Mở hai mắt ra, có thể nhìn thấy được thế giới dưới dáy biển, giống như một tòa thủy tinh cung.
Hai người cũng không có lòng đâu mà đi thưởng thức cảnh tượng kỳ diệu này, tùy theo thanh âm từ xa xa gào rú truyền đến, toàn bộ đáy biển đều lâm vào chấn động, vô số bầy cá bơi nhanh lướt qua trong tầm mắt, tư thái cùng tốc độ tựa như đang chạy trối chết.
Chu Hạo Văn dùng một mảnh vải nhặt được từ ‘áo tăng’ của Hải hòa thượng buộc cái hòm xiết chặt vào bên hông của mình, rồi mới cùng Tần Tứ bơi bơi giữa các rặng san hô dưới đáy biển, tìm kiếm một chổ ẩn náu thích hợp.
Một con trai biển kích cỡ to như cái xe ô-tô đang âm thầm hé xác, lẳng lặng chờ đợi con mồi lầm xông vào.
Tần Tứ hết sức cảnh giác tránh xa con trai nham hiểm kia, bị nó cuốn vào bên trong hoặc là biến thành thức ăn cho nó ấm bụng, hoặc là bị nó “mài giũa” trở thành mấy viên trân châu lấp lánh sáng ngời.
Cuối cùng, hai người tìm được một khe hở với độ rộng thích hợp nằm giữa một mảnh đá ngầm cùng rặng san hô khổng lồ dưới đáy biển, vừa vặn có thể cất chứa hai người họ, sau đó dùng mấy hòn đá chặn lại lối vào, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Hai người vừa núp xong, lập tức cảm giác được bùn cát dưới đáy biển ầm ầm lăn lộn, toàn bộ thế giới dưới nước đều trở nên vẩn đục cực kỳ.
Tiếp theo, tiếng gào rú từ xa xa dần dần tiếp cận, một đống gì đó đông nghìn nghịt lao nhanh lướt qua, khiến người ta bất giác nhớ tới những cuộc di cư khổng lồ của một số loài động vật thời tiền sử.
Đó chính là đàn tiềm ngưu kinh động mà Hải hòa thượng nhắc đến lúc nãy.
Chu Hạo Văn xuyên qua các khe hở giữa rặng san hô quan sát tình cảnh làm người ta kinh hãi trước mắt, đàn tiềm ngưu tốc độ cực nhanh, số lượng lại khổng lồ, thoáng nhìn tựa như một đám gió lốc đen thùi táo tợn mạnh mẽ, nơi nào nó đi qua, đều như biến thành bình địa không còn ngọn cây cọng cỏ nào sống sót.
Mà đúng là không có ngọn cây cọng cỏ nào thật, trước đó đáy biển đầy ắp những rong bèo xinh đẹp, đều biến thành vùi nát hỗn loạn dưới gót sắt của lũ tiềm ngưu.
Thi thoảng có con tiềm ngưu bị tụt lại phía sau, có lẽ do cạn kiệt thể lực, hoặc do bầy đàn giẫm đạp mà bị thương, dần dần bị tuột ra khỏi đội ngũ, nên mới làm cho Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ nhìn rõ diện mạo của nó.
Mặt mũi của nó hoàn toàn giống hệt loài trâu rừng ở trên đất bằng, nhất là đôi sừng trâu sắc bén to lớn trên đầu, hoàn toàn không hề có một chút điểm đặc trưng nào của sinh vật sống dưới biển. Đôi chân trước của tiềm ngưu cũng không khác gì chân trước của trâu rừng, điểm khác nhau duy nhất chính là ở dưới phần hông của nó, mọc ra một cái đuôi cá to mọng mà rắn chắc, phát ra ánh sáng giống như huyền thiết, nhìn như cứng đến khó phá vỡ.
Con tiềm ngưu lạc đàn kia chỉ vung đuôi một cái, đã khiến rặng đá ngầm che giấu hai người họ vỡ nát một góc, cũng may nó không tính tiếp tục ở lại nơi này, mà nhanh chóng đuổi theo bầy đàn phía trước.
Không biết bao lâu trôi qua, đàn tiềm ngưu đáng sợ kia mới rời đi hết, nước cũng từ đục ngầu mới dần lắng xuống, trở nên trong suốt như cũ.
Một vài loài cá tôm trốn trong khe hở cũng lặng lẽ bơi ra, dưới đáy nước lại biến trở về thế giới thủy tinh cung.
Nhưng nếu như xem kỹ, sẽ phát hiện nơi đây tràn ngập dấu vết từng có một đàn tiềm ngưu đi qua, Chu Hạo Văn nhìn thấy từ mấy khe hở san hô tràn vào lụn vụn những vỏ ốc cùng đầu cá hay đuôi tôm, thấy được cả một cái giống như càng tôm hùm, nói chung chính là một đống tàn cốt tàn chi của đám sinh vật dưới biển.
Nếu như nói trên mặt biển là một khoảnh mênh mông vô bờ, như vậy không gian dưới đáy biển lại càng rộng lớn không có quy luật, hiện tại trên dưới trái phải đều có phương có hướng, ấy mà chẳng biết nên đi đâu.
Ở dưới đáy biển có một việc hơi bị bất tiện, đó là không thể tiến hành trao đổi bằng ngôn ngữ.
Chu Hạo Văn há miệng như muốn nói cái gì, tuy là không bị nước biển sặc vào họng, cơ mà mấy lời nói ra đối phương cũng không nghe được.
Cũng may đối phương là đồng bạn hợp tác đã lâu, điều Chu Hạo Văn suy tư Tần Tứ cũng đang suy nghĩ, lúc này hắn vươn tay chỉ vào hai hướng: Một cái là hướng đàn tiềm ngưu vừa mới rời đi, hướng còn lại là nơi mà đàn tiềm ngưu đã đến.
Chu Hạo Văn hơi gật đầu, hiển nhiên cả hai hướng này cũng không phải là nơi bọn họ nên đi: Thứ nhất là nơi đàn tiềm ngưu chạy đến, chúng nó chạy qua chắc chắn là gây ra náo động thật lớn cho xung quanh, không có lợi cho việc bọn họ tìm tàn phiến, cũng không có lợi cho việc tìm ra Long Nữ vá quần áo theo như lời Hải hòa thượng mô tả khi nãy. Thứ hai là nơi đàn tiềm ngưu xuất hiện, nhất định đang ẩn chứa nguy hiểm lớn hơn thế, mới làm cho đám tiềm ngưu sợ hãi kinh động tới như vậy, bên đó ắt hẳn là có thứ gì đó rất đáng sợ hung hiểm đang tồn tại, hơn nữa rất có thể nó đang đuổi theo về phía bên này.
Thế giới này vốn chẳng thấy mặt trời đâu, mặt biển tít tắp trên cao đâu đâu cũng là ánh lửa phủ đầy, dưới đáy biển lại không biết phương hướng, giả dụ đàn tiềm ngưu chạy đến là từ phía đông, vậy hướng chúng nó chạy đi sẽ là phía tây, nếu thế hai người bọn họ cũng chỉ còn phía nam cùng phía bắc có thể đi đến.
Chu Hạo Văn trước hết chỉ về phía “vùng biển hướng nam” rộng rãi sáng ngời hơn rất nhiều so với nơi này, lại chỉ về phía sau lưng rậm rạp từng bãi từng bãi san hô cũng tức là “vùng biển phía bắc”, trong lúc nhất thời cũng không biết quyết định thế nào, nên đi về đâu thì tốt hơn.
Tần Tứ cũng ra dấu, giống như càng thiên hướng đi về “vùng biển phía nam”, bởi vì bên kia sáng sủa, có lợi cho việc tìm kiếm tàn phiến hơn.
Ngay lúc hai người quyết định men theo các khe hở bơi hướng về vùng biển phía nam thì, trước mắt bỗng thoáng hiện một vệt bạc lấp lánh, hai người còn chưa kịp thấy rõ ràng hình dạng của đối phương, đã phát hiện có một bàn tay đang từ khe hở đá ngầm với vào trong!
Cũng may là hai người họ phản ứng cực kỳ nhanh, đều tránh thoát được bàn tay ấy, nhưng cái tay ấy vẫn đang liên tục duỗi ra nắm lại như đang dò tìm, để lộ ngón tay với mấy cái móng tay nhìn như vỏ sò màu bạc vô cùng linh hoạt, có thể nhận ra đó là một bàn tay người vô cùng lớn!
Nếu không phải đang ở trong nước, Tần Tứ chắc chắn sẽ cảm nhận được toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, bàn tay kia rõ ràng xuất phát từ một người đàn ông, gân cốt tráng kiện mà mạnh mẽ, hơn nữa to hơn tay của đàn ông bình thường một chút, cũng không to hơn nhiều lắm, tỷ lệ ước chừng giống như tay của một cầu thủ bóng rổ so với tay của người bình thường vậy.
Nhưng lúc này bàn tay ấy xuất hiện quá mức đột ngột, nên dù cho nó nhỏ chỉ bằng cái tay của cây gãi ngứa, cũng sẽ làm người ta thất kinh sợ hãi.
Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng thở phù phù nghe như tiếng huýt sáo, nếu nghe kỹ lại sẽ cảm giác giống như tiếng ca hát, có chút kỳ diệu lạ lùng, cơ mà chẳng hiểu sao nhìn động tác của bàn tay kia hòa cùng âm thanh, lại bất giác thấy có hơi… bị đẹp.
Chủ nhân của bàn tay hình như không được kiên nhẫn cho lắm, may là sức của nó không phải quá lớn, chỉ đẩy đá ngầm nhích qua một chút, nhưng cũng đủ để hai người nhìn ra được một phần hình dáng của đối phương.
Hóa ra là một người cá, một con người cá giống đực, nếu chỉ nhìn riêng gương mặt nó thôi, nếu đặt ở ngoài đời quả thật có thể khen một tiếng mỹ nam tuyệt thế, mái tóc màu bạch kim bềnh bồng trong nước, nó đang giơ một tay vỗ vỗ lên bộ ngực cường tráng của mình, sau lưng đong đưa cái đuôi cá màu bạc thật to.
Tần Tứ “…”
Chu Hạo Văn “…”
Con người cá “đực” kia kế tiếp bày ra rất nhiều động tác rù quến cực kỳ ngâu xi, như đang muốn quyến rũ hai “con mồi” ở bên trong chủ động “hiến thân” cho mình.
Chu Hạo Văn giống như muốn nói gì đó, nhưng thoát ra khỏi miệng chỉ là một cái bong bóng nước be bé, âm thanh tiếng nói hoàn toàn tan ra trong nước.
Ấy mà cái bong bóng nước be bé ấy lại trôi tới trước mặt Tần Tứ, che lại tầm mắt của hắn, Tần Tứ vô thức vươn tay đẩy nó đi chỗ khác, sau đó lại giật mình kinh ngạc nghe thấy hai chữ —— “Cái đù.”
Kia là giọng nói của Chu Hạo Văn, nó bị nhét vào bên trong bong bóng nước, để người khác có thể nghe thấy.
Tần Tứ quay sang nhìn vẻ mặt của Chu Hạo Văn, hình như cậu ta không nghe thấy được âm thanh của mình, có lẽ chỉ có ai tự tay làm bể bong bóng kia mới nghe thấy được cũng nên.
Nhưng Tần Tứ không có thời gian để chia sẻ điều này với Chu Hạo Văn, bởi vì lúc này cái con người cá đực vừa ngâu xi lại đáng sợ kia đã dần bị gợi dậy ham muốn bắt lấy con mồi, nó bắt đầu duỗi cái đuôi bạc của nó vào trong, làn da của hai người bị cái đuôi quét trúng bỗng trở nên ngứa ngáy khó chịu.
Tần Tứ nhìn thấy trong miệng Chu Hạo Văn lại bay ra một cái bong bóng, vội vã vươn tay chọt một cái, liền nghe được giọng của đối phương vang lên “Chạy mau! Mẹ bà thằng lưu manh này trên đuôi nó có cái gì ấy…”
Trên đuôi người cá đúng là có cái gì đấy, cảm giác như chất lỏng dính nhớp, cũng may là dính vào da bọn họ không nhiều lắm, cả hai người lập tức quay đầu tìm những khe hở chật hẹp trốn chạy, bởi vì nếu bơi vào khu vực nước rộng thoáng, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của con người cá.
Hiện tại chỉ có thể lợi dụng hình thể nhỏ bé hơn nó, cố gắng thông qua các khe hở nhỏ hẹp để né tránh con người cá tấn công.
Hai người lần mò chui qua các khe hẹp bơi về phía trước, con người cá đực tuy rằng không thể chui vào nhiều nơi, nhưng cái đuôi của nó bài tiết ra một loại chất dính dính gì đó rất khó tả, men theo nước biển trôi về phía hai người, giống như muốn bám dính lên người bọn họ.
Thật sự đáng sợ.
Vừa ghê tởm lại vừa đáng sợ.
Hai người chỉ phải xé những sợi bèo hay rong dọc đường, không ngừng chà xát lên da thịt, đồng thời chạy trốn về phía trước.
Một tiếng gầm gừ khiến cho cả đáy biển lâm vào chấn động đột nhiên truyền đến từ phía trước, nghe như tiếng sư tử rống, lại giống tiếng hổ gầm, lúc nãy hai người ở trên mặt biển có từng nghe thấy âm thanh này, nhưng khi ấy cách rất xa nên bọn họ không thể nhận ra được.
Còn hiện tại nghe rất rõ ràng, chính là tiếng kêu của động vật họ nhà mèo có hình thể khổng lồ trên đất bằng.
Tần Tứ bấy giờ mới phát hiện, hai người bọn họ bị con người cá đực truy đuổi chạy ra rất xa, hơn nữa phương hướng tiến đến chính là chỗ mà đàn tiềm ngưu xuất hiện, nếu như bọn họ đoán không sai, tiếng rít gào của thú dữ kia hẳn là nguyên nhân làm đàn tiềm ngưu kinh động.
Nước biển ở nơi đây vô cùng trong suốt, cũng chẳng thấy bóng dáng của cái chất dính nhớt làm người ta ghê tởm nữa, xem ra hai người trong lúc bất giác đã thoát khỏi con người cá đực kia.
Hoặc cũng có lẽ là do tiếng gầm của thú dữ bên kia làm con người cá sợ hãi lui về, nơi bọn họ đang đứng hiện tại là một vực biển khá rộng lớn, cũng chẳng thấy bóng dáng con người cá đực đâu nữa
Xem ra con thú dữ ẩn nấp ấy còn đáng sợ hơn người cá hay là đàn tiềm ngưu.
Nhưng ít ra thì, nguy hiểm lúc này cũng chưa dí sát đến trước mặt bọn họ, nên hai người dự tính nghỉ ngơi một lát.
Tần Tứ xoay lưng lại, thử há miệng nói ra một câu, quả nhiên vừa dứt lời liền thấy có một cái bong bóng không lớn không nhỏ từ trong miệng mình bay ra, Tần Tứ vươn tay chọt bể cái bong bóng, lập tức nghe được giọng nói của chính mình truyền vào lỗ tai “Lúc rút kim có thể dùng kẹp có răng cưa gắp lấy đầu châm rút ra xuôi theo chiều kim, đồng thời giữ kẹp kim thuận thế đẩy kim từ phía sau lên.”
Thật sự là khó mà tưởng tượng, kỳ diệu đến không có lời nào để mô tả.
Tần Tứ dùng ánh mắt vô cùng vui sướng nhìn sang đồng bạn của mình, Chu Hạo Văn ngược lại theo bản năng lùi về sau hai bước: Lão Tần, đừng nói là anh bị cái mớ nhầy nhụa kia cảm nhiễm nha? Sao tự dưng lại dùng ánh mắt lấp lánh ánh sao này nhìn tôi?
Lão Tần giơ tay làm một cái dấu hiệu cứ từ từ đừng có gấp, sau đó hết sức chuyên tâm há miệng nói ra một câu, thấy từ trong miệng mình toát ra một cái bong bóng nước, trôi về phía Chu Hạo Văn, ai ngờ lại bị đối phương tận dụng dòng nước đẩy nó bay tuốt ra đằng xa.
Nơi đó có một con cá vô tình dùng cái mũi dài dài của nó hôn nhẹ lên bong bóng, làm bong bóng nước vỡ tan, lập tức “vẻ mặt” kinh ngạc quay qua nhìn bọn họ, Tần Tứ thậm chí cảm thấy được nó đang trừng mắt liếc mình một cái, sau đó ngước đầu điềm nhiên như không bơi đi chỗ khác.
Tần Tứ cũng hết cách, chỉ phải nói lại một câu khác, đợi bong bóng từ trong miệng bay ra, sau đó nắm lấy tay Chu Hạo Văn, cầm tay cậu ta chọt bể cái bong bóng nước ấy.
Chu Hạo Văn cũng ngay lập tức lộ ra vẻ mặt “méo thể tin được”, bởi vì bên tai hắn nghe được giọng nói quen thuộc của Tần Tứ, ấy là âm thanh vẫn luôn bình thản nhưng rồi lại tràn ngập thân thiết —— “Hạo Văn Nhi, tôi vẫn luôn tưởng là cậu rất thông minh ấy chứ.”
Chu Hạo Văn kinh ngạc đến ngây cả người, ngay sau đó một cái bong bóng từ miệng của hắn bay ra, Tần Tứ vươn tay chọt bể, lập tức nghe thấy “Chiêu này là thằng người cá lưu manh dạy cho anh à?”
“…”
Lần này Tần Tứ lại phun ra một cái bong bóng, mà truyền vào tai Chu Hạo Văn, là một đoạn trầm mặc kéo dài chừng một giây.
Sau đó, hai người bọn họ liền dùng phương thức đối thoại bong bóng tiến vào chính sự——
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Nói thật, mới ban đầu tôi cũng dự tính là đi về phía bên này, bởi vì thông thường những nơi nguy hiểm đều sẽ ẩn chứa cơ hội sống sót.”
Bong bóng của Tần Tứ: “Chúng ta bây giờ cũng hết đường lựa chọn, đã bị tiếng gầm bao quanh rồi.”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Thôi, tiếp tục bơi về phía trước đi vậy, tàn phiến kia hẳn là không dễ tìm, cái này quả thực đúng nghĩa đen của ‘mò kim đáy biển’.”
Bong bóng của Tần Tứ: “Trong thế giới này, hình như chỉ có hai người chúng ta có thể dùng bong bóng nói chuyện với nhau như vậy, những sinh vật khác, kể cả đàn tiềm ngưu hay là con người cá lúc nãy, dù đang dưới biển cũng có thể phát ra âm thanh.
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Trí tưởng tượng của hai vợ chồng Tư Niên đúng là phong phú thật.”
Hai người lại bơi về phía trước một lúc, sau đó dừng lại ở một bụi rong biển, trong miệng Tần Tứ bỗng bay ra cái bong bóng, Chu Hạo Văn nhanh tay chọt bể nó, liền nghe được giọng của đối phương vang lên: “Cậu có cảm thấy cách thức nói chuyện của chúng ta bây giờ rất giống kiểu chat voice trên Wechat không?”
“…” Chu Hạo Văn cũng phun ra cái bong bóng “Tôi cứ tưởng anh nói chuyện gì đứng đắn lắm.”
“…”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Tôi ngược lại cảm thấy nó giống với mấy cái bóng thoại QQ hơn, nhớ hồi trước tôi xài là bóng thoại màu xanh cá sấu, còn anh màu gì?”
Bong bóng của Tần Tứ: “Bóng thoại QQ là cái gì?”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “…”
Bất thình lình, một tiếng gầm như đất rung núi lở vang lên ngay giữa bụi rong biển mà hai người đang ẩn nấp, suýt chút nữa làm bọn họ ù điếc cả tai.