Mọi người đều cầm giấy bút lên, tự suy nghĩ cẩn thận những manh mối trong đầu, vì số lượng bút không đủ chia mỗi người một cây, thế nên phân ra hai người xài một, ai nhớ tới cái gì thì viết trước.
Giữa chừng Điền Dương từ trong phòng sinh hoạt kia đi ra, lấy nước vỏ cây liễu nấu sôi. Kha Tầm đứng dậy đi nấu một chảo nước rêu cùng dây mây, sau đó bỏ mớ trứng chim mà mình tìm được vào, sau khi nấu chín chia cho mỗi người vài cái ăn tạm cho no bụng, để dành lại vài cái cho Tần Tứ, Điền Dương và Tiếu Khải.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, mọi người đều viết xong.
“Chúng ta lần lượt thay phiên đọc ra nội dung mà mình đã viết,” Thiệu Lăng nói “Những người chưa đến lượt mình nhớ lưu ý một chút, nếu như có ai trước đó đã nêu ra những điều trùng hợp với điều mình đã viết, thì dùng bút gạch bỏ nó đi, đừng lặp lại lần nữa để tránh cho manh mối bị loạn, cũng làm xáo trộn suy nghĩ của chúng ta, hơn hết là sẽ làm chậm trễ thời gian. Mà nếu như cảm thấy nội dung mình viết ra tường tận chi tiết, có thể cung cấp nhiều manh mối hơn người đang đọc, vậy cứ việc tiến hành bổ sung bất cứ lúc nào. Được rồi, tôi trước nhé.”
Nói xong liền cầm lấy tờ giấy của mình, dùng ngữ điệu có chút chậm nhưng hết sức rõ ràng đọc “Những điểm tôi cho rằng có thể trở thành manh mối: Thứ nhất, mỗi một ngôi nhà trong khu dân cư này đều phát sinh sự kiện đổ máu, chúng ta tạm thời gọi nó là “huyết án”, vậy là nguyên nhân gì làm cho mỗi một ngôi nhà đều xảy ra huyết án như vậy?”
“Thứ hai, vấn đề về thời gian. Toàn bộ những thứ có thể biểu hiện thời gian năm đều bị cố ý xóa đi, tôi nghĩ đây có lẽ là một thủ đoạn mà “tranh"” cố tình làm ra để che giấu manh mối, nếu chúng ta có thể nghĩ cách tìm ra được niên đại của nơi này, nói không chừng sẽ có đột phá trong manh mối.”
“Thứ ba, về vấn đề khốn cảnh sinh tồn. Sau khi chúng ta vào tranh, phải đối mặt với khốn cảnh sinh tồn nguyên thủy nhất của con người, đó là về thức ăn, nước uống và bệnh tật. Liệu đó có phải cũng là một ám chỉ liên quan đến manh mối không?”
“Trên đây là ba điểm tôi cảm thấy đáng lưu ý nhất, kế tiếp mời mọi người bổ sung những gì cảm thấy thiếu.”
“Điều tôi lưu ý nhất là khí hậu,” Chu Hạo Văn tiếp lời, chắc là ba điều tổng kết mà Thiệu Lăng vừa nói đã bao gồm hết thảy toàn bộ những manh mối mà bọn họ đã tìm ra được tính cho đến hiện tại, cho nên Chu Hạo Văn chỉ bổ sung thêm một chút “Tôi cảm giác sự tồn tại của khí hậu trong bức tranh này quá sức rõ ràng, có lẽ nóng bức cũng là một manh mối.”
“Tui nghĩ đến một cái, nhưng mà không biết có thể xem như là manh mối hay không,” La Bộ hiếm thấy cũng tham gia đóng góp ý tưởng “Tui cảm giác á, có thể tìm được cái loại dây mây với hàm lượng nước phong phú như vậy ở trong rừng rậm thực sự là một bất ngờ siêu ngoài ý muốn luôn, vốn dĩ tui cũng không ôm hi vọng gì mấy đâu, ờ thì, trong rừng rậm mọc mấy loài dây mây dây leo vậy cũng là chuyện thông thường đúng không, nhưng mà tui cứ cảm giác… nói sao ta, thực sự rất may mắn luôn, không ngờ lần này “tranh” nó lại phối hợp với chúng ta tới dị luôn… Vậy đó, tui nói xong rồi.”
“Nghe Củ Cải nói như vậy đúng thật là có lý do đáng hoài nghi,” Vệ Đông nói, vươn tay chỉ vào Cố Thanh Thanh vẫn còn đang cúi đầu viết gì đó trong sổ tay của mình “Với cả cái vụ tìm ra được cây liễu cũng tương tự như vậy. Chẳng phải cô bé kia từng bảo, cây liễu ở khu nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới cực kỳ ít gặp, nhưng chúng ta lại vô cùng may mắn tìm ra được một gốc cây liễu, cái kiểu vận may rơi vào đầu như vậy ở mấy bức tranh trước là hoàn toàn không dám mơ tới, cảm giác “Tranh Mưu” lần này giống như chủ động cho chúng ta “bàn tay vàng” vậy. Tui cảm giác việc này thực sự rất đáng ngờ.”
“Hoặc có thể nói, giống như “tranh” đang mở cho chúng ta một con đường sống,” Phương Phỉ nói “Mọi người từng nói qua, rằng tranh sẽ không đẩy chúng ta vào một đường cùng hoàn toàn, mỗi một bức tranh đều là cửu tử nhất sinh, rất có thể mấy thứ như dây mây cùng vỏ cây liễu kia chính là “nhất sinh” mà lần này tranh cung cấp cho chúng ta, cam đoan chúng ta có đủ nước cùng thức ăn ở mức tối thiểu, sẽ không bị đói chết hoặc là khát chết.”
“Nhưng về vận may, hay hoặc là “bàn tay vàng” mà anh vừa nhắc tới, điểm này tôi không đồng ý lắm. Nếu không phải trong chúng ta có người biết rêu xanh cùng dây mây có chứa hàm lượng nước phong phú, cũng không ai biết vỏ cây liễu có thể trị được cảm mạo phát sốt, như vậy con đường sống này với chúng ta chẳng khác gì đường chết cả.”
“Bởi nên tôi không nghĩ rằng đó là vận may khó có thể tin được, hoặc là “tranh” nó cố ý tha cho chúng ta. Đây là dựa vào khả năng cá nhân của chúng ta đạt được, chứ đừng đi suy nghĩ ý đồ của tranh ở mặt này làm gì. Thứ chúng ta cần nghĩ là vì sao khu rừng rậm kia lại giống như khu dân cư bên này, cũng là một bộ phận chủ thể trong khu vực bị giới hạn của bức tranh này.”
“Rất có lý.” Vệ Đông bật ngón tay cái khen ngợi.
“Mấy cái có thể nói mọi người đều nói hết rồi,” Ngô Du nói “Tui cũng chẳng nghĩ ra được gì khác, nhưng nếu hỏi tui cảm thấy khó hiểu nhất chỗ nào, thì là tại sao hệ thống cấp nước nơi đây không có nước, hệ thống điện cũng không có điện?”
“Nếu như nói, điện nước khu dân cư này được cung cấp độc lập, nhưng chúng ta đâu có nhìn thấy công trình cấp điện hay là công trình cấp nước ở đâu đâu? Này chứng tỏ chỗ cung cấp hai thứ đó đều nằm ở nơi khác chứ không nằm trong khu vực này.”
“Mà nếu như nó đã không nằm ở khu vực này, như vậy chứng tỏ hai hệ thống cung cấp điện nước kia không chỉ cung cấp điện nước cho mỗi khu dân cư này thôi, đúng không? Rất có thể nó còn cung cấp cho rất nhiều khu vực khác nữa. Vậy tại sao nó lại ngừng cấp điện cấp nước, mấy khu khác cũng không ai phản ứng sao? Mặc kệ nó ngừng vậy luôn?”
“Tuy rằng mấy khu vực khác không bị khoanh vùng vào phạm vi bức tranh này, nhưng chẳng phải mọi người từng bảo, dù cho là thế giới trong tranh —— Ngoại trừ mấy bức quá mức trừu tượng như 《 Con Mèo Của Schrödinger 》 kia ra thì, bình thường đều sẽ có tính logic sao? Cho nên dưới tình huống bình thường, khẳng định là có một nơi nào đó cung cấp điện nước cho khu vực này cùng những khu vực khác, nhưng hiện tại cả nước lẫn điện đều ngừng, như vậy có phải chứng tỏ…”
“—— Chứng tỏ ở những nơi khác, cũng giống như nơi này vậy, đều xảy ra “huyết án”!” Một lời của Ngô Du tựa như đánh thức người trong cơn mê, trong lúc nhất thời mọi người đều xì xào bàn tán nói ra mấy câu với nội dung na ná như nhau.
“Sao càng nghe càng đáng sợ vậy nè…” Vệ Đông cùng La Bộ vẻ mặt sợ đến phát hãi quay mặt nhìn nhau.
“Ý tưởng của Ngô Du quả thật là một phát hiện mới,” Vẻ mặt của Thiệu Lăng trở nên nghiêm túc “Nếu những nơi khác của thế giới này cũng xảy ra “huyết án”, như vậy e là không thể dùng hai chữ “huyết án” để khái quát toàn bộ sự kiện này, rất có thể nó là một sự kiện lớn mang tính chất quần thể.”
“Chẳng lẽ thế giới này thật sự là thế giới xác sống sao?” La Bộ lo sợ hãi hùng nói.
“Tôi cảm thấy không giống lắm,” Kha Tầm nói “Nếu như thật là thế giới xác sống, ít ra cũng phải có xác chứ, còn chỗ này trừ bỏ máu ra thì chẳng có gì cả, trừ phi là trong một đêm toàn bộ mọi người cùng nhau biến thành xác sống, mà xác sống không ăn đồng loại, cho nên mới không lưu lại chân tay hay gì gì. Nhưng điều này lại không thể giải thích mấy bãi vết máu trong mấy ngôi nhà, sau khi biến thành xác sống chẳng nhẽ cả người bắt đầu xịt máu tứ lung tung như vậy? Tóm lại là tôi chưa từng thấy phim xác sống nào như vậy hết, trừ phi xác sống mà tranh này miêu tả không giống như trong phim hay xem.”
Manh mối mới được phát hiện này khiến cho đám người ít nhiều gì cũng có chút hoang mang lo sợ, đều tự trầm mặc một lúc, cuối cùng Thiệu Lăng lại lên tiếng “Nói tiếp đi, còn ai có đầu mối hoặc phát hiện gì mới không?”
Những người còn chưa lên tiếng, bao gồm Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Hà Đường và Cố Thanh Thanh, Cố Thanh Thanh nãy giờ vẫn cắm đầu viết gì đó trên giấy, Hà Đường thì từ nãy đến giờ giống như rất căng thẳng, cả người rụt lại trong góc sofa, thi thoảng lại dỏng tai như đang lắng nghe cái gì.
Thấy Kha Tầm giống như không có ý muốn phát biểu, Mục Dịch Nhiên liền nói “Những manh mối trước mắt chúng ta phát hiện được, cơ bản đều là những điểm vừa được nêu ra nãy giờ, tôi cũng không có manh mối nào khác có thể cung cấp cho mọi người, chỉ nói một chút những điểm mà cá nhân tôi cảm thấy đáng lưu ý.”
“Điều khiến tôi để ý chính là bệnh của Tiếu Khải, đến quá mức đột ngột, sau khi bệnh phát lại cực kỳ dữ dội. Điền Dương có nói Tiếu Khải bình thường rất ít khi nào bệnh đến mức như vậy, cũng chứng tỏ thể chất của anh ta không phải yếu, sức chống cự cũng không kém, vậy căn bệnh lần này là vì sao bị phát bệnh?”
“Nếu như không có nguyên do, chỉ bởi vì sức mạnh của tranh đang gây hại, như vậy quy tắc chọn người của nó là gì? Phải chăng Tiếu Khải đã thỏa mãn điều kiện gì đó mới đột nhiên phát bệnh như vậy?”
“Mà nếu không phải do tranh, chỉ đơn thuần là nguyên nhân tự nhiên gây ra cảm mạo phát sốt, như vậy nguyên nhân dẫn đến kia lại là gì? Tôi nghĩ, chúng ta cần làm rõ vấn đề này, để phòng ngừa sẽ có càng nhiều người nhiễm bệnh hơn. Tạm thời chỉ có thể.”
Kha Tầm lập tức tiếp lời “Manh mối có thể nghĩ ra đều bị mọi người nói hết rồi, tôi cũng không có đầu mối nào có thể khác cả, thôi cũng nêu ra ý nghĩ của cá nhân tôi vậy.”
“Mới đầu tôi cảm thấy, manh mối huyết án cùng với manh mối khốn cảnh nguyên thủy, hai cái này giống như không hề có điểm giao nhau. Nhưng nếu kết hợp với phát hiện lúc nãy của Ngô Du, vấn đề này lập tức có thể giải thích được.”
“Nếu như mức độ ảnh hưởng của sự kiện huyết án này lây ra phạm vi rất rộng, ví dụ có thể ở rất nhiều nơi trên thế giới này cũng gặp phải thảm cảnh tương tự, như vậy sẽ khiến cho các hoạt động sản xuất cùng cung cấp tài nguyên cũng gặp phải cảnh hủy diệt, hoặc là không còn tồn tại trên đời này nữa, thế nên khốn cảnh nguyên thủy mà chúng ta gặp phải cũng thành đương nhiên.”
“Chính bởi vì nhân loại tử vong, hoặc là biến mất với quy mô lớn, để nhóm người may mắn còn sống sót chúng ta không thể không đối mặt với khốn cảnh nguyên thủy này. Thế nên hai cái manh mối này có thể gộp lại làm một, cũng tức là: bởi vì “huyết án” kia xảy ra, làm cho hoạt động sản xuất cùng cung cấp tài nguyên của xã lội con người đều đình chỉ, mà những người may mắn thoát chết muốn tiếp tục sống sót, chỉ có thể dựa vào các biện pháp nguyên thủy mà thôi.”
“Thêm một vấn đề nữa mà Phương Phỉ nhắc đến lúc nãy, tại sao khu rừng kia cũng bị nhét vào phạm vi chủ thể của bức tranh này?”
“Nếu manh mối chủ yếu để giải mã bí ẩn của bức tranh này là “huyết án”, vậy nó có liên hệ gì đến khu rừng kia? Chẳng lẽ ý nghĩa tồn tại của khu rừng kia chỉ là để cho chúng ta một con đường sống, không làm cho chúng ta đến mức đói khát mà chết thôi sao?”
“Nếu thật là thế, vậy manh mối này cũng có thể ghép chung vào với huyết án cùng khốn cảnh nguyên thủy, cũng chỉ bởi vì huyết án dẫn đến khốn cảnh nguyên thủy, rồi bởi vì khốn cảnh ấy nên phải cung cấp cho chúng ta một khu rừng, để chúng ta tìm được đường sống từ bên trong.”
“Ba cái manh mối gộp lại làm một, trọng điểm cũng chỉ còn lại một, chính là “huyết án”.”
“Sự kiện “huyết án” này rốt cuộc đã gây ra hậu quả như thế nào? Tình hình lúc ấy ra sao? Nguyên nhân gây ra là cái gì? Tôi nghĩ chỉ cần có thể giải quyết mấy vấn đề này, ý nghĩa “Khởi động lại” của bức tranh cũng sẽ được phá giải.”
“Tổng kết rất chính xác,” Chu Hạo Văn lên tiếng “Gộp mấy cái manh mối tưởng chừng vụn vặt linh tinh quy về cùng một mối. Như vậy hiện tại, chỉ còn sót lại vấn đề quan trọng nhất đó chính là: “huyết án”. Về số năm bị xóa đi cùng với sự tồn tại quá mức mãnh liệt của khí hậu nóng bức, cuối cùng là nguyên nhân gây ra chứng bệnh của Tiếu Khải. Còn gì nữa không?”
Hiện chỉ còn hai người không lên tiếng, là Hà Đường và Cố Thanh Thanh.
Hà Đường thấy mọi người đều hướng tầm mắt về phía mình, vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khẽ cắn môi tính lên tiếng thì lại thấy Cố Thanh Thanh đặt bút xuống, cũng mở quyển sổ ghi chép của mình bày ra cho mọi người cùng xem.