Họa Phố

Quyển 12 - Chương 19: R e s t a r t (19) : Chữ ký xanh



“Chúng ta đi vào khu rừng kia không chỉ một lần, nhưng chưa từng phát hiện ra có dấu hiệu gì của chữ ký,” Thiệu Lăng nói “Hơn nữa diện tích khu rừng kia quá mức rộng lớn, dù cho chúng ta không ngủ không nghỉ miệt mài kiếm tìm, sợ là trước lúc thời hạn bảy ngày kết thúc cũng không có cách nào tìm được hết toàn bộ khu rừng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách thu hẹp phạm vi lại, chứ nếu như tìm không có mục đích sẽ chỉ làm phí thời gian, phí thể lực, hơn nữa cũng chưa chắc đã có hiệu quả.”

Mọi người nghe thế đều trầm ngâm suy nghĩ, toàn bộ manh mối đều đã được phân tích rõ ràng, nhưng bước cuối cùng vẫn là khó khăn như thế, trong một khu rừng rậm rộng lớn như vậy mà muốn tìm một chữ ký trong khi chưa rõ nó nằm ở đâu hay xuất hiện với hình thái thế nào, chẳng khác gì mò kim nơi đáy bể cả.

“Lại nói đến các vấn đề mà bức tranh này muốn vạch ra,” Chu Hạo Văn lên tiếng “Ô nhiễm môi trường, tàn phá sinh thái, lây nhiễm bệnh dịch, trong cả ba vấn đề này, có tính sát thương lớn nhất với chúng ta chính là lây nhiễm bệnh dịch.”

“Mà, sự thật cũng chính là như vậy, đồng bạn của chúng ta tất cả đều hi sinh bởi vì vấn đề này. Cho nên tôi đoán, có lẽ trong ba vấn đề lớn tàn phá trái đất, có lẽ họa sĩ chú trọng nhất chính là vấn đề bệnh dịch lây nhiễm này? Hoặc nói cách khác, hắn càng để ý đến tác hại trực tiếp của việc hủy hoại môi trường đối với con người?”

“Dịch Nhiên nói, hắn có thể là một nhà tư tưởng chủ nghĩa nhân văn, như vậy có lẽ, bên dưới những biểu tượng phê phán trào phúng một cách gay gắt mà cực đoan kia, kỳ thật là ẩn sâu một trái tim đau xót đối với số phận của con người bởi những hành vi tự tìm đường chết kia?”

“Nếu thật sự là thế, như vậy việc tìm kiếm chữ ký của chúng ta có lẽ nên đặt trọng tâm vào “lấy người làm gốc”.” Thiệu Lăng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Chu Hạo Văn “Mà biết đâu chừng trong mấy ngôi nhà này, chúng ta có thể tìm ra được một chút ít manh mối nào đó liên quan đến khu rừng, hoặc là chỉ ra chữ ký.”

“Rất có thể có khả năng này.” Kha Tầm đưa mắt nhìn Tần Tứ vẫn đang nằm ở bên kia không thấy nhúc nhích “Việc này không thể chậm trễ được nữa, chúng ta chia ra làm hai đường, một nhóm ở lại đây tiếp tục điểu tra những manh mối có liên quan trong nhà cửa ở nơi đây, một nhóm còn lại đi vào rừng tìm chữ ký!”

Mọi người lập tức phân ra hai nhóm, một nhóm từ những người thể lực khá hơn như Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông, La Bộ cùng Phương Phỉ đi vào khu rừng, những người khác thì ở lại, Tần Tứ cũng đứng dậy, cùng nhóm người ở lại đi điều tra tìm manh mối trong khu dân cư, hai nhóm người cũng thống nhất buổi trưa sẽ trở lại tập họp.

Trước lúc nhóm đi rừng rậm xuất phát, Mục Dịch Nhiên căn dặn “Mặc nhiều lớp áo vào, bịt kín mặt mũi lại. Mấy lần trước chúng ta đi vào không bị muỗi chích có thể là do may mắn, nhưng bây giờ chúng ta không thể không đề phòng sức mạnh của tranh bắt đầu phá rối, lợi dụng muỗi để gây ra điều kiện sàng lọc tử vong đêm nay của chúng ta. Mọi người nên nhớ, thế giới này chung quy không phải thật, sức mạnh siêu nhiên kia mới là kẻ đầu sỏ muốn đẩy chúng ta vào con đường chết.”

Bốn người khác nghe vậy đều gật đầu, Kha Tầm cùng Vệ Đông còn chạy vào các nhà gom nón rồi khăn choàng cổ, khẩu trang, bao tay, thậm chí là cả kính râm, chia cho mọi người để võ trang toàn thân.

Khu rừng nguyên sinh vẫn giống hệt như ngày đầu tiên bọn họ tiến vào tranh, um tùm rậm rạp mà sâu hun hút. Bất luận vòng đời sinh tử của loài người trải qua bao thế hệ luân phiên, những sự sống cổ xưa ấy vẫn luôn luôn như thế, thầm lặng mà đứng vững sừng sững trên trái đất.

Loài người vẫn luôn tự nhận mình đứng trên đỉnh cao chuỗi sinh vật, nhưng lại vô cùng nhỏ bé mà yếu ớt đến đáng thương khi đứng giữa tự nhiên.

Nhóm năm người bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong khu rừng.

Có người phụ trách quan sát ở bên trên, có người lại phụ trách xem xét thân cây, người khác lại phụ trách nhìn dưới chân.

Nhưng bọn họ chung quy cũng chỉ có năm người, có năm đôi mắt, có dốc hết toàn lực tìm kiếm cũng chẳng khác gì dùng kim xới đất, hay là tay không mà muốn dời núi.

***

Thời gian lướt đến buổi trưa tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.

Cả năm người trong tình trạng kiệt sức mệt mỏi trở lại khu dân cư, trên tay mang theo các dây mây sung túc nước để đồng bạn giải khát.

Mà nhóm ở lại khu dân cư, cũng chẳng có thu hoạch gì.

Tần Tứ đã bắt đầu xuất hiện sốt cao, cùng với cơn đau xuất hiện trong đầu, cả người tái mét yếu ớt như không có sức lực, lúc này ngồi thừ trước cửa một ngôi nhà thở hồng hộc, cả người lảo đảo như muốn té ngã.

“Suốt hai ngày không ngủ không nghỉ, hơn nữa thiếu ăn thiếu uống khiến cho anh ấy tiến vào giai đoạn bệnh tình trở nặng nhanh hơn đám người Tiếu Dương Điền Khải,” Thiệu Lăng cau mày “Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi, uống nước đi, sau đó tiếp tục tìm.”

“Hay để tui thay phiên với cô,” Ngô Du nói với Phương Phỉ “Buổi sáng tui tìm kiếm mấy cái nhà kia, xem như cũng nghỉ ngơi kha khá rồi, hiện tại thể lực cũng sung túc, để tui phụ tìm cho.”

“Cũng được.” Phương Phỉ cũng không khách sáo với đối phương, trạng thái thể lực của cô lúc này quả thật là đã đến mức cực hạn, dục tốc bất đạt, nếu cứ cố chống đỡ ngược lại sẽ gây hỏng việc.

“Vậy buổi chiều hai nhóm chúng ta đổi vị trí cho nhau đi,” Thiệu Lăng nói “Về phần Tần bác sĩ, sợ là… có hơi khó khăn, nhóm bên kia bốn người ở lại, để một người cùng nhóm chúng tôi vào rừng tìm kiếm tiếp.”

“Để tôi đi cho.” Kha Tầm nói “Tôi vẫn còn sức.”

Nhưng thực sự thì bao gồm luôn cả Kha Tầm, mọi người ai nấy cũng đều sắp sửa rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng bọn họ thật sự… không còn thời gian nữa rồi.

Mọi người tiến hành bổ sung nước cho thật đầy đủ, sau đó lại chuẩn bị chia nhau ra làm việc.

“Trước trời tối chúng tôi sẽ quay lại.” Thiệu Lăng căn dặn một câu.

Đoàn người trầm mặc trong áp lực, ánh mắt đều hướng về phía Tần Tứ nhìn một cái, rồi sau đó không nỡ đành lòng nhìn nữa, đều rời mắt đi chỗ khác.

Nếu như trước lúc trời tối mà bọn họ vẫn chưa tìm ra chữ ký, sợ là… sẽ không kịp nữa rồi.

***

Kha Tầm mang theo đám người Thiệu Lăng toàn thân đều được võ trang đầy đủ, một lần nữa chạy về phía rừng rậm.

Lần này, đám người bọn họ xâm nhập vào những khu vực chưa từng đi qua, vẫn là quá trình không ngừng băng rừng, tìm kiếm, tra xét, lo lắng, cuối cùng là thất vọng.

“Tranh sẽ tuyệt đối sẽ không đặt quá trình tìm chữ ký lên một con đường cùng ắt phải chết…” Kha Tầm liếm liếm đôi môi khô khốc, tự nói “Nếu chữ ký thật sự nằm trong khu rừng rộng lớn đến bạt ngàn náy, ắt hẳn sẽ không phải dưới hình thức tầm thường, nếu không vậy chẳng khác gì đường cùng… Cho nên, chữ ký hẳn là sẽ rất nổi bật… Dù cho chúng ta nhìn một cái không thể nhận ra nó, nhưng nó nhất định là thứ gì đó rất nổi trội bắt mắt… bắt mắt… Phải làm sao mới có thể thấy được những thứ bắt mắt đây? Đâu đâu cũng là màu xanh, đâu đâu cũng là cây cối… Màu xanh bắt mắt?”

Chu Hạo Văn ở bên cạnh vẫn luôn vừa tìm vừa âm thầm nghe đối phương tự nhủ, nghe tới đây đột nhiên xen lời “Màu xanh cũng chia ra rất nhiều loại, xanh đậm, xanh nhạt, xanh ngọc, xanh bạc hà, xanh oliu vân vân, về màu xanh bắt mắt kia.. liệu có phải sẽ là một màu xanh dù bị trộn lẫn trong vô số chủng loại màu xanh cũng sẽ hiện ra rất rõ ràng trong tầm mắt?”

“Sẽ là màu xanh như thế nào đây?” Kha Tầm vươn tay gãi gãi cái nón trên đầu, tóc nằm dưới nón đã sớm bị mồ hôi tẩm ướt như vừa mới tắm xong “Chẳng lẽ là —— xanh huỳnh quang?”

“…” Một lần nữa Chu Hạo Văn lại bị lối suy nghĩ nhảy nhót xì-tai Kha Tầm làm cho bái phục “Ở đâu ra thực vật có màu xanh huỳnh quang?”

“Có đó,” Người lên tiếng trả lời lại là Cố Thanh Thanh, cô gái đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn, bất giác liền trở nên hồi hộp khẩn trương, bắt đầu kiểu phát biểu học thuộc lòng của mình “Có một loại thực vật, tên là quyển bá móc, tự mang đặc chất màu sắc ánh huỳnh quanh màu lục lam, phần lớn mọc ở phương Nam, phương Bắc cũng có thể trồng trong chậu, là thực vật đặc trưng của nước chúng ta.”

“Chưa biết có phải là loại cỏ đấy hay không, sợ là muốn tìm ra cũng không phải chuyện dễ,” Thiệu Lăng nói, vẻ mặt không quá lạc quan “Cây cỏ trong khu rừng này quá nhiều, mà thời gian của chúng ta… lại càng lúc càng ít.”

Kha Tầm dùng sức mím chặt môi, suy nghĩ một lát, nói “Nếu thật là loài thực vật có thể phát ra ánh huỳnh quang thì sao? Như vậy chờ tới trời tối sẽ dễ dàng phát hiện nó hơn đúng không? Cái chết của ba người Tiếu Hải đều là diễn ra sau chín giờ tối, nếu chúng ta có thể tìm được trước chín giờ tối, vậy Tần ca vẫn còn hi vọng!”

“Nhưng mà sau khi trời tối chúng ta nhất định phải vào trong nhà,” Thiệu Lăng nói “Nếu như không vào phòng tránh né, toàn bộ chúng ta đều sẽ gặp phải nguy hiểm.”

“Thiệu tổng, anh như vậy là lẫn lộn đầu đuôi rồi,” Kha Tầm nói “Mục đích của chúng ta là tìm ra chữ ký, chứ không phải tránh né nguy hiểm, cũng không phải chỉ bởi vì cứu một mình Tần ca. Nếu như tới lúc trời tối thật sự có thể phát hiện được loài thực vật phát ra ánh sáng huỳnh quang, hơn nữa nó đúng thật là chữ ký, vậy chúng ta buộc phải chạm vào nó mới có thể rời khỏi bức tranh này, chứ còn như anh đòi đi vào phòng trốn thì đời nào mới tìm cho ra?”

“…” Thiệu Lăng nghẹn họng, bất giác đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình “Là do tôi suy nghĩ không tới… Cậu nói đúng, nhưng lỡ như chúng ta đoán sai thì sao? Hoặc là không có hoặc là không hề liên quan gì đến thực vật có màu xanh huỳnh quang, như vậy chẳng phải sẽ khiến toàn thể chúng ta đều diệt vong trong đêm nay sao? Như vậy có khác gì biến thành một ván bài đặt cược tính mạng của mình đâu, hoặc là chết hết, hoặc là sống hết, chúng ta thật dám cược như vậy sao?”

“…” Kha Tầm cũng bị nghẹn họng, cũng đưa tay ấn ấn huyệt thái dương của mình “Đúng là không ngủ ngon thì hay làm bậy… Đầu óc tôi giống như đặc lại hết cả rồi ấy. Hơn nữa nói thật tôi cũng nghĩ không ra cái giống quyển bá móc kia vì sao lại trở thành dấu hiệu quan trọng của chữ ký… Thanh Thanh cô nương, quyển bá móc kia có điểm gì đặc biệt không? Hay là có đặc tính nào đó có liên quan đến sinh thái hay là con người, bệnh tật này kia?”

Cố Thanh Thanh cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu “Nó hình như… chỉ là một loại cây kiểng mà thôi, với lại có một chút giá trị làm thuốc, nhưng tôi cảm thấy chắc là không có liên quan gì đến virus Ebola cả…”

“Vậy chữ ký hẳn là sẽ không có quan hệ gì với nó rồi,” Kha Tầm nói “Màu xanh huỳnh quang tạm thời xem như một lựa chọn dự bị vậy, cơ mà theo tôi thì dù chỉ có một chút khả năng chúng ta cũng không thể bỏ qua được, hay là vầy đi, mọi người tiếp tục ở lại tìm kiếm, tôi trở lại khu dân cư dẫn Đông Tử lại đây, nó là dân chuyên ngành mỹ thuật, sức quan sát màu sắc mẫn cảm hơn chúng ta nhiều lắm, có lẽ nó có thể nhận ra màu xanh lá khác biệt nào đó.”

***

Kha Tầm trở lại khu dân cư, nhìn thấy công việc mà nhóm người lưu lại đang làm suýt chút nữa là ói ra rồi.

Đám người bọn họ đang dùng mấy cái xẻng hoặc là dao phay gì đó thay phiên cào xuống mấy cái.. vết máu đen cùng vật chất bên dưới bị máu che phủ dính trên vách tường cùng trần nhà, thử kiểm tra xem bên dưới có manh mối nào bị che giấu lại không.

Nhìn mấy đống vật thể vón cục dính nhớp với nhau rơi rớt trên mặt đất, có thể nhận ra thứ mà đám máu đen nồng sệch kia che phủ quả nhiên là mấy tờ da người đã muốn mục rữa nát nhầy, cùng với cả xương cốt, nội tạng… kèm theo một đống.. ờm… ruồi bọ đang không ngừng chui ra chui vào.

Thời gian trong bức tranh này đặt ra có lẽ là không bao lâu sau khi “tai nạn đẫm máu” kia xảy ra, cho nên mấy thứ này mới chưa mục rữa hoàn toàn, vẫn còn nằm trong trạng thái ghê tởm nhất giữa giai đoạn “còn nguyên” và “hòa tan”, còn về mấy gương mặt người chết kéo theo da người mà buổi tối hai hôm trước bọn họ nhìn đến, có lẽ là sản phẩm đã được tranh tiến hành “gia công nghệ thuật” mà thành.

Vệ Đông bên kia đang tiến hành cào xúc tới mỏi cả tay, dừng lại nghỉ một lát thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi, quay đầu thấy Kha Tầm đứng ở ngoài cửa, ngạc nhiên hô lên “Đã méo có thời gian mà mày còn đứng đó nhăn mặt nhăn mày?!”

Kha Tầm “…Mịa mày, tao đây là suýt nữa thì ói ra đang cố kềm chế có biết không! Dịch Nhiên của tao đâu!?”

“Bên kia.” Vệ Đông chỉ tay vào nhà kế bên.

Kha Tầm quay đầu đi sang nhà bên cạnh, thấy nam thần nhà mình cũng đang ở bên trong đào xúc mấy thứ ghê tởm đến mắc lợm kia, quả thực đau lòng tới nỗi chỉ muốn kiếm bó đuốc đốt rụi cái nhà này cho rồi, lập tức bước nhanh tới chỗ đối phương, vươn tay giật lấy xẻng trên tay hắn “Dịch Nhiên, để em xúc cho, anh dẫn Đông Tử vào rừng tìm đám người Thiệu Lăng đi.”

“Phát hiện được cái gì?” Mục Dịch Nhiên xoa nhẹ lên đầu đối phương.

Kha Tầm kể lại mấy lời phỏng đoán có vẻ rất không đáng tin của đám người bọn họ trong rừng mới nãy, cuối cùng lại nói “Bất luận kết quả thế nào, thử trước rồi tính sao, lỡ như là đúng thì sao, cho nên mới để Đông Tử đi nhìn, còn anh theo chỉ huy.”

Mục Dịch Nhiên nghe vậy, vẻ mặt có chút trầm ngâm một lát, nói “Khả năng là thực vật có màu xanh huỳnh quang không cao lắm, nhưng tôi có chút để ý đến lời phỏng đoán trước đó của em.”

“Nói em nghe đi.” Kha Tầm chồng xẻng dưới đất, cả người dựa vào cán xẻng, hơi nghiêng người nhìn bạn trai.

Ánh mặt trời âm u nhẹ nhàn thẩm thấu xuyên qua khung cửa sổ nhè nhẹ, như phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo cho thân hình đang dần giao nhau của hai con người bên trong…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.