Phương Phỉ gật đầu, so với bức tranh trước đều phải nằm vật vạ trên sàn thuyền thì lần này xem như là đỡ lắm rồi.
“Tòa lầu này thật sự quá lớn, chúng tôi đi suốt cả buổi trời cũng chưa ra khỏi sân giếng trời bên dưới, muốn tìm chữ ký quả thật không khác gì mò kim đáy biển.” Tào Hữu Ninh ngồi trên cái băng ghế, vẻ mặt có chút nản chí nói.
“Mọi người có nghe được gì về lai lịch của tòa nhà lầu này không?” Thiệu Lăng từ nãy đến giờ vẫn luôn ở lại trong phòng tìm kiếm manh mối, lúc này đưa ánh mắt dò hỏi các thành viên từ bên ngoài trở lại.
“Đăng Lữ.” Kha Tầm cảm giác có âm thanh của ai đó đồng thời vang lên cùng mình, quay lại nhìn hóa ra là Chu Hạo Văn.
Chu Hạo Văn cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi cạnh bàn gỗ.
“Lúc nãy chúng tôi cũng không có chủ động hỏi thăm, cái tên Đăng Lữ này là từ miệng người xung quanh nghe được, ngoại trừ Đăng Lữ ra còn có một cái Huỳnh Thạch Lữ nữa.” Kha Tầm lại nói tiếp, “Nếu như bảo Đăng Lữ là treo đầy lồng đèn thì hình như Huỳnh Thạch Lữ kia không thấy được ánh sáng.”
Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu, đưa mắt hướng về người của tổ còn lại.
Tần Tứ ra mặt đại diện nói: “Chúng tôi có thử âm thầm hỏi thăm tin tức, trước mắt có thể xác định một điều, Đăng Lữ nơi chúng ta đang ở là một lữ quán(*) khổng lồ, dân nơi đây xưng nó là nghịch lữ.”
Nghịch lữ, rốt cuộc xuất hiện một thứ có liên quan đến tên tranh.
Đỗ Linh Vũ cực kỳ kinh ngạc: “Nghịch lữ? Lữ quán? Tại sao lại có lữ quán lớn đến như vậy? Hơn nữa sống nhiều người như vậy?”
Tần Tứ gật đầu: “Nếu như tôi đoán không sai, nghịch lữ chính là đơn vị phân chia khu vực của thế giới này, bởi vì hoàn cảnh bên ngoài cực kỳ ác liệt, cho nên mọi người cần tụ tập sinh sống trong những khu vực lớn.”
“Nhưng mà một khi bọn họ ở lại cố định một chỗ rồi, vậy có khác gì thành nhà đâu, tại sao lại phải gọi nơi này là nghịch lữ? Lữ quán đâu phải là nhà.” La Bộ cũng nghĩ không ra nguyên do, chỉ nhớ hồi còn nhỏ xem phim trên truyền hình hay nghe bà vợ phàn nàn với ông chồng mình, rằng: Ông coi nhà mình là cái nhà trọ hay gì.
“Việc này chúng tôi còn chưa tìm hiểu ra.” Tần Tứ thoáng cười tỏ vẻ đáng tiếc, “Ngoại trừ Đăng Lữ cùng với Huỳnh Thạch Lữ mà Tiểu Kha nghe được thì chúng tôi còn nghe nhắc về một nơi tên là Hàn Dạ Lữ. Mấy tòa lữ quán khổng lồ này cảm giác giống như những quốc gia nhỏ, không có giai cấp thống trị rõ ràng, hơn nữa mọi người đều cực kỳ tin tưởng pháp sư, tôn xưng bọn họ là Vu đại nhân.”
Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy mở tủ gỗ đặt sát tường trong phòng ra, bên trong vậy mà đựng rất nhiều bọc đồ, đếm sơ qua thì có tổng cộng mười ba cái.
“Chỗ này phải xin lỗi mọi người một tiếng, lúc nãy chúng tôi đã mở mấy cái bọc đồ ra để kiểm tra vật phẩm bên trong.” Thiệu Lăng nói.
Mọi người cảm thấy việc này không cần phải xin lỗi, dù sao những thứ kia cũng không thật sự thuộc về bọn họ, đều là đạo cụ tạm thời mà thế giới này đã phân phối cho bọn họ thôi.
“Mấy thứ trong bọc đồ kia không giống nhau à?” Mạch Bồng hỏi, “Chúng ta làm sao phán đoán bọc đồ nào thuộc về ai?”
“Đừng nói lần này lại bắt chúng ta tự lựa bọc đồ cho mình nha.” Vệ Đông bất chợt lại nhớ đến bức tranh,《Tịnh Thổ》, đạo cụ mà bọn họ lựa chọn cũng gián tiếp quyết định vận mệnh của chính họ.
“Không, trên mấy bọc đồ kia đều có dấu hiệu riêng của mỗi người.” Thiệu Lăng đáp, “Có dấu hiệu rất rõ ràng. Chẳng hạn như bọc đồ màu nâu đất kia, bên trong có một tấm gương lăng hoa phía sau lưng có khắc một chữ “Vũ”, chúng tôi cho rằng bọc đồ đó là của Đỗ Vũ Linh; hoặc có dấu hiệu tựa như ám chỉ, giống như bọc đồ của chính tôi, bên trong có một cái huân nho nhỏ, lúc bé tôi có từng học thổi huân với một người thầy, cho nên bọc đồ kia phải là của tôi.”
Mọi người nghe xong lời này đều tỏ ra tò mò, không biết bọc đồ thuộc về mình sẽ bao gồm thứ nào của riêng mình đây.
“Đương nhiên, cũng có một vài cái chúng tôi không thể phán đoán thuộc về ai, đành phải chờ mọi người về tự xác nhận.” Thiệu Lăng mang mấy cái bọc đã xác định chủ nhân phân phát cho bọn họ, còn mấy cái bọc vô chủ vẫn nằm lẻ loi trên bàn gỗ.
Vệ Đông cầm lấy bọc đồ vải thô nghe bảo là của mình: “Tui hơi bị théc méc nha, sao mấy người biết cái này là của tui… Ò, của tui thiệt…”
Vệ Đông cầm trên tay một quyển vở mỏng, bên trong vẽ rất nhiều hình ảnh, phần lớn là tranh kí họa, có ảnh chân dung, có vẽ phong cảnh, với cả một vài hình vẽ quái đản nữa.
La Bộ rướn cổ nhìn nhìn bìa ngoài, lập tức phá lên cười: “Đông ca, anh tự vẽ mình đập chai dữ ~”
“Xoàng thôi, đẹp cỡ một phần mười hương sắc của anh đây.” Vệ Đông chém gió tấu hài một câu, sau đó mới nhìn kỹ ảnh vẽ bản thân mình nằm trên bìa ngoài quyển sách, bên trên còn viết một câu: Tập tranh Vệ thị Quang Minh Lữ.
“Xem ra chúng ta là người của Quang Minh Lữ nhờ?” Vệ Đông tiếp tục lật xem tập tranh, hi vọng có thể tìm ra được một chút manh mối nào đó.
“Chúng ta quả thật đến từ Quang Minh Lữ, trong túi hành trang chung, chúng tôi phát hiện có một quyển sách thoạt nhìn tương tự như công văn thông quan, bên trên có ghi chép lại hành trình của chúng ta.” Mục Dịch Nhiên nói xong, liền mở “công văn thông quan” đặt trên bàn ra, “Đây là bản ghi chép với chiều dài gần mười năm, chúng ta vẫn luôn qua lại giữa các nghịch lữ, có khi ở lâu đến nửa năm, nhưng có lúc chỉ mười ngày ngắn ngủi.”
“Ủa, chúng ta rời khỏi Quang Minh Lữ đi đến nhiều nơi như vậy để làm gì?” Vệ Đông lúc này đã muốn tự động nhập vai, coi mình như người của Quang Minh Lữ.
“Chúng ta hẳn là một đội buôn chuyên buôn bán các loại hương liệu, trong hành trang chung của chúng ta có chứa rất nhiều hương liệu.” Mục Dịch Nhiên nói ra đáp án tự mình phỏng đoán xong, lại mở một cái bọc đồ màu đen trên tay ra: “Tôi rất muốn biết, chủ nhân của bọc đồ này là ai.”
Bọc đồ màu đen được mở ra, để lộ bên trong một cái mặt nạ, trắng như tuyết.
__________
Chú thích
(*) Lữ quán: nhà trọ.
(*) Màn trập: để lý giải cái này thì mọi người xem cấu tạo của máy ảnh ha.
Thông thường thì khi ta nhấn nút chụp, sẽ tương đương với việc sập màn trập xuống.
Màn trập máy ảnh là một thành phần có tác dụng điều chỉnh thời lượng phơi sáng của cảm biến máy ảnh. Khi ta nhấn nút chụp, màn trập che ngay trước cảm biến sẽ mở ra, để lộ cảm biến để thu nhận ánh sáng. Khoảng thời gian phơi sáng đó gọi là
tốc độ màn trập, tính bằng giây (s).
Thực ra dịch mấy cái chuyên môn này cũng ngại, vì phải vừa dịch vừa tìm hiểu giải thích nữa, nên về sau mấy cái nào cần lắm tớ mới giải thích, chứ còn mà mọi người tò mò cứ bôi đen rồi gu-gồ thẳng tiến =3= Giờ cái qué gì cũng có trên gu-gồ hết rồi~