Họa Phố

Quyển 13 - Chương 8: Hòa hợp (08) : Mèo



Kha Tầm cùng Nhạc Sầm đều bị vây trong bóng tối, cũng không rõ lắm đám “người xem” bên dưới tại sao bỗng nhiên lại ồn ào ầm ĩ như vậy: Như có một ít “người” muốn rời khỏi, cũng có một ít “người” lại muốn ở lại xem cho xong.

Kha Tầm cảm giác mình dần dần nghe hiểu được một chút tiếng nói xung quanh, cách đó không xa hình như là một đứa trẻ, nó cất giọng the thé nói “…Con sợ cái tiếng kia hầy.” —— Đoạn đầu nghe không hiểu lắm, nhưng mấy chữ này Kha Tầm nghe được rất rõ ràng —— Con sợ cái tiếng kia.

Mẹ của đứa bé dỗ nó “Đó là kịch, là giả! Diễn kịch đều là kẻ điên, xem kịch là lũ si, xem mê ly biến thành đồ ngốc! Mày là đồ ngốc hay sao?”

Đứa bé kia như trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng tàn khốc, cuối cùng có chút nghẹn ngào nước mắt nói “Con không phải đồ ngốc.”

“Hay lắm! Vậy tiếp tục xem đi, xem kịch xong rồi sẽ có đồ ăn ngon! Có hạt ngô có hạt đậu, còn có cả đậu phộng nữa! Con thích ăn nhất là đậu phộng mà!” Mẹ của đứa bé lại nói thêm vài câu, giống như tự bơm thêm can đảm cho chính mình.

Nghe thấy lát nữa có đậu phộng ăn, đứa bé kia liền im lặng không khóc nữa, xung quanh bốn phía cũng dần im ắng, giống như toàn bộ hiện trường đều bị cuộc nói chuyện của đôi mẹ con kia xoa dịu.

Kha Tầm lắng nghe một lát, bỗng nhiên như hiểu được cái gì, cảm thấy có chút lo lắng “Chị Sầm, mới nãy chị có nghe được những lời bọn họ nói không?”

“Nghe không hiểu lắm, giống như sắp xảy ra chuyện gì rất đáng sợ.” Nhạc Sầm vẫn như cũ níu lấy cố tay áo của Kha Tầm, sợ hai người cứ đứng mãi trong bóng đêm sẽ dần dần tìm không đối phương “Tôi đoán là do xuất phát từ bản năng, bọn họ sợ sắp ra sân khấu sẽ là một con mèo.”

“Mới nãy tôi thấy giống như mình nghe được rất rõ.” Kha Tầm cũng không biết cái kiểu “nghe được rất rõ” này rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu, cậu tuyệt đối không tin bản thân mình chẳng làm cái gì cả mà lại bỗng dưng nghe hiểu được ngôn ngữ của loài khác.

Nhạc Sầm cũng cảm nhận được mọi chuyện dường như đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, nhưng nhất thời cũng không nghĩ được cách giải quyết “Chúng ta phải nghĩ cách tự mình tránh xa những thứ này, nhưng mà…”

Tiếng nhạc bỗng dồn dập khẩn trương, hai người giật mình ngẩng đầu nhìn lên, thấy đội ngũ rước dâu trên đài kịch có chút lộn xộn rối ren, cái loạn rối này không phải vì kinh hãi mà rối, mà là… chúng nó giống như bị thứ gì đó hấp dẫn.

Kẻ trước hết bị hấp dẫn chính là chú rể chuột vừa từ bên đầu kia đài kịch xuất hiện —— đúng như lời Nhạc Sầm mô tả trước đó, chú rể chuột này cưỡi trên người một con cóc màu xanh lá cây tươi, lúc này nó đang điều khiển con cóc đi về phía bên kia, giống như cái thứ kia còn quan trọng gấp cả ngàn lần so với việc nó sắp lấy vợ.

Mà mấy con chuột khác cũng đứa trước đứa sau nối đuôi nhau đi về phía đó.

“Đó là cái gì?” Kha Tầm nhìn đầu bên này của đài kịch bỗng hiện lên gì đó —— nó có dạng nhọn nhọn như cái gò, là một gò đất sao?

Quả thật không khác gì một cái mộ phần.

Nhưng lũ chuột lại hết sức vui sướng hưng phấn chạy về phía “mộ phần” bên kia, con nào con nấy vùi đầu cắm vào bên trong không thèm chui ra, cái đuôi dài nhọn hoắc lắc lư thỏa mãn.

Ngay lúc Kha Tầm hiểu ra được cái mộ phần kia rốt cuộc là cái gì thì, giọng của Nhạc Sầm bỗng trở nên khẩn trương “Lũ chuột bắt đầu ăn vụng lương thực, con mèo rất nhanh sẽ bị hấp dẫn tới đây, chúng ta hiện tại không thể xác định thân phận của mình là gì, trốn đi thì tốt hơn.”

Ngay lúc Nhạc Sầm cho rằng bọn họ sẽ chẳng có biện pháp nào tránh né giữa bóng đêm khôn cùng tối tăm làm người ta thở không nổi này, bỗng cảm giác Kha Tầm sát lại gần mình nhẹ giọng nói “Chị Sầm, chân của chị có thể ngồi xổm xuống không, nếu không thì ngồi bệt xuống cũng được.”

Nhạc Sầm không hiểu lắm ý của Kha Tầm “Ý cậu là muốn tôi rời khỏi xe lăn?”

“Đúng vậy, nếu chúng ta muốn ngăn cách mình với bên ngoài, trước mắt thứ có thể sử dụng cũng chỉ có mỗi chiếc xe lăn này.”

Tuy là Kha Tầm không nhìn thấy, nhưng thông qua sờ soạng cũng có thể cho ra kết luận, sau khi chính thức tiến vào tranh thì chiếc xe lăn này đã bị biến hóa trở thành vật phù hợp với thời đại, bánh xe lăn trước hết bị biến thành bánh xe gỗ, hơn nữa thân xe lăn cùng tay vịn đều trở thành gỗ, thể tích cũng lớn hơn lúc đầu nhiều lắm.

Nhạc Sầm dựa vào Kha Tầm trợ giúp dịch người rời khỏi xe lăn, tạm ngồi xổm dưới mặt đất, sau đó cảm giác được gió thổi vào người giống như nhẹ lại, tựa như trong không khí đột ngột mọc lên một bức tường ngăn cách gió ra vậy, vươn tay sờ một cái, ra là cái xe lăn mà mình ngồi, hiện giống như một cái phòng gỗ be bé được úp ngược trên cao, mà cái cột trụ chống lại ngôi nhà gỗ ấy, chính là Kha Tầm.

Nhạc Sầm cũng không rõ lắm cái xe lăn kia rốt cuộc nặng tới cỡ nào, tính vươn tay muốn giúp đối phương đỡ một chút, lại nghe Kha Tầm nói “Không cần, cái này nhẹ hều à.”

“Cả cái xe phần lời đều che bên tôi, bên chỗ cậu có bị lộ ra ngoài không?”

“Không, phía trước cái xe lăn vừa lúc có một cái tấm tựa như mái che vải vậy, tôi kéo xuống tạm che khuất bản thân cũng được.”

Kha Tầm giơ hai tay nâng lên chiếc xe lăn úp ngược, cuộn cả người rúc vào cái mái che gỗ giản dị kia.

Trong bóng đêm thăm thẳm, chỉ cảm giác như trời đất đều rung lên, tiếng kêu bén ngót cực độ hoảng sợ hòa lẫn cùng tiếng “xào xạc” như gió thổi tung trang giấy hòa lẫn cùng nhau, như biến thành tiếng nhạc nền ầm ĩ mà vô lực, một tiếng rít gào tựa như hổ dữ xuống núi xỏ xuyên qua toàn bộ thế giới, khiến người ta trong nháy mắt ấy thấy được núi sông đều biến sắc.

Hai tay nâng xe lăn của Kha Tầm khẽ run lên như mất đi khống chế, trong bóng đêm, cậu cảm giác được tay của Nhạc Sầm lần mò như tìm kiếm trên cánh tay cậu, dần dần lên cao, sau đó bịt kín lại hai lỗ tai của cậu

Lỗ tai được che lại vô cùng kín kẽ, Kha Tầm cảm giác màng nhĩ giống như cũng bị dính lại, chỉ phải đành hé miệng để mặt mũi mình không bị ngộp thở.

Rồi lại có chút lo cho Nhạc Sầm, bản thân cậu nghe thấy tiếng gào đinh tai nhức óc kia còn thấy chịu không nổi, tình trạng thân thể của đối phương như vậy, liệu có khá hơn mình chút nào hay không?

Nhưng tay của Nhạc Sầm cực kỳ vững vàng, tựa như không hề bị động tĩnh xung quanh ảnh hưởng đến.

Cứ thế, Nhạc Sầm bịt tai Kha Tầm, Kha Tầm hai tay đỡ xe lăn, cùng nhau lẳng lặng kiên trì trong bóng tối.

***

Cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, Kha Tầm cảm giác được hai tay của Nhạc Sầm buông ra.

Thính lực bất ngờ được khôi phục làm cậu cảm giác có chút lạ thường, cũng may xung quanh rất im lặng, chỉ có một chút tiếng gió thổi.

“Cậu bỏ xe lăn xuống được rồi.” Giọng của Nhạc Sầm làm người ta cảm thấy thân thiết.

Kha Tầm nhìn quanh bốn phía, thấy giống như có chút ánh sáng tờ mờ.

Xe lăn đặt xuống trở lại nguyên trạng, Kha Tầm đỡ lấy Nhạc Sầm ngồi vào xe lăn, hai người nhìn bốn phía xung quanh u ám mà khoáng đãng, không hẹn mà cùng nhau thở phào một tiếng.

“Chị không sao chứ, suốt lúc nãy vẫn luôn giúp tôi bịt lỗ tai.” Kha Tầm vòng qua phía sau xe lăn, sờ nắm lấy tay vịn bằng gỗ, đây quả thực là một chiếc xe lăn kiểu nguyên thủy.

“Tôi không bị ảnh hưởng, tiếng kêu của con mèo kia trong tai tôi hiệu quả giống như tiếng kịch vậy, nhưng có vẻ như với cậu thì không phải như vậy.” Nhạc Sầm ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nói.

“Lúc tôi nghe hiểu được lũ chuột xung quanh đang nói cái gì, tôi đã cảm giác có chút khác thường rồi.” Đối với Kha Tầm mà nói, tối qua điều đáng sợ nhất không phải là con mèo làm người ta sợ đến mất mật, mà là bản thân cậu suýt nữa đã bị đồng hóa với lũ chuột bóng da kia.

Nương theo ánh nắng sớm, Kha Tầm cẩn thận nhìn xuống mặt đất dưới chân, là mặt đất cứng lạnh của ngày mùa đông, giống hệt như mặt đất mà tối qua cậu giẫm dưới chân.

Nhưng đám “người xem” tối qua lại không thấy đâu cả, Kha Tầm thử tìm kiếm xung quanh có “tay cụt xương trắng” kiểu bóng da không, nhưng chẳng thấy gì.

Giống như vừa có một trận gió to vô danh thổi qua, cả trời cả đất đều bị vét đi sạch sẽ, chẳng thấy lũ chuột bóng da cứ “xoạt xoạt” kia đâu, cũng không thấy con mèo phát ra tiếng gào cực kỳ đáng sợ, thậm chí cũng chẳng thấy cái đài kịch sáng trưng đèn đóm kia.

Hết thảy mọi việc tối qua tựa như một giấc mơ thình lình chợt tỉnh, nhắm mắt lại vẫn còn cảm giác được chút dư âm vụn vặt của nó.

“Chị Sầm, tại sao tối qua chị không bị mấy thứ kia quấy nhiễu nhỉ?” Kha Tầm nhớ lại đôi tay che lại lỗ tai của mình tối hôm qua, tuy có thể cảm giác ra được chủ nhân đôi tay ấy cũng rất khẩn trương, nhưng nó cũng rất kiên định mà ấm áp.

“Có lẽ mỗi người đều có một điểm đặc trưng riêng, giống như là sóng điện từ có bước sóng khác nhau, từ trường mà nó sinh ra cũng sẽ khác nhau.” Nhạc Sầm ngồi trên xe lăn, một tay gác trên tay vịn, tay còn lại đặt trên đầu gối “Thật ra khi ấy tôi cũng có cảm giác hoảng hốt sợ hãi, nhưng không phải vì mèo, cũng không phải vì lũ chuột, mà là vì lương thực.”

“Lương thực?” Trong đầu Kha Tầm lại hiện ra cái đống lương thực tựa như cái mộ phần trên đài kịch.

“Đúng vậy, sau khi đống lương thực kia xuất hiện, trong lòng tôi cứ mãi thấp thỏm không yên, không rõ là đau lòng hay sao đấy, chỉ cảm thấy được lương thực kia rất quan trọng. Nhưng rồi cũng tự biết, bản thân mình không có cách nào đối với chuyện trước mắt, đó là thế giới kịch, một kẻ đứng xem ngoài cuộc như mình không thể xen vào.” Nhạc Sầm cúi mắt nhìn xuống quần áo vải thô trên người, vừa vào tranh quần áo đã bị biến thành như thế “Tối hôm qua tôi nghe thấy tiếng con chuột ăn uống, cảm giác như đang gặm nhấm trái tim mình vậy, cảm giác đó rất khó mà tả được.”

Kha Tầm đẩy Nhạc Sầm chầm chậm đi về phía trước, mới ban đầu không có mục tiêu, nhưng tùy theo ánh mặt trời dần sáng tỏ, bọn họ thấy được rõ ràng khung cảnh xung quanh —— đó là một khoảnh sân cực kỳ rộng rãi mà trống không, xung quanh cây cối cùng ruộng đồng đều cách rất xa xất xa, tựa như một bến bờ mãi mãi không bao giờ có thể tiến đến.

Gần đó có vài tòa nhà tròn tròn thấp bé có mái che, bên ngoài xám xịt, thoạt nhìn không có chút sinh khí nào.

Kha Tầm rốt cuộc mò ra được túi tiền của bộ đồ trên người đang mặc, lấy ra di động đã lâu không gặp, lạ một điều là tối qua cậu cũng mò mẫm thật lâu nhưng mà lại không tìm được nó, giống như tự nó đã kiếm chỗ nào trốn đi cả đêm qua vậy.

Lúc này di động chỉ còn mỗi chức năng xem thời gian, Kha Tầm nhìn một cái, nói “Chắc là sau khi chúng ta vào thế giới này bắt đầu tính giờ, hiện tại biểu hiện là đã trôi qua 40 phút.”

Nhạc Sầm cũng không đáp lại lời cậu, im lặng hồi lâu, mới lên tiếng “Chúng ta đi sang mấy tòa nhà thấp bé kia xem thử đi, hiện tại tựa hồ chỉ có mỗi lựa chọn này.”

Dù sao bọn họ cũng mới biết nhau không lâu, Kha Tầm không hiểu gì nhiều về Nhạc Sầm, chỉ cảm giác ngữ điệu của đối phương mới nãy có gì đó là lạ, nhưng không cách nào nói rõ lạ ở đâu.

Mà dựa theo thế giới bày ra trước mắt họ, cũng chỉ có mỗi mấy cái phòng thấp bé kia là có thể đến “điều tra”, biết đâu chừng tàn phiến mộc bản mà họ muốn tìm đang nằm bên trong đó.

Kha Tầm đẩy Nhạc Sầm đi qua, mấy cái nhà thấp bé này thực sự rất cũ nát xập xệ, bên dưới chân tường còn có rất nhiều lỗ nhỏ, giống như chỗ để lũ chuột ra ra vào vào.

Nhà không có cửa sổ, chỉ có một cửa nhỏ ra vào, Kha Tầm đi tới dùng chân đá nhẹ một cái, cửa liền mở ra.

Trong nhà tối om om, trống rỗng không có bất cứ cái gì.

Mấy tòa nhà khác cũng đều như thế.

Hai người cuối cùng tìm ra được một chút dấu vết sót lại bên trong mấy ngôi nhà ấy —— trên mặt đất có một ít vỏ trấu, tựa như mấy đốm sao rải rác bên chân tường.

“Nếu như tôi đoán không sai, mấy tòa nhà này hẳn đều là kho lúa.” Kha Tầm đưa ra kết luận của bản thân “Nhưng lương thực bên trong đều bị lũ chuột ăn vụng.”

Nhạc Sầm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Kha Tầm.

“Tôi nghĩ kho lúa hẳn là sẽ có người trông, vậy tại sao bọn họ mặc kệ lũ chuột đào hang trộm hết lương thực đi như vậy?” Kha Tầm cảm thấy khó hiểu “Tôi cảm giác như chuyện này có quan hệ gì đó với vở kịch bóng da ‘Chuột gả con gái’ tối hôm qua, chị Sầm, tối qua chị có nói phương thức thể hiện kinh điển nhất của ‘Chuột gả con gái’ là tranh Tết, theo lý thường mà nói thì tranh Tết đều có mang theo mong muốn cầu phúc, mà câu chuyện ‘Chuột gả con gái’ kia ngoại trừ có một chút hài hước dí dỏm ra, còn có ý nghĩa gì khác sao?”

Nhạc Sầm mắt nhìn mấy vỏ trấu Kha Tầm vừa đặt vào lòng bàn tay mình lúc nãy, vẻ mặt hơi trầm ngâm “Thật ra, ‘Chuột gả con gái’ là một tục lệ dân gian có từ xa xưa của nước ta, nói đến tục lệ dân gian, thực chất đều được diễn sinh từ các loại Vu thuật cổ đại, trải qua hơn trăm ngàn năm truyền thừa, dần dần trở thành phong tục tập quán của các người dân, thậm chí có thể nói là ‘Tục lệ dân gian’, hay chính là tục lệ của những người nông dân. Mọi người cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, đây đều là tục lệ dân gian —— còn về ‘Chuột gả con gái’, thật ra chính là hoạt động ‘Cúng chuột’ trong tục lệ dân gian.”

“Cúng chuột á?” Kha Tầm từ bé đến lớn đều sống ở thành phố, lần đầu tiên mới nghe nói tới chuyện cúng bái kỳ lạ như thế.

“Đúng vậy, cúng chuột. Hoạt động này thường được diễn ra vào tháng giêng, cụ thể vào ngày nào hay bằng phương thức gì thì tùy theo địa phương nơi ấy, có ở mùng bảy tháng giêng, có vào mùng mười, lại có vào mười sáu hoặc hai mươi lăm tháng giêng. Đến ngày cúng chuột, dân địa phương ở vài vùng Sơn Tây sẽ đem mấy loại thực phẩm kiểu như bánh trái vân vân đặt ở chân tường, vái rằng ‘Mừng chuột gả con gái’, hay như mấy khu vực ngoại thành Thượng Hải cứ đến đêm mười sáu tháng giêng sẽ rang kẹo mè xửng, ý là để ‘Tặng thêm kẹo cưới cho chuột gả con gái’, ở vùng Hiếu Cảm thì lại đốt một ngọn đèn dầu đặt dưới gầm giường, còn phải vừa vái vừa nói ‘Mời cô dâu xem đèn’…”

“Thực sự không ngờ ‘Chuột gả con gái’ mà còn lắm trò tới vậy…” Kha Tầm đang tính hỏi thêm gì đó, lại cảm giác Nhạc Sầm sắc mặt có chút khác thường, bèn hỏi “Chị Sầm, chị cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

Nhạc Sầm dùng tay sờ sờ đầu gối cùng bắp chân của mình “Từ bắp chân bên trái đến cổ chân của tôi giống như mất tri giác rồi hay sao ấy, từ lúc trời sáng đến giờ đã cảm thấy không đúng lắm, hiện tại càng lúc càng nghiêm trọng,” Nhạc Sầm khom lưng sờ bắp chân của mình “Tay sờ thấy vừa cứng lại vừa lạnh, giống như đá vậy.” Nói xong, vẻ mặt mang theo nghi hoặc vươn tay thò vào trong ống quần sờ sờ cổ chân, bỗng rút phắt tay ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.