*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Còn về phần làm sao tìm ra được ngọn nguồn này, tôi nghĩ, chúng ta vẫn phải tiếp tục ngược dòng về hơn trăm năm trước truy tìm. Tôi không nghĩ sự kiện này mới chỉ bắt đầu từ một trăm năm trước, dựa theo những gì chúng ta tìm hiểu được từ những nơi trưng bày kia, biết được tiền thân của nó toàn bộ đều là các thư trai hoặc hiệu tranh tư nhân, đa phần chúng đều cách nhau ngàn dặm, khả năng có liên hệ với nhau không lớn lắm, cũng sẽ không tồn tại giả thiết bọn họ cùng âm mưu bày ra một ván cờ lớn như vậy.”
“Cho nên tôi đoán, nhóm người kia chắc cũng bị động hút vào tranh như chúng ta, mà những người đã dựng nên hoặc mở thư trai, hiệu tranh có lẽ cũng do sức mạnh siêu nhiên kia ảnh hưởng, mới chọn nơi ấy để mở hàng bày sạp, hiển nhiên, sức mạnh kia là có từ rất sớm, hơn nữa do nó “chỉ định” các địa điểm kia nên mấy nhà thư trai, hiệu tranh kia mới được sinh ra.”
“Thế nên, chúng ta có lý do để hoài nghi, liệu có phải sức mạnh ấy đã tồn tại từ rất lâu về trước hay không? Mà ở trước đó nữa, liệu có một nhóm người thứ ba nào khác cũng từng bằng các hình thức khác nhau bị lôi kéo vào trong tranh hay không?”
“Chỉ có ngược dòng lần ra ngọn nguồn, chúng ta mới có thể tìm ra phương pháp phá giải.”
Kha Tầm hết sức chăm chú lắng nghe, đến khi Mục Dịch Nhiên dứt lời, mới nói: “Nhưng mà, càng ngược dòng về trước lại càng khó điều tra, chúng ta cũng không biết phải ngược đến tận thời đại nào nữa. Huống hồ gì mỗi lần vào tranh cũng chỉ có mười ba người, một tập thể với số lượng nhỏ như vậy dù có toàn bộ tử vong, cũng rất khó khiến cho người khác chú ý đến để ghi chép lại, sợ là có muốn cũng chả biết đi đâu mà tìm mà tra.”
“Đây quả thật là vấn đề khó giải quyết nhất”, Mục Dịch Nhiên nói, “Tạm thời chúng ta đặt nó qua một bên, việc trước mắt cần làm là kiểm tra toàn bộ video ghi hình giám sát của những nơi trưng bày, tiếp theo chờ tin tức phía bên Ngô Du, có lẽ chúng ta có thể từ hoa văn tướng cốt phát hiện ra một ít manh mối.”
Kha Tầm gật đầu, Mục Dịch Nhiên thuật lại ý tưởng lúc nãy vào nhóm chat cho đồng bạn cùng biết, cũng nhờ Chu Hạo Văn “thu thập” video giám sát của các nhà trưng bày.
Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ thành viên của 【Luận vào tranh】 bắt đầu ngày ngày đêm đêm bận rộn làm việc, toàn bộ bọn họ đều bị một đống dữ liệu ghi hình giám sát bao phủ, chật vật tìm ra chút gì đó có thể cho bọn họ hi vọng, chính là những gương mặt giống nhau.
Cứ thế qua hai ba ngày, bên Ngô Du rốt cuộc truyền đến một tin tức làm người ta cảm giác có chút phấn chấn —— bà cố ngoại có quen một vị vãn bối “đồng đạo”, người nọ có thể xem tướng cốt cho người khác.
Vì thế, toàn bộ thành viên của nhóm lại một lần nữa đi đến C thị, cũng tập trung ở nhà của bà cố ngoại, chờ đợi vị đại sư có thể xem tướng cốt cho người khác ghé thăm.
Bà cố ngoại hoàn toàn không nghĩ tới, cùng một lúc mà lại xuất hiện nhiều người có loại tướng cốt vừa quỷ dị còn tràn ngập điềm xấu thế kia. Cụ bà sợ hãi vô cùng, không ngừng lẩm bẩm gì đó ở trong miệng, giống như là đang cầu nguyện, rồi lại giống như… siêu độ cho đám người đáng thương này.
Đại sư xem tướng cốt kia tuổi chừng bốn mươi, nhìn vẻ mặt hắn quả thực có một loại thản nhiên, đạm bạc, giống như đã xem thấu hết thảy thế sự, nhưng mà ngay khi hắn vừa ngước mắt nhìn thấy nhóm mười người xếp thành một hàng đứng trước mặt, cũng bị kinh hãi tột độ, đến nỗi liên tục lùi về sau ba bốn bước mới đứng vững được.
“Đây——”, Đại sư tướng cốt nhất thời cũng không biết nên nói gì, ánh mắt kinh hoảng khó ngờ lướt qua lướt lại nhìn đám người.
Mục Dịch Nhiên lên tiếng bắt chuyện, hắn từ tốn, bình tĩnh lại hết sức rõ ràng, truyền âm thanh vào tai của đại sư: “Ngài trước hết khoan hãy nói, sau khi nghe xong tôi nói, rồi hẵng quyết định có mở miệng hay không.”
“Chúng tôi không thể nói rõ cho ngài biết những chuyện có liên quan đến tướng cốt trên người mình.”
“Chúng tôi không thể xác định nếu như ngài giúp đỡ chúng tôi phân tích tướng cốt, liệu có bị liên lụy vào việc này hay không.”
“Nếu như ngài cho rằng bản thân không thể giúp chúng tôi phân tích tướng cốt, xin mời ngài lập tức rời đi, đừng nói bất cứ chữ nào, hơn nữa tuyệt đối cũng đừng nhắc gì về việc này với bất cứ kẻ nào.”
“Nếu như bản thân ngài có năng lực phân tích tướng cốt, nhưng không thể nói cho chúng tôi biết, xin gật đầu ra dấu.”
“Nếu như ngài có thể phân tích tướng cốt, nhưng không thể chính miệng nói ra, nhưng lại cho rằng mình sẽ không bị phản phệ hoặc liên lụy tới, xin hãy cố gắng nghĩ cách ám chỉ chúng tôi.”
“Cuối cùng, nếu như có thể, hi vọng ngài có thể cố gắng vẽ ra tướng cốt của chúng tôi.”
Đại sư tướng cốt vẻ mặt phức tạp nhìn Mục Dịch Nhiên thật lâu, cuối cùng không nói lời nào, xoay người cầm lấy giấy bút mà trước đó đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đối chiếu với tướng cốt của mọi người, sau đó vừa suy tư vừa vẽ vào giấy.
Đó là một quá trình dài lâu hết sức giày vò, mọi người cứ như thế trầm mặc mà đứng, không ai lên tiếng.
Mãi cho đến khi ngoài trời nhá nhem chập tối, đại sư tướng cốt mới hoàn thành mười bức vẽ hoa văn tướng cốt, đám người vừa mới thở phào ra một tiếng, bỗng thấy đại sư cầm lấy mười bức tranh vò lại cùng nhau, sau đó ném vào cái chậu đồng mà bà cố ngoại dùng để đốt giấy cúng thần, trong chốc lát mười tờ giấy đều biến thành tro bụi.
Đại sư cũng không hề lưu lại bất cứ lời nào, lập tức rời khỏi nhà của bà cố ngoại, chỉ để lại mười người đứng trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Chỉ trừ Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.
Bỗng thấy Kha Tầm chân dài khoác một cái bước lên bàn, với tay lấy ra một cái di động gắn ở đèn treo trên đỉnh.
“Dụ dì đây?!” – Vệ Đông thay mọi người tỏ ra kinh ngạc.
“Trước đó Dịch Nhiên đã suy xét mọi tình huống có thể xảy ra”, Kha Tầm dùng khăn lau chùi đi dấu chân in trên bàn, vừa nói với mọi người, “Các đồng chí còn nhớ không, trong toàn bộ các bức tranh thì di động của chúng ta giống như một cái bug vậy, nếu chúng ta đã xác định sự kiện vào tranh trước đó xảy ra cách đây gần một trăm năm, hơn nữa rất có thể thời đại ngọn nguồn của sự kiện này còn ở cách đây sớm hơn nữa, thế nên tôi với Dịch Nhiên mới phỏng đoán, sức mạnh đứng phía sau kia mặc dù có thể khống chế một vài chức năng của di động, nhưng nó không có cách nào hiểu rõ hoàn toàn một sản phẩm thuộc về công nghệ khoa học vượt quá thời đại của nó rất rất nhiều năm. Cũng tức là chúng ta có thể lợi dụng thứ này, để thoát khỏi sự “theo dõi” của nó ở một mức độ nhất định.”
Mọi người nghe mà giật mình bừng tỉnh, nhưng Thiệu Lăng lại suy xét cẩn thận hơn một ít, hắn nói: “Việc này cậu chắc chắn chứ? Đừng quên một điều, dù là ở thế giới thực thì sức mạnh của nó vẫn có thể khống chế gần như toàn bộ hành vi của chúng ta, ví dụ như chỉ cần chúng ta nói ra việc vào tranh cho người khác biết, sẽ ngay lập tức bị phản phệ, điều này chứng minh nó vẫn luôn theo dõi chúng ta.”
“Tôi thì lại cho rằng, việc theo dõi này bị hạn chế ở một mức nào đó”, Mục Dịch Nhiên nói tiếp, “Tuy không biết nguyên lý hoạt động của nó thế nào, nhưng nếu sức mạnh ở sau tranh vẫn luôn cố gắng bằng mọi cách đẩy chúng ta vào cảnh nguy hiểm cửu tử nhất sinh, ắt sẽ không dễ dàng tha thứ hành vi tìm kiếm và thảo luận của chúng ta trong nhóm Wechat, cùng với toàn bộ hành vi điều tra mà dạo gần đây chúng ta vẫn luôn tiến hành.”
“Nếu như nó thật sự muốn, hoặc là nó có thể ngăn cản chúng ta, thì chúng ta đã sớm gặp phản phệ rồi.”
“Từ đó có thể suy đoán, “Tranh” chỉ có thể dùng một vài cách thức nào đó để theo dõi hành vi phát tán tin tức của chúng ta, có thể ví dụ như kiểu một vài trang web văn học sẽ tự động che lại các từ ngữ bị cấm, nếu như trong tác phẩm có xuất hiện các từ ngữ đó, lập tức sẽ bị thay thế thành ‘□□’ vậy, tôi nghĩ nguyên lý hạn chế ngôn từ cùng hành vi của chúng ta có lẽ cũng tương tự như thế.”
“Mà lần này, chúng ta vừa không trực tiếp để lộ nội dung bị cấm với đại sư tướng cốt, mà đại sư cũng không có dựa theo lời ám chỉ trực tiếp cho chúng ta câu trả lời, chúng ta chỉ ở quá trình ấy động tay gián tiếp thông qua di động, tôi nghĩ chắc là sẽ không liên lụy đến ông ấy lẫn chúng ta.”
“Trên đời này có vô số người tài ba, sức mạnh đứng đằng sau ấy làm cách nào cam đoan được sẽ không có một ngày nào đó, chúng ta vô tình đi trên đường gặp một người mà người ấy lại có năng lực giống như đại sư tướng cốt kia? Mà giả dụ như người có năng lực kia nhìn thấy tướng cốt của chúng ta, sau đó trở về nhà vẽ lại, rồi vì thế mà bị sức mạnh đứng đằng sau kia truy lùng sát hại, như vậy tôi nghĩ năng lực của nó hẳn sẽ phải mạnh hơn nhiều so với cách mà nó đang thể hiện như bây giờ, cũng không tới mức phải cố hết sức để lựa chọn lôi kéo người vào tranh.”
“Lại thêm vào tính đặc thù của di động, tôi càng cho rằng chúng ta làm như vậy sẽ không bị phán là “làm trái quy tắc”, sẽ không bị tranh trừng phạt. Đương nhiên, nếu mọi người có ai cảm thấy việc này nguy hiểm đến bản thân, đều cứ nói ra, chúng ta lại đi nghĩ cách khác.”
Lời vừa dứt liền thấy mọi người lắc đầu, Thiệu Lăng hơi cụp mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý: “Thôi cứ làm thế đi, dù sao thì… kể cả là ở trong hay ngoài tranh, chúng ta đều phải liều mạng cược một phen.”
Từ lúc đại sư tướng cốt đến thì bà cố ngoại đã được bọn họ mời đi sang phòng khác, cho nên lúc này trong phòng chỉ có một đám vào tranh bọn họ, chẳng cần phải kiêng dè cái gì cả, tất cả mọi người đều vây quanh Kha Tầm, đồng loạt nhìn vào màn hình di động trên tay cậu.
Kha Tầm mở ra video vừa nãy mới ghi hình, thấy hình ảnh cũng khá rõ ràng, hơn nữa đại sư lúc vẽ hình cũng như cố ý né người về sau một chút, để lộ trọn vẹn cả mặt giấy.
Có thể nói vị đại sư này không hổ là một “lão giang hồ” chẳng những hiểu nhiều biết rộng, trải nhiều thế sự, hơn nữa còn nhạy bén cẩn thận vô cùng, sau khi vào nhà đại sư hẳn là đã quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, cả di động bị gắn trên đèn trần cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Mọi người hai mắt không dám nháy nhìn vào hình ảnh trên màn hình di động, tùy theo từng tấm từng tấm ảnh vẽ lại đầy đủ tướng cốt của bọn họ xuất hiện, vẻ mặt của bọn họ bắt đầu càng lúc càng kinh ngạc, càng ngày càng mê man.
Chỉ thấy trên mảnh giấy trắng tinh, dùng nét bút lông màu đen vẽ ra vô số những hoa văn kỳ dị, đường nét thoạt nhìn đơn giản ngắn gọn, rồi lại cực kỳ sống động —— ấy là núi non sông nước, lôi vân thủy hỏa, long phượng bách thú, kỳ vật dị hình, thậm chí còn có yêu quỷ tinh quái diện mạo đáng sợ.
Nhưng khiến cho bọn họ kinh ngạc nhất là, trong mười người bọn họ, có ba người mà hoa văn tướng cốt hoàn toàn không giống những người còn lại.
Đó là một loại hoa văn thoạt nhìn có chút giống như dây thừng, nó chi chi chít chít, sít sít sao sao quấn quanh tướng cốt của ba người họ, tựa hồ như ba người kia là những tội nhân vạn cổ từng phạm phải tội ác cùng cực mà muôn đời đều không thể xá tội, thế nên mới bị những hoa văn hình dáng dây thừng cực kỳ đáng sợ kia buộc lấy thật chặt, khiến cho cả linh hồn cũng vì thế mà rên rỉ khóc than.
Ba người ấy, chính là Thiệu Lăng, Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Sao, sao lại như vậy…”, Vệ Đông vừa kinh vừa lo nhìn Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, “Tại sao tướng cốt của ba người không giống với tụi này? Hoa văn kia thật sự là hoa văn dây thừng sao? Việc này nghĩa là sao vậy?”
Không đợi Mục Dịch Nhiên hay là Kha Tầm mở miệng đáp lời, Thiệu Lăng đã lên tiếng nói trước: “Khoan nói về ba bức vẽ hoa văn dây thừng tướng cốt kia đã, tôi cảm giác mấy hoa văn tướng cốt còn lại nhìn có hơi quen mắt, hình như là…”
Thiệu Lăng khẽ cau mày suy nghĩ, mọi người không dám quấy rầy hắn, im lặng không lên tiếng, trong phòng yên lặng đến có thể nghe tiếng kim rơi, bỗng nhiên từ phòng kế bên truyền đến tiếng ho của bà cố ngoại, nhất thời cắt ngang ý nghĩ của Thiệu Lăng, hắn liền vô ý thức quay đầu nhìn sang hướng phòng kế bên, nhưng tầm mắt lại bị vách tường ngăn cả, sau đó thấy được trên tường có treo cái hoàng đồng kính(*) cũ kỹ, hình như là đạo cụ mà bà cố ngoại dùng giúp người ta “làm phép”.
Lông mày của Thiệu Lăng bỗng chốc giãn ra: “Là hoa văn trên các vật dụng thanh đồng thời cổ đại! Nhất là mấy cái hình dạng lôi vân thủy hỏa với long phượng bách thú này, thường được sử dụng nhiều nhất!”
“Nhưng theo lẽ thường mà nói”, người kiệm lời nhất nhóm Phương Phỉ đột nhiên lên tiếng, “Mấy hoa văn như đấy đa phần đều là có ngụ ý cát tường như ý mà? Tại sao lại xuất hiện trong trường hợp đáng sợ này?”
“Vả lại, mấy hoa văn kia cũng không phải đều là hoa văn cát tường, còn có mấy con hung thú cùng mấy loài sinh vật nhìn thôi đã thấy quỷ dị rồi”, Vệ Đông bởi vì làm nghề liên quan đến mỹ thuật, cho nên sức quan sát chi tiết mẫn tuệ hơn mọi người một chút, “Mọi người xem cái con này nè, nhìn như cá lại mọc cánh chim, với cả con chim ba đầu kia nữa, dòm miệng nó cười quái vãi luôn… Cảm giác thật sự hông có chút xíu nào cát tường hết á.”
“Chim ba đầu? Là quạ đen trong mặt trời hả?”, La Bộ nói.
“Đó là Tam Túc Ô”, Ngô Du nói, “Đông Tử, cậu nhìn kỹ bên này xem, con chim ba đầu kia có mấy cái đuôi vậy, tui nhìn không rõ lắm.”
Vệ Đông lấy di động từ Kha Tầm, cầm trên tay để sát gần mắt, nhìn thật kỹ một hồi mới nói: “Hình như là sáu cái đuôi.”
Ngô Du ánh mắt bỗng sáng lên: “Thật sao!? Cậu chắc chắn là sáu cái đuôi chứ!?”
“Tui bảo đảm”, Vệ Đông khẳng định gật đầu, “Nhìn xem ánh mắt sắc bén của tui đây này.”
“…”, Ngô Du ngước mắt nhìn sang mọi người, “Nếu như là con chim ba đầu sáu đuôi, vậy tui có biết một con, hình như tên “Kỳ Dư”(*)!”
Cả Mục Dịch Nhiên lẫn Thiệu Lăng đều gật đầu: “Là dị thú trong 《Sơn Hải Kinh》.”
“Nếu thật sự là như vậy”, Ngô Du đưa ngón tay chỉ vào một con cá có mọc cánh chim trên màn hình di động, “Vậy con cá này hẳn chính là “Lỏa Ngư”, cũng là dị thú trong《Sơn Hải Kinh》, trong sách nói tiếng của nó kêu giống như chim uyên ương, xuất hiện ở đâu chỗ đó sẽ xảy ra hồng thủy.”(*)
“…Cũng tức nói, cái gã Tranh Mưu kia là đang… dùng tập tranh minh họa trắng đen của《Sơn Hải Kinh》 xăm hình lên xương cốt cho chúng ta đây hả?”, Vệ Đông lộ ra vẻ mặt “Tao nghĩ là mình đang gặp phải một gã ngâu”.
“Cái vụ này nghe thật… thật sự là ngâu xi cái kiểu gì ấy”, Kha Tầm cũng vò đầu, “Vậy cho hỏi, dây thừng là dị thú hay là dị vật nào trong 《Sơn Hải Kinh》 vậy?”
Ngô Du nhún vai.
“Không, cái kiểu nét vẽ này không giống phong cách các các quyển tranh minh họa《Sơn Hải Kinh》đã xuất bản trước giờ”, Thiệu Lăng nói xong liền lấy di động từ tay của Vệ Đông, chăm chú nhìn thật lâu, “Tôi cảm thấy nó càng giống… hoa văn thường thấy trên các thanh đồng khí thời kỳ Thương Chu.”
Vừa nói vừa lấy di động của mình ra ấn ấn vuốt vuốt một lát, sau đó đưa màn hình cho mọi người xem: “Mọi người nhìn đi, phong cách họa tiết hoa văn trên thanh đồng khí thời nhà Thương đều theo kiểu như vậy, bên trái là văn mặt thú(*), bên phải là văn quỳ(*) hoặc văn rồng, cùng với bên dưới là trâu, dê, voi, hổ, ngựa, chim, rắn, ve, tằm và con cóc, bên dưới nữa là văn phượng, văn sét cùng văn xoáy các loại, mọi người thử nhìn kỹ rồi so với các hoa văn trên tướng cốt xem, có phải phong cách cực kỳ tương tự nhau không?”
“Không sai”, Vệ Đông là người đầu tiên lên tiếng đồng ý, “Tuyệt đối là cùng một phong cách.”
“Vậy, ý của cậu là?”, Tần Tứ nhìn Thiệu Lăng hỏi.
_________________
Chú thích:
(*) Hoàng đồng kính: Đồng kính là cái gương đồng, hoàng đồng kính là gương đồng màu vàng, nó là một kiểu gương tồn tại từ lâu đời của Trung Quốc, ngày xưa thường xuất hiện trong tế tự, ở hiện đại rất ít người sử dụng, đa số chắc để trưng cho đẹp hoặc “làm phép” (ý là gương đồng thật ấy, chứ còn kiểu fake giả cổ thì vẫn có rất nhiều người dùng)
(*) Thanh đồng khí: Chỉ các vật dụng hoặc khí cụ làm bằng thanh đồng (đồng thau)
(*) Văn mặt thú: hay còn gọi là văn thao thiết, ý là hoa văn hình mặt thú, là một hoa văn trang sức trong truyền thống của Trung Quốc, tràn ngập sắc thái thần bí, đa phần là hình vẽ trừu tượng hóa gương mặt của động vật, với cách vẽ xông ra hình thái đáng sợ dữ tợn, thịnh hành ở thời tiền sử, thời nhà Thương cùng thời kỳ đầu Tây Chu.
(*) Văn quỳ (夔): một dạng hoa văn trang sức truyền thống của TQ, thường thấy trên các thanh đồng khí, quỳ là một con thú trong thần thoại có hình dạng giống rồng. Hình thái của nó tương tự như rắn, phần lớn chỉ có một sừng, một chân, mồm há to, đuôi xoắn lên.
(*) Kỳ Dư: là một loài chim điềm lành ngăn điềm dữ trừ tà, dáng vẻ giống quạ đen nhưng lại có ba cái đầu, sáu cái đuôi, có thể phát ra tiếng cười của con người. Nghe nói ăn thịt Kỳ Dư có thể ngăn chặn ác mộng. 《Bắc Sơn Kinh》 ghi chép: “Đới Sơn Có loài chim, dạng nó như con quạ, năm màu mà vằn đỏ, tên là Kỳ Dư (鵸鵌), nó tự làm trống mái, ăn vào không bị ung nhọt.”
Kỳ Dư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》: “Núi Dực Vọng, có loài chim, dạng nó như con quạ, ba đầu sáu đuôi mà hay cười, tên là Kỳ Dư 鵸鵌, ăn vào khiến người không bị bóng đè, vừa có thể ngăn điềm dữ.”
(*) Lỏa Ngư: có thân cá và cánh chim, tiếng kêu như tiếng chim uyên ương, nó xuất hiện ở đâu, thì ở đó sẽ xảy ra nạn hồng thủy.