Mã Chấn Hoa chết, nhân số lúc này biến thành mười một người, đêm nay dù cho quy định số lượng người trong lều trại là hai hay ba hay bốn người, cuối cùng vẫn sẽ có một người bị dư ra, như vậy một hoặc vài người này chắc chắn rất khó thoát khỏi cái chết!
Hơn nữa, đêm nay sẽ lại có thêm một điều kiện sàng lọc tử vong, không ai biết đó là điều kiện thế nào, cũng không ai biết mình có phải từng trong lúc vô tình gây ra điều kiện này hay không, càng không biết có chuyện gì là mình nên làm hoặc là không nên làm…
Không biết rõ cùng không xác định, như hình thành tầng tầng lớp lớp khủng hoảng sợ hãi bao trùm lấy trái tim của mỗi người.
Buổi sáng hôm nay, nhiệm vụ vẫn là như cũ tìm kiếm tế vật mà người đàn ông trung niên nêu lên.
Dùng xong bữa sáng, Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm cùng Vệ Đông liền hướng về phía bắc đi đến.
Địa hinh phía bắc là trùng trùng dãy núi, đỉnh núi phủ đầy tuyết đọng, ánh nắng bị tuyết phản xạ đến vô cùng chói mắt, nhưng mà Kha Tầm cẩn thận quan sát, ánh nắng này không khác chút nào so với ngày đầu tiên bọn họ đến đây, cũng không phải ánh mặt trời thật sự, bởi vì nó không có nguồn gốc phát ra, ánh sáng rắc đầy không trung bao trùm xuống mặt đất.
Bầu trời xanh trên đỉnh đầu vẫn cao vợi như thế, ngửa đều nhìn lên, cảm giác những thứ chen chúc ở bên trên giống như càng thêm đông nghìn nghịt, càng thêm nặng nề, như muốn trĩu xuống, không trung giống như bị áp xuống càng gần mặt đất…
Kha Tầm lại có cảm giác không thở nổi.
Đây quả thật là chuyện khiến cậu cảm thấy khốn nạn hết sức—— ở giữa nơi cao nguyên Cam Hùng bốn bề bát ngát bao la này mà cậu lại cảm thấy mình như mắc phải chứng sợ hãi không gian kín.
Kha Tầm đưa tay bịt miệng mũi mình lại, đầu cũng bất giác thình thịch đau đớn.
“Kha Nhi?” Vệ Đông phát hiện vẻ khác thường của Kha Tầm, vội bước tới đỡ cậu “Làm sao đấy? Nôn nghén hả?”
Kha Tầm “…Nôn cái ông cụ tổ nhà mày, có tin tao ói cho mày đầy mặt nước ối không.”
“Nhìn mày đi, mặt mày tái mét luôn rồi kìa,” Vệ Đông nhìn sắc mặt Kha Tầm, cảm giác có chút lo lắng, liền cất cao giọng gọi Mục Dịch Nhiên đi ở phía trước “Đại lão, Kha Nhi nó bị say độ cao hay sao ấy.”
Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó bước đến trước mặt Kha Tầm quan sát một lát, mới thản nhiên nói “Hoặc là dừng lại nghỉ ngơi, hoặc trở về.”
“Anh tính đi một mình?” Kha Tầm nhìn hắn.
“Thời gian sẽ không chờ ai.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Tôi nghỉ một lát sẽ khỏi ngay, cho tôi hai phút.” Kha Tầm khom lưng cúi người, khẽ thở dốc.
“Tao nghe nói bị bị say độ cao phải hút oxy ấy,” Vệ Đông nói “Nhưng mà hiện tại chúng ta đâu có bình oxy đâu, hay là đến một phát oxy-man?” Nói xong len lén liếc nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn hắn “Cậu ta không phải say độ cao, là do vấn đề tâm lý gây ra phản ứng ứng kích sinh lý, tự mình điều tiết một lát là khỏi ngay.”
Nói xong liền xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Vô tình vãi cả ra.” Vệ Đông nhỏ giọng nói với Kha Tầm.”
“Cũng tốt hơn đứa nào đó cố tình gây sự.” Kha Tầm vươn thẳng lưng “Đừng tào lao nữa.”
“Tao cố tình gây sự không phải do mày chiều hư sao, muốn trách tự trách mày đi.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm biết, Vệ Đông chính là đang chỉ chính hắn mất khống chế cảm xúc tối hôm qua.
Hai người bọn họ là bạn bè chí cốt thân như anh em, có rất nhiều thứ không cần phải nói rõ ràng, lại càng sẽ không vì vài câu lỡ miệng liền lằng nhằng này nọ, bọn họ chính là lẫn nhau ăn ý như thế, cũng tự biết thông cảm cho nhau như vậy.
Một lời này xem như lật qua trang mới, Vệ Đông nói tiếp “Mà tâm lý mày có vấn đề rì á? Sao khi không tự dưng lại bị kích thích sinh lý?”
Kha Tầm “…Đệt cái mợ mày chứ kích thích, là phản ứng ứng kích sinh lý nghe rõ chưa?”
Vệ Đông “Bởi mới hỏi mày rốt cuộc bị làm sao mà có phản ứng sinh lý?”
Kha Tầm “…Đựu.”
“Mày có cảm thấy được không,” Kha Tầm chỉ vào phía trên “Bầu trời và mặt đất cách gần nhau kiểu gì ấy? Hơn nữa mày thử nhìn lên trời xem, có cảm thấy nó trong suốt quá mức không, giống như một mảnh sắt quết sơn xanh đang bị nhấn đè xuống vậy.”
Vệ Đông ngẩng đầu nhìn trời, hơi chần chờ lắc lắc đầu “Tao không cảm giác được na, bầu trời này nhìn thì có vẻ vừa cao lại xa, nhưng nếu nhìn theo góc độ thẩm mỹ hội họa thì.. nó có vẻ rất bình thường, cũng không có cảm giác thứ tự, giống như dùng thuốc màu xanh bôi đại lên một cái, đã thế bôi còn không đều chỗ đậm chỗ nhạt nữa, tao đoán, vấn đề có lẽ là do đặc tính của vải vẽ.”
“Vậy sao… Nhưng tao vẫn cứ có cảm giác như chúng ta đang bị nhốt trong một không gian vô cùng chật hẹp…” Kha Tầm nhìn chằm chằm vào không trung, đột nhiên có một loại ảo giác, thật giống như bên ngoài bầu trời kia có thứ gì đó đang chòng chọc dõi theo mình.
***
Hai người vừa nói vừa đuổi theo Mục Dịch Nhiên, nam nhân đi rất nhanh, dẫu cho đường núi gập ghềnh khúc khuỷu cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn chút nào.
Vòng qua vài chóp núi, lại đến khu vực đá vụn, một con sông nhỏ từ núi tuyết chảy xuống uốn cong ven bờ, cạnh bờ mọc đầy cỏ cây hoa dại.
“Chỗ này quả thật giống hệt chốn đào nguyên, hoàn toàn chẳng thấy chút không khí kinh dị nào luôn.” Vệ Đông nói.
“Không có hả,” Kha Tầm nhìn cảnh sắc tươi sáng rõ ràng trước mắt “Tao lại cảm thấy rất kinh dị là đằng khác.”
“Kinh dị chỗ nào?” Vệ Đông hỏi.
“Tươi sáng đến kinh dị.” Kha Tầm nói “Mày không cảm thấy toàn bộ cảnh vật trước mắt chúng ta quá mức tươi sáng sao?”
“Này có gì đáng ngạc nhiên đâu, những nơi không có ô nhiễm đều trong lành như vậy mà.” Vệ Đông nói “Vả lại đây là tranh thôi, cảnh sắc tươi sáng có thể là do bản thân bức tranh vốn dĩ màu sắc tươi sáng cũng nên.”
“Nhưng so với bức tranh trước đó, bức tranh này lại tràn ngập vết tích chứng tỏ nó chỉ là bức tranh.” Kha Tầm nói “Nếu thuyết minh theo kiểu không chuyên của tao thì, cảm giác giống như làm lố, khiến cho cảnh vật nhìn cực kỳ giả tạo, kể cả trời, núi, con sông hay đám cỏ dại đá cuội này, đều cực kỳ giả, cho nên mới cảm giác đáng sợ.”
Vệ Đông gãi gãi đầu “Điểm sợ của mày thật kỳ lạ, tao cảm không thông.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Mục Dịch Nhiên bên kia dần dần chậm bước, thậm chí là dừng lại, khom người bắt đầu xem xét thực vật cây cỏ mọc ven bờ sông.
“Nam thần của mày hình như rất thích mấy cái hoa lá này nhỉ.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm gãi gãi cằm, đang tính nói chuyện, đột nhiên ngước mắt phát hiện trên con đường họ đến đây thấp thoáng vài bóng người.
Chăm chú nhìn một hồi, phát hiện kia là Tần Tứ dẫn theo Sa Liễu cùng Lý Tử Linh, phía sau là Chu Bân cùng Triệu Đan, cuối cùng là gia đình ba người, đều đi về phía bên này.
“Đám người này coi mòi là tính theo chúng ta lăn lộn rồi.” Vệ Đông nói.
“Sai, là theo Mục Dịch Nhiên.” Kha Tầm cong lên khóe môi “Một kẻ vĩ đại, đi đến đâu cũng sẽ có người đi theo.”
Trong lúc Mục Dịch Nhiên đang nghiên cứu hoa cỏ lá cây, đám người Tần Tứ cũng đi đến, chào hỏi một câu, Tần Tứ liền hỏi thẳng “Thấy Tiểu Mục đi về phía bên này, có phải là đã phát hiện được manh mối gì không?”
Những người khác đồng loạt chăm chăm nhìn Mục Dịch Nhiên.
Hiện tại bất cứ manh mối nào dù hư ảo hay chưa chứng thực, cũng đều bị đám người coi thành sợi rơm cứu mạng, ai cũng liều mạng muốn túm lấy.
Thấy Mục Dịch Nhiên không chịu mở miệng, Chu Bân bước tới nhìn chòng chọc hắn nói “Tôi khuyên anh có manh mối tốt nhất đừng giấu diếm, đám người chúng ta chỉ có đồng lòng hợp sức cùng nhau mới có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tôi tin là anh không thích loại người như Mã Chấn Hoa, chúng tôi cũng không ai thích hắn, nguyên nhân vì sao có lẽ anh cũng rất rõ ràng, Mã Chấn Hoa rất ích kỷ, mà kẻ ích kỷ chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị tập thể vứt bỏ, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn mình trở thành kẻ bị vứt bỏ đâu đúng không. Tối hôm nay sẽ tiến hành phân chia lều trại lần nữa, quyết định hiện tại của anh có can hệ mật thiết đến việc anh sẽ được người khác bảo vệ hay không, hi vọng anh suy nghĩ cho thật rõ ràng.”
Kha Tầm đứng bên cạnh nghe mà phì cười “Nói vậy mày chính là kẻ chí công vô tư nhất đám rồi, nói tao nghe xem tối qua một mình cầm thịt người trong tay cảm giác thế nào, sung sướng không, rồi cảm giác tận mắt nhìn đến “kẻ ích kỷ” Mã Chấn Hoa bị lôi ra ngoài lột da là thế nào, là xót thương đồng loại hay là cáo khóc thỏ chết?” (*)
Lời này khiến Chu Bân nghe mà da thịt trên mặt run lên bần bật, hắn xiết nắm đấm liền tính nhào tới đánh Kha Tầm, bị Kha Tầm nhẹ nhàng tránh né, đảo ngược khóa chéo hai tay hắn “Bạn gái của mày ở đây, coi như tao chừa cho mày chút mặt mũi, cơ mà có câu tao phải báo trước: Mày vui lòng về sau có nói chuyện với người khác thì tỏ ra lễ phép một chút, không có ai thiếu nợ mày cái gì cả, lời mày uy hiếp cũng chả là cái đinh gì đâu, mọi người đồng lòng bảo vệ, là những người có bản lĩnh, chứ không phải những kẻ chỉ biết dùng miệng đe dọa người khác.”
Da mặt Chu Bân run rẩy càng lúc càng dữ dội, nhưng nhìn Kha Tầm chỉ dùng một tay đã khống chế cứng ngắc hai tay khiến hắn không thể nhúc nhích cục cựa, liền tự biết mình không phải đối thủ của Kha Tầm.
Chờ Kha Tầm buông tay ra, Chu Bân cũng không tiếp tục đeo bám không buông, hắn mặt mũi nặng nề liếc Kha Tầm một cái, lại liếc Mục Dịch Nhiên một cái, cuối cùng nghiến răng nói “Được rồi, coi như mới nãy tôi nói có hơi khó nghe, nhưng lời thô mà thật, ai có ý kiến hay manh mối gì tốt nhất đều nên nói ra, che che giấu giấu cho riêng mình sẽ chỉ vô dụng mà thôi. Các người có thể không làm gì cả, nhưng đôi khi không làm cũng đồng nghĩa với làm, thấy chết không cứu có khác gì giúp đỡ giết người đâu, mọi người nói có đúng không?”
Lý Tử Linh vô thức gật gật đầu, những người còn lại vẫn giữ im lặng.
Mục Dịch Nhiên rốt cuộc mở miệng, giọng nói đầy lãnh đạm “Tôi quả thực không tính nói ra, bởi vì manh mối mà tôi đoán ra được rất có thể sẽ không cứu người mà sẽ hại người. Nhưng nếu anh cho rằng nói ra mới là tốt cho mọi người, vậy được thôi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh. Nhưng mà trước lúc nói ra tôi phải báo trước, đây chỉ là những suy luận khách quan của bản thân tôi, không thể bảo đảm chính xác, cũng sẽ không có bất cứ trách nhiệm bào đối với mạng sống của các người, nhận định cùng phán đoán thế nào là tùy vào của các người.”
“Mày cũng có thể lựa chọn không nghe.” Kha Tầm miệng cười nhưng trong mắt không cười nhìn hắn.
“Vậy chúng ta vừa đi vừa nói.” Mục Dịch Nhiên đứng dậy hướng về phía bắc bước đi.
Một đám người đi theo hai bên nghe Mục Dịch Nhiên nói “Suy đoán đầu tiên của tôi, là về bóng đen mỗi tối chọn lựa một người trong đám chúng ta kéo ra ngoài giết chết, có thể là một vị ma thần được tín ngưỡng bởi một nhánh phái nào đó trong Sa Đà Giáo.”
Tần Tứ gật gật đầu “Về việc này tôi cũng có hoài nghi, nếu người đàn ông kia bảo chúng ta chuẩn bị vật dụng cho nghi thứ tế lễ, hơn nữa trải qua buổi tối ngày hôm qua, ít nhất thì những người từng tự tay chuẩn bị tế vật đều tránh được tử vong, việc này chứng tỏ tế phẩm mà chúng ta đã chuẩn bị là đúng, hơn nữa có tác dụng. Lại xét đến chủng loại tế phẩm, nói thí dụ như thịt người, hoặc tỷ như nam tinh nữ huyết, đều là thiên về tà dị, cũng đã gián tiếp chứng thật một điều, thứ kia không phải là Phật hay Thần thuộc về chính phái, mà là một Ma hoặc Quỷ.”
Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Sa Đà Giáo có vài phân nhánh lớn cùng vô số phân nhánh nhỏ, mỗi một nhánh giáo lý cùng thần hệ đều là khác nhau, tôi cũng không thể xác định thứ kia là Ma Thần thuộc về phân nhánh nào. Nhưng nếu nó thật sự là một vị Ma Thần thì, thông thường trong các truyền ký cùng giáo điển của một vài phân nhánh Sa Đà Giáo ghi lại, phần lớn cung phụng Nộ Tướng Hung Thần hoặc là thần thuộc về ma hệ, quả thực có một chút là cực kỳ máu me cùng cực kỳ tà dị, như vậy phải chăng, những danh từ như đa mỗ, ca lạp, đương khách… mà chúng ta không rõ hàm nghĩa cũng là những thứ tương tự như vậy?”
Mọi người giật mình bừng tỉnh, Chu Bân nhịn không được chen miệng “Hiện tại biết đó là vật dụng tà quái, nhưng chúng ta không biết nó cụ thể là chỉ cái gì.”
Người cha trong nhà họ cảnh đột nhiên lên tiếng “Tôi cũng có một manh mối, nhưng không biết đúng hay không. Về cái thứ có tám cái cánh tay kia… Năm trước gia đình tôi đi du lịch nước ngoài, từng ở Sa Đà Miếu địa phương nhìn thấy nó, nhưng tôi cứ nhớ không ra nó gọi là gì, mới nãy nghe cậu này bảo Nộ Tướng Hung Thần tôi đột nhiên chợt nhớ đến, nó hình như tên là… Hắc Thi Thiên.”
___________________
Chú thích
(*) Bản gốc là “vật thương kỳ loại” (xót thương đồng loại) và “thố tử hồ bi” (thỏ chết cáo khóc): hai câu thành ngữ này thực ra là có chung một ý nghĩa, đều mang nghĩa xót thương nhưng phạm vi khác nhau, ở chỗ “thố tử hồ bi” chỉ về sự xót thương khi thấy bạn bè hoặc đồng bọn chết, còn vật thương kỳ loại là xót thương khi thấy đồng loại chết. Câu sau phạm vi nghĩa rộng hơn.
Tớ giải thích rõ xíu là ở đoạn này Chu Bân + Triệu Đan và Mã Chấn Hoa xem như kết đội với nhau, Kha Tầm hỏi Chu Bân thấy Mã Chấn Hoa chết, có xót thương hay không, nếu có thì xót theo kiểu “thố tử hồ bi” hay là “vật thương kỳ loại” (tức là khóc do đồng bạn chết hay khóc vì thấy đồng loại của mình chết)