Những lời này của Mục Dịch Nhiên lập tức khiến mọi người chú ý, kể cả Mễ Vi đã muốn bị tuyệt vọng bao trùm.
“Theo quan sát của Kha Tầm tối qua, Tân Bội Bội như là bị hai loại sức mạnh kềm chế, đầu tiên là cái bóng của cô ấy, thứ hai là bàn tay của kẻ vô hình bóp cổ cô ấy.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên vang thành tiếng vọng trong đại sảnh im lặng.
Mọi người ai nấy đều chăm chú lắng nghe, chỉ có mỗi Kha Tầm thất thần: Anh ấy gọi tên của mình nghe sao mà êm tai thế…
Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trước đó mọi người từng phân tích, hai loại sức mạnh này nếu đồng thời ra tay cùng một lúc, e là rất khó đạt được thống nhất hòa hợp. Mà mặt khác có một vấn đề chúng ta không thể bỏ qua, sức mạnh kia vì sao phải mượn tay người trong phòng mở ra cửa sổ? Nếu đối phương đã hùng mạnh như vậy, việc mở cửa sổ hẳn không phải là chuyện khó.”
Thạch Chấn Đông nói “Cửa sổ có then cài bên trong, người ở bên ngoài sợ là khó mà mở ra được.”
“Nếu vậy, Diệp Ninh Thần Nhất lại chết như thế nào?” Mục Dịch Nhiên nắm rất rõ gian phòng màu tím bên mình “Phòng ngủ bên chúng tôi vẫn luôn đóng kín cửa sổ, chưa từng mở ra bao giờ.”
Vấn đề này mọi người vẫn chưa từng nghĩ tới, trước đó Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ ở chung một phòng, trong số hai người họ có một người bị mê hoặc mở ra cửa sổ giống như Tân Bội Bội tối qua vậy, nên mới thả “thứ kia” vào phòng.
Nhưng phòng màu tím cửa sổ không hề mở ra, vậy Diệp Ninh Thần Nhất chết như thế nào?
“Việc này hiện tại rối thành một mớ bòng bong ấy, hay là cái tên boss kia muốn biến chúng ta tự té xỉu trong mớ rối loạn ấy rồi mới ra tay? Vừa màu sắc rồi lại mê cung, hiện tại tới mở cửa sổ cũng thành câu đố.” Vệ Đông đưa tay vò đầu, cảm giác đầu mình giống như phình to lên.
Chu Hạo Văn ở bên cạnh lại bình tĩnh nói “Dựa theo các gợi ý trong tranh nêu lên, bức tranh này hẳn là có tính logic rất chặt chẽ, chỉ là chúng ta chưa tìm ra đầu mối chính mà thôi.”
Hắn nói xong liền dời mắt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, như chờ mong đối phương nói ra đáp án.
“Có phải chúng ta nên lý giải như thế này, thứ kia, tôi tạm thời gọi nó là cái bóng, cái bóng kia có thể tự do ra vào bất cứ chỗ nào, vì bóng vốn dĩ chính là không hình không thái.” Mục Dịch Nhiên nói ra ý tưởng của mình “Các căn phòng của chúng ta đều từng bị bóng đen bao phủ, chứng tỏ toàn bộ lâu đài này đều nằm trong tầm khống chế của nó.”
Mọi người vẫn thấy khó hiểu “Vậy tại sao còn phải mượn tay chúng ta mở cửa sổ ra?”
Mục Dịch Nhiên cũng không bận tâm bị ngắt lời, nói tiếp “Phòng ngủ màu tím cửa sổ không mở ra, nhưng Diệp Ninh Thần Nhất vẫn gặp nạn, việc này chứng tỏ bóng có thể cách cửa sổ giết người, bất luận là Diệp Ninh Thần Nhất hay Hạ Vũ, đều là bị cách một lớp cửa sổ giết chết.”
“Còn về việc mở cửa sổ phải mượn tay người khác đến làm, lại chứng tỏ nó không hoàn toàn khống chế được vật thể, mà phải thông qua mê hoặc lòng người tìm người sống đến giúp nó.”
Tần Tứ vẫn là không kềm được chen ngang lời đối phương “Nếu nó không thể khống chế vật thể, vậy nó làm sao cách cửa sổ giết người? Người sống vốn chính là vật thể thực!”
“Đây quả thật chính là điểm thắt mấu chốt nhất, chỉ cần gỡ nó ra được là có thể phá giải toàn bộ câu đố.” Ngữ khí của Mục Dịch Nhiên bỗng trở nên nặng nề “Chỉ có bóng mới khống chế được bóng. Khi toàn bộ căn phòng bị bóng đen bao trùm, cái bóng cực đại của thứ kia sẽ có thể áp chế toàn bộ bóng dáng của chúng ta.”
Toàn bộ mọi người đều hết sức chăm chú lắng nghe—— chỉ có bóng mới khống chế được bóng dáng—— đây cơ hồ là đáp án chuẩn xác nhất.
“Dịch Nhiên ý của anh là, tối hôm qua cái bóng đen khổng lồ kia kỳ thực là đang… bóp cổ bóng của Tân Bội Bội!?” Kha Tầm hỏi, trong lòng không nhịn được lén lút khen Dịch Nhiên thật thông minh.
“Đúng vậy,” Mục Dịch Nhiên ném cho Kha Tầm một ánh nhìn mát lạnh “Tôi không biết ở thế giới này, bóng rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩa gì, nhưng ở thế giới thật, bóng cùng thật thể là một, thậm chí có thể nói là nối kết linh hồn cùng nhau—— tuy cách nói này thoạt nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu cái bóng bị ai đó khống chế, vậy thật thể nhất định cũng sẽ bị liên lụy, bị ảnh hưởng giống hệt như vậy.”
Chu Hạo Văn lâm vào trầm tư “Trước đó chúng ta từng phân tích, những người bị mê hoặc có lẽ… là bóng của họ bị mê hoặc thì đúng hơn.”
“Cách nói này hoàn toàn có thể thành lập, tôi vẫn cho rằng hành vi Tân Bội Bội mở cửa sổ, là bị cái bóng của mình thôi thúc.”
“Nếu vậy chẳng phải nó có thể trực tiếp…”
“Bóng cũng không muốn chết,” ánh mắt của Mục Dịch Nhiên đột nhiên trở nên sâu thẳm “Bóng của kẻ nọ bị mê hoặc nên chấp nhận làm tay sai cho cái bóng lớn kia, nhưng bản thân nó cũng không muốn chết, cho nên mới bị cái bóng lớn bóp lấy cổ, dùng sức tha đi, đồng thời cũng kéo luôn thật thể đi theo.”
Như vậy có thể giải thích rõ ràng, vào hôm tối ngày đầu tiên vì sao lại nhìn đến tình cảnh kia: Bóng đen khổng lồ che lên toàn bộ cửa sổ, trong phòng đều trở nên đen tối, sau đó trên cửa sổ lại sót một dải màu đen co rút, đó kỳ thật là cái bóng của Trương Thiên Vĩ bị lôi đi, còn về sau đó mảnh ánh trăng hoa văn xuất hiện trên song cửa sổ, kia chính là thân thể của Trương Thiên Vĩ bị cưỡng ép lôi theo.
Tân Bội Bội cũng tương tự như vậy, cái bóng lớn bóp cổ cái bóng của Tân Bội Bội, lôi nó ra ngoài, thân thể Tân Bội Bội bị bóng của mình lôi theo, dù cho ra sức giãy dụa vùng vẫy, nhưng bởi vì không thể thở cùng với sức mạnh chênh lệch, cuối cùng vẫn bị thô bạo kéo đi.
Toàn bộ thật thể bị bóng của mình lôi theo đều cảm giác như lắc lư muốn đổ vỡ, kia có lẽ là cảm giác lực bất tòng tâm khi cái bóng lớn “gián tiếp khống chế thật thể”.
“Bóng của chúng ta kỳ thật chính là môi giới của cái bóng lớn khổng lồ kia, có thể bị nó mê hoặc làm tay sai cho nó, cuối cùng còn bị nó biến thành con dao uy hiếp sinh mệnh của chúng ta.” Giọng của Mục Dịch Nhiên rét lạnh như băng, nghe chẳng ra chút cảm xúc nào.
Kha Tầm nhìn cái bóng có hơi run lên của Quách Lệ Hà, đột ngột quay sang nhìn đối phương —— người nọ đang ngây ra, vẻ mặt đờ đẫn như là dọa đến chết khiếp, hoàn toàn không thấy có chút run rẩy nào.
Ánh mắt của cậu một lần nữa nhìn về phía cái bóng của Quách Lệ Hà, nó rõ ràng đang run lên, Kha Tầm lại nhìn sang bóng những người khác, đều là im lặng không hề nhúc nhích.
Kha Tầm hít ngược một hơi, cảm giác rét lạnh, ngoài mặt lại tỏ ra như không có gì.
Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười, cảm giác như có kẻ nào đó không kềm được hừ cười một tiếng.
Mọi người đều bị tiếng cười làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn trần nhà cùng mấy góc đại sảnh, như muốn tìm ra kẻ phát ra tiếng cười.
Giọng NPC đột nhiên vang lên “Mọi người hãy tận hưởng cảm giác lao động tuyệt vời đi nào! Trà chiều sẽ chuẩn bị cho mọi người nước việt quất cùng bánh ngọt hạt dẻ.”
Tiếng cười kia rõ ràng đến từ NPC, chuyện này làm bọn họ đều rùng mình sởn gai ốc, giống như toàn bộ hành động cùng lời nói của họ đều không thoát khỏi ánh mắt âm thầm quan sát.
Cuối cùng, mọi người quyết định tập trung làm việc, chờ hoàn thành nhiệm vụ rồi mới đi tìm chữ ký.
Lúc Kha Tầm sắp sửa bước vào cánh cửa xanh dương, sau lưng bỗng truyền đến giọng của Mục Dịch Nhiên “Cẩn thận.”
Hai chữ kia nghe có vẻ lạnh như băng, nhưng thật ngọt, ngọt tựa như đường phèn vậy.
Kha Tầm gật gật đầu, không kềm được lòng nhìn Mễ Vi vô tội bị trói trong đại sảnh “Nếu như thật là vì bị mê hoặc… trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Ở lại đại sảnh trông coi Mễ Vi là Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ.
***
Kha Tầm trở lại phòng làm việc, ánh mắt như lơ đãng lướt nhìn cái bóng của Quách Lệ Hà, phát hiện nó đã bình thường như cũ.
Quách Lệ Hà không hề lên tiếng vùi đầu làm việc, chẳng giống mọi hôm lải nhải lao nhao.
Trong mắt Kha Tầm, Quách Lệ Hà đã không phải là chị Quách của trước đây nữa, mà là một kẻ đã bị mê hoặc.
“Chị Quách, thôi đừng suy nghĩ nhiều, lúc ấy tại chị tức giận quá nên không khống chế được sức mình thôi mà.” Kha Tầm bắt mình nói lời an ủi đối phương.
“Ai, tôi hối hận đến xanh cả ruột đây này,” Quách Lệ Hà vẻ mặt vô cùng hối hận “Một cô bé tốt lành như vậy lại bị tôi hại chết…”
“Trên đời không có thuốc hối hận, trước mắt chúng ta cần làm là mau chóng tìm ra chữ ký!” Kha Tầm nói.
Quách Lệ Hà gật đầu liên hồi “Đúng! Tìm ra chữ ký là có thể ra ngoài! Mễ Vi cũng có thể ra ngoài!”
Kha Tầm gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán kẻ mê hoặc thật sự rất cao tay: Người bị mê hoặc không hề bị thay đổi bản tính, chỉ là đến những lúc cần thiết họ sẽ bị phóng đại một đặc tính nào đó, khi ấy con người sẽ biến thành ma quỷ.
“Chị Quách nghỉ ngơi đi, cổ tay của chị phải nghỉ ngơi mới chóng khỏi được.” Kha Tầm hai tay thoăn thoắt làm, ánh mắt lại bay tới cửa sổ “Theo chị thì trong mê cung kia giấu cái gì, ban sáng vào mê cung tôi nghe được tiếng bước chân rất rõ ràng, tiếng bước chân kia lại thuộc về ai?”
“Trong mê cung còn có người? Gì mà nghe đáng sợ quá vậy.” Quách Lệ Hà cũng không nghe lời ngừng làm việc, vẫn tiếp tục tách bỏ mấy cái lá trên các quả mọng “Không phải bảo hung thủ là cái bóng gì sao? Ban ngày nó cũng có thể xuất hiện à?”
Kha Tầm cố gắng không nhìn vào Quách Lệ Hà, tránh để ánh mắt của mình bại lộ mục đích, cúi gằm đầu bỏ những quả mọng nho nhỏ vào bình pha lê “Tôi cũng thấy kỳ quái, nếu hung thủ thật sự là một cái bóng, vậy cái bóng kia làm sao tự nó di chuyển? Phải có thật thể lôi kéo nó mới đi được chứ.”
Quách Lệ Hà lại phủ định lời của Kha Tầm “Cậu nói vậy sai rồi, nếu như nó có thật thể vậy chẳng cần phải dựa vào người trong phòng mở cửa sổ ra.”
Kha Tầm bỗng cảm giác cuộc nói chuyện giữa mình và Quách Lệ Hà thật sự rất buồn cười, bởi vì cậu đang xem đối phương là cái bóng, nhưng đối phương cố tình lại tràn ngập phong cách Quách Lệ Hà.
“Tối qua tôi đứng bên cửa sổ nhìn thấy gần mê cung có một người, là người sống, tiếc là cách xa quá nên nhìn không rõ hoa văn trên áo người đó.” Kha Tầm nói.
“Vậy bước chân mà hai người nghe thấy trong mê cung có khi nào chính là hắn không? Nếu nghe được tiếng chân vậy chắc không phải cái bóng rồi.” Quách Lệ Hà phân tích rất có lý.
“Hiện tại xem ra đám người chúng ta bị cái bóng khổng lồ kia mê hoặc sai khiến, không chỉ là giúp đỡ nó mở cửa sổ, hoặc là ở sau lưng lén lút gây ô nhiễm nhan sắc cho người vô tội…” Kha Tầm cường điệu mấy chữ chữ “lén lút sau lưng”, chỉ sợ chị Quách nghe hiểu được hành vi xô đẩy Mễ Vi của mình cũng thuộc loại này.
Quách Lệ Hà đột nhiên nhìn Kha Tầm “Tổ trưởng, nếu bên cạnh có người ngăn cản họ mở cửa sổ, thì có ngăn được không?”
Kha Tầm cười ha ha “Không ngăn được, mỗi khi đến lúc đó, những người trong phòng đều sẽ cảm thấy cả người vô lực, ngay cả muốn ngồi dậy xuống giường cũng không được, càng đừng nói đến ngăn người khác.”
“Ngăn không được vậy là tiêu rồi.” Quách Lệ Hà thở dài.
“Có lẽ là có biện pháp,” Kha Tầm vẻ mặt tràn ngập hào hứng nhìn Quách Lệ Hà “Dù sao ở nơi này ban ngày là thế giới của chúng ta, tôi thấy đại sảnh bên tòa nhà tròn kia có dây thừng rồi ván gỗ vân vân, trong mấy phòng mê cung cũng có rất nhiều công cụ, chúng ta có thể thử đóng đinh ván gỗ lên cửa sổ của phòng mình thử xem sao.”
Quách Lệ Hà hoàn toàn không giống như Kha Tầm đã tưởng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ kinh hãi, ngược lại tràn đầy đồng ý tán thưởng “Cách này rất hay! Đến chừng đó chúng ta đóng ván hết toàn bộ cửa sổ!”
Kha Tầm vẻ mặt điềm nhiên tiếp tục làm việc “Ừ, lát nữa làm xong nhiệm vụ rồi chúng ta đi đóng cửa sổ! Mặc kệ cái bóng kia có vào được hay không, ít nhất người sống sẽ không bị nó tha ra ngoài!”
Giọng của Quách Lệ Hà bỗng lại do dự chần chừ “Tôi chỉ sợ chúng ta chọc giận cái bóng to lớn kia, tên hung thủ kia độc ác như vậy mà, lỡ hắn tức giận giết hết chúng ta thì sao?”
“Dịch Nhiên từng bảo, toàn bộ những kẻ ở trong tranh phải tuân thủ quy tắc của tranh, bao gồm cả boss.”