Thế giới trước mặt họ trống trải mà vô ngần, dường như chỉ có ba phương hướng kia là có đích đến.
Màu xám, màu bạc, cùng đỏ như máu, tựa như một đề bài về lựa chọn màu sắc.
Trong thế giới màu xám có một đám đàn ông đang làm chuyện gì đó quỷ dị thần bí, thế giới màu bạc cực kỳ chói sáng, mơ hồ nhìn được có một thứ giống thân cây, thế giới đỏ như máu đáng sợ khủng khiếp, làm người ta nhìn mà chùn bước.
Hai cô gái ở trong lòng trước hết tự động bỏ qua lựa chọn màu đỏ máu kia.
“Ba hướng này có khi không phải là kiểu lựa chọn duy nhất.” Cố Thanh Thanh nói.
“Ý em là chúng ta có thể một lúc đi vào hai cái thế giới sao?” Ngô Du không hiểu lắm.
“Không, rất có khả năng là lựa chọn bị chúng ta loại bỏ lần này sẽ xuất hiện ở lần sau.” Cố Thanh Thanh nói ra phỏng đoán của mình.
Còn có lần sau nữa?
Ngô Du rút về vẻ mặt ngạc nhiên, im lặng lấy di động ra nhìn “Đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
“Vậy, bây giờ chúng ta phân tích sơ lược một chút,” Cố Thanh Thanh nhìn chằm chằm về phía bầu trời màu xám cùng màu bạc “Dựa theo lời miêu tả lúc nãy của chị thì, trong thế giới màu xám có một đám người đang làm chuyện gì đó ‘không muốn bị người khác phát hiện’, nếu chúng ta bỗng nhiên xông vào, hẳn là không phải là điều bọn họ sẽ chấp nhận. Còn trong thế giới màu bạc, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một gốc cây, ít ra cũng không thấy nguy hiểm gì khác.”
“Chị cũng có nghĩ nên lựa chọn thế giới này.” Ngô Du ngước mắt nhìn sang phía bên kia, thế giới ấy vẫn như cũ sáng đến chói lóa, mà bóng cây khổng lồ tráng lệ mà lộng lẫy.
Hai người không phân tích được càng nhiều manh mối, cuối cùng đành đi về phía bầu trời màu bạc.
Túi da bò Ngô Du đang đeo trên người rất lớn, bên trong chỉ bỏ một cái đồng hồ cát vàng, căn bản không cảm thấy có chút sức nặng nào.
“Sức chứa của túi da bò này rõ ràng không chỉ một cái đồng hồ cát.” Cố Thanh Thanh nói “Nếu thế giới cát lún mà chúng ta vừa trải qua là thế giới thứ nhất, như vậy chúng ta đã thành công đạt được thứ thuộc về thế giới đó, cũng chính là cái đồng hồ cát vàng. Thế giới thứ hai gặp phải một câu hỏi lựa chọn 1 trong 3, có lẽ chúng ta cũng cần phải từ thế giới thứ hai đạt được một thứ tương tự để bỏ vào trong túi da bò, mới xem như thành công được. Theo em thấy, những thế giới này không có khả năng tự hình thành độc lập, giữa chúng nó hẳn là có mối liên kết gì đó với nhau.”
“Ý của em là, món đồ thứ hai rất có thể có liên hệ với đồng hồ cát vàng này?”
Cố Thanh Thanh gật đầu “Rất có thể như vậy, nhưng đồng hồ cát vàng này có rất nhiều đặc tính, rất khó mà đoán món đồ thứ hai liệu có liên quan với nó ở điểm nào, là cát hay là vàng, là thời gian mà đồng hồ cát đại biểu, hay là hình dạng đặc thù của nó.”
“Càng khiến cho người ta thấy băn khoăn lo sợ là, chúng ta vẫn chưa có cách nào tìm ra điểm đặc thù của ba thế giới mà chúng ta đã nhìn thấy được, điều duy nhất biết được là, hình ảnh cuối cùng về mấy khối chữ nhật của thế giới màu xám tựa hồ như rất quan trọng, nhưng chúng ta không biết nó là cái gì, còn cái cây trong thế giới bạc, lại chỉ là một cái bóng lớn, còn về thế giới màu đỏ như máu bên kia…”
Cố Thanh Thanh nói tới đây, phát hiện đồng bạn Ngô Du chợt dừng lại, tư thế có hơi cứng ngắc xoay người lại, hướng mắt nhìn về hướng bầu trời đỏ tươi…
Cố Thanh Thanh tính bước qua nắm tay cô, nhưng sợ động tác bất thình lình làm đối phương sợ hãi, chỉ phải lẳng lặng dừng lại chờ đợi.
Ngô Du nhìn một lát, mới thu về tầm mắt “Thế giới bên đó cũng đứng hình rồi, biến thành mấy cái núi đá màu đỏ, đều là cảnh xa xa, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, màu đỏ trên mấy ngọn núi đều là máu của đám quỷ lúc nãy.”
Nghe như vậy cũng vẫn rất đáng sợ.
Cố Thanh Thanh tạm thời cũng không hiểu ra sao, hai cô gái đồng loạt sóng vai nhau, cất bước đi về phía thế giới màu bạc trắng ngần.
Đi được một đoạn đường, lúc này cả Cố Thanh Thanh cũng nhận ra được ánh hào quang của màu bạc kia, trắng mà sáng ngời, nhưng lại không quá chói mắt, thậm chí màu sáng ấy làm người ta không tự chủ được cảm thấy vui sướng.
“Kỳ lạ ghê, đi tới bây giờ lại không thấy cái cây kia đâu nữa, rõ ráng lúc nãy đứng từ xa chị nhìn thấy có một cái bóng cây rất lớn.” Ngô Du đứng ở tại chỗ xoay mấy vòng, lúc này hai người đã bị những đốm bạc sáng lấp lánh trong suốt vây xung quanh.
“Chị có nghe thấy tiếng gì không? Đinh đinh đang đang?” Cố Thanh Thanh hỏi.
“Nghe thấy, như tiếng chuông gió ấy.” Ngô Du cảm giác âm thanh đinh đang kia là vọng từ trên cao xuống, mà xung quanh nghe như có tiếng nước chảy róc rách “Gần chỗ này hình như có suối phun hay sao á.”
“Em lại thấy giống như đang có ai cầm bình rót nước hoặc là rượu vào ly, cái âm thanh phát ra lúc rót ấy…” Nói dứt lời, Cố Thanh Thanh bỗng đứng lại, vẻ mặt dè dặt níu tay Ngô Du “Chúng ta có lẽ đã hoàn toàn tiến vào thế giới này, nhưng tạm thời nhìn không thấy cảnh vật xung quanh.”
Nghe như vậy, Ngô Du bèn đứng im không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng vô thức giơ tay bảo vệ túi da bò đeo trước ngực.
Nhìn kỹ một chút, thấy xung quanh bọn họ tràn ngập những đốm sáng trong suốt màu bạc, mấy đốm sáng ấy từ lớn biến thành nhỏ, sau đó dần dần bay đi.
Cảnh vật xung quanh cũng từ từ rõ ràng hẳn lên, hai người rốt cuộc nhìn thấy được, chỗ này thật sự có một hồ “suối phun” —— suối phun đột nhiên hiện hình khiến cho bọn họ giật nảy cả mình.
Đó là một con sư tử với kích thước không khác gì sư tử thật, cả người nó đều là màu bạc sáng lấp lánh, nó há to cái miệng màu bạc, bên trong chảy ra chất lỏng màu trắng nhìn giống như sữa, chậm rãi chảy vào cái ao màu bạc bên dưới.
Là một con sư tử được điêu khắc từ bạc cực kỳ sống động.
Sau khi xác nhận con sư tử kia quả thực chỉ là một tác phẩm điêu khắc, Ngô Du mới bạo gan bước đến gần, thậm chí dùng ánh mắt thăm dò chăm chú quan sát chất lỏng giống như sữa từ miệng sư tử chảy ra “Cái thứ màu trắng này là cái gì vậy? Sao ngửi mùi giống giống rượu sữa ngựa của Mông Cổ ấy.”
Cố Thanh Thanh trầm ngâm đứng đó, không biết đang nghĩ cái gì.
“Miệng sư tử sao lại chảy ra rượu sữa ngựa nhỉ? Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?” Ngô Du tuy rằng không biết rõ, nhưng tiềm thức lại mách bảo cô, con sư tử bằng bạc này chẳng qua chỉ là một hạt bụi nho nhỏ trong thế giới xa hoa này.
Cố Thanh Thanh đưa tay sờ sờ tóc của mình, tháo ra sợi dây dùng để cột tóc, sau đó ngồi xổm xuống, quấn sợi dây đó vào cái chân trước bên trái của con sư tử bạc.
“Thanh Thanh? Em làm gì đấy?”
“Hình như em từng đọc qua quyển sách nào đấy có nhắc đến con sư tử bạc này, vì kiểm chứng phỏng đoán của em, chúng ta tiếp tục thử đi về phía trước, nếu như em đoán không sai, chỗ này hẳn là sẽ còn mấy con sư tử bạc khác nữa.” Cố Thanh Thanh nói.
“Đi về phía trước? Chỗ này xung quanh toàn là ánh sáng màu bạc, chỗ nào mới xem như phía trước?”
“Vậy đi vòng quanh đi, chúng ta đi thành một cái vòng tròn.” Cố Thanh Thanh men theo hướng của đầu sư tử ngước tới, đi về phía trước.
Quả nhiên, hai người đi được vài chục bước, lại thấy có một con sư tử bạc hệt như vậy, trên chân con sư tử này không thấy có dây cột tóc.
Miệng sư tử vẫn chảy ra chất lỏng màu trắng như sữa, cái thứ mà bị Ngô Du gọi là ‘rượu sữa ngựa’, lúc này đang tản ra mùi thơm cực kỳ mê người.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó gặp được con sư tử bạc thứ ba cùng thứ bốn, đến khi bọn họ gặp được con thứ năm thì, phát hiện chân trái trước của nó có cột một sợi dây cột tóc màu đậu đỏ —— chính là sợi dây cột tóc của Cố Thanh Thanh.
Con sư tử bạc kia chính là con đầu tiên mà bọn họ vào thế giới này gặp được.
Hai người đi một vòng tròn, lại trở về khởi điểm.
“Vậy tức là nơi này, tổng cộng có bốn con sư tử bạc.” Ngô Du nhìn thế giới xung quanh đang dần dần rõ ràng lên, sau đó phát hiện bốn con sư tử bạc này giống như là bốn kẻ bảo vệ, đang canh gác bảo vật nằm ở chính giữa.
Màu bạc quẩn quanh toàn bộ thế giới này dường như cũng là do thứ bảo vật ấy phát ra, mặc dù Ngô Du còn chưa nhìn thấy rõ toàn cảnh nơi đây, nhưng cũng chính bởi vì cảm giác giống kẻ mù sờ voi này mới càng dễ làm người ta kinh ngạc cùng thán phục.
“Rốt cuộc thì thứ phun ra từ trong miệng của bốn con sư tử bạc là gì vậy?” Ngô Du lại lần nữa đưa ra nghi vấn.
Cố Thanh Thanh đang đứng ở bên cạnh bảo vật, cố gắng nheo mắt nhìn về phía trước, nhưng tầm mắt lại bị ánh sáng bạc trở ngại, không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Cố Thanh Thanh nói “Lời chị đoán lúc nãy không sai, miệng sư tử phun ra chính là sữa ngựa.”
“Tại sao miệng sư tử lại phun ra sữa ngựa? Nghe thấy kỳ cục quá.”
“Không chỉ sữa ngựa, nếu chúng ta tiến về phía chính giữa, hẳn là sẽ nhìn thấy được bốn con rắn được điêu khắc bằng vàng ròng, trong miệng chúng nó sẽ chảy ra bốn loại thức uống khác nhau, có sữa ngựa, có rượu gạo, có cả mật…”
Ngô Du “…Này là mời chúng ta tới đây uống nước giải khát sao…”
Cố Thanh Thanh “Còn nhớ mới nãy chị bảo nhìn thấy trong bầu trời màu bạc có một bóng cây khổng lồ chứ?”
“Đúng rồi, nhưng mà tới chỗ này thì chẳng thấy cây đâu cả.”
“Chúng ta hiện tại đang đứng dưới gốc cây đó.”
Ngô Du nghe vậy giật mình kinh ngạc, bạo gan bước về phía chính sửa đi đến, sau đó vươn tay sờ vào chỗ sáng ngời màu bạc ở chính giữa “Trời ơi, là thật, tay chị đụng tới vỏ cây nè, cảm giác lớp vân vỏ cây rất thật luôn! Nhưng lại không giống với gốc cây bình thường.”
“Bởi vì đây là một gốc cây khổng lồ được chế từ bạc tinh khiết.”
Ngô Du cúi đầu nhìn một cái, cách đó không xa có một cái chậu bạc rất lớn, bên trên có dòng suối nho nhỏ đang róc rách chảy xuôi, từ từ rơi vào bên trong chậu bạc.
Ngô Du ngửi thử một cái “Thanh Thanh, em nói đúng rồi, cái này là mật!”
Không biết là do hai người bọn họ nhận ra được gốc cây bạc, hay là vì những màn sương mờ màu bạc đến thời gian nhất định sẽ tự tan đi, cả thế giới bắt đầu trở nên rõ nét hơn.
Gốc cây màu bạc cũng vì thế mà bày ra toàn cảnh diện mạo, thân cây to lớn đến phải mười mấy người mới có thể ôm vòng quanh, thân chính của nó thô to mà rắn chắc, phát ra ánh sáng lấp lánh, từ thân cây chia ra vô số chạc nhánh rực rỡ óng ánh, bên trên điểm tô vô số lá cùng trái cây được điêu khắc từ bạc sáng ngời, làm người ta thấy giống như đang chìm trong giấc mộng huyền ảo.
“Chị có nghe thấy âm thanh gì không?” Cố Thanh Thanh nói.
“Có, là cái tiếng đinh đinh đang đang mới nãy đó, nhưng hiện tại như vang gần hơn, có chút cảm giác giống như tiếng nhạc phát ra từ mấy cái hộp nhạc cũ ấy.”
“Vậy có nghe ra được tiếng kèn trumpet ở bên trong không?”
“Trumpet… là tiếng như nào…” Ngô Du vừa nói vừa ngửa đầu, ra sức nhìn lên trên cao, ánh mắt vừa nhìn thấy rõ ràng bên trên có cái gì, liền không kềm được há miệng hét một tiếng chói tai.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Thanh Thanh thị lực kém hơn Ngô Du, nên lúc này nhìn thấy không rõ ràng lắm.
Ngô Du lùi về phía sau mấy bước, giọng nói có hơi run lên “Trên cây có người! Một người màu bạc! Không biết là sống hay là chết nữa…”
Cố Thanh Thanh nghe vậy ngẩn ra, suy ngẫm một lát mới hỏi “Người mà chị nhìn thấy có phải sau lưng mọc cánh không?”
Ngô Du nheo mắt nhìn “Đúng rồi… Có cánh, trong tay hình như còn cầm cái gì đó…”
Cố Thanh Thanh thở phào một hơi “Không cần sợ, đó là thiên sứ thổi kèn trumpet! Là vật trang sức trên gốc cây bạc này thôi.”
Ngô Du lúc này mới dám lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn chằm chằm vào phía trên “Nói mới thấy giống nha, là một đứa nhỏ đang ở truồng, sau lưng có cánh, miệng đang thổi loa.”
Cố Thanh Thanh: Không phải loa, là kèn trumpet.
“Gốc cây bạc này thực sự là xa xỉ vãi cả luôn ấy! Rốt cuộc là do người nào xây ra nó? Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào? Là quyển sách nào đề cập tới mấy thứ này?” Ngô Du bị hoàn cảnh vô cùng xa hoa chưa từng thấy này gợi lên lòng hiếu kỳ “Tuy là môn lịch sử chị học hơi bị kém xíu, nhưng một gốc cây xa xỉ sang chảnh như vậy, lẽ ra phải rất nổi tiếng trong lịch sử mới đúng chứ!”
Mỗi khi Cố Thanh Thanh tiến hành phổ cập kiến thức cho đồng bạn, luôn tiến vào trạng thái nghiêm túc, kính cẩn mà thật lòng “Chỗ này là nước Mông Cổ, đúng hơn mà nói là cung đình của Đại Hãn Mông Cổ. Người tạo ra gốc cây này chính là một thợ kim hoàn đến từ Paris. Em đọc được những chi ghép này từ một quyển sách có tựa là《 Chuyến đi Phương Đông 》.”
“Quyển sách này được viết bởi một vị giáo sĩ truyền giáo tên là Rubruquis. Vào năm 1253 Rubruquis phụng mệnh của Giáo hoàng Innôcentê IV cùng với Đức vua Louis IX của Pháp đi sứ đến Mông Cổ, cũng đến cung đình Mông Cổ, khi ấy ông ta được Mông Ca Đại Hãn của Mông Cổ tiếp kiến. Rubruquis đã đem những điều mà mình tai nghe mắt thấy ở Mông Cổ viết vào một quyển sách ghi lại chuyến hành trình đến Mông Cổ, gốc cây màu bạc này cũng được Rubruquis nhắc đến trong sách.”
Ngô Du chăm chú nghe từng câu từng chữ của Cố Thanh Thanh nói, tuy rằng mấy kiến thức lịch sử này với cô mà nói cực kỳ xa lạ, nhưng tình huống bây giờ không cho phép bọn họ thất thần, Ngô Du nhanh chóng nuốt hết mấy nội dung ấy, cũng hỏi lại “Vậy giáo sĩ Rubruquis kia truyền giáo có thành công không?”
Dựa theo tình huống ngày nay mà xem, hiển nhiên là không rồi.
“Mông Kha Đại Hãn vô cùng lễ phép nhưng cũng cực kỳ sắc bén đáp trả lại Rubruquis, quả thật làm cho người ta tận mắt thấy được cái gì gọi là trí tuệ của Phương Đông cổ xưa.” Cố Thanh Thanh thận trọng nhớ lại một đoạn chữ viết từng được mình gạch chân làm trọng điểm ——
“Mông Kha Đại Hãn nói: Nếu thần khiến cho mười ngón tay của chúng ta vươn ra có dài có ngắn, nhất định ngài ấy cũng cho phép chúng ta mỗi người có một cách xử sự khác nhau. Thần ban cho các ngươi 《 Kinh Thánh 》, thế ngươi có đọc được điều nào trong 《 Kinh Thánh 》 cho rằng một kẻ giáo đồ nên buộc tội sai lầm của kẻ khác sao?”
Ngô Du nghe mà ngơ ngẩn.
“Em cũng không nhớ rõ ràng lắm, nói chung đại khái chính là đáp lại như thế. Lúc trước cũng bởi vì đọc quyển 《 Chuyến đi Phương Đông 》 ấy, cho nên mới sinh ra hứng thú nồng hậu với một đoạn lịch sử ấy, cũng nhân tiện tìm đọc 《 Lịch sử Cơ Đốc Giáo Trung Quốc 》,《 Kẻ khám phá 》 cùng với khá nhiều danh tác của Lý Kính Trạch tiên sinh của nước ta.”
“Thật ra, trước chuyến đi sứ của Rubruquis, một vị sứ giả của Giáo hoàng La Mã cũng đã từng đến cung đình Mông Cổ, người mà vị sứ giả ấy gặp gỡ lúc đó là Quý Do Đại Hãn, vị Đại Hãn ấy đã trực tiếp gửi một lá thư hồi đáp Giáo hoàng Innôcentê IV, trong lá thư ấy có mấy dòng như vậy —— Đám dân tộc Tây Phương các ngươi tự cho rằng mình là tín đồ Cơ Đốc có một không hai trên cõi đời này. Các người khinh miệt dân tộc khác, làm sao các ngươi biết rõ, Thượng Đế nên tỏ lòng thương xót với ai.”
Ngô Du nghe mà cả người đều ngây dại, thật lâu sau mói nói “Vị Đại Hãn Mông Cổ ấy đã viết thư nói thẳng như vậy, thế mà vị giáo sĩ truyền giáo Rubruquis kia qua mấy năm sau lại vẫn lần nữa đi đến cung đình Mông cổ?”
“Đúng thế, tinh thần chấp nhất quả thực làm người ta kính nể vô cùng, thế nên mới được cung đình Mông Cổ tiếp đãi long trọng. Em còn nhớ Lý Kính Trạch tiên sinh từng nhận xét, rằng đó là một người ‘tỏa sáng một loại cố chấp cùng dũng khí khiến người ta kinh ngạc’.”
“Chị đột nhiên nhớ tới một bức tranh mà đám người Kha Tầm từng kể lại, tên là 《 Tín Ngưỡng 》, thế giới này hay là cũng có liên quan đến tín ngưỡng gì đó?”