“Hiện tại vẫn chưa thể xác định chính xác thời đại mà 《Sơn Hải Kinh》 được tạo ra, nhưng trong 《Sử Ký》 đã có nhắc tới quyển sách này, cũng có một cách nói cho rằng nó được viết bởi người của nước Sở hoặc nước Ba Thục vào khoảng từ giữa – cuối thời kỳ Chiến Quốc đến khoảng thời kỳ đầu – giữa nhà Hán, thậm chí có người cho rằng vào sớm hơn thế nữa, được viết bởi Vũ hoặc Bá Ích”, Thiệu Lăng nói, “Mà đến thời đại nhà Tống, rộ lên kim thạch học(*), thời ấy thịnh hành phong trào phục cổ, xuất hiện rất nhiều vật phẩm giả cổ hoặc được mô phỏng làm lại. Cho nên ý của tôi là, chúng ta có thể từ đó khoanh vùng thời đại bắt nguồn của toàn bộ sự kiện này, chí ít cũng bắt đầu từ thời Chiến Quốc kéo dài đến thời mạt Thanh, nhưng chúng ta cũng có thể suy xét đặt trọng điểm vào các giai đoạn thời gian như Chiến Quốc, thời đại nhà Hán cùng với hai thời kỳ nhà Tống.”
“Phân tích cũng có lý”, Kha Tầm nói, “Nhưng vẫn không thể giải thích được, vì sao cái sức mạnh không biết sinh ra từ thời nào kia, lại đi ấn《Sơn Hải Kinh》 vào tướng cốt của chúng ta? Chẳng có nhẽ… nó muốn nhờ chúng ta giúp đỡ truyền lại quyển kỳ thư này cho đời sao?”
Mọi người “…”
“Tôi thấy hay là như vầy đi”, Thiệu Lăng nói, “Mấy ngày kế tiếp, chúng ta tranh thủ thời gian dò tìm các tài liệu lịch sử có liên quan đến《Sơn Hải Kinh》 cùng với những sự kiện ly kỳ từng xảy ra ở thời Chiến Quốc, hai thời nhà Hán cùng hai thời nhà Tống —— biết là khả năng tìm ra manh mối rất mong manh, nhưng chung quy vẫn phải thử xem sao.”
Mọi người không ai phản đối, cùng nhau tạm biệt bà cố ngoại, sau đó đám người trở lại khách sạn, tranh thủ thời gian bắt đầu lên mạng tìm kiếm.
Thời gian lần vào tranh tiếp theo của bọn họ đúng lúc ngay ngày mùng một đầu năm, từ giờ đến đó vẫn còn vài ngày, mọi người cùng nhau bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định không trở về thành phố mình cư ngụ, tránh để lãng phí thời gian đi lại, cả đám đều bay thẳng về nhà của Kha Tầm, cùng ở đó đến khoảng hai ba ngày trước khi vào tranh, khi ấy tập thể cùng bay đến viện bảo tàng mỹ thuật tiếp theo nằm tại K thị, dạt qua thăm dò địa điểm, chuẩn bị đầy đủ các tài liệu điều tra, sau đó đúng giờ vào tranh.
Tất nhiên, nếu như có thể trước đó phá giải toàn bộ sự kiện này và tìm ra kẻ âm mưu đứng phía sau, từ đó chấm dứt hết thảy mấy chuyện khốn nạn này, vậy lại càng tuyệt vời hơn.
***
Máy bay đi Z thị cất cánh vào buổi chiều, lúc bọn họ đáp tới Z thị thì đã là bảy tám giờ tối. Kha Tầm dẫn bọn họ đi đến khách sạn dùng cơm trước, sau đó lại đưa nhóm mấy cô gái đến khách sạn Kha Tầm đã đặt sẵn, đám đàn ông còn lại cùng nhau về nhà Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
Thiệu Lăng với Chu Hạo Văn đều có mang laptop theo, cái của La Bộ là mua trước lúc lên máy bay, Mục Dịch Nhiên đưa laptop của mình cho Tần Tứ sử dụng, còn Kha Tầm dùng máy tính bàn, bốn người bắt đầu thông qua các kênh tin tức và mạng xã hội sưu tập các sự kiện ly kỳ từng xảy ra ở thời kỳ Chiến Quốc, hai thời nhà Hán và hai thời nhà Tống.
Mục Dịch Nhiên thì giúp đỡ Vệ Đông vẽ lại các hoa văn tướng cốt dựa trên ảnh chụp di động.
Vệ Đông vẽ thẳng cho đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng xong, mọi người liền tạm ngừng công việc trên tay, tụ tập lại cùng nhau xem.
“Hiện tại nhìn một cách trực quan các bức vẽ tướng cốt này, tôi lại càng chắc chắn hơn phong cách của những hình vẽ này tuyệt đối không giống với phiên bản《Sơn Hải Kinh Đồ》vốn được xem là cổ nhất”, Thiệu Lăng nói, “Phiên bản hình vẽ cổ xưa nhất mà hiện tại chúng ta có thể thấy được là bản vẽ lưu truyền từ thời đại Minh – Thanh, sớm hơn trước đó cũng có họa sĩ Trương Tăng Diêu của Nam Triều cùng với họa sĩ Thư Nhã của nhà Tống, từng vẽ mười bản《Sơn Hải Kinh Đồ》, nhưng tiếc là phiên bản của hai người họ không thể lưu truyền đến ngày hôm nay.”
“Mà, nếu như ngược dòng về sớm hơn một chút nữa, vậy sẽ là phiên bản《Sơn Hải Kinh Đồ》càng cổ xưa hơn, Lỗ Tấn trong《Lược sử tiểu thuyết Trung Quốc》có từng chỉ ra,《Sơn Hải Kinh》là một quyển sách vu thời cổ, mà sách vu thì lại là sách kỳ nhương của Vu Sư sử dụng, cho nên tác giả của nó là vu. Bản《Sơn Hải Kinh Đồ》mà tác giả là vu kia hẳn cũng chính là phiên bản nguyên thủy nhất, xa xưa nhất, nhưng nó đã sớm thất truyền.”
“Lại xem phong cách của hình vẽ trên tướng cốt của chúng ta, so với phiên bản thời Minh – Thanh thì đường nét này nhìn giản dị hơn đơn giản hơn, là loại “giản” đến tận cùng, bù lại càng thêm độ thâm ảo, huyền bí, quỷ quyệt vô cùng. Cho nên tôi cho rằng hình vẽ trên tướng cốt này xuất phát từ thời đại rất sớm, ít nhất cũng phải là phiên bản Nam Lương hoặc nhà Tống, hoặc thậm chí rất có thể là… phiên bản đầu tiên kia.”
“Kỳ nhương là có ý gì?”, Kha Tầm hỏi.
“Nói theo nghĩa trên mặt chữ thì chính là cầu nguyện và hóa tai giải nạn, nó là một loại pháp thuật của Đạo gia”, Thiệu Lăng nói, “Nội dung của cầu nguyện bao gồm cầu trời trong, cầu mưa, xua châu chấu, đuổi bệnh, trừ ôn dịch, vân vân, còn cầu giải tai thì bao gồm giải các tai nạn về hỏa hoạn, lũ lụt, hạn hán, động đất, hoặc là thời vận không tốt…”
“Khoan khoan…” Vệ Đông nói “Trong 《Sơn Hải Kinh》 chẳng phải toàn là nói về núi non, rồi nước nôi, kỳ trân với dị thú gì gì đó thôi sao, có cả pháp thuật Đạo gia nữa hả?”
“Thật ra thay vì bảo nó là pháp thuật Đạo gia, nói nó là vu thuật thì có vẻ đúng hơn.” Thiệu Lăng nói “Bên trong《Sơn Hải Kinh》có một phần khá lớn nội dung, nghe nói được viết dựa trên vu tự hoặc vu đồ của các vu sư thời thượng cổ sử dụng trong các nghi thức thờ cúng mỗi khi bái tổ, chiêu hồn hoặc đưa hồn, câu thông với trời đất.”
“Phiên bản đầu tiên xa xưa nhất của 《Sơn Hải Kinh》 thật ra đều là các hình vẽ, khi ấy vẫn còn chưa xuất hiện chữ viết, các loại vu tự cũng đều được tương truyền ngoài miệng.”
“Mà các phiên bản có chữ viết sau này, đều là căn cứ theo hình vẽ sau đó dùng chữ viết miêu tả lại thôi, kiểu kiểu mấy câu như “Hai tay đều nắm cá” đại loại vậy, đều là miêu tả lại nội dung của hình vẽ.”
“Đó giờ tôi vẫn luôn cho rằng 《Sơn Hải Kinh》 là có chữ viết trước, sau mới có người vẽ hình phối vào”, Kha Tầm bày ra vẻ mặt được phổ cập tri thức mới, “Thật không ngờ hóa ra là hình ảnh có trước. Nếu như phiên bản đầu tiên mới là phiên bản chân chính thật sự, cũng tức là nói 《Sơn Hải Kinh》 kỳ thật là… một bức tranh?”
Ba chữ “một bức tranh” tựa như một cái đề hồ rót thẳng lên đỉnh đầu, làm cho tất cả mọi người giật mình ngây ngẩn.
Mới nãy bọn họ chỉ lo phân tích nội dung cùng xuất xứ của 《Sơn Hải Kinh》, từ đầu chí cuối chưa từng nghĩ theo hướng này, bấy giờ nghe Kha Tầm nói một câu như vậy, suy nghĩ trong đầu lập tức khuếch rộng.
“Chẳng lẽ, 《Sơn Hải Kinh》 chính là ngọn nguồn hết thảy sự kiện vào tranh này?”, Chu Hạo Văn đưa mắt nhìn mấy bản vẽ, “Nếu nó cũng là một bức tranh, như vậy toàn bộ những thứ được ghi chép bên trong nó như núi non, thần thú, tinh quái, tất cả đều là…”
“Đều là cảnh tượng của thế giới được phơi bày trong bức tranh 《Sơn Hải Kinh》?”, Tần Tứ tiếp lời của hắn, hai người nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc khó có thể mô tả nằm trong đáy mắt đối phương.
La Bộ bên này rùng cả mình, bắt đầu rúc người đến cạnh Kha Tầm.
“Một bức tranh xuất hiện vào thời kỳ thượng cổ, nó có thể mở ra một thế giới bên trong tranh. Thế giới trong bức tranh ấy có ước chừng hơn bốn mươi quốc gia kỳ dị, hơn năm trăm ngọn núi, hơn ba trăm dòng nước chảy, hơn bốn trăm con thần thú tinh quái, nó còn bao gồm vô số kết cấu tổ chức cùng tài liệu của rất nhiều lĩnh vực như địa lý, thiên văn, khí tượng, thực vật, động vật, địa chất, hải dương, khoáng vật, sản vật, vu thuật, tôn giáo, y dược, dân tộc, kinh tế… thậm chí cả khoa học, triết học và nhân loại”, Thiệu Lăng ngước mắt nhìn mọi người, trong đáy mắt hắn cũng là một loại cảm xúc khó mô tả bằng lời giống hệt Tần Tứ và Chu Hạo Văn, “Đây quả thực… quả thực giống như một cái thế giới rộng lớn khác giống hệt như thế giới mà chúng ta đang sống hiện tại, hoàn toàn không giống với bất cứ bức tranh nào mà chúng ta từng vào trước đây. Không gian của nó bao la hơn, thế giới quan tráng lệ, nghiêm cẩn hơn. Nó chẳng những có các trục tọa độ hợp lý mà còn chặt chẽ đầy logic, bất luận là nhìn theo chiều ngang hay dọc, nó đều vô cùng hoàn thiện đủ đầy, thế giới mà nó dựng nên cơ hồ là không biên giới, không có điểm cuối.”
“Hoặc nói theo theo thuyết đa vũ trụ thì nó giống như một vũ trụ khác”, Chu Hạo Văn nói, “Còn khung ảnh, hoặc quyển tranh cuộn, lại chính là cánh cửa thời không dẫn đến vũ trụ ấy.”
“Trong đầu tôi bỗng dưng có một ý nghĩ, một ý nghĩ khiến người ta không rét mà run”, Kha Tầm nói.
“Mọi người nghĩ xem, thế giới mà chúng ta đang tồn tại đây, và với thế giới của 《Sơn Hải Kinh》, cái nào mới là… thật?”
Những lời này của Kha Tầm quả thật làm cho bọn họ cảm thấy như vừa xộc một hơi lạnh vào óc.
“Nếu như tọa độ của toàn bộ nơi trưng bày nối liền với nhau là một chữ ký, như vậy phải chăng thế giới mà chúng ta đang sống này, thật ra chỉ là… một bức tranh?”, Kha Tầm chẳng hề ngần ngại mọi người vẫn còn đang kinh sợ, khẽ liếm liếm bờ môi hơi khô ráo, tiếp tục thả vào dây thần kinh đang căng thẳng của mọi người một quả bom ý tưởng mà bọn họ vẫn chưa dám đối mặt trực tiếp, “Nếu thế giới của chúng ta là một bức tranh, vậy chúng ta đây là gì? Thế giới “thật sự” ở bên ngoài bức tranh có dáng vẻ như thế nào?”
“Mà, “con người” đã sáng tạo ra chúng ta, đang sinh sống ở “thế giới thật sự” kia ra sao?”
“Chúng ta vẫn luôn coi bản thân mình là đứng đầu vạn vật, đứng trên đỉnh chuỗi sinh vật, là loài thống trị cả thế giới này, nhưng thật ra, có lẽ chúng ta cũng chỉ là thứ được một “kẻ đứng đầu” chân chính sáng tạo ra… là một đống ký hiệu?”
“Để rồi, phải tuân theo số mệnh và quỹ đạo nhân sinh mà “bọn họ” đã sắp đặt sẵn, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, bất luận có suy nghĩ hay giãy dụa như thế nào, vĩnh viễn phải nằm trong khuôn mẫu của “bọn họ”, vĩnh viễn phải đi theo quỹ đạo ấy, vĩnh viễn không thể lệch khỏi đường ray hay thoát khỏi không gian ấy…”
La Bộ đỏ ửng cả mắt, nhưng không phải vì hắn sợ hãi, mà là vì trong lòng chẳng hiểu sao dâng trào lên một loại cảm giác bi ai không rõ tên…
—— Hóa ra, chúng ta chỉ là một đống ký hiệu.
Trong “thế giới thật sự” kia, chúng ta thậm chí còn không được xem là sinh vật cấp thấp nhất nữa…
Mọi cảm xúc vui mừng, tức giận, hân hoan, buồn bã; những ký ức hay là khát khao; toàn bộ những nỗ lực kiệt sức đến liều mạng; hay là những ly biệt đau đớn khổ sở đến tận cùng; toàn bộ… chỉ là một đống ký hiệu, một đống ký hiệu đáng buồn cười rồi lại đáng thương, lại hèn mọn…
La Bộ vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở.
“Mày… mày dọa thằng nhỏ khóc rồi kìa…”, Vệ Đông mặt mày tái nhợt, vươn bàn tay run rẩy vỗ vai La Bộ.
“Cho nên”, giọng của Chu Hạo Văn cũng có chút khô khốc, “Vậy là bức tranh 《Con mèo của Schrödinger》cũng đúng như phỏng đoán của chúng ta lúc trước, chính là do một trong hai sức mạnh siêu nhiên đang đánh cờ với nhau kia, cố ý ám chỉ cho chúng ta?”
“Nó ám chỉ cho chúng ta, rằng bên ngoài thế giới này có tồn tại một ý thức thể vượt trội hơn hẳn thế giới vật chất của chúng ta, thế nên đối với chúng ta mà nói, ý thức sáng tạo nên vật chất.”
“Mà chúng ta, đối với thể ý thức cao cấp kia, cũng giống như sinh vật không gian hai chiều đối với sinh vật không gian ba chiều, ở thế giới hai chiều của chúng ta không thể nhìn thấy được sinh vật ba chiều, chúng ta chỉ có thể cảm nhận được hình chiếu của nó…”
“Cũng giống như một cách nói nào đó của giới khoa học —— sinh vật ở chiều cao đối với chiều thấp mà nói, cũng giống như thần linh vậy, lực ảnh hưởng của sinh vật chiều cao ở thế giới chiều thấp là vô cùng huyền diệu, còn rất khó mà tưởng tượng, là những việc mà chỉ có thần mới làm được. Bởi vì sinh vật của chiều thấp mãi mãi không thể tưởng tượng ra được hình dáng của sinh vật chiều cao, hay là thuộc tính, hoặc nói đúng hơn là năng lực của nó, cũng như chúng ta mãi mãi không tưởng tượng ra được không gian bốn chiều hay là không gian mười một chiều như thế nào vậy.”
“Nếu số phận của tất cả chúng ta đều bị thể ý thức cao cấp kia sắp đặt sẵn rồi, vậy những việc chúng cố gắng làm hiện tại có ý nghĩa gì nữa đâu? Dù sao kết quả đã định, nên chết sẽ phải chết, chúng ta giãy dụa vô ích làm gì nữa?”, Vệ Đông vẻ mặt như mất hồn nói.
Kha Tầm dùng tay chà chà mặt mình mấy cái thật mạnh, sau đó cười phá lên: “Oke, tôi sai rồi, đều tại tôi hết, khi không truyền bá tư tưởng bi quan chi không biết. Các đồng chí, đây chỉ là một phỏng đoán mà thôi, sự kiện vào tranh kia có cả trăm cả ngàn khả năng lận, đây chỉ là một trong số đó thôi.”
“Vực dậy tinh thần dậy nào, Dịch Nhiên nhà tôi từng bảo, ý thức thể kia cũng là một loại lực tinh thần thôi, mà lực tinh thần thứ kia không giống với vật chất, nó không có giới hạn tối đa, không ai có thể biết được mức độ cao nhất mà lực tinh thần bản thân có thể đạt tới, nếu xét theo góc độ tinh thần mà nói chúng ta chưa chắc đã thua.”
“Thôi, tạm dừng bàn bạc mấy cái này đi, mọi người thả lỏng thư giãn một chút, hay là cùng nhau xem phim đi? Vừa vặn các nữ đồng chí không có mặt ở đây, trong tay tôi đang có một bộ bom tấn Âu Mỹ mới nhất nà, toàn là mấy trai đẹp cơ bắp cuồn cuộn gei gei với nhau á, cái loại mà đầu phim còn có cả lời cảnh báo của FBI ấy…”
Mọi người “…”
Vệ Đông: “Mày cút đi! Cảm xúc bi thương đang ngon trớn bị mày cắt đứt cái phụp rồi!”
Kha Tầm đứng dậy: “Thôi nghỉ ngơi lát đi, để tôi đi làm bữa khuya cho mọi người ăn. Mỹ vị gia truyền nhà họ Kha, bảo đảm ăn xong sẽ giúp mọi người an giấc ngủ say, wet dream lai láng!”
Mọi người “…”
Mỹ vị nhà họ Kha chính là mấy bát cháo kê thịt dê vàng ươm lấp lánh, ngạt ngào hương thơm, bên trên còn rắc một ít hành lá và cà rốt thái hạt lựu, thêm mấy hạt cẩu kỷ đỏ hồng trang trí làm đẹp.
Vàng cam xanh hồng, màu sắc tươi tắn cùng hơi nóng hôi hổi bốc lên cao, nhất thời như hòa tan nỗi bi ai và áp lực nặng nề nghẹn trong lòng mọi người, đến ngay cả ba vị Mục Dịch Nhiên, Tần Tứ và Thiệu Lăng vẫn luôn tuân theo quy tắc tự hạn chế trong sinh hoạt, cũng không kềm được lòng cầm muỗng lên, phá vỡ thói quen không ăn cơm sau tám giờ tối của bản thân.
“Có món khô không?”, Vệ Đông chắc là hơi bị sợ, bỗng nhiên thèm ăn thèm uống, lập tức ngồi vào gọi món.
Kha Tầm lại trở vào bếp hâm nóng mấy cái bánh bao sữa mini nhỏ như mấy cái trứng bồ câu.
La Bộ vừa hít hít nước mũi vừa hít hà cái lưỡi vì bị cháo nóng tới suýt phỏng. Kha Tầm ngồi xuống bên cạnh nghiêng đầu nhìn hắn: “Nhìn chú mày kìa. Thiệt tình, nói mấy câu thôi mà cũng sợ khóc cho được —— Ai cái đờ! Nước mũi kìa! Sắp rớt vô cháo luôn rồi kìa! Đi xì cho sạch đi rồi ăn!”
“Sợ cái gì…”, La Bộ ngửa đầu lên hít một hơi nước mũi trở vào: “Dù sao tui cũng chỉ là một ký hiệu, nước mũi của tui cũng là ký hiệu, có rớt vô cháo thì vô bụng tui cũng là ký hiệu thôi.”
Kha Tầm “…”
Nửa đêm trời rét lạnh, ăn vào một bữa cháo thơm ngon nóng hổi, khiến cho cả đám người từ sinh lý tới tâm lý ấm áp thoải mái hơn một chút. Sau khi ăn xong, bọn họ trở lại phòng khách, ngồi xuống tấm thảm dày trải trên sàn, tiếp tục thảo luận manh mối về《Sơn Hải Kinh》.
“Tôi nghĩ, trước hết chúng ta nên gạt các ý tưởng về “thể ý thức cấp cao” và “tranh ngoài tranh” kia sang một bên”, Mục Dịch Nhiên nói, “Nếu không suy nghĩ của chúng ta sẽ bị trói buộc trong đó. Bất kể chúng ta có phải là những “ký hiệu” nằm trong bức tranh của một thế giới cao cấp nào đó hay không, chúng ta đều phải cố gắng sống sót trong thế giới của mình, tìm ra phương pháp phá giải chuyện này.”
“Dịch Nhiên nói rất đúng!”, Kha Tầm phụ họa.
_________________
Chú thích
(*) Kim thạch học hay minh văn học, là môn khoa học nghiên cứu các văn khắc trên đồ đồng xanh hoặc đồ đá cũng như nhiều loại văn vật khác như thẻ tre, mai rùa, vàng ngọc, gạch ngói, cột mốc, binh phù, đồ tùy táng,…, làm rõ ý nghĩa văn tự, phân loại cách sử dụng theo thời gian và bối cảnh văn hóa, từ đó đưa ra kết luận về bản văn khắc và về tác giả.
Giải thích lại một chút hen, dưới đây sẽ là những khái niệm tớ sẽ giữ nguyên đến suốt tranh cuối, mọi người hiểu nghĩa đừng théc méc ha, hoặc là có thể dừng đọc ở đây nếu cảm thấy khó chịu ha, vì tớ sẽ không dịch ba cái này đâu (vì dòm rất ngâu)
Vu ở đây là pháp sư/thầy mo/thầy cúng. Sau đó các thứ lan quyên tới Vu ở đây sẽ bao gồm: