Giữa đêm khuya lúc vạn vật tĩnh mịch, tiếng đập cửa càng có vẻ thêm chói tai.
Kha Tầm cảm giác tiếng đập cửa kia như gần sát bên tai, thậm chí cảm thấy giống như là đang gõ cửa phòng 411 của mình.
Tiếng đập cửa càng ngày càng vang, kèm theo giọng nữ khóc nức nở “Mở cửa! Làm ơn mở cửa!”
Giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là một trong ba cô gái chân dài, vừa nghĩ tới kia có thể là đồng bọn, Kha Tầm cũng không nằm yên được, tính ngồi dậy đến cửa sổ xem thử rốt cuộc ra sao.
Mục Dịch Nhiên nằm cạnh với tay giữ chặt Kha Tầm, dùng thanh âm cực khẽ nói “Là gõ 410.”
Quả nhiên tiếng đập cửa bên ngoài lại một lần nữa vang lên, lần này thậm chí từ gõ chuyển sang đập cửa, cô gái bên ngoài hô to như đang cầu cứu “Hai chị ơi! Tòa nhà này có vấn đề, không thể ở được! Hai chị mau ra đây đi, chúng ta bàn bạc làm sao rời khỏi chỗ này!”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, mang theo vẻ tuyệt vọng như sắp chết.
Nhưng đáp lại họ là yên lặng tĩnh mịch như cái chết.
Kha Tầm vẫn muốn đi đến cửa sổ xem rõ mọi việc ra sao, nhưng cánh tay lại bị Mục Dịch Nhiên kìm lại, thanh âm của hắn từ bên tai truyền đến “Bọn họ đã trái với quy tắc của tranh.”
Tay Kha Tầm chợt khựng lại, quả thật… bọn họ đã trái với lệnh cấm “sau khi tắt đèn không được sang thăm phòng khác” mà bác gác cổng đã báo trước đó, việc gõ cửa có thể xem như là khởi xướng hành động thăm phòng kẻ khác…
Bên ngoài chợt lấp lóe ánh sáng, giống như là đèn pin di động, ánh sáng kia lướt qua cửa sổ, sau đó lại trở về tối tăm.
Tiếng đập cửa dần dần nhỏ đi, giọng cô gái giống như đang khóc “Chúng ta làm sao bây giờ, tòa nhà này rốt cuộc có người nào hay không…”
Một cô khác nói “Hơn 12 giờ rồi, chúng ta trở về phòng trước đi, ngày mai lập tức dọn đi!”
Bóng dáng hai cô gái bị đèn pin di động soi chiếu lên mành cửa, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, bóng dáng cũng trở nên hỗn độn khi có khi không.
Hai người đi ngang qua cửa sổ phòng Kha Tầm, ánh sáng cũng dần dần rời xa, giọng nói vang lên trong đêm tối lại hết sức rõ ràng “May là chúng ta có mua nến, tối nay đốt đèn nến sáng vậy.”
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên im lặng thật lâu không hề lên tiếng, Kha Tầm vẫn là ngồi cạnh giường, Mục Dịch Nhiên thì nằm.
Trong đêm tối đưa tay không thấy năm ngón, con người ta trở nên cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng —— đối diện có phiến cửa sổ đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng màu cam ấm, chính là phòng 402 mà ba cô gái kia ở.
“Nhóm bọn họ gồm ba người, có một người bị bỏ lại.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên vẫn cực khẽ như vậy.
Quả thật, mới nãy chạy tới cầu cứu chỉ có hai cô gái.
“Có lẽ… bọn họ không chỉ làm trái một điều cấm.” Kha Tầm nằm trở lại trên giường, cảm giác bức tranh lần này hoàn toàn không giống chút nào so với những bức tranh trước đó, cơ mà đám người kia chẳng mấy chốc cũng phải thần phục trước quy tắc của tranh thôi—— tất cả những thứ bản thân tự cho là đều sẽ bị san bằng toàn bộ trước tử vong.
Bởi vì ánh nến ở phòng đối diện rọi sang, khiến cho phòng bọn họ cũng không quá tối như lúc nãy, Kha Tầm nghiêng người, mắt nhìn đường cong mặt nghiêng với góc cạnh rõ ràng của người nằm cạnh, nói “Mục Dịch Nhiên, anh có phát hiện được không? Người ở trong chung cư này đều gọi nó là ký túc xá Xuân Duẩn.”
Chữ Mục từ trong miệng Kha Tầm phát ra rất nhẹ, thoáng nghe giống như chỉ gọi có mỗi “Dịch Nhiên” mà thôi.
Mục Dịch Nhiên mặc kệ chuyện người nào đó lại cố gọi mình là ‘Dịch Nhiên’, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Bình thường chỉ có kiểu nhà tập thể của các đơn vị hoặc trường học mới gọi là ký túc xá.”
“Tính ra thì ký túc xá là cách gọi cũ lắm rồi, ngày xưa gọi là ký túc xá sinh viên, hiện tại đều kêu là chung cư sinh viên.” Kha Tầm gối đầu lên cánh tay “Như vậy xem ra chung cư Xuân Duẩn tiền thân là ký túc xá Xuân Duẩn, nói vậy tức là… chung cư Xuân Duẩn trước kia là một khu nhà tập thể thuộc về đơn vị nào đó?”
Mục Dịch Nhiên tỏ ra đồng ý với quan điểm này “Mấy ông bà cụ ngồi hành lang hóng mát tựa hồ đều quen biết nhau, cái cách họ trao đổi cũng không giống như hàng xóm ở chung một tòa nhà hoặc là khu dân cư thông thường khác.”
“Ý anh là, mấy ông bà cụ này trước kia là công nhân của cùng một đơn vị nào đó? Cho nên bọn họ không chỉ là hàng xóm với nhau, hồi xưa còn từng là đồng nghiệp?”
Nếu thật là thế, như vậy quan hệ giữa nhóm các hộ dân ở nhà tập thể chung đơn vị có lẽ sẽ không đơn giản…
Đám người này sẽ tự thành một tập thể, hơn nữa bẩm sinh có chút bài xích người ngoài, cũng chính là những kẻ bên ngoài đến thuê phòng ở.
Cũng giống như hộ dân cư vốn có ở một thôn xóm, sẽ tỏ ra căm ghét những hộ dân ngoại lai vậy…
“Chỗ này có không ít hộ ngoại lai, mấy cửa hàng buôn bán ở lầu một khẩu âm phần lớn đều là nơi khác.” Giọng nói rõ ràng của Mục Dịch Nhiên từ gối đầu bên cạnh truyền sang, tuy là khoảng cách giữa hai cái gối có hơi xa chút, nhưng Kha Tầm lại cảm thấy khoảng cách thế này càng khiến người ta thoải mái thư thái.
“Ừ, tỷ như quán ăn cô Năm, với cả tiệm hớt tóc Ôn Châu của cô gái váy đỏ kia nữa,” trong đầu Kha Tầm thoáng hiện ra những người ban chiều nhìn thấy, giữa đêm hè nóng bức mà cả người rùng mình phát lãnh “Anh có để ý tới không, mấy người chúng ta gặp hôm nay ấy, y phục trên người họ đều có một đặc điểm chung.”
Mục Dịch Nhiên không đáp lời, lát sau mới nói “Việc này chờ sáng mai rồi thảo luận.”
Sau khi tổng kết ra được đặc điểm chung trong y phục của bọn họ, Kha Tầm đã cảm thấy điềm xấu quấn quanh rồi, hiện tại nghe Mục Dịch Nhiên nói vậy cũng hiểu được nửa đêm hôm nói mấy thứ này không được tốt lắm, hơn nữa hiện tại bọn họ đang ở trong tranh, ban đêm chính là thời điểm nguy hiểm nhất —— hiện tại những lời bọn họ nói, biết đâu chừng trong xó góc nào đó có thứ đang dỏng tai lắng nghe.
Nhưng càng nói lại càng cảm thấy cả tòa chung cư này đâu đâu cũng toát ra vẻ quỷ dị, Kha Tầm không kềm được lòng kề sát lại gần lỗ tai Mục Dịch Nhiên nói “Lúc mới tới anh có quan sát kỹ kiến trúc của tòa nhà này không?”
Thanh âm của Mục Dịch Nhiên khẽ đến mức giống như nói cho tự mình nghe “Từ ngoài nhìn vào giống cái pháo đài.”
Hóa ra không chỉ một mình cậu phát hiện ra điều này, nếu tòa kiến trúc hình trụ tròn này nhìn từ ngoài vào giống pháo đài, như vậy tức là trên thân trụ không thể nào có quá nhiều cửa sổ, nhưng mà hiện tại trong phòng bọn họ rõ ràng có một cái cửa sổ nhìn ra đường cái!
Tại sao từ ngoài nhìn vào không phát hiện thấy có cửa sổ? Mấy cái cửa sổ này rốt cuộc mở hướng về phía nào?
Kha Tầm chợt nhớ lúc nãy vừa bước vào phòng, nhìn xuyên qua kính cửa sổ chỉ thấy được bầu trời đêm tối ngòm như màn sân khấu, giống như chợt hiểu ra cái gì.
Nhưng có mấy lời không thích hợp nói ra lúc ban đêm.
Thế là Kha Tầm ngáp một cái “Ngủ đi, sáng mai còn phải tập họp ở quán ăn nữa.”
“Ừ.”
Kha Tầm xoay người nằm thẳng “Ngủ ngon?”
“Ngủ ngon.”
Tuy là dùng hai chữ ngủ ngon như muốn báo hiệu bắt đầu đi ngủ, nhưng Kha Tầm cũng không ngủ ngay lập tức được, trí óc bắt đầu nhớ lại những người từng gặp lúc ban chiều: Cô gái mặc váy đỏ trước tiệm hớt tóc; cô Năm mặc quần bó kiểu cũ màu đen cùng áo thun trắng, trên ngực áo in một mảnh lá phong màu đỏ rực, còn kèm theo một hàng chữ: Một mảnh phong tình…
Với cả, ông bác gác cổng mặc áo ba lỗ màu đỏ, cụ bà ở phòng 409 cũng mặc áo may ô in hoa nhuyễn màu đỏ…
Tất cả bọn họ, đều là mặc trên người áo đỏ, hoặc sậm hoặc nhạt, đây chắc không phải là do tình cờ…
Áo đỏ rõ ràng là dấu hiệu của niềm vui mừng rỡ, nhưng đám người kia toàn bộ đều mặc đồ đỏ, hơn nữa xuất hiện lúc ban đêm, xuất hiện trong một tòa nhà chung cư tràn ngập quỷ dị như nơi này, chẳng hiểu sao vui mừng cũng bị biến dạng thành một điềm xấu đến lạ kỳ…
Đêm tối vẫn là như thế an tĩnh, tựa hồ như cũng không xảy ra nguy hiểm như đã dự đoán, hoặc cũng có lẽ là nguy hiểm kia bị ẩn giấu quá sâu, trong nhất thời chưa hiển lộ ra mà thôi.
Mà, ở cửa sổ phòng của nhóm các cô gái đã phạm vào cấm kỵ ở phòng 402 đối diện, vẫn lập lòe ánh nến…
***
Kha Tầm không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, một giấc này cậu ngủ thật sự rất say, đến sáng hôm sau vẫn là do Mục Dịch Nhiên đánh thức cậu “Bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”
Xảy ra chuyện, ở trong tranh cũng đồng nghĩa với có người chết.
Kha Tầm ngồi dậy, cảm thấy ánh sáng trong phòng vẫn rất u ám, rõ ràng nhìn ra cửa thấy được có ánh sáng, cửa sổ bên cạnh cũng sáng ngời, lại chẳng hiểu sao chỗ giường tối om như là bị chìm trong bóng tối.
Kha Tầm bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa sổ lớn mở hướng ra đường lộ, thấy hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, Mục Dịch Nhiên vươn tay kéo xoẹt màn cửa sổ, bên ngoài đột ngột xuất hiện một mảnh tường xi-măng xám trắng, cách cửa sổ bọn họ chỉ chừng nửa cánh tay.
Chẳng trách hôm qua từ ngoài nhìn vào cảm giác tòa nhà này giống một cái pháo đài, hoàn toàn nhìn không thấy cửa sổ đâu! Hóa ra là có người xây một bức tường xi-măng bọc quanh bên ngoài tòa nhà, cả tòa nhà nằm lọt thỏm bên trong vòng tường xi-măng, những người ngụ ở nơi này chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên trong tòa nhà, hoàn toàn không nhìn tới cũng không nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài.
Bị bắt cách ly với thế giới “kiểu nhân tạo” đầy quỷ dị… này không biết là do người nào làm… hẳn không phải là dân cư ngụ ở đây chứ?
Kha Tầm cũng không dám ngồi nghĩ nhiều, đứng dậy cùng Mục Dịch Nhiên đi ra ngoài, đứng sát lan can liền nhìn thấy ở sân giếng trời bên dưới rất nhiều người đang tụ tập bên cạnh hai đụn gì đó bị phủ vải trắng —— là thi thể.
Sa Liễu cùng Cừu Lộ cũng đang đứng ở cạnh lan can cúi đầu nhìn xuống, Sa Liễu có lẽ cũng ý thức được hôm nay chắc chắn sẽ có người tử vong, ánh mắt giấu đằng sau tròng kính bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng cơ thể vẫn không kềm được run rẩy.
Cừu Lộ cả người gần như là hóa đá “Xảy… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi xuống xem đi.” Mục Dịch Nhiên dẫn đầu đi về phía cầu thang, những người còn lại sắc mặt nặng nề theo sát phía sau.
Lúc bọn họ đi xuống lầu, đám người bu xem đã tản ra bốn phía, còn lại đều là người bên phe mình, bọn họ hoặc là hoảng sợ hoặc thương xót, hoặc là đờ đẫn, tóm lại đều khó coi cả.
Tần Tứ xốc tấm vải trắng lên, phát hiện thi thể đã muốn cháy đến khét đen, tình trạng thi thể bên cạnh cũng tương tự như vậy.
Một trong ba cô nàng chân dài, Hâm Miểu lúc này sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người run lẩy bẩy “Tôi đã bảo với bọn họ rồi, buổi tối đốt nến nguy hiểm lắm, nhưng mà bọn họ không nghe….”
Tần Tứ cau mày hỏi “Tối qua trong phòng xảy ra hỏa hoạn sao?”
“Chắc… chắc là vậy…” Hâm Miểu môi run rẩy, nói không nên lời.
Cừu Lộ kềm không được thốt lên “Ba người ở chung một phòng, có xảy ra hỏa hoạn hay không cũng không biết sao?”
Hâm Miểu lắc đầu nguầy nguậy “Tối qua tôi ngủ rất say, đến nửa đêm cảm giác có chút ngộp thở, còn ho khan mấy tiếng, tôi cứ tưởng là Tina đang hút thuốc… hoàn toàn không cảm giác có lửa cháy… Mãi cho đến sáng sớm, phát hiện thì hai người họ đã….”
Hâm Miểu hai mắt trợn trừng, cả người run rẩy như cái sàng, giống như không dám nhớ lại tình cảnh buổi sáng hôm nay—— nhớ lại hai cỗ thi thể cháy đen nằm bên cạnh mình.
Ông bác gác cổng vẫn mặc trên người cái áo ba lỗ màu đỏ bạc màu, sai khién mấy người nâng thi thể mang đi, cầm chùm chìa khóa trong tay quơ quơ “Tám giờ tập họp ở quán ăn cô Năm.”
Cổng lớn ngay sau đó bị mở ra, mấy người khiêng thi thể từ cổng lớn rời đi.
Hâm Miểu đột nhiên giống như nổi điên, hai mắt trợn trừng lao về phía cổng lớn “Thả tôi ra ngoài! Các người mau thả tôi ra ngoài! Chỗ này không phải chỗ cho người ở! Ai dám cản tôi! Tôi phải báo cảnh sát! Kiện mấy người giam cầm trái phép!”
Một đám người hợp lực cuối cùng ngăn Hâm Hiểu lại, ánh mắt sắc bén của Sa Liễu xuyên qua tròng kính bắn đến “Ra ngoài chỉ chết nhanh hơn mà thôi!”
Hâm Miểu tuyệt vọng đến cả người run lẩy bẩy “Tại sao lại như vậy? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”
Mục Dịch Nhiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ “Bây giờ mới bảy giờ đúng, chúng ta đi hiện trường nhìn xem một cái,” nói xong ánh mắt nhìn sang Hâm Miểu “Tốt hơn hết cô nên tỉnh táo lại, nhớ ra được cái gì liền nói cho mọi người, như vậy có lẽ sẽ tránh cho bi kịch tiếp tục phát sinh.”
Hâm Miểu lúc này hai mắt dại ra như xác chết, trong miệng lẩm bẩm “Ngày hôm qua còn vui vẻ hoạt bát, sáng hôm nay đã cháy đến khét đen… trong phòng đâu đâu cũng là bột khét đen từ người bọn họ rơi ra… đâu đâu cũng là…”
Kha Tầm nhìn Sa Liễu “Cô ở lại khuyên cô ấy đi, chúng tôi lên xem trước.”
Gì thì gì chứ Kha Tầm vẫn là tin tưởng khả năng an ủi thuyết phục người khác của Sa Liễu.
Sa Liễu hơi gật đầu, kéo Hâm Miểu sang một góc “Xảy ra chuyện như vậy là do hai cô ấy vi phạm cấm kị trước, tối hôm qua tắt đèn rồi còn chạy đi gõ cửa, hành vi này là một loại tỏ vẻ muốn sang thăm phòng người khác.”
Hâm Miểu há mồm hô hấp trông không khác gì một con cá mắc cạn gần chết “Đúng rồi, tối qua hai cậu ấy đi gõ cửa phòng 410…” Thanh âm bỗng dưng ré lên cao, hai mắt trừng trừng Sa Liễu “Cô ở phòng 410 mà? Khi ấy tại sao cô không mở cửa cho hai cậu ấy vào!?”
Biểu tình của Sa Liễu cực kỳ lạnh lùng “Nếu tôi mở cửa, kẻ bị chết cháy sẽ là tôi.”
Tiếp theo lại hỏi “Còn cô? Tối qua lúc hai người họ đi gõ cửa, cô đang làm gì?”