Họa Phố

Quyển 13 - Chương 35: Hòa hợp (35) : Trân châu



“Tích——”

Âm thanh vô cùng quen thuộc rồi lại khiến người ta cực kỳ căm hận ấy lại vang lên.

Ngô Du đưa tay sờ sờ cái túi da bò treo trước ngực, lúc này nó đã trở nên nặng trĩu rồi, nhưng vẫn còn chưa đầy, vẫn thiếu một món cuối cùng.

“Chỉ còn lại ba tiếng thôi, hiện tại chúng ta đã gom đủ sáu trong bảy món Phật Giáo Thất Bảo mà Pháp Hoa Kinh đã nhắc đến,” Ngô Du mở túi da bò nhìn bên trong “Vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, hoa hồng.”

Còn thiếu một món cuối cùng —— trân châu.

Khi bầu trời ở trước mắt lại xuất hiện mấy loại ảo cảnh, hai người dứt khoát gạch bỏ lựa chọn thế giới “trộm thiếc”.

Cố Thanh Thanh nhìn vẻ mặt của Ngô Du “Chị thấy được cái gì ở hai bầu trời bên kia? Có gì đó đáng sợ lắm sao?”

“Đáng sợ thì không có, chỉ là có hơi kỳ cục mà thôi.” Từ sau khi trải qua thế giới màu đỏ của mã não, lá gan của Ngô Du như được nới rộng thêm rất nhiều “Nếu chị bảo thứ chị thấy là một đám thỏ, em sẽ cảm thấy rất quái đản đúng không.”

“Con thỏ?”

“Đúng vậy, cũng không phải một đám, tổng cộng chỉ có hai con thôi, màu lông của nó hơi ngả vàng,” Ngô Du cũng không biết phải mô tả thế nào cho dễ hình dung “Cũng không biết hai con thỏ kia đang ở đó ăn cái gì, nói chung là nghe lạo rạo như tiếng kim loại ấy, mà càng làm người ta xin lỗi chịu không nổi hơn là chúng nó vừa ăn vừa ị, ị ra toàn là mấy hạt sắc đen thùi lùi, rớt xuống mặt đất còn phát ra tiếng lộp cộp nữa.”

Cố Thanh Thanh nghe Ngô Du miêu tả, giống như hiểu ra được cái gì “Quả thật là có một loại động vật như vậy trong truyền thuyết, chúng nó rất thích ăn các vật phẩm bằng sắt, vẻ ngoài nhìn rất giống con thỏ, nghe nói chỉ cần hai con thỏ kiểu đó thôi cũng đủ để ăn sạch sành sanh toàn bộ binh khí của cả một binh doanh.”

Ngô Du lập tức lộ ra vẻ mặt méo thể tin được “Vậy chúng nó ị ra cái gì? Chắc chắc không phải phân như lũ thỏ thường rồi.”

“Thứ đó chính là bảo bối cực kỳ quý giá, nghe bảo khi đúc bảo kiếm, chỉ cần bỏ vào đó một hạt là có thể đúc ra thần kiếm hiếm gặp.”

Ngô Du lại một lần nữa “mọc thêm kiến thức mới”, sau đó đưa tay chỉ vào bầu trời ở chính giữa “Vậy chúng ta đi sang bên đó thôi, đó là đích đến cuối cùng của chúng ta.”

“Eh? Chị thấy bên đó có trân châu à?”

“Chị thấy trong biển có rất nhiều con trai, tuy là không có thấy hạt châu nào, nhưng từ trong khe hở vỏ ngọc trai có ánh sáng lấp lánh lộ ra.” Ngô Du thấy được hi vọng, dưới chân bước cũng nhanh lên.

Cố Thanh Thanh đồng ý với cách nói của Ngô Du, lập tức cũng tăng tốc đi theo đối phương hướng về phía trước “Theo chị thì có phải thế giới này bắt chúng ta tự xuống biển thu nhặt ngọc trai không?”

“Tiếc là không có Phương Phỉ ở đây.” Ngô Du ngoài miệng nói thì thoải mái, nhưng trong lòng lại vô cùng e ngại nước biển, bình thường đi bể bơi vòng vài vòng còn được, chứ bảo lặn xuống biển rộng thì Ngô Du sợ là bản thân không đủ năng lực, mà cũng chẳng có cái can đảm đó nữa…

“Chẳng hiểu sao em cứ có cảm giác, lần này Tranh Mưu giống như rất có chừng có mực…” Cố Thanh Thanh bỗng nói như vậy.

“Em đây là đang… khen nó sao?”

Cố Thanh Thanh cười nói “Em chỉ là dựa vào thế giới của tổ chúng ta tổng kết lại thôi, tuy rằng vẫn chưa đến kết thúc sau cùng, nhưng căn cứ quá trình tìm ra sáu món Phật Bảo trước đó, em cảm giác… giống như mấy cái kiến thức kia vừa lúc đều nằm trong phạm vi tầm hiểu biết của chúng ta, nó tình cờ đến kỳ cục luôn ấy. Thậm chí em còn nghĩ, giả như mà mấy quyển sách em từng đọc không có chứa đáp án chúng ta cần, có khi nào nó sẽ ‘đổi đề’ giúp chúng ta không?”

Ngô Duy suy ngẫm lời Cố Thanh Thanh vừa nói, cũng cảm thấy rất có lý “Mới nãy trong đầu chị cũng có cái suy nghĩ, nếu như sau thế giới cây bạc, chúng ta không chọn đi vào thế giới mã não mà là chọn thế giới sắt hoặc thiếc, vậy hai chúng ta có bị đào thải ngay lập tức không?”

“Hay là mục tiêu tìm kiếm bảo vật của chúng ta, sẽ từ Thất Bảo Phật Giáo biến thành Ngũ Bảo kim loại vàng bạc đồng sắt thiếc?”

Nghe phân tích đầy mùi hoang đường của Ngô Du, vậy mà Cố Thanh Thanh lại gật gù tỏ ra đồng ý “Biết đâu chừng.”

“Nếu thật như vậy té ra hai chúng ta lỗ to rồi, rõ ràng năm cái là xong, cố tình lại vòng vèo đi tìm bảy, nếu chỉ tìm năm thì lúc này có khi chúng ta đã lấy được tàn phiến ra ngoài từ lâu rồi!” Ngô Du nêu ra giả thiết lạc quan, cơ mà vô nghĩa.

Hai người vừa nói vừa đi, tiếp tục hướng về phía trước, cũng chẳng biết bước nào giẫm phải kết giới, xung quanh bỗng hóa thành một đoạn phố phường phồn hoa náo nhiệt.

“Bán châu đây! Bán châu đây! Trân châu lớn Nam Hải thượng hạng đây!” Có người lớn tiếng hét to.

Cả hai cô gái hoàn toàn không ngờ ngay lập tức đã đi thẳng vào chủ đề như vậy.

Cố Thanh Thanh đưa mắt đánh giá mấy người bán hàng rong đang rao hàng mời khách hai bên đường, cùng với mấy cửa hiệu dọc đường có treo bảng “Ở đây bán Trân Châu”, sau đó bước đến mấy quầy hàng rong, cẩn thận nhìn xem mấy viên trân châu có to có nhỏ được bày bên trên.

“Kỳ lạ ghê luôn ta ơi, bọn họ biết chúng ta đang cần trân châu hay sao á? Chứ không thì tại sao ai nấy cũng đua nhau bán trân châu như này?” Ngô Du vươn tay cầm lấy một viên trân châu hình trứng gà bên trên quầy hàng, trong đầu thầm nghĩ, trân châu trong Thất Bảo hẳn là hình tròn nhỉ.

Cố Thanh Thanh lại hạ giọng hỏi “Chị không cảm thấy chỗ này có gì đó rất lạ sao?”

“Lạ chứ, bọn họ giống như là ‘Thấy người ta cầu cái gì, lập tức lôi cái đó ra bán’ vậy, quả thực không khác gì con giun trong bụng chúng ta.” Ngô Du nói xong lời nãy cũng bất giác thấy sợ, thậm chí trong đầu còn nảy lên ý nghĩ, chẳng lẽ Tranh Mưu kia thật là một con giun nào đó đang sống trong bụng của mười ba người chúng ta?

Cố Thanh Thanh nói “Chị nói không sai, việc này vô cùng kỳ quái, nói ví dụ như thị trường nơi này, dù cho nó có là một thị trường chuyên kinh doanh trân châu đi nữa, cũng không thể nào chỉ bán mỗi trân châu mà chẳng thấy bất cứ gì khác cả —— chị thử nhớ lại xem, ở những nơi chuyên bán trân châu chúng ta từng gặp lúc trước, có phải khác biệt rất lớn so với chỗ này không?”

Ngô Du thử tự mình liên tưởng một lát, mới nói “Chị cũng không thích đeo trân châu, cơ mà hồi trước mấy lúc ra ngoài du lịch, cũng có từng có mua về một ít cho dì với mẹ chị… Em nói đúng rồi á, dù cho là ở Đại Liên, Thanh Đảo hay kể cả Bắc Đới Hà, mấy nơi ấy dù là chuyên kinh doanh về trân châu nhưng cũng không phải chỉ bán độc nhất trân châu mà thôi, chủ tiệm cũng sẽ tiện thể bán thêm một ít gì đó như trang sức hay vật lưu niệm vỏ sò vân vân.”

Cố Thanh Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn lại mấy viên trân châu lớn lớn nhỏ nhỏ bày trên quầy hàng, chẳng hiểu sao có chút sợ hãi.

“Chị cảm giác giống như thằng Tranh Mưu bắt đầu sốt ruột rồi.” Ngô Du thử đưa ra phân tích của mình “Nó muốn cho chúng ta mau chóng tìm được viên trân châu bảo bối, sau đó thành công rời khỏi tranh.”

“Nếu dựa theo ý chị nói, rất có khả năng là lần này cả mười ba người chúng ta sẽ an toàn rời khỏi bức tranh 《 Hòa Hợp 》này.” Cố Thanh Thanh cũng nói ra suy đoán của mình.

Ngô Du hai mắt lập tức sáng lên, nhưng giọng nói lại tràn ngập buồn bã “Nhưng mà việc này tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy, ai biết khi nó tập họp đủ mười ba người chúng ta rồi, tiếp theo sẽ làm cái gì với chúng ta —— chị dám cá là nó đang nghẹn một cái rắm siêu siêu to!”

Cố Thanh Thanh bị lời nói thẳng tưng của Ngô Du chọc cho buồn cười: Dù sao chúng ta cũng đang ở trong tranh của người ta, giữ mồm giữ miệng một chút đi.

Ngô Du đang tính nói thêm cái gì đó, ánh mắt đột nhiên bị một viên trân châu đen tuyền cực lớn hấp dẫn, vội vàng nắm tay Cố Thanh Thanh lôi đi, hướng về phía cửa tiệm đang trưng bày trân châu đen bên kia đi tới.

Ngô Du trước hết hỏi thử giá cả viên trân châu đen ấy, quả nhiên vô cùng đắt đỏ, sau khi được sự cho phép của ông chủ tiệm, liền cầm viên trân châu lên, giả bộ như đang săm soi xem hàng, nhưng thực chất là ướm thử trân châu vào cái miệng túi da bò, thử xem nó có hài lòng với viên trân châu xinh đẹp này không.

Sự tình quả nhiên không đơn giản như vậy, lúc Ngô Du sờ soạng chỗ túi da, đã cảm nhận được một loại lực bài xích tựa như nam châm trái dấu đẩy nhau vậy, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ.

Xem ra không phải viên này rồi. Ngô Du đặt trân châu về chỗ cũ.

“Cô nương cảm thấy có chỗ nào không hài lòng với viên trân châu này sao?” Ông chủ tiệm chứng kiến từ đầu đến đuôi, lập tức bước tới hỏi han.

“Chỗ này của ngài còn viên trân châu nào đẹp hơn nữa không?” Ngô Du hỏi.

Ông chủ trước hết dùng mắt đánh giá Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh thật kỹ, hồi lâu mới lên tiếng “Đẹp hơn? Cô nương trước hết nói thử xem, trân châu như thế nào mới xem như đẹp? Kích thước lớn hơn nữa, hay là màu sắc quý hiếm ít gặp, hay là hình dáng lạ kỳ đặc biệt? Dù sao cũng phải nêu một cái hướng cho tôi biết đường mà lần chứ đúng không.”

Hiển nhiên, chủ tiệm cũng chẳng để tâm đến hai cô gái ăn mặc hết sức bình thường này cho lắm.

Cố Thanh Thanh suy nghĩ một lát, nói “Hai chúng tôi là người từ xứ khác tới, chỉ là nha hoàn trong nhà phú hộ, bởi lão phu nhân trong nhà muốn tìm mua một viên trân châu xinh đẹp nhất thành, bất luận giá cả thế nào cũng sẽ mua về. Ông chủ, nếu ông có cách tìm hiểu được việc này, làm ơn báo cho chúng tôi biết với, lão phu nhân của chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông.”

Mấy lời này của Cố Thanh Thanh quả nhiên lay động được ông chủ tiệm, hắn đảo mắt nhìn hai người bọn họ mấy lần, cuối cùng lại lộ ra vẻ mặt thế nào cũng được “Hai người từ nơi khác đến cho nên không biết, trân châu xinh đẹp nhất cũng không nằm trong tay chúng tôi.”

“Vậy nằm trong tay ai?” Ngô Du vội hỏi.

“Tất nhiên là trong tay mấy người Ba Tư.” Ông chủ đáp.

“Nhưng mà, hai người chúng tôi đi lại khắp chợ đâu có nhìn thấy người Ba Tư nào đâu?” Ngô Du hỏi.

“Người Ba Tư ở thành này đắc tội vị nào đấy ở trên, làm liên lụy đến rất nhiều người, nghe bảo quan phủ cử ra một chiếc thuyền lớn, tính chở bọn họ trở về nước.” Lời ông chủ nghe có vẻ không giống nói dối.

Cố Thanh Thanh liếc nhìn sang Ngô Du, trong lòng cảm giác ông chủ tiệm này nắm giữ manh mối gì đó, chỉ là không muốn nói ra.

“Ông chủ, nếu như ông biết trong tay người nào có sở hữu trân châu phẩm chất tuyệt hảo, làm ơn báo cho chúng tôi biết được không, nếu viên trân châu kia có thể làm lão phu nhân nhà tôi hài lòng, chúng tôi sẽ không bạc đãi ông.” Ngô Du nói.

Sau đó cũng nhanh chóng “chứng tỏ thành ý”, thả một vốc cát vàng trên quầy của ông chủ “Chuyện này nếu thành công, chắc chắn sẽ báo đáp ông xứng đáng.”

Có vàng là lập tức hiệu quả ngay, vẻ mặt của ông chủ tiệm nhanh chóng thoải mái hẳn ra.

“Nếu hai cô nương tin tôi, vậy mời đi theo tôi, tôi mang hai vị đi gặp một người.” Ông chủ nói như vậy, sau đó quay người dặn dò mấy kẻ giúp việc trông coi cửa hàng.

Cố Thanh Thanh gật đầu “Được rồi, chúng tôi đi theo ông.”

Ngô Du còn đệm thêm một câu “Bảo tiêu lão phu nhân nhà tôi phái theo vẫn âm thầm theo sau chúng tôi đó.”

Những lời này một là tự bơm thêm can đảm cho mình, hai là xem như hù dọa ông chủ một chút.

Ông chủ tiệm cả cười “Tiệm của tôi sờ sờ ở nơi đây, làm ăn với hai cô nương cũng không phải hốt cú chót rồi đi, tôi hại hai vị để làm gì.”

Thế là, hai cô gái liền đi theo ông chủ tiệm ra ngoài bằng lối cửa sau, vòng vèo tới lui ở khắp hang cùng ngõ hẻm, đi tới nhà của ông chủ.

“Không lẽ, trân châu ở trong nhà của ông?” Ngô Du lên tiếng hỏi.

Ông chủ không lên tiếng, với tay đóng cửa lại.

Hai cô gái cảm thấy trong lòng hết sức bồn chồn khẩn trương, nhưng hiện tại chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý xem tình hình mà hành động.

Hai người theo ông chủ đi vào một căn phòng, thấy trên giường trong phòng đang nằm một người, một người Ba Tư bệnh nặng.

“Kẻ này trong tay có trân châu xinh đẹp, nhưng hắn không thừa nhận, cũng không chịu giao ra.” Ông chủ cực kỳ khẳng định nói.

Người Ba Tư nọ đưa ánh mắt màu xanh lam nhìn hai cô gái xa lạ, không nói tiếng nào.

“Chúng ta nói chuyện ông ấy có nghe hiểu không?” Ngô Du nhỏ giọng hỏi ông chủ.

“Nghe hiểu, hắn ở nơi này cũng mười mấy năm rồi, nói gì cũng hiểu được cả, am hiểu nhất là cò kè mặc cả.” Ông chủ giống như rất hiểu biết về người Ba Tư.

“Nhưng bây giờ nhìn ông ta bệnh nghèo túng như vậy, còn mắc bệnh nặng, dù cho trên người thật là có trân châu quý giá, cũng đã cầm nó để chữa bệnh từ lâu rồi chứ.” Ngô Du không tin người Ba Tư này có trân châu vô giá.

“Tại hai cô nương không biết về người Ba Tư thôi, bọn họ đến chết cũng sẽ để lại cho mình một viên trân châu cuối cùng.” Ông chủ mắt nhìn người Ba Tư, nói “Mà viên trân châu đó, chắc chắn sẽ là viên trân châu đẹp nhất quý nhất mà cả đời kẻ Ba Tư đó tìm ra được.”

Cố Thanh Thanh nghe ông chủ nói như vậy, bỗng nhớ đến một vài tài liệu lịch sử nhắc tới việc này, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy trân châu của người Ba Tư kia ở đâu? Nếu như ông ta chết ở nơi đây, mà viên trân châu lại bị ông ấy giấu ở đâu đó cách xa ngàn dặm, như vậy vẫn xem như thuộc về ông ta sao?” Ngô Du hỏi.

“Cho nên mới nói, viên trân châu vô giá kia nhất định sẽ không nằm ở ngàn dặm xa xôi, chắc chắn là cách gã Ba Tư này rất gần, nhưng hắn không chịu nói ra.” Ông chủ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Nếu đến cả ông cũng không có cách buộc hắn giao trân châu ra, chúng tôi lại càng bó tay.” Cố Thanh Thanh nhìn ông chủ “Như vậy ông dẫn chúng tôi đến gặp hắn để làm gì?”

Ông chủ thở dài “Thú thật là tôi đây cũng hết cách dữ lắm rồi, việc này tôi không muốn cho mấy gã cùng nghề biết được, mà bản thân lại không có cách hỏi tên Ba Tư này tìm ra tung tích viên trân châu ấy—— trong lòng tôi xem hai cô nương như người mua viên trân châu ấy, nên mới hi vọng hai người giúp nghĩ cách, làm thế nào moi viên trân châu từ tay hắn ra.”

Bỗng có một tiếng thở dài thậm thượt vang lên, giống như tiếng phát ra từ một cái cổ họng đã bị phơi khô vài chục năm.

Người Ba Tư nằm trên giường thở dài, chậm chậm xoay đầu lại, chòm râu xoăn tít của hắn đã nhuộm đầy màu xám trắng, đưa ánh mắt xanh lam quan sát hai cô gái xa lạ, sau đó lại thở dài một tiếng.

“Ông… Ông ta như vậy là tỏ ra không hài lòng với người mua là chúng ta sao…” Ngô Du nhẹ giọng nói.

Sau đó, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng nói lạ kỳ tựa như tiếng hát từ miệng của người Ba Tư phát ra.

Ông chủ vẻ mặt giống như đã quá quen với việc này, khoanh tay đứng ngó, miệng còn phun ra một câu “Tên Ba Tư bệnh tật giảo hoạt!”

Ngô Du nghe một lát, quay sang nhìn Cố Thanh Thanh, hỏi “Ông ta đang nói cái gì vậy? Có phải là liên quan gì đó đến viên trân châu đó không? Nhưng sao tôi nghe giống như ông ta đang hát ấy.”

“Ài, tôi cũng không hiểu.” Ông chủ bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật lâu sau, mới nghe Cố Thanh Thanh nói với ông chủ “Ông cam đoan là viên trân châu quý báu nhất thành này đang ở trên người ông ta chứ?”

“Tôi từng tận mắt nhìn thấy mà,” Ông chủ giọng điệu cực kỳ khẳng định “Đó là một viên trân châu xanh hiếm thấy to bằng quả trứng bồ câu, chẳng những là một thứ châu báu quý giá, hơn nữa còn nghe nói loại trân châu ấy có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”

Cố Thanh Thanh nhìn về phía người Ba Tư vẫn đang lẩm bẩm nói ra ngôn ngữ xa lạ nào đó, hốt một vốc cát vàng nắm trong lòng bàn tay, chia ra làm ba đống nhỏ “Tam sinh vạn vật, nếu như ông đồng ý bán viên trân châu cho chúng tôi, chúng tôi không những sẽ tặng cho ông vô số tiền bạc, hơn nữa sẽ mời người chữa khỏi bệnh của ông.”

Người Ba Tư không thèm để ý đến, giống như chẳng có chút hứng thú nào với lời của Cố Thanh Thanh, miệng lại lầm bầm lầu bầu mấy câu lạ kỳ nào đó, nói xong liền nhắm hai mắt lại, giống như đã ngủ.

“Ngộ à nha, chẳng lẽ viên trân châu đó còn quan trọng hơn cả bệnh tật của ông ta sao.” Ngô Du nói với ông chủ “Thôi, hai chúng tôi trở về báo cáo kết quả với lão phu nhân, để xem lão phu nhân tính xử lý việc này như thế nào, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại.”

“Thôi, cũng chỉ đành như thế.”

***

Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du rời khỏi nhà của ông chủ kia, đi ra ngoài một khoảng cách rất xa.

Ngô Du mới khẽ giọng nói “Thiệt không ngờ luôn, ông Ba Tư đó lại nói tiếng Anh.”

“Chị cũng nghe ra được á?” Cố Thanh Thanh hỏi.

“Ờm, nghe hiểu đại khái năm sáu chục phần trăm gì, tiếng Anh ổng nói nghe hơi bị xưa, ngữ pháp dùng từ này nọ không giống với hiện đại cho lắm.” Ngô Du nói.

Giờ phút này, cả hai cô gái đều âm thầm lấy làm vui mừng vì sự hợp tác ăn ý mới nãy.

“Theo lý mà nói thì tiếng Ba Tư cổ hẳn là gần giống với tiếng Iran mới đúng, chẳng hiểu tại sao ngôn ngữ ông ta dùng lại giống tiếng Anh hiện đại như vậy.” Cố Thanh Thanh nói.

“Em biết tiếng Iran không?”

“Không biết.”

“Thì đó, ông ta nhất định phải nói bằng thứ tiếng mà hai chúng ta nghe hiểu được, nhưng ông chủ thì không…”

“…”

Mới nãy, người Ba Tư bệnh tật nằm trên giường há miệng dùng ngôn ngữ kỳ quái nói chuyện, thật ra là tiếng Anh, mà nội dung trong lời nói của hắn lại khiến cho cả hai người bọn họ nghe mà giật mình ——

“Gã đàn ông này là một tên ác ma, hắn vây khốn tôi ở nơi này, khiến tôi không thể trở về cố hương. Hai cô nương thiện lương, nếu hai vị có thể nghe hiểu được lời của tôi, xin hai người giúp tôi rời khỏi nơi đây.”

Mà ngay lúc ấy, Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du không tìm được cách nào đáp khiến hắn biết được là bọn họ có thể nghe hiểu lời hắn nói, chỉ phải hết sức cẩn trọng dùng ánh mắt đáp lời đối phương.

Người Ba Tư kia lại nói “Nếu có thể, xin hai cô nương hãy trở lại nơi này sau ba nén nhang nữa, đến ở cửa sau của tòa nhà này đón ta đi, nơi này có cửa ngầm, tôi cần hai vị giúp đỡ mới có thể rời khỏi đây. Xin nhớ kỹ, là sau ba nén nhang, nếu như hai người hiểu được, xin dùng thời gian ‘ba nén nhang’ đáp lại lời của tôi.” (1h30p)

Cố Thanh Thanh trong đầu thoáng hiện ý tưởng, dùng bột vàng tạo thành ba đống nhỏ trong lòng bàn tay của mình, cũng giả vờ nói một câu ‘Tam sinh vạn vật’ để tung hỏa mù ông chủ kia.

Người Ba Tư trong ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng, nhưng lại không để lộ ra trên nét mặt, hắn xoay vào trong tường, miệng lại lẩm bẩm thêm một câu “Hai vị tốt nhất có thể tìm được một chiếc thuyền, tôi cần ngồi thuyền trở lại cố hương.”

***

“Ông ta có biết chúng ta cũng là vì hạt trân châu của ông ta mới tới không?” Ngô Du nói.

“Ông chủ có bảo rồi đấy, ông ta nghe hiểu được tiếng Hán.”

“Vậy sao ông ta còn nhờ chúng ta giúp đỡ nhỉ?”

“Chắc là cũng hết cách rồi.” Lúc này, Cố Thanh Thanh với Ngô Du đang thuê thuyền ở bến tàu.

“Lát nữa chúng ta phải nghĩ cách hỏi cho ra tung tích viên trân châu của ông ta mới được.”

“Hành động tùy theo hoàn cảnh vậy, mấy lần trước chúng ta tìm ra các món bảo vật đều là ở những tình huống bất ngờ mà đạt được, lần này chắc là cũng không ngoại lệ đâu.”

Ngô Du nhìn màn hình di động, thời gian bên trên đang là 11: 46.

Thời gian ba nén nhang sắp sửa tiến đến, mà cách thời hạn cuối cùng rời khỏi đây, cũng chỉ còn lại có một tiếng hơn.

***

12: 27

Người Ba Tư nghèo nàn bệnh tật rốt cuộc được như ý nguyện nằm trên chiếc thuyền nhỏ, ánh mắt màu xanh lam của hắn nhìn về phía hai cô gái đang chèo thuyền “Cảm ơn hai vị thiên sứ.”

Ngô Du rất muốn hỏi chuyện về viên trân châu kia, nhưng trong nhất thời chẳng biết nên mở miệng thế nào.

Người Ba Tư một tay chống lấy mạn thuyền, giống như đang cố gắng ngồi dậy.

Ngô Du đi qua đỡ một tay, người Ba Tư mỉm cười nói “Tôi biết, hai cô là muốn viên trân châu xinh đẹp của tôi. Nhưng nếu như tôi không muốn đưa cho hai người, hai người sẽ làm gì?”

Hai cô gái im lặng không đáp, hiện tại dù cho họ có lấy dao kề cổ ép buộc hắn, có lẽ cũng không thể nào có được viên trân châu ấy.

“Dù cho không đạt được trân châu, có thể giúp đỡ một người trở lại cố hương cũng tốt mà.” Cố Thanh Thanh nói.

Người Ba Tư giống như có chút xúc động, nhưng không xúc động đến mức phải rơi lệ, hắn vươn tay mò mẫm trong lòng một lát, lấy ra một cây dao.

Ngô Du cực kỳ nhanh nhẹn lùi người ra sau tránh né, Cố Thanh Thanh cũng hơi rụt về sau, nhưng con thuyền này rất nhỏ, gần như chẳng có chỗ nào để bọn họ né tránh.

Nhưng người Ba Tư nọ lại dùng cây dao đâm vào bắp đùi của mình, hắn cắn chặt răng nén cơn đau, dùng tay moi từ trong vết thương máu tươi dâng trào, lấy ra một viên trân châu.

Ngô Du nhìn tình cảnh trước mặt mà ngây người.

Người Ba Tư đặt viên trân châu trong lòng bàn tay, nâng lên “Đây là viên trân châu xinh đẹp nhất, quý giá nhất trong số những kỳ trân dị bảo cả đời tôi có điện, vốn dĩ tôi muốn mang theo nó theo mình đến chết, nhưng hiện tại… Cũng không thể để hai người giúp tôi không như vậy được, viên trân châu này hai cô cứ cầm lấy, chỉ cần hai cô giúp tôi tìm được thuyền của người Ba Tư, giao thi thể của tôi cho những đồng hương, nhờ bọn họ mang tôi trở về nhà.”

“Nhưng…” Cố Thanh Thanh muốn nói gì đó.

“Đừng suy nghĩ nhiều, trân châu này xem như báo đáp của tôi dành cho hai cô.” Người Ba Tư cầm trân châu đặt lên miệng vết thương trên đùi, vết thương bỗng ngưng đổ máu một cách thần kỳ.

“Viên trân châu này có thể trị bệnh, sao ông không dùng nó tự chữa cho mình?” Ngô Du hỏi.

“Trân châu trị được bệnh, nhưng khó mà cứu kẻ hết thuốc chữa.” Người Ba Tư cả người yếu ớt nằm trở lại thuyền, tựa như hắn đã biết sớm thời khắc mình sẽ chết “Hai vị cứ việc cầm trân châu đi, tin rằng đồng hương của tôi sẽ có cách giúp linh hồn tôi yên nghỉ.”

Người Ba Tư nhắm hai mắt lại, không còn lên tiếng nữa.

Ngô Dư vươn tay kiểm tra hơi thở của hắn, xác định hắn thật sự đã chết.

Nhưng, trên gương mặt đã chết đi của người Ba Tư lại nở rộ nụ cười hết sức kỳ dị, hoàn toàn chẳng giống vẻ an tường của một kẻ đã chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.