Họa Phố

Quyển 5 - Chương 16: Ảnh (16) : đảo ngược đầu đuôi



Thời gian kế tiếp, Quách Lệ Hà và Kha Tầm đều vùi đầu làm việc.

Đối với đề nghị đóng đinh cửa sổ của Kha Tầm, Quách Lệ Hà cũng không tỏ ra quá mức phản đối, việc này khiến Kha Tầm càng thấy kiên định hơn: Bóng bị mê hoặc sẽ chỉ ở những tình huống đặc biệt mới có tác dụng, chứ không phải là thời thời khắc khắc đều khống chế người đó.

Những việc mà kẻ bị mê hoặc làm ra, phần lớn đều là dựa vào sức lực cùng trí thông minh của bản thân người nọ—— Kha Tầm thậm chí cảm thấy bọn họ rất may mắn, may là những kẻ mà cái bóng kia chọn trúng cũng không phải người lợi hại gì mấy, nếu kẻ bị mê hoặc là Mục Dịch Nhiên, chỉ sợ là bọn họ toàn bộ không ai có thể rời khỏi bức tranh này.

Vì đảm bảo an toàn, khi các thành viên hoàn thành công việc, tất cả đều thống nhất tập trung ở đại sảnh, cũng cho mọi người thấy bàn tay cùng túi tiền đều sạch sẽ.

Kha Tầm đưa ra ý tưởng đóng đinh cửa sổ, mọi người cùng nhau thương lượng một phen, cho rằng đó cũng là một loại biện pháp khả thi.

Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện tại là tìm ra chữ ký, trước hết phải đi vào mê cung, sau đó sẵn tiện lấy trong các phòng mê cung ván gỗ cùng công cụ này kia.

Trước lúc hành động, Kha Tầm đi phòng vệ sinh một cái, sau đó “không hẹn mà gặp” hội ngộ với Mục Dịch Nhiên ở bên trong.

Mục Dịch Nhiên để lộ nửa bên mặt nghiêng xinh đẹp của mình trước mắt Kha Tầm “Kế hoạch đóng đinh cửa sổ là cậu lâm thời nghĩ ra để lừa chị ta đúng không?”

“Đúng là chỉ có Mục Dịch Nhiên hiểu được tôi.” Kha Tầm nhoẻn miệng cười lộ cả răng nanh.

“Thoạt nhìn việc mê hoặc kia giống như chúng ta suy đoán, chỉ cần đến thời điểm thích hợp, hoặc gặp được điều kiện thích hợp, kẻ đó sẽ tiếp nhận mệnh lệnh từ sâu bên trong linh hồn mình cũng làm ra hành động tương ứng.” Mục Dịch Nhiên đứng trước bồn rửa tay.

“Nhưng có một điều tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc Quách Lệ Hà bị mê hoặc lúc nào?” Thanh âm của Hạo Văn Nhi đột ngột vang lên.

Kha Tầm ngước lên nhìn vào gương thấy được Chu Hạo Văn, chợt nhớ lại hôm qua Tân Bội Bội mắng hắn là “gay âm hiểm”, trong lòng bất giác có chút “đồng loại cảm thông”.

“Tôi có thử suy đoán về thời gian của việc này,” Mục Dịch Nhiên nói “Hẳn không phải xảy ra vào lúc làm việc buổi sáng, bởi vì tôi từng hỏi Vệ Đông, suốt buổi sáng cậu ta không hề rời khỏi phòng màu tím, cho nên Quách Lệ Hà không có cơ hội bị màu tím ô nhiễm.”

“Làm sao chắc chắn bà ấy nhất định là bị màu tím ô nhiễm?” Thanh âm của Vệ Đông cũng đột ngột vang lên, ngay lập tức thấy hắn cũng chen đến gần bồn rửa tay bắt đầu mở nước hì hụi chà.

Kha Tầm nghiêng đầu nhìn Vệ Đông, cũng không rõ kinh nghiệm của mình từ đâu mà đến, đại thể chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra người nọ là thẳng hay cong, nên trong nháy mắt thấy trên gương xuất hiện mặt của Vệ Đông làm hình ảnh bỗng nhiên mất đi vẻ hài hòa…

Chu Hạo Văn trả lời Vệ Đông “Màu Quách Lệ Hà ô nhiễm nhất định là màu tím, bởi vì bản thân bà ấy là màu xanh dương, xanh dương chỉ có thêm vào tím mới thành màu chàm.”

“Làm sao chắc chắn là màu chàm… Ố~~” Dưới ánh mắt cổ vũ của ba người, Vệ Đông nghĩ ra được đáp án “Bởi vì suốt từ hôm qua đến giữa trưa lúc Mễ Vi gặp chuyện, đồng hồ vẫn luôn là màu chàm—— bởi vì màu mà Quách Lệ Hà ô nhiễm là màu tím thêm màu xanh đúng lúc cũng chính là màu chàm! Từ màu chàm chuyển sang màu chàm tương đương không thay đổi, cho nên chúng ta mới không phát hiện ra được!”

Kha Tầm vẻ mặt “trẻ nhỏ dễ dạy” nói “Tranh rất giảo hoạt, nó nhờ thế mà làm cho chúng ta lâm vào giả tượng: Không có ai bị ô nhiễm màu sắc, trong các thành viên cũng không có kẻ bị mê hoặc phản bội, tất cả chúng ta sẽ vì thế thả lỏng cảnh giác.”

Quả thật như vậy, chính bởi vì thả lỏng cảnh giác, cho nên mọi người mới không đề phòng hành động của Quách Lệ Hà.

Chu Hạo Văn nói “Nếu dựa theo mốc thời gian này mà suy đoán, thì hành vi ô nhiễm màu sắc của Quách Lệ Hà chỉ có thể xảy ra trước bữa sáng.”

Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Sáng sớm sau khi thức dậy, mọi người cùng nhau đi sang tòa nhà hình tròn kia kiểm tra di thể của Quách Bội Bội, khi ấy chúng ta đều tụ lại bên nhau, khó mà xảy ra chuyện được. Như vậy suy ra thời gian “xảy ra chuyện” có khả năng nhất là vào thời điểm sau khi Thạch Chấn Đông cùng Quách Lệ Hà rời khỏi mọi người.”

Vệ Đông chẳng hiểu ra sao “Hai người họ từng rời khỏi sao? Bọn họ đi đâu làm gì?”

Kha Tầm nhớ lại chuyện buổi sáng “Đúng rồi, khi ấy Thạch Chấn Đông tâm trạng buồn rầu, một mình đi xuống, chị Quách lo lắng muốn khuyên nhủ liền đuổi theo anh ta đi xuống lầu—— chờ đến lúc chúng ta xuống lầu hai còn thấy chị Quách đứng an ủi anh ta.”

Mọi người không ai lên tiếng, quả thật chỉ có đoạn thời gian ấy.

“Lát nữa tôi thử đi hỏi Thạch Chấn Đông xem tình huống khi ấy cụ thể thế nào.” Chu Hạo Văn nói.

Toàn bộ mọi người rốt cuộc tập họp trong đại sảnh, Miêu Tử Phái đề nghị cởi trói cho Mễ Vi “Có lẽ Mễ Vi có thể giúp đỡ chúng ta tìm chữ ký.”

Đích xác, hiện tại Mễ Vi có lẽ là người muốn tìm ra chữ ký nhất.

Mọi người còn đang do dự thì, Thạch Chấn Đông lại nói “Sự việc xảy ra lúc trưa là do mọi người đều bất ngờ không kịp đề phòng, chúng ta đi tìm chữ ký nhất định phải chuyên tâm, không có cách nào phân tâm đi coi chừng người khác, cho nên… Tôi thấy Tiểu Mễ vẫn là tạm thời chịu thiệt một chút,” Thạch Chấn Đông nhìn Mễ Vi, ánh mắt vô cùng thành khẩn “Cô ở lại đại sảnh chờ tin tức tốt của chúng tôi đi.”

Mễ Vi hừ lạnh cười nhạo, không thèm đếm xỉa đến hắn.

“Hay là.. tôi ở lại với cô ấy, để một mình cô ấy ở nơi này tội nghiệp lắm.” Quách Lệ Hà giống như muốn chuộc tội cho mình.

Mễ Vi rốt cuộc hừ ra tiếng “Tôi không cần.”

Lời của Quách Lệ Hà lại nhắc nhở Kha Tầm “Không thể bỏ một người ở lại đại sảnh một mình được!”

Cuối cùng, Vệ Đông cùng Miêu Tử Phái ở lại trông Mễ Vi, những người còn lại đều đi mê cung.

***

Vệ Đông vốn cứ tưởng ở lại đại sảnh là một việc nhàn nhã, ít ra không cần chui hầm chui lỗ, nào ngờ lại bị cưỡng ép nghe đầy lỗ tai di ngôn.

Mễ Vi căn dặn di ngôn với Miêu Tử Phái “Cậu nói với mẹ tôi, bảo tôi được chọn làm học sinh trao đổi ra nước ngoài du học rồi, bên kia không cho phép gọi điện liên lạc, về sau… làm phiền cậu bắt chước tôi gửi thư về cho mẹ… Dù sao trong lòng bà ấy cũng chỉ có mỗi thằng em tôi, hai năm tôi học đại học chưa từng trở về nhà ăn tết bà ấy cũng chẳng hỏi thăm một tiếng…”

Vệ Đông mấy lần tính ngắt lời cô, muốn nói cho cô gái này biết sự kiện tử vong rất có tính nghiêm mật, không phải cứ tùy tiện bịa ra cái lý do nào đó là có thể lừa cho qua chuyện, nhưng cuối cùng nuốt hết vào bụng trở lại.

Thôi đi, để Mễ Vi an lòng “ra đi” vậy…

Dặn dò di ngôn đến cả tiếng đồng hồ, xong rồi mọi người lại bắt đầu thảo luận về tranh, Miêu Tử Phái nói “Phần lớn những tranh theo trường phái dã thú đều dùng các loại màu sắc để mô tả bóng đổ, như thế cũng phù hợp với thiết lập của tranh—— bóng muốn thông qua việc ép lấy màu của chúng ta để đạt được năng lượng, có lẽ nó cần là màu sắc.”

Vệ Đông cảm thấy rất có lý “Mỗi ngày việc chúng ta phải làm là tồn trữ quả mọng vào bình, kỳ thật nói trắng ra chính là đang tồn trữ màu sắc, xem ra trong bức tranh này màu sắc chiếm vị trí cực kỳ quan trọng.” Vệ Đông nói xong, có chút bất đắc dĩ thở dài “Hai người nói xem, nếu chúng ta dùng ván gỗ đóng đinh lại toàn bộ cửa sổ, liệu có ngăn cản được cái bóng kia không?”

Miêu Tử Phái cho rằng mình không trả lời được câu hỏi này, đưa mắt nhìn Mễ Vi.

Mễ Vi lại rơi nước mắt “Tôi nghĩ những người phù hợp với điều kiện tử vong đêm nay nhất định sẽ chết đi, việc này không quan hệ gì đến cửa sổ cả. Có điều, cửa sổ đóng ván gỗ có lẽ sẽ chặn lại việc vận chuyển thân thể, như vậy có thể tránh được thảm kịch xảy ra với Tân Bội Bội cùng Trương Thiên Vĩ.”

Vệ Đông thân là một gã theo nghề “đì-zai” dễ bị hói đầu, nhưng dù gì cũng từng một thời là sinh viên tốt nghiệp đại học mỹ thuật, bởi vậy ít nhiều gì cũng có đề tài chung với hai cô cậu này “Phương pháp phá giải mấy bức tranh trước đều có quan hệ chặt chẽ với dụng ý cùng ý tưởng ban đầu của tác giả, hai người cho là tác giả của bức tranh này rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?”

Miêu Tử Phái ngẫm nghĩ một lát, nói “Dung Nhượng là một họa sĩ khá trẻ, nổi tiếng độ chừng hai năm trở lại đây, dựa vào các tác phẩm phục hưng trường phái dã thú với phong cách cực kỳ đặc trưng, bởi vì quá mức sùng phái cố chấp với trường phái dã thú cho nên khá là xem thường những tác phẩm khác.”

Vệ Đông cúi đầu nhìn cái bóng màu sắc cực tươi dưới chân mình “Có thể nhìn ra, vị họa sĩ này rất cố chấp —— hai người hẳn là từng thấy 《 Ảnh 》rồi đúng không, trên ảnh vẽ những gì?”

“Là vài loại biểu đạt cực kỳ trừu tượng, nhân vật có chút giống bóng ảnh, nhưng hình thể lại cực kỳ xinh đẹp, mà ở cạnh nhân vật lại vạch ra vô số các đường cong đậm đặc đủ màu, cá nhân tôi cho rằng thứ tác giả muốn biểu đạt có lẽ là cái bóng.” Miêu Tử Phái nêu ra quan điểm của mình.

“Cậu vừa mới nói nhân vật giống bóng ảnh?” Vệ Đông hỏi.

“Đúng vậy, nhân vật có cảm giác giống tranh khắc gỗ vậy, những hình người với họa tiết trắng đen, hoặc là thuần màu đen.” Miêu Tử Phái nói đến đây tựa hồ như cũng nhận ra điều gì “Nếu nói như vậy, trong bức tranh này bản thể cùng bóng dáng chẳng khác gì đảo ngược đầu đuôi?”

Hai mắt vô thần của Mễ Vi cũng dần dần đong đầy thần thái “Ý nghĩa bức tranh muốn biểu đạt hóa ra là thế này sao? Bóng mới là chủ nhân, còn thân thể lại là vật lệ thuộc của bóng!”

Hai người còn lại đều gật gù, cho rằng lời của Mễ Vi quả thực rất đúng trọng tâm.

“Tuy rằng hiểu được điều này, nhưng chúng ta phải giải quyết việc này thế nào? Chữ ký của họa sĩ phải tìm ở đâu đây?” Miêu Tử Phái vẫn cảm thấy như đi vào ngõ cụt.

“Mê cung kia rốt cuộc mang ý nghĩa gì đối với cả bức tranh?” Vệ Đông hỏi.

“Việc này khó mà nói rõ, có lẽ là cá nhân họa sĩ sùng bái văn hóa Hy Lạp cổ đại, hoặc có thể là muốn dùng mê cung để diễn tả trí tuệ của mình —— hiện tại vẫn còn rất nhiều người phương tây thích xăm mê cung lên người, bọn họ cho rằng mê cung là đại biểu cho trí tuệ.” Miêu Tử Phái nói.

***

Ba người đang thảo luận, liền thấy mấy người khác trở lại.

Vệ Đông vội hỏi han “Sao rồi? Trong đường hầm có cái gì? Có thông vào lâu đài không?”

Cả đám người nào người nấy thoạt nhìn giống như mệt mỏi kiệt sức, ngay cả Quách Lệ Hà cũng mệt đến thở phì phò, không biết người phụ nữ trung niên này gây ra “tác dụng” gì ở nơi đó.

Tần Tứ lau mồ hôi ngồi xuống “Đường hầm quả thật là đi thông vào lâu đài, chúng tôi cũng đã đi xem toàn bộ các kiến trúc khác của lâu đài, nhưng mà… ở những nơi đó xung quanh đều là một mảnh tối đen, thậm chí dùng di động mở đèn pin chiếu sáng cũng không nhìn thấy được đồ vật bên trong.”

Mấy người Kha Tầm cầm ván gỗ cùng công cụ mang trở về đặt tạm ở đại sảnh “Trước mắt chỉ còn mỗi tầng cao nhất của tòa nhà hình tròn kia là chưa xem.”

Quả thật, tòa nhà hình tròn kia tổng cộng có sáu tầng, ba tầng bên dưới đều có để một bình pha lê lớn, tầng thứ tư đại biểu cho màu đỏ, từng ép màu Trương Thiên Vĩ, tầng thứ năm màu xanh dương, chính là nơi ngâm Tân Bội Bội.

Sáng nay bởi vì sự kiện Tân Bội Bội đứt đầu khiến mọi người bàng hoàng hoảng sợ, nên cũng không ai đi lên tầng sáu tìm hiểu tình huống nơi đó.

“Vậy đi, tôi với Dịch Nhiên bò lên lầu sáu một chuyến xem thử, làm phiền mọi người đóng ván gỗ lên cửa sổ dùm ha!” Đề nghị của Kha Tầm được mọi người nhất trí tán thành.

Cuối cùng, Kha Tầm có thể cùng Mục Dịch Nhiên “cùng bay cùng nhảy”, cùng nhau hành động hai mình rồi.

Nhưng “chuyến đi” này cho ra kết quả không làm người ta vui sướng cho lắm, hai người vừa từ cầu thang đồng bên ngoài lầu bốn leo lên tầng năm liền thấy được tình cảnh khiến người ta hoảng sợ lại nghi hoặc: Bên trong cánh cửa lớn xanh dương đang mở toang, cái bình thủy tinh chứa hơn nửa bình chất lỏng lúc này đã biến mất chẳng thấy đâu, mà thi thể của Tân Bội Bội vẫn còn nằm bên trong bình.

Không còn chất lỏng màu xanh che lại, tình trạng thi thể bên trong lộ ra hết sức rõ ràng trước mắt—— Tân Bội Bội kích thước chỉ còn lại khoảng một mét, cả người đều bị rút nhỏ lại.

Bởi vì lúc ban sáng bọn họ cứu giúp thất bại, Tân Bội Bội lúc này đầu thân chia lìa hai nơi, đều nằm bên trong bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.