Họa Phố

Quyển 4 - Chương 3: Thế giới động vật (3)



Lúc đi ngang qua con bò kia, Kha Tầm đánh bạo ngẩng đầu nhìn nó một cái.

Gã bò khổng lồ này không giống với mấy con bò ở thế giới thật của bọn họ, nó vừa cao lớn lại cường tráng hơn nhiều lắm, tỷ lệ so với con người của thế giới này tương đương với con người cùng chó mèo ở thế giới thật, Kha Tầm rướn cổ hết sức cũng chỉ nhìn tới cằm của nó.

Gã bò cũng cúi đầu nhìn cậu một cái, nhưng nó rõ ràng không thèm để ý chút nào tới ánh mắt của Kha Tầm, chỉ dùng cái gậy trên chân gõ vào sau lưng cậu một cái, không nặng cũng không nhẹ, có hơi đau, Kha Tầm chỉ có thể bước nhanh hơn, đi theo dòng người vào phòng xá.

Dãy phòng này bên trong thoạt nhìn cũng không khác gì nhà giam, hai bên là một loạt các gian nối liền được ngăn cách nhau bởi một bức tường gạch ở giữa, một mặt hướng ra lối đi ở giữa, mặt còn lại là hàng rào sắt.

Lúc này toàn bộ hàng rào sắt đều mở toang một cánh cửa nhỏ, bầy người trần truồng nối đuôi nhau đi vào, nhưng có vài người sau khi đi vào lại bị con bò khổng lồ kia thò chân túm lấy xách ra ngoài, ném vào một gian phòng khác, Kha Tầm đi theo sau cẩn thận quan sát, phát hiện mấy cái phòng này hình như là phân chia dựa theo tuổi tác.

Những người lớn tuổi sẽ được phân phối ở các gian phòng tận trong cùng, trung niên, thanh niên, thiếu niên… đều bị phân chia tách ra.

Ngay lúc Tần Tứ đi phía trước chuẩn bị một gian phòng đi vào thì, đột nhiên bị bò khổng lồ khom người vươn chân nắm lấy hắn, làm ba cậu người mới sợ đến chạy tán loạn bốn phía, Kha Tầm vội vàng một tay túm lấy Vệ Đông một tay lôi kéo Mục Dịch Nhiên thoắt người chui tọt vào một gian phòng gần nhất.

Bò khổng lồ mặc kệ ba “người mới” chạy loạn, nó xách lấy Tần Tứ nhấc lên, đưa mắt nhìn cả đằng trước lẫn sau lưng hắn nhìn mấy lần, sau đó ngoái đầu, giương mỏ hướng về phía bên ngoài rống lên mấy tiếng “Um um, um um um um, um?”

“Cái đựu, nó còn có thể rống thành câu nghi vấn nữa?” Vệ Đông run rẩy nhưng không quên nhỏ giọng xàm ngôn.

Chẳng mấy chốc, từ bên ngoài xông vào là một con bò ăn mặc cũng giống hệt như vậy chạy tới trước mặt con bò đang kêu, đưa chân cầm lấy Tần Tứ, cũng trước sau đánh giá vài lần, sau đó bắt đầu trò chuyện:

“Um um, um um um, um um.”

“Um, um um, um um um, um. Hanh hanh ha ha.”

“Hanh hanh ha ha, um um um.”

Kha Tầm + Vệ Đông “…” Hai con này là đang… tấu hài sao? Hai người—— hai con này chẳng lẽ cũng là bạn chí cốt…?

Hai con bò khổng lồ trao đổi với nhau xong, một con cầm lấy Tần Tứ nhốt hắn vào một gian trống, sau đó cất bước đi qua bắt ba kẻ chạy loạn kia, con còn lại đi ra ngoài, một lát sau trở lại, trên tay cầm một cái ấn tròn.

Lúc này, cả ba cậu người mới đều bị nhốt chung với gian phòng của Tần Tứ, bò khổng lồ số một vẫn đang tỉ mỉ tra tìm trong đám người trần truồng ở từng gian, Kha Tầm phỏng đoán có lẽ nó đang tìm ba người họ.

Bò khổng lồ số hai tay cầm ấn tròn, lần lượt xách Tần Tứ cùng ba người mới ấn lên thắt lưng bọn họ một cái dấu tròn xanh, Kha Tầm nhớ hình như trên người đám nam trần truồng cũng có cái dấu tròn tròn màu xanh hệt như vậy, có đã phai màu, có cái vẫn còn khá rõ, chỉ là cậu không có tâm trạng đâu mà soi kỹ, cho nên mới xem nhẹ chúng nó.

Bây giờ nghĩ lại, cái dấu này hình như là…

“Giống như mấy cái dấu mà mấy trại nuôi heo hay ấn trên mông tụi nó á.” Vệ Đông bị đầu bò khổng lồ tóm lấy xách lên, bị nó ấn dấu trên lưng, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ la to.

Cuối cùng, đám người vào tranh bọn họ không ai thoát khỏi vận mệnh bị ấn dấu, với lại sau khi ấn dấu đều bị nhốt vào gian phòng của Tần Tứ, ngoại trừ bọn họ ra cũng có bảy tám nam tử trần truồng trẻ tuổi khác cũng bị nhốt vào.

“Thứ cho sự kém hiểu biết của tôi, tôi muốn lãnh giáo một chút thông thường người ta ấn dấu xanh lên mông heo là có ý gì?” Kha Tầm dùng tay chà chà sau lưng, ý đồ làm cho cái dấu kia phai đi.

“Ý là heo đực.” Tần Tứ vẻ mặt có chút gian nan nói “Ấn dấu đỏ là heo cái.”

Mọi người “…”

“Thà chịu chết chứ không để bị nhục!” Vệ Đông cũng chà chà sau lưng vừa lớn tiếng hô hào, sau đó lại hỏi Tần Tứ “Heo giống thì ấn cái gì?”.

Mọi người “…”

“Tụi bây im lặng coi,” nhóm “người trong tranh” tỏ ra khó chịu bực mình, nói “Ấn dấu thì ấn dấu thôi, có phải chuyện gì to tát lắm đâu!? Tụi mày liệu hồn đó, bằng không đừng trách tụi tao bạo lực!”.

Mọi người nghe như vậy cũng đều an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía nhóm bảy tám “người trong tranh”, thấy bọn họ đều là thanh niên trai tráng tuổi tác tương đương đám bọn họ, vẻ mặt đều mang theo nét kiêu ngạo của tuổi trẻ ra vẻ như “ông đây là điêu nhất”, nhìn đám “người ngoài tranh” bọn họ cũng lộ vẻ không ưa, đã thế còn có một hai người ánh mắt tràn ngập khiêu khích như muốn gây sự, hơn nữa đặc biệt để ý đến ba người Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm cùng mét chín Đổng Đống.

Thế giới của đàn ông, hoặc là ngưỡng mộ kẻ mạnh, hoặc là căm thù kẻ mạnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Đổng Đống tính tình vốn dễ nổi nóng, từ lúc vào tranh tới giờ vẫn luôn bị vây trong cảm xúc sợ hãi lại mờ mịt, giờ phút này giống như được dịp bộc phát, cả người như một con gà chọi trừng trừng mắt nhìn hai kẻ khiêu khích mình.

“Nhìn mày đó, rồi sao!?” Hai người bên kia lại không hề tỏ ra sợ hãi, bốp chát đáp lại, đám đồng bạn xung quanh cũng ùa lên vây quanh họ, toàn bộ đều trợn mắt trừng Đổng Đống.

“Đống Tử, đừng gây chuyện.” Viên Nguyên vội vàng can ngăn Đổng Đống.

Vệ Đông “Ể?”

Kha Tầm “Mẫn cảm vậy làm gì, người ta hơn mày một cái dấu sắc đó.”

Vệ Đông ép giọng thật nhỏ “Cảm giác khó chịu giống như hàng real gặp hàng fake loại 1 ấy”.

Hai phe còn đang trợn mắt trừng nhau, chợt nghe mấy gian phòng khác rộ lên tiếng reo hò, Kha Tầm đứng cạnh hàng rào song sắt, bèn dí sát người men theo khe hở nhìn ra bên ngoài, thấy hai con bò khổng lồ kia mỗi người… mỗi bò đều bưng một cái chậu cực lớn, lúc này đang ném thức ăn vào từng gian từng gian.

Đây là… tới giờ cho ăn…

Kha Tầm vẻ mặt không biết nói sao liếc mắt nhìn sang Tần Tứ cũng vẻ mặt không biết sao mà nói…

Cái loại cảm giác bị xem như súc vậy này… giống như còn khó chịu hơn trong mấy bức tranh trước.

Dù sao ở mấy bức tranh trước, bọn họ có chết cũng trong thân phận một con người, chết đi với nguyên vẹn tôn nghiêm, còn bức tranh này… Tự tôn của giống loài được cho là động vật bậc cao duy nhất trên trái đất… lại bị hoàn toàn dẫm nát thành bụi.

Loại cảm giác này, làm cho người ta vừa sỉ nhục, lại phẫn nộ.

Đến lượt gian của bọn họ được ném thức ăn thì, nhóm “người trong tranh” cũng mặc kệ chuyện đứng gườm Đổng Đống, reo hò vui sướng ngửa đầu nhìn con bò khổng lồ đang phát thức ăn, Kha Tầm thề, cậu thật sự nhìn thấy ánh sao lấp lánh trong mắt bọn họ.

Một đống thức ăn bị ném vào.

Mấy gian phòng nhốt bọn họ không có đỉnh che phía trên, tường gạch hai bên rất cao, hàng rào nửa phần trên đều là xây bằng gạch, con người bọn họ không có khả năng tay không bò lên trên đấy, đầu bò khổng lồ kia chỉnh là vung thức ăn ném từ trên không vào trong, nháy mắt giống như cơn mưa đồ ăn lộp độp rơi trên sàn, đại đa số đều được đóng gói trong túi hoặc là trong hộp, thậm chí còn có cả coca.

Vệ Đông bị một lon coca chọi trúng đầu, cả người đều ngây dại “Đám người này sung sướng quá vậy, bọn họ toàn ăn mấy thứ này sao?”.

Kha Tầm cũng cúi người nhặt lấy một ít thức ăn rơi dưới chân “Sữa nguyên chất, bơ đóng gói, phó-mát, khoai tây chiên, bánh su kem, bánh quy kẹp kem, bánh bơ kem, chocolate, hạt cứng, kẹo trái cây, trái cây đóng hộp… Sướng hay không tao không dám nói, nhưng mấy thứ này tuyệt đối là nằm trong danh mục cấm ăn của dân thể dục tụi tao”.

“Tại sao vậy?” Tất Kính hỏi.

“Sẽ gây tích mỡ, cũng sẽ tăng gánh nặng cho chức năng gan và thận.” Kha Tầm thả xuống mớ thức ăn trên tay, chỉ vào Viên Nguyên “Hỏi cậu ta xem, chỗ này chắc sẽ có thứ khoái khẩu của cậu ta”.

Viên Nguyên vẻ mặt xấu hổ, lẳng lặng vứt đi coca cùng túi khoai tây chiên trên tay.

Đám “người trong tranh” bên kia ngược lại điên cuồng cướp đoạt mấy thứ này, mỗi người đều ôm một đống trong ngực, rồi tự lui về một góc phòng, sau đó gấp rút bắt đầu ngấu nghiến ăn.

“Mấy thứ này có thể ăn không?” Viên Nguyên nhỏ giọng hỏi Tần Tứ.

“Tôi nghĩ… chắc là có thể.” Tần Tứ nói.

“Vậy chúng ta… ăn thôi?” Vệ Đông mắt nhìn mấy vị đồng bạn.

Tần Tứ hơi gật đầu “Ráng ăn nhiều một chút, khó nói về sau sẽ xảy ra chuyện gì”.

Mọi người nghe vậy đều lẳng lặng cúi xuống nhặt mấy món thức ăn rơi vãi trên mặt đất.

Kha Tầm từ hồi đi học đã rèn thành thói quen, cũng có chút mâu thuẫn đối với mấy loại thức ăn này, vì thế chỉ chọn mấy gói hạt cứng cùng một lon trái cây đóng hộp, ngồi xuống bên cạnh Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn.

Vệ Đông nhiều năm làm đì-zai-nờ bị tàn phá cũng thành thói quen, vốn cũng không kén ăn, tùy ý nhặt lên mấy thứ, có gói to với vỏ bao bì bên ngoài không trong suốt, bên trên in ấn mấy chữ viết cổ quái, cũng không rõ bên trong chứa cái gì.

Hăn cầm bánh bông lan cắn một cái, nghiêng đầu nhìn sang Kha Tầm, lại ngước mắt nhìn qua Mục Dịch Nhiên ngồi ở đối diện, trong bụng có chút nghi hoặc, liền thò chân khều Kha Tầm một cái, nhỏ giọng hỏi “Mày sao vậy, sao không qua ngồi cạnh nam thần nhà mày? Sao tao cảm giác từ khi mày thấy anh ta tới giờ liền giống như vẫn luôn trốn trốn tránh tránh vậy? Sao á? Bị người ta từ chối thẳng thừng vô mặt rồi à?”.

“Câm miệng, lo ăn của mày đi, trên người không có quần áo nên càng không ngăn được lòng hiếu kỳ của mày hay gì?” Kha Tầm cụp mắt lấy miếng trái cây trong hộp cho vào miệng, cũng hết sức chú ý không để mình uống nước ở bên trong hộp.

“Cậu thích anh ta?” Chu Hạo Văn vẫn luôn ngồi yên không lên tiếng bên cạnh đột nhiên hỏi như vậy.

Kha Tầm giật thót cả mình, nghiêng mặt nhìn đối phương “Cái đệt, hai người mắc chứng gì vậy, mỗi đến lúc ăn lại thích há mồm quan tâm người khác một phen hay gì? Là do kết cấu sinh lý quái đản hay thần kinh phản xạ lạ kỳ? Không thể ngậm miệng chuyên tâm ăn hay sao?”.

Chu Hạo Văn nhìn nhìn cậu, đưa tay nhét một cục chocolate vào miệng.

“Nè, mày nhìn xem này là cái gì,” Vệ Đông bên đây lại kêu Kha Tầm “Hình như là thịt thì phải?”.

Chỉ thấy trong tay hắn cầm một cái túi đã bị tháo ra, bên trong là một mảnh thịt được gia công tỏa mùi thơm phức.

“Chẳng có nhẽ lại là thịt bò?” Kha Tầm vẻ mặt cười xấu xa, đưa tay chỉ chỉ con bò lớn lúc này đã chạy đến mấy gian phòng gần cuối ném thức ăn.

Vệ Đông líu lưỡi “…Thiệt là một tình yêu vĩ đại mà hết sức cao thượng na, chỉ vì nuôi dưỡng chúng ta mà tự làm thịt tụi nó chế thành thức ăn cho chúng ta?”

“Tôi cho rằng tốt nhất mọi người đừng nên ăn các loại thực phẩm có thịt.” Giọng của Mục Dịch Nhiên từ phía đối diện truyền sang.

Vệ Đông liếc nhìn Kha Tầm, thấy tên này lại cúi gằm đầu, đang tiếp tục chiến đấu với hộp trái cây trên tay.

“Đại lão, ý anh là… thịt này không an toàn?” Vệ Đông vừa hỏi vừa bỏ thịt trên tay xuống.

“Tôi không xác định đó là thịt gì,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nhìn sang “Nhưng chắc chắn không phải là thịt bò, thậm chí cũng không phải là thịt heo, thịt dê hay thịt gà”.

“Với lại, cũng cố gắng đừng ăn quá nhiều các loại thức ăn khác,” Tần Tứ tiếp lời “Tôi cứ cảm giác như trong mấy thứ này có thêm vào thứ gì đó rất kỳ quái”.

“Kỳ quái thế nào?” Vệ Đông vừa hỏi vừa ném luôn cái bánh trên tay.

“Tôi có một người bạn thân là bác sĩ trung y,” Tần Tứ chậm rãi nói “Tôi từng thấy phương án điều trị bệnh nhân mắc phải chứng kén ăn của anh ấy, có vài vị thuốc trong đó tôi nhận được mùi, mà trong mấy loại thức ăn này, loáng thoáng như cũng ngửi được mùi tương tự”.

“Cũng tức là,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trong những đồ ăn thức uống này, rất có thể, có chứa thành phần vỗ béo”.

“…Cái đệt.” Vệ Đông ném hết toàn bộ thức ăn trong tay.

“Ăn hạt cứng đi” Kha Tầm lúc này mới ngước mắt lên, giống như đang nói chuyện với mọi người, hoặc như đang nói chuyện với Mục Dịch Nhiên ngồi ở đối diện “Mấy hạt cứng này đều còn nguyên vỏ ngoài, trên vỏ cũng không thấy kẽ nứt nào, có thể là đồ thiên nhiên tinh khiết chưa trải qua gia công, hạt cứng có thể gia tăng nhiệt lượng cho cơ thể người, nên dù không ăn nhiều mấy thứ khác, cơ thể vẫn có thể chịu đựng được”.

“Hai con bò kia…” Đổng Đống có chút chần chừ lên tiếng “Tại sao phải cho chúng ta ăn thực phẩm vỗ béo?”.

Mục Dịch Nhiên lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy lãnh khốc “Cậu có thể tự mình suy nghĩ, trại dưỡng heo vì sao phải vỗ béo heo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.