Lúc Kha Tầm cùng Vệ Đông đến J thị, nơi đó đang tổ chức Hội chợ triển lãm giới thiệu sản phẩm khoa học kỹ thuật do chính phủ thành phố tổ chức.
Dọc hai bên đường dựng rất nhiều cột biểu ngữ nhìn như mấy tấm bình phong đủ màu, nơi nơi đều có quảng cáo cùng các sản phẩm ăn theo.
Thành ra đến cả lúc bọn họ đi ăn sủi cảo ở quán ăn đối diện bảo tàng mỹ thuật Phương Hạp Tử cũng bị người ta dúi vào tay mấy tấm poster quảng cáo hội triển lãm.
Kha Tầm cùng Vệ Đông bây giờ đã thành thói quen, trước khi vào tranh phải ăn uống thật no, hiện tại đang giờ cơm trưa, mà thời gian vào tranh thông thường là vào trước sáu giờ chiều ngày hôm đó, cho nên cũng không cần gấp làm gì, hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ sát đường, từ từ mà ăn.
Bảo tàng mỹ thuật Phương Hạp Tử nằm ở bên kia đường, với tạo hình đậm chất khoa học kỹ thuật, từ ngoài nhìn vào giống như là một đám mấy cái hộp ngay ngắn xếp chồng lên nhau, tường ngoài sơn nước sơn thoạt nhìn giống như lớp sơn phủ vỏ ngoài đàn piano, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bóng bẩy, tạo cảm giác mát lạnh mà cực giản của thời đại công nghệ.
Hai người vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào di động trên tay.
Vệ Đông “Có nhỏ kia bên bộ phận quảng cáo công ty tao dùng app làm đẹp cà da kiểu gì mà bay luôn cái mũi, nom mặt méo khác gì quý bà Voldemort, trên gương mặt trắng bềnh bệch lòi ra hai cái lỗ mũi đen ngòm.”
Kha Tầm “Mày lại dùng mắt “rếp” vòng bạn bè của mấy nhỏ bên công ty mày đấy à?”
Vệ Đông “Mày nghĩ tao là con người nông cạn vậy sao? Cái đấy tao sớm “rếp” xong rồi, hiện tại đang chuyển qua “rếp” weibo.”
Kha Tầm “…Đồ cầm thú, mày mò ra cả weibo người ta luôn?”
Vệ Đông “Đựu, đây là lỗi của công ty, đừng đổ thừa cho nhân viên. Ông chủ của tao tính tình dô liêm sỉ cỡ nào mày cũng biết rồi đó, lão bắt nhân viên mỗi ngày nhất định phải “ngày ba bữa” chia sẻ quảng cáo sản phẩm của công ty trên nhóm chat cùng vòng bạn bè của mình, như vậy lão vẫn còn thấy chưa đủ, xong lại bắt mọi người đều phải đăng ký weibo, mỗi ngày chia sẻ mấy bài viết pr cùng quảng cáo của công ty, đứa nào không làm theo thì trừ lương, người thân bạn bè gì cũng không buông tha, đều phải giúp một tay chia sẻ lại, hiện tại đang giờ cơm trưa đó thôi, nên tao phải lúi húi làm nhiệm vụ đây —— ờ phải rồi mày theo dõi tao cái đi, tao vừa đăng ký, nhớ theo dõi cả weibo công ty tao luôn, sau đó giúp tao chia sẻ cái weibo mới nhất.”
Kha Tầm “ID của mày là gì?”
Vệ Đông “Vệ Phong_Manh”
Kha Tầm “…Mày đam mê cái tên này dữ vậy…”
Vệ Đông “Đúng là cái thứ dân vô văn hóa, mày xem đi, nhìn hai chữ ‘Vệ Phong’ là cảm thấy tao nhã đúng không, còn manh, thấy liền có chút lưu manh, cho nên cái tên này của tao đọc qua một cái chính là sẽ thấy “lưu manh tao nhã”, sao hả thấy ghê hem!”
Kha Tầm “…Ok fine, tao chia sẻ rồi. Hạo Văn Nhi nhắn tin Wechat cho tao… Cậu ta cũng tới rồi.”
Nói xong liền ngó đầu ra bên ngoài xem thử, thấy Chu Hạo Văn đang đứng trước trạm ngừng bên ngoài bảo tàng Phương Hạp Tử nhìn quanh như đang tìm ai, liền vẫy tay với hắn.
Chu Hạo Văn đi vào quán ngồi xuống bàn của bọn họ, Kha Tầm gọi thêm một phần sủi cảo “Uống gì không, rượu hay nước giải khát?”
Vệ Đông lập tức bảo Chu Hạo Văn theo dõi mình trên weibo, cũng sẵn tay chia sẻ giúp mình.
Chu Hạo Văn vẻ mặt cạn lời ngó Vệ Đông cùng Kha Tầm.
“Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi,” Kha Tầm nhún vai “Lũ chó FA như Đông Tư thì ngoại trừ đi làm ra có biết làm gì khác đâu.”
“Nhói trim a thằng quể!” Vệ Đông ôm ngực “Chúng ta đừng bốn chín cười năm mươi được hem, đều là chó chung một bầy, không ai quý hơn ai đâu!”
“Xin lỗi nha, chó cũng chia ra có kinh nghiệm cùng chó tồ na” Kha Tầm nói “Báo kinh nghiệm của mày ra xem.”
Vệ Đông “Xin lỗi em sai rồi, em là một con chó tồ, xin hãy dẫn em theo.”
Chu Hạo Văn nhìn qua Kha Tầm “Cậu từng quen bạn trai à?”
Kha Tầm “Đương nhiên, tôi đẹp trai như vậy không có mới lạ đó.”
Chu Hạo Văn “Vậy sao lại chia tay?”
Vệ Đông đáp hộ “Thằng cu kia chịu không nổi áp lực chứ sao, năm đó Kha Nhi cũng là hotboy xuất sắc nhất trường, tới lui trong trường cả ngàn ánh mắt dõi theo nó, nên cẩn thận đề phòng hết nấc rồi mà cũng bị tiết lộ, xong bị cả trường biết nó với thằng kia là một đôi, lại có ai ngờ thằng kia nhát cáy muốn chết, đòi chia tay với Kha Nhi, ngoắt đầu một cái chạy tìm cho mình bạn gái để bác bỏ lời đồn. Thiệt là ha cmn ha, rõ ràng là gay lại chạy đi lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, tranh đoạt tình yêu với đám trai thẳng tụi này, thấy mà mất mặt đàn ông vãi ra.”
Chu Hạo Văn “…Kha Tầm, nhà cậu có biết tính hướng của cậu không?”
Kha Tầm “Biết hay không chả biết, dù sao hai vị ấy giờ cũng không làm gì được tôi, may là ông già không quá chấp nhất việc nối dõi tông đường, giờ ổng ở trển có biết cùng lắm cũng chỉ báo cái mộng mắng cho tôi té tát một trận, nếu không biết làm sao giờ, cũng chẳng thể nổi giận phát điên “trả hàng” thằng con trai này về nơi sản xuất.”
Chu Hạo Văn “Xin lỗi, tôi không biết nhà cậu…”
Kha Tầm “Không sao cả, không cần bận tâm.”
Chu Hạo Văn không nói gì nữa, yên lặng ăn sủi cảo của mình.
Kha Tầm cùng Vệ Đông đã ăn xong phần mình, đều dựa vào ghế bắt đầu chơi di động.
“[ Trực tiếp online qua ảnh: Chủ thớt đang đi trên đường vô tình bắt gặp một tiểu cưa cưa cực kỳ đệp chai, đang cố gom hết dũng khí xông lên thả thính thử một phen. ]” Vệ Đông đọc ra bài viết weibo đang xem trên di động “[ Hi vọng mị sẽ thả thính thành công, mọi người chờ mị quay lại nha! ] —— cái đệt, mấy nhỏ này thật sự là càng ngày càng nông cạn, có hiểu hay không cái gì gọi là nét đẹp nội tại na, bộ dạng đẹp trai chắc gì đã lương thiện dịu dàng, phải giống đám đì-zai-nờ tính cách tốt bụng nội tâm tinh tế tay nghề xịn sò hơn nữa còn rất có kiên nhẫn như tao đây mới là lựa chọn tối ưu cho quý dị đó không biết sao!”
Chu Hạo Văn “…”
Kha Tầm “Mày lại dùng mắt “rếp” ai đấy?”
Vệ Đông “Tiện tay sợt cùng thành phố, nom hình đại diện của nhỏ thấy có vẻ xinh gái liền bấm vào xem một cái thôi, cơ mà lại một lần nữa cảm nhận được ác ý của thế giới này nhắm vào chó FA.”
“Tiểu cưa cưa, tiểu cưa cưa, chúng ta có thể cùng nhau chụp cái ảnh không?” Còn đang nói thì bỗng nhiên thấy một cô gái xinh xắn vào quán đi thẳng tới bàn bọn họ, tay cầm di động, gò má ửng đỏ nhìn Kha Tầm hỏi.
Vệ Đông “…”
“Okela.” Kha Tầm rất nể mặt đứng dậy “Chụp ở đâu nè?”
Cô gái xinh đẹp cố gắng che giấu mừng rỡ trong lòng, đưa tay chỉ ra ngoài “Ra ngoài được không? Ánh sáng chỗ này mờ quá.”
Chu Hạo Văn đúng lúc cũng ăn xong bát sủi cảo của mình, lau miệng một cái đứng dậy cùng Vệ Đông theo Kha Tầm ra ngoài.
Dưới tàng cây bên ngoài còn đứng hai cô gái khác, hình như là bạn thân của cô gái xinh đẹp này, hai cô nọ trong tay cũng cầm di động, ánh mắt nhìn hướng Kha Tầm che miệng lén lút cười.
Ba cô gái lấy cảnh cả buổi trời, tự thấy đứng trước quán sủi cảo chụp ảnh rất không có phong cách, hơn nữa thấy thái độ của Kha Tầm có vẻ hiền lành thoải mái, thế là bọn họ quyết định đi đến bảo tàng mỹ thuật ở đối diện bên đường chụp ảnh.
Lúc băng qua đường cái, Kha Tầm nhìn thấy Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên đang từ đằng xa đi đến, liền vươn tay vẫy vẫy với họ.
Tìm được vị trí thích hợp ở bên ngoài bảo tàng mỹ thuật, Kha Tầm liền đứng bên cạnh cô nàng xinh đẹp kia.
Cô gái chiều cao vốn cũng không thấp, nhưng đứng bên cạnh Kha Tầm vẫn gây ra cảm giác đũa lệch rất rõ ràng, khiến hai cô bạn thân bên kia giống như bị chọt trúng thần kinh “moe” hú hét cả lên, lập tức giơ di động chụp lia lịa.
Vệ Đông đứng bên cạnh nhỏ giọng phun mật với Chu Hạo Văn “Thứ gei quỷ sứ, kẻ thù của chó FA.”
Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lùng.
“Tiểu cưa cưa, có thể add bạn Wechat với em không?” Cô nàng xinh đẹp chụp ảnh xong rồi, hai mắt đầy chờ mong nhìn Kha Tầm.
“Cái này e là không thể ha,” Kha Tầm nói “Tôi sợ bạn trai tôi ghen.”
Cô nàng xinh đẹp “Anh… Ôi mẹ ơi!”
Vệ Đông “Thấy hem, bị chửi chắc luôn.”
Cô nàng xinh đẹp “Thặc toẹt vời! Tiểu cưa cưa đẹp trai như vậy chỉ có nam nhân mới xứng đôi a! A a a a a!”
Vệ Đông “…quát đờ phắc?”
Chu Hạo Văn “…”
Tần Tứ vừa đi đến gần “…Thật không hiểu nổi mấy cô gái bây giờ.”
Mục Dịch Nhiên “.”
Nhìn theo cô nàng xinh đẹp chạy như điên đến cạnh hai cô bạn thân của mình, thì thầm gì đó một lát, sau đó cả ba người bắt đầu hưng phấn hú hét nhỏ to, mấy nam nhân quyết định… thôi mau mau chạy vào bảo tàng mỹ thuật đi.
Trước khi vào cửa, Kha Tầm ngoái đầu nói với mấy cô gái “Đừng vào chỗ này nha, mới vừa trang trí xong, toàn mùi formaldehyde với bụi thôi, dễ gây ung thư lắm, cũng gây ăn mòn cho da đó.”
***
Bảo tàng Phương Hạp Tử tuy là không phải mới vừa trang trí xong, nhưng dạo gần đây quả thật vẫn luôn bị đóng cửa, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa lại, đám người bọn họ cũng không gấp gáp đi ngay vào phòng triển lãm đã được chỉ định mà là đi dạo một vòng quanh các phòng khác trước, nhìn xem có thể đạt được manh mối hữu dụng nào không.
Nhưng mà kết quả thu được không khả quan lắm.
Tòa bảo tàng mỹ thuật này trưng bày tác phẩm liên quan đến các loại đề tài cùng trường phái, có mấy cái nhìn như nhà giàu xổi, bàn tay mang đầy nhẫn vàng bạc rồi kim cương vân vân, làm cho bọn họ không cách nào suy đoán ra được phòng triển lãm chỉ định trưng bày tác phẩm thuộc chủ đề nào hoặc trường phái nào.
Mọi người cuối cùng đành đi vào phòng triển lãm chỉ định, cơ hồ đã thành phản xạ có điều kiện lập tức nhìn quanh bốn phía, cố gắng tận lựa nhìn thấy các tác phẩm được trưng bày càng nhiều càng tốt.
Khi đèn trong phòng tắt lên cùng chùm sáng quen thuộc rọi đến, mọi người nhìn thấy được trước mắt, là một bức tranh sắc màu xám xịt cổ xưa.
Ở trung tâm bức vẽ là một tòa nhà thấp bé cũ nát, tường bên ngoài phủ đầy bà tường hổ, dưới mặt đất tích đầy những đụn lá rụng lâu năm, bên cạnh cửa sắt ngoài tòa nhà có một tấm bảng gỗ nền trắng chữ đen rơi rụng trên mặt đất, còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên bảng, hình ảnh trong tranh dưới chùm sáng chiếu rọi bắt đầu bóp méo phập phồng, cửa sắt mở một nửa tựa hồ càng lúc mở càng rộng, như đang nghênh đón những người vào tranh.
Ngay trong nháy mắt bị cuốn vào tranh, Kha Tầm tựa hồ nhìn đến trên phiến cửa sổ tối om nào đó trên tòa nhà cũ nát kia có một gương mặt sợ hãi trắng bệch há to cặp môi màu xám, như đang gào to trong thê lương: Đừng vào đây.
***
Viện nghiên cứu Tượng Sơn.
Bảng gỗ bên cạnh cửa sắt đã sớm bị sâu kiến gặm đến lởm chởm gồ ghề, chứng minh tòa nhà này đã bị vứt bỏ rất nhiều năm.
Mọi người đứng trước cửa sắt, ngửa đầu đánh giá tòa nhà viện nghiên cứu thoạt đã bị hoang phế mà mình sắp đi vào, thoạt nhìn tràn ngập âm u đáng sợ.
“Tui không thích chỗ này cho lắm.” Vệ Đông nuốt nước miếng một cái, miệng lẩm bẩm nói.
“Chẳng ai thích cả.” Tần Tứ bình tĩnh nói.
Nhóm năm người bọn họ cũng không phải người đầu tiên vào tranh, tiếng bước chân luống cuống từ bên cạnh truyền đến, nhìn lại chỉ thấy từ xa đang có hai người đàn ông đang chạy đến gần, thấy bọn họ lập tức cao giọng hô lên combo người mới “Chuyện gì đang xảy ra đây!? Chỗ này là chỗ nào!? Các người là ai!?”
Trong lúc Tần Tứ tiến hành thuyết minh cùng giải thích cho hai người bọn họ, bốn người còn lại nhìn xung quanh.
Kiến trúc xung quanh cũng không dày đặc cho lắm, cách rất xa mới mơ hồ nhìn thấy có vài tòa nhà trệt thấp bé, ở khoảng giữa là những đám cây nhìn có vẻ thiếu sinh khí, hai cái tường gạch đổ nát vòng thành một cái con đường lạnh lùng lại dơ bẩn, mà nhìn ra phía xa hơn, kiến trúc cùng cây cối đều giống như bị một mảnh sương mù bao lấy.
Đây rõ ràng là một bức tranh kiểu giới hạn, cái gọi là tranh giới hạn chính là nó sẽ quy định phạm vi hoạt động của những người vào tranh ở trong một khu vực nhất định nào đó, ngoại trừ nơi này ra thì những nơi khác, hoặc nói đúng hơn là cảnh vật trong tranh đều sẽ bị xem như là cảnh hư ảo, tức là nhìn chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, độ phân giải quá thấp. Việc này cũng chứng tỏ bức tranh này yêu cầu những người vào tranh chỉ có thể hoạt động trong khu vực viện nghiên cứu này.
Hai gã nam tử kia sau khi nghe Tần Tứ thuyết minh về tranh xong, đều dùng ánh mắt “đồ điên” nhìn Tần Tứ, một gã trong đó chắc chừng ba mươi tuổi hơn, cả người tràn ngập hơi thở đầu đường xóm chợ sấn tới đưa tay đẩy Tần Tứ một cái “Nói mau, đây có phải mánh khóe do tụi bây cùng mấy ngành có liên quan làm ra quảng cáo cái gì khoa học kỹ thuật không, tụi bây có hỏi du khách chúng tao có đồng ý chưa mà làm hả!? Tao nói cho tụi bây biết tụi bây làm vậy là xâm phạm quyền lợi! Tin tao tố cáo tụi bây không! Mau mau dẫn ông đây trở lại, tao cảnh cáo đó, nếu không bảo tàng của tụi bây đừng hòng tiếp tục mở ra! Ông đây quen một đống người trong ngành, quăng một cái công văn ra là tụi bây tắt thở hết biết không!? Mau mau mang chúng tao trở về!”
Tần Tứ khẽ lắc đầu, thôi không nhắc lại nữa, lát nữa sự thật sẽ cho hắn ta biết, trong ngành có người nào cũng không giải quyết được vấn đề của hắn.
Gã xóm chợ đầy người táo bạo đẩy Tần Tứ ra, cùng người bên cạnh quay đầu chạy về phía đường bên kia, hiển nhiên trước lúc nhóm bọn họ vào tranh, hai vị này cũng đã chạy loạn khắp nơi tìm đường ra một chặp rồi.
Mọi người nhìn theo bóng hai người nọ dần biến mất trong màn sương ở cuối ngã đường, liền xoay qua nhìn phía bên đầu còn lại của con đường chờ đợi. Quả nhiên chẳng bao lâu sau liền thấy hai người nọ từ bên kia thở hồng hộc chạy tới.
Những bức tranh giới hạn phạm vi là không thể chạy ra, chỉ cần đến điểm giới hạn sẽ tự động từ bên đầu còn lại chạy trở về.
Còn không đợi hai gã nam tử mặt mũi kinh ngạc chạy đến gần, lại thấy có một nam một nữ từ trong màn sương vẻ mặt không hiểu ra sao đi tới. Tiếp đó lại là lệ thường một chuỗi nghi hoặc, giận dữ, hoảng sợ, hỏi han, nghi ngờ… Nhóm năm người bọn họ cũng đã chết lặng, đứng yên ở một bên phớt lờ toàn bộ.
Lại mười mấy phút đồng hồ nữa trôi qua, một người phụ nữ tiến vào.
Nửa giờ sau, từ sâu bên trong màn sương, ba người cuối cùng đi đến.
Kha Tầm liếc mắt nhìn họ một cái, không kềm được tiếng thở dài.
__________
Chú thích
Lại sang một ART mới hen =3=
Dạo này tớ rất rất muốn đi bung lụa thêm mấy cái hố nữa, nhưng rút bài học từ mấy năm trước, cuối cùng dẫn là ngoan ngoãn tiếp tục lấp cái hố này….
Cái lúc chương này bung ra thì tớ tồn kho chắc cũng phải tới tranh 8 9 gì rồi, nếu mà tớ dịch xong sớm (dự tính là tầm cuối tháng 9 hoặc 10 là xong, vì gêm tớ nghía t10 open nên tớ nghĩ là sẽ ráng xong trước tháng 10) thì tớ sẽ up cả cục lên cho xong luôn.
Sau đó xem có còn động lực làm tiếp hông thì tớ cày nốt bộ Trai thẳng, còn hem thì chắc lại giải nghệ tiếp =3=