Muốn tìm một con ‘đại bảo’ trong Sư Đà Quốc, cũng không phải việc khó gì.
Hai con ngỗng yêu đi thẳng đến chỗ phong nguyệt (ăn chơi) nổi danh nhất nơi này, Phương Phỉ phụ trách đứng ngoài cửa hóng gió, còn Vệ Đông thì lợi dụng ưu thế giới tính xông vào “Hỉ Thúy Lâu”.
Vệ Đông trên người khoác quần áo ngăn nắp mới toanh vừa mua ban nãy, nhấc hai chân ngỗng ung dung bước vào cửa, lập tức bị một đám chim cút, chim quyên cùng chim sẻ vây lấy, đứa thì hô “Ngỗng gia”, đứa thì lại gọi “Ngỗng gia cát tường”, rồi lại nịnh hót “Ui giời ơi nhìn cái bứu phát tài trên đầu ngài này, quả thật tướng mạo giàu sang phú quý tám đời nha…”
Hoàn toàn không có chút phong thái nhà Đường nào cả, quả thực chẳng khác gì “bát đại hồ đồng” (*) trứ danh vào mấy năm cuối nhà Thanh.
Vệ Đông bị một bầy “oanh oanh yến yến” theo nghĩa đen đẩy vào bên trong phòng.
Tú bà “Hỉ Thúy Lâu” cơ hồ là bay tới, kèm theo từng đợt tiếng cười vui mừng hớn hở “Cơn gió nào mang ngỗng gia thổi tới nơi này nha?”
Vệ Đông cảm giác được tay áo của mụ tú bà này vẫn còn kèm theo cơn gió chưa kịp tan đi mất “Là gió dưới cánh của bà chứ ai?”
“Ái dà da, ngỗng gia thật là hư quá đi ~” Tú bà dùng tay áo che lại cái mặt xù xù lông xám của mình, vươn tay sửa sang lại đóa hoa trên đỉnh đầu “Ngỗng gia, hôm nay ngài ghé chơi thật là đúng lúc, chỗ chúng ta vừa đến một đám vàng anh cùng gõ kiến, đứa nào cũng là hát hay múa giỏi cả ~”
Vệ Đông mở túi lấy ra mấy món bảo vật do gã mãng xà tặng, đặt ở trên bàn.
Tú bà hai mắt lập tức sáng rực lên “Ôi trời ơi thần tài của tôi ơi, cô nương của Hỉ Thúy Lâu ngài cứ việc lựa chọn tùy ý! Chim trĩ, chim công, đại bàng loài nào cũng có ~ ngài muốn ai cũng được hết ~ nơi này của chúng tôi là thiên đường chim đó!”
Vệ Đông hắng giọng một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy tú bà đưa mắt liếc xéo lũ chim cút chạy hầu ở bên cạnh “Đi ra ngoài hết đi, lanh lợi một chút, đứng ngoài chờ sai bảo.”
Mấy con chim cút vội vàng rụt cổ rời đi.
Quả không hổ là tú bà, ánh mắt thật sắc bén.
Vệ Đông đi thẳng vào vấn đề “Nói thẳng với bà, ngỗng gia đây có một sở thích đặc biệt, thích…”
“Đực cũng có nha!” Tú bà vẻ mặt cười mơn mởn “Ngài cứ việc thoải mái nói phong cách mà ngài thích, hung dữ hải đông thanh, ngúng nguẩy cú đầu mèo! Ngài cứ việc chọn lựa, có hết có hết!”
“…” Vệ Đông xấu hổ rờ rờ cái bứu trên đầu “Tui đây có cái tật thích đồ vật…”
“Thích đồ vật?” Tú bà lần đầu tiên phát hiện, hóa ra có cái danh từ liên quan tới chuyện phong nguyệt mà mình không biết, lập tức thay vẻ mặt chăm chú lắng nghe khiêm tốn học hỏi.
“Thì là, tui không cần mấy con chim kia, tui chỉ thích sưu tập lông của chúng nó thôi.” Vệ Đông vẻ mặt ngại ngùng khụ một tiếng “Quạc.”
Đôi mắt đậu đen của tú bà khẽ chớp chớp “Cái này cũng không phải việc khó gì, nhưng mà… Ngỗng gia, ngài khẳng khái bỏ ra một số tiền lớn như vậy, dù là chọn hoa khôi cũng dư sức nha… Vậy mà chỉ lấy về một đống lông chim, chẳng phải thiệt thòi quá sức sao…”
Lũ chim này đúng là thật thà hơn con người nhỉ.
Nếu như là tú bà loài người, hẳn là sẽ không nói ra mấy lời thật lòng thật dạ như vậy.
Vệ Đông vẻ mặt thành khẩn nói “Tui đây cũng chỉ có chút sở thích ấy, cả đời này cũng không đổi được. Nếu bà cảm thấy tui bỏ ra tiền nhiều, vậy cố gắng hết sức giúp tui chuẩn bị việc này, đực hay cái đều được cả, chỉ cần chủng loại cùng màu sắc khác nhau cứ việc thu thập, mỗi loài chim dựa theo màu sắc chỉ cần một cái lông là được rồi.”
“Được rồi được rồi!” Tú bà liên tục cười nói mấy tiếng, sau đó túm lấy váy nhẹ nhàng nhấc lên, cũng chẳng biết làm thế nào đấy mà trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cái lông vũ màu nâu lấm tấm đốm đen “Đây là phần của tôi, xin ngài vui lòng nhận cho.”
Vệ Đông vội vàng vươn tay nhận lấy “Cảm ơn, cảm ơn.”
Tú bà vươn chân tính bước ra ngoài, đi vài bước lại hơi xấu hổ nghiêng đầu ngoái lại, nhỏ giọng hỏi Vệ Đông “Ngỗng gia, ngài dùng lông vũ để… gãi bàn chân hay để làm gì ấy?”
“Nếu chỉ thế tui mua cái cây gãi ngứa là được rồi.”
“Vậy ngài dùng lông vũ ‘chơi’ kiểu gì ấy? Tiết lộ một chút đi nha.” Tú bà quả không hổ là ‘bảy mươi chim’, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tìm hiểu cách thức tìm “niềm vui” mới.
“Thứ cho không thể nói.”
Tú bà xì cười một tiếng, cả người õng ẹo đi ra khỏi phòng, vừa mới bước ra cửa liền lập tức thay đổi vẻ mặt, mắng một câu “Quỷ biến thái.”
***
Lúc Phương Phỉ gặp lại Vệ Đông, thấy được đối phương vác trên lưng một cái túi to bước ra Hỉ Thúy Lâu.
“Coi bộ mọi việc thuận lợi nhỉ.” Phương Phỉ bước đến tính giúp Vệ Đông cầm cái túi phía sau.
“Không cần, không cần, nhẹ hều à, chỉ nặng cỡ mấy cái áo thôi.” Vệ Đông khiêng cái túi khá nhẹ nhàng, cùng Phương Phỉ đi tới khách sạn ở gần đó.
Nhiệm vụ tiếp theo của hai người họ là chọn lựa lông vũ.
“Thật không ngờ là lão tú bà này còn chu đáo đến nỗi phân loại bỏ mỗi loại lông vào từng túi riêng.” Phương Phỉ lấy ra mấy cái túi gấm nhỏ ở bên trong, thấy bên trên có viết chữ đánh dấu, có diều hâu, có chim công, có chim trĩ, có cả chim sẻ.
“Dù sao tui cũng bỏ cả đống tiền ra mà, không làm đàng hoàng có tâm chút coi sao được.” Vệ Đông ngó mấy cái túi gấm nhỏ khác “Chúng ta sắp xếp lại toàn bộ mấy cái lông vũ này đi, lựa ra mấy cái lông trắng để sang một bên trước.”
“Tại sao? Lông vũ màu trắng có chỗ nào đặc biệt à?”
“Hồi bé tui cũng ít khi đọc sách lắm, cho nên đọc quyển nào là nhớ như in quyển đấy.” Đến cả Vệ Đông cũng không ngờ là mình lại có ngày tìm ra được manh mối từ sách vở.
Phương Phỉ liếc Vệ Đông một cái, chợt nhớ tới những bức tranh đã trải qua trước đó, lần nào cũng cảm thấy ‘Đến lúc cần dùng chỉ hận không có sách’, nếu không phải trong đội có Mục đại lão cùng mấy người Thiệu Lăng vân vân, chỉ dựa vào kiến thức của cá nhân mình, chắc là đã sớm kẹt lại bức tranh nào đó rồi.
Lần này cũng thế, đi vào Sư Đà Quốc toàn là nhờ vào Vệ Đông, bởi vì đối phương từng xem 《 Tây Du Ký 》vô số lần, mà chính bản thân mình cũng bởi vì từng mê đọc tiểu thuyết võ hiệp, cũng cung cấp được một chút kiến thức nho nhỏ.
Nếu thế giới này khảo nghiệm về các mặt tri thức, vậy Vệ Đông với Phương Phỉ cơ bản chẳng khác gì vật hi sinh.
Bởi thế nên khi nghe Vệ Đông bảo mình từng đọc sách gì đấy, hai mắt của Phương Phỉ giống như phát sáng lên, không ngờ người này ngoại trừ 《 Tây Du Ký 》ra còn có xem mấy cái khác…
“Tới giờ tui vẫn còn nhớ như in quyển sách ấy, đó là một quyển sách mà chị họ tui cho mượn, vừa bự lại vừa dày, cơ mà ở bên trong đa phần đều là mấy câu chuyện ngắn, hình như tựa sách là “Ba trăm câu chuyện thần thoại truyền thuyết” nhỉ? Hoặc là “Năm trăm câu chuyện truyền thuyết thần thoại” nhỉ?”
“Nói trọng điểm.”
“Trong quyển sách ấy có kể lại một câu chuyện, hồi trước có một con chim màu trắng bị thương, sau đó có một con người tốt bụng muốn giúp đỡ nó, con chim trắng kia bèn nói nó là Tiên điểu (*), chỉ có dùng máu người mới có thể chữa lành vết thương trên người nó, thế là người tốt bụng tính dùng kim đâm lấy máu cứu nó.”
“Nào ngờ chim trắng lại bảo, vết thương của nó chỉ có thể dùng máu của con người thật sự mới chữa khỏi được, nếu như người nọ thật lòng muốn cứu nó, vậy nó sẽ đưa cho người nọ một sợi lông mi, bảo người đó cầm lông mi trở về thành, dùng lông mi chiếu vào người trong thành, nhìn xem ai là con người thật sự, nếu như may mắn có thể gặp được, liền xin máu của người nọ cứu nó.”
Phương Phỉ quả thực chưa từng nghe qua câu chuyện nào quái lạ tới vậy “Thế người tốt bụng đó không phải là con người thật sự sao?”
Vệ Đông kể tiếp “Người nọ cầm lấy lông mi của con chim trắng kia rời đi, trước hết dùng lông mi tự chiếu chính mình, hắn liền thấy được một con ngựa. Rồi hắn cầm theo lông mi trở về thành, bên trong thành nam nữ già trẻ qua lại tấp nập, nhưng dùng lông mi chiếu một cái, liền biến thành toàn là heo, ngựa, trâu, dê, chó, nói chung đều là động vật…”
“Người nọ lại tìm kiếm rất lâu rất lâu, rốt cuộc phát hiện có một ông lão cưỡi lừa, ông lão đó là con người chân chính, hắn bèn nói với ông lão ý đồ mình đến đây, ông lão cũng cho hắn ít máu, con Tiên điểu kia cuối cùng được cứu giúp. Tui còn nhớ con Tiên điểu còn tiên đoán, về sau người tốt bụng sẽ trở thành tể tướng, sau đó cũng trở thành sự thật, người nọ còn là một vị tể tướng nổi danh trong lịch sử nữa, cơ mà tui quên là ai rồi.”
“Sau này lớn lên tui còn lên Baidu tìm thử câu chuyện về con Tiên điểu đó nữa, nhưng kiếm không ra.”
Phương Phỉ chăm chú lắng nghe “Vậy con người thật sự kia, hẳn là cũng giống như ‘người thuần chủng’ theo như lời cái gã mãng xà đã nhắc đến, hơn nữa phương thức nhận biết cũng có liên quan đến chim. Trong câu chuyện anh kể là dùng lông mi của Tiên điểu, còn gã mãng xà lại muốn chúng ta tìm lông vũ của chim, chẳng lẽ lông vũ với lông mi đều có công dụng như nhau?”
Phương Phỉ nói đến đây, chợt phát giác Vệ Đông đang áp sát lại gần nhìn mình, liền giơ tay xô đối phương ra “Anh đến gần vậy làm gì?”
“Tui tui, tui đang nhìn thử lông mi của cô.”
“Lông mi của tôi?” Phương Phỉ đang thầm nghĩ hình như lông mi của mình không dài cho lắm, chợt giật mình nhớ lại, hiện tại mình đang là một cái đầu ngỗng, mắt ngỗng, lông mi cũng của ngỗng.
“Tui chỉ muốn thử xem loài chim có lông mi hay không ấy mà.”
“…” Phương Phỉ trừng mắt liếc Vệ Đông một cái, cầm lấy cái túi gấm có ghi hai chữ “bồ câu” mở ra “Sao có tới hơn hai chục cái lông chim bồ câu thế này? Hỉ Thúy Lâu kia nhiều bồ câu như…”
“Có một phần thuộc về khách làng chơi.”
Phương Phỉ tay cầm một cái lông bồ câu trắng toát rút ra ngoài “Lúc ấy nghe gã mãng xà nói về ‘người thuần chủng’, anh đã nghĩ đến câu chuyện Tiên điểu kia đúng không?”
“Đúng vậy, bởi vì hai việc này thật sự rất giống nhau,” Vệ Đông nhìn Phương Phỉ đang che lông vũ ngay mắt, xuyên qua nó nhìn mình “Thấy gì không? Thấy được một con heo à?”
“Không, không có gì thay đổi.” Phương Phỉ bỏ cái lông vũ kia xuống, tiếp tục mở cái túi gấm thứ hai.
Thời gian trong thế giới này đã trôi qua 5 tiếng, nhưng nhiệm vụ tìm ra tàn phiến của bọn họ lại chẳng có chút tiến triển nào.
Ngay khi tiếng báo giờ thứ 6 vừa mới vang lên, Vệ Đông bỗng nhiên kích động “Quác!!” lên một tiếng “Là nó! Chính là nó! Phương Phỉ cô đúng là không phải người! Cô không phải người! Cô thật sự không phải người!”
Tuy là mấy lời này nghe rất muốn đánh người, nhưng Phương Phỉ cũng không nén được kích động “Anh thấy được cái gì?”
“Một con cá, một con cá rất lớn!” Vệ Đông kéo Phương Phỉ bước đến trước cái gương đồng, để cô có thể xuyên qua lông vũ nhìn chính mình soi bóng trong gương.
Phương Phỉ cảm thấy trước mắt mình giống như vừa mở ra một cái cảnh mộng, nơi ấy là một mảnh đại dương sâu thẳm, có một con cá lớn cô đơn đang chầm chậm bơi qua.
Phương Phỉ nhắm mắt lại, mất thật lâu mới thoát mình khỏi cảnh mộng ấy.
Lại một lần nữa giơ lên lông vũ, xuyên qua nó nhìn về phía Vệ Đông trong gương, thấy được một con chó gầy còm trong ngõ hẻm, miệng ngậm thức ăn bỏ vào một thố cơm chó, nhưng nó không vùi đầu vào ăn, mà quay đầu đi tiếp tục kiếm ăn, giống như thức ăn mà nó mới tìm về là để dành cho người nhà hay đồng bạn của nó ăn vậy.
Phương Phỉ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nhưng vẫn không thoát được cảnh mộng, bên tai nghe được tiếng con chó gầy sủa to, như đang lo lắng, như đang kêu gọi đồng bạn quay trở về…
Phương Phỉ bịt hai tai của mình lại, nhắm mắt thật lâu, mãi cho đến khi bị Vệ Đông kéo ra khỏi cái gương, cũng lấy lông vũ đi chỗ khác, mới thoát được khỏi cảnh mộng ấy.
“Mới nãy cô bị nhốt trong cảnh mộng vực biển đó đúng hông?” Vệ Đông hỏi “Tui cũng suýt chút bị lạc trong chỗ đó rồi, thấy con cá kia lang thang như không biết phải đi đâu về đâu, trong lòng cứ hoang mang lo lo.”
“Không phải, là bị tiếng sủa của con chó kia trói lại, cũng chả biết nó gâu gì mà gâu mãi thế không biết.” Giọng của Phương Phỉ giống như đang phàn nàn oán trách, mà trách ai thì lại chả biết.
Vệ Đông ậm ừ nói “Thì còn gâu cái gì nữa, gâu gâu gọi đồng bạn về nhà ăn cơm chứ gì, không thì thức ăn nguội lạnh mất.”
Thật lâu sau, Phương Phỉ mới sực nhớ, hỏi “Cọng lông vũ màu trắng đó là của con chim nào thế?”
Vệ Đông vươn tay cầm lên cái túi gấm lớn mặt ngoài có hoa văn chuỗi châu, bên trên có viết một chữ: Hạc.
“Chim hạc? Màu trắng? Là bạch hạc à?”
“Chắc vậy.”
“Hóa ra bạch hạc là Tiên điểu à.”
_________________________
Chú thích
(*) Bát đại hồ đồng : Tám con phố lớn cùng ngõ nhỏ, từng là danh từ chỉ các “hoa nhai liễu hạng” (ý là làng chơi xóm đũy é)