Họa Phố

Quyển 6 - Chương 11: Nhân học (11) : Sáng ngời cùng ấm áp



Nhật ký thực nghiệm trong tay Mục Dịch Nhiên lại được lật sang vài tờ, đại bộ phận đều là ghi chép lại các tình huống chuẩn bị phẫu thuật cùng với tình trạng sức khỏe của vật thí nghiệm số 213.

Mãi cho đến khi lật đến một tờ, bên trên viết:

Ba giờ chiều ngày 22 tháng 4, tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán của vật thí nghiệm 213, quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, thời gian 9 phút 23 giây.

Trong quá trình phẫu thuật, ý thức của vật thí nghiệm số 213 còn tỉnh táo, có thể trả lời các vấn đề được hỏi.

Sau phẫu thuật, vật thí nghiệm số 213 lâm vào hôn mê.



Sáu giờ mười lăm phút buổi chiều, vật thí nghiệm số 213 chết não, phẫu thuật tuyên bố thất bại.

“Mẹ nó.” Kha Tầm mắng một tiếng, nhưng thấy Mục Dịch Nhiên vẫn còn lật đọc, nên đành phải giơ di động tiếp tục chiếu sáng.

Ngày 10 tháng 6, vật thí nghiệm số 214 được chẩn đoán xác định rơi vào trạng thái thực vật kéo dài.

Ngày 3 tháng 8, vật thí nghiệm số 251 sau khi phẫu thuật mất đi chức năng ngôn ngữ.

Ngày 21 tháng 9, vật thí nghiệm số 275 sau khi phẫu thuật trải qua trắc nghiệm trí lực, xác định tâm trí cùng năng lực lui về ngang với trẻ con 2 tuổi.

Ngày 9 tháng 10, vật thì nghiệm số 282 sau khi phẫu thuật toàn bộ chức năng cơ thể đều bình thường, chuẩn bị tiến vào giai đoạn hai của thí nghiệm.

Ngày 13 tháng 10, vật thí nghiệm số 282 trong quá trình thí nghiệm không xuất hiện phản ứng xấu như đã dự đoán. Xác định phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán chưa có tác dụng với vật thí nghiệm số 282. Sau khi tổ thí nghiệm bàn bạc trao đổi, chuẩn bị sau mười ngày tiến hành thực nghiệm ET đối với vật thí nghiệm 282.

Ngày 23 tháng 12, tiến hành thực nghiệm ET đối với vật thí nghiệm 282, trong ngày không có hiệu quả.

Ngày 24 tháng 12, thực nghiệm ET kéo dài chu kỳ, hiệu quả quá chậm, tiếp tục trường kỳ quan sát.

Phần sau của nhật ký đều là ghi chép lại tình trạng của vật thí nghiệm 282 đối với thực nghiệm ET, cùng với vô số ghi chép về phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán của các vật thí nghiệm khác.

Kha Tầm hỏi Tần Tứ “Trạng thái thực vật kéo dài là cái gì?”

“Người thực vật.” Tần Tứ nói.

“Còn thực nghiệm ET?” Kha Tầm lại hỏi.

Tần Tứ cũng nghi hoặc nhíu mày “Endothelin? Phôi thai cấy ghép?”

“Nghe cảm giác không giống lắm đâu, anh thấy thế nào?” Kha Tầm hơi nghiêng mặt nhìn Mục Dịch Nhiên.

“Ừm.” Mục Dịch Nhiên lật đến tờ cuối cùng của nhật ký “Quyển nhật ký này chỉ ghi chép lại đến tháng mười hai cùng năm, không biết đến kết quả thực nghiệm cuối cùng, cũng không nhắc tới mục đích thực nghiệm.”

“Hơn nữa thoạt nghe cũng không giống nhật ký điều trị theo khuôn phép chính thức,” Tần Tứ tiếp lời “Có thể thấy được nơi đây hoàn toàn không phải là cơ cấu chuyên ngành hoặc cơ sở y học chuyên môn, chỉ là mượn các biện pháp y học tiến hành thực nghiệm.”

“Hơn nữa viện nghiên cứu này hoàn toàn không hề lựa chọn các loại phương pháp nghiên cứu đã trải qua chức thực cùng được cho phép để tiến hành nghiên cứu.” Mục Dịch Nhiên lạnh giọng nói “Nói cách khác, vì đạt mục đích thực nghiệm mà áp dụng mọi thủ đoạn tồi tệ.”

“Cho nên, người vẽ bức tranh này là muốn thể hiện giá trị nghiên cứu “người”, hay là vạch trần hành vi tội ác biến thái của cơ cấu nghiên cứu này?” Chu Hạo Văn đặt câu hỏi.

Tần Tứ nói “Tôi nghiêng về cái sau.”

“Nếu như là cái sau, chúng ta đây phải suy nghĩ xem, tác giả bức tranh sẽ đặt chữ ký của mình ở nơi nào.”

“Hay là ngay mấy câu nói trông có vẻ đường hoàng trên bình phong tường ở đại sảnh?” Vệ Đông suy nghĩ.

“Lạy ông tôi ở bụi này? Vừa vào cửa đã bị chúng ta nhìn thấy rồi.” Chu Hạo Văn nói.

“Ai biết được đâu đấy, dưới đèn thì tối mà.” Vệ Đông nói, lại nhìn Kha Tầm “Kha Nhi, chúng ta lên lầu xem thử đi.”

Thế là Kha Tầm cùng hắn rời khỏi tầng ngầm, đi lên đại sảnh lầu một.

Mấy câu kia dường như là dùng sơn đỏ viết lên, Kha Tầm đi căn-tin tìm hai con dao, chia cho Vệ Đông một cái, hai người hì hụi cho đến trưa mới cạo hết mấy lớp nước sơn đỏ ngòm kia từ trên tường xuống —— vì phòng ngừa chữ ký bị sơn đỏ che giấu lại.

Nhưng mà khiến Vệ Đông thất vọng là bên dưới chả có cái gì cả.

“Quả nhiên nào có chuyện tốt lành đến vậy.” Vệ Đông lắc lắc cổ tay mỏi nhừ “Kha Nhi, mày nói xem nếu tao giấu con dao này bên mình, buổi tối nếu có thứ gì đó túm tao đi tao liền cho nó một nhát, thấy có được hem?”

“Hem.” Kha Tầm tuy rằng không muốn dội nước lã bạn mình, nhưng vẫn phải tạt để cho hắn nhận rõ sự thật “Nếu để mày đâm chém dễ dàng như vậy thì bức tranh này có còn gì khó khăn nữa đâu, cơ mà dao này mày có thể cầm theo, xem như góp thêm can đảm.”

“Thêm can đảm cũng méo có tác dụng,” Vệ Đông thán một tiếng “Tao sợ nhét nó bên người lỡ làm mình bị thương na, thôi bỏ đi. Đêm nay tao phải đi phòng thí nghiệm B, sáng nay Tần bác sĩ mới vừa nói đó thôi, nơi đó sẽ làm người ta sinh ra lo âu thậm chí làm ra hành vi quá khích… Mày nói xem đêm nay tao phải làm sao chống chọi na? Tao thấy sợ quá, sợ lần này toang thật…”

Kha Tầm khẽ cụp mắt suy nghĩ, đột nhiên ngước lên nhìn hắn “Kỳ thật tao cảm thấy phòng thí nghiệm B mới là phòng dễ chịu nhất trong bốn phòng, chẳng qua là mất hết các cảm quan mà thôi, mày thử nghĩ xem dưới tình huống nào mà con người ta giống như mất hết các cảm quan?”

“Chết chứ gì.” Vệ Đông ủ rũ nói.

“Tao đúng là không nên trông mong gì ở trí khôn của mày,” Kha Tầm lạnh lùng “Trừ chết ra còn hai loại khác, một là xỉu, hai là ngủ say.”

Vệ Đông “Ỏ?”

Kha Tầm “Quỳ xuống kêu cha.”

Vệ Đông “Cha iu, tuy là nghe ngài nói rất có lý nhưng mà… mày cho là tình huống như vậy tao có thể yên tâm nhắm mắt ngủ sao?”

Kha Tầm “Mụ nội nó lẽ ra tao không nên nhận thằng con ngu xuẩn như mày. Ngủ không được thì xỉu, trước mười một giờ tối nay nhờ Mục đại lão đi qua khu B bóp cho mày với Hạo Văn Nhi té xỉu trước, sau khi hôn mê xem như là mất hết cảm quan rồi, mày sẽ không cảm giác được gì nữa, ngủ say một giấc đợi bình minh đến.”

Vệ Đông “Cái đù! Ý tưởng tuyệt vời! Gọi mày ông nội luôn cũng được! Okela cứ vậy đi!”

Kha Tầm “Mày cũng đừng lạc quan quá, lỡ đâu mấy ‘nhân viên nghiên cứu’ kia tìm mọi cách làm cho hai đứa tỉnh rồi tiếp tục thí nghiệm, vậy chỉ phải ráng mà chịu thôi.

Vệ Đông “…Đừng hù tao chớ, nói thật chứ tao thấy cái thực nghiệm này… may hôm qua là Kỳ Cường, Hoàng Bì, Từ Trinh với Tần bác sĩ thử trước, Kỳ Cường với Hoàng Bì nhìn thôi cũng biết là vừa ngang vừa ngược rồi, Từ Trinh mặc dù là đồng chí nữ nhưng tính tình cũng cứng rắn, ý chí chắc chắn kiên định hơn người thường rất nhiều, Tần bác sĩ bản thân là bác sĩ, đối với mấy loại tình huống như thế hẳn là cũng không kích động gì mấy—— đám người như bọn họ suýt chút nữa là chịu không nổi, nói chi kẻ ý chí yếu ớt lại sợ khổ như tao, có khi không được nửa đường là toang rồi.”

Kha Tầm bóp nhẹ đầu vai hắn “Nếu thật phải cố chịu, thì mày ráng nghĩ đến chuyện gì đó để phân tán lực chú ý đi.”

Vệ Đông vẻ mặt khổ sở “Nghĩ cái gì, trong tình trạng thống khổ như vậy tao làm sao có thể nghĩ cái khác.”

Kha Tầm “Nghĩ tới ông chủ của mày, nghĩ tới các khách hàng cứ bắt mày sửa này sửa nọ.”

Vệ Đông “Tao nghĩ mình có thể sống sót.”

Kha Tầm “Goodjob.”

Vệ Đông nhìn đối phương “Vậy còn phày? Phòng thí nghiệm C chắc chắn sẽ chết người đó… Kha Nhi, mày nghĩ ra cách gì chưa?”

Kha Tầm khẽ cụp mắt, xoay con dao trong tay “Nghĩ rồi.”

“Cách gì?” Vệ Đông vội hỏi.

Kha Tầm khẽ cười “Chắc là, dùng yêu gửi điện đi…”

***

Bữa trưa vẫn chỉ có cháo đậu cùng đậu hỗn hợp, mọi người lẫn nhau trao đổi về những gì đã tìm được trong buổi sáng, kết quả là không có thu hoạch nào, vì thế buổi chiều chỉ có thể tiếp tục tìm, trọng điểm là các loại tài liệu văn kiện ở cả lầu trên lẫn lầu dưới.

Tài liệu trong viện nghiên cứu cho dù không phải mênh mông vô bờ thì cũng tích tụ như núi, mọi người chỉ đành lôi hết toàn bộ tại liệu ra chất tại đại sảnh, dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào bắt đầu tìm đọc.

“Mấy thứ này thật sự có chữ ký sao?” Từ Trinh cố nhẫn nhịn lật xem gần cả chiều, cuối cùng nhịn hết nổi hỏi.

“Dù không có chữ ký, cũng có thể từ nó tìm hiểu bối cảnh của viện nghiên cứu này, hoặc là các tài liệu có liên quan,” Tần Tứ nói “Việc này góp phần giúp chúng ta suy đoán chữ ký sẽ xuất hiện ở đâu, hoặc là xuất hiện dưới hình thức nào.”

“Mấy thứ này viết toàn là thuật ngữ khoa học hoặc là chữ bệnh, tôi xem không hiểu.” Từ Trinh nhéo nhéo trán, lại chỉ tay sang chồng tài liệu kế bên “Bên đây còn kinh hơn, đều là luận văn nghiên cứu cùng với tài liệu nghiên cứu khoa học cực kỳ tối nghĩa, tôi đọc mà như đang xem thiên thư.”

Đối với việc này Tần Tứ cũng hết cách, Kỳ Cường thậm chí táo bạo đến đứng phắt dậy, vươn chân đá đổ một chồng tài liệu.

“Con mẹ nó, phải tìm tới bao giờ!” Kỳ Cường giận dữ mắng to, ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, rõ ràng có chút mất khống chế cảm xúc.

Trương Hàm Duệ, Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến thấy hắn như vậy lập tức sợ hãi tránh xa, trên mặt Trương Hàm Duệ vẫn còn sưng vêu vết bàn tay hắn đánh.

Kỳ Cường xoay vòng tại chỗ, quay ngoắt người chạy sang văn phòng bên cạnh lôi cái ghế dựa bên trong ra, cầm trên tay giơ lên đập mạnh vào kính pha lê trên cửa.

Lại chẳng ngờ ghế bị đập đến nát be bét, mà pha lê lại không chút sứt mẻ.

Kỳ Cường vẫn chưa bỏ cuộc, lại chạy qua phòng bên cạnh, ở bên trong đập phá đồ ầm ầm.

Kha Tầm thấy ồn ào, đứng dậy đi căn-tin, việc nấu cơm coi như đã hoàn toàn bị đẩy vào tay cậu rồi.

Đang vo gạo nấu đậu thì thấy Trương Hàm Duệ cùng Lý Nhã Tình tay nắm tay, bước chân xiêu vẹo đi vào, đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn mình.

“Sao vậy?” Kha Tầm quay sang hỏi.

“…Không có gì… Chỉ là không muốn ở ngoài đó…” Hai cô gái cảm xúc đã bình ổn rất nhiều, không biết là sợ đến chết lặng hay hết sức khóc rồi.

“Vậy ngồi ở đây chơi lát đi, đợi cơm chín rồi ăn.” Kha Tầm nói xong quay về tiếp tục vo gạo.

“Tiểu Kha ca ca…” Thanh âm của Trương Hàm Duệ xen lẫn âm run gọi “Thấy anh giống như… không sợ gì hết?”

Kha Tầm khẽ cụp mắt cười nói “Sợ quá rồi sẽ hết sợ, hơn nữa anh có bạn trai hộ thân, sợ gì nữa.”

Nghe câu này, Trương Hàm Duệ cùng Lý Nhã Tình cũng bất giác thả lỏng cảm xúc khẩn trương, nghẹn ngào cười rộ lên một tiếng, Trương Hàm Duệ hít hít mũi, khàn giọng hỏi “Đến lúc nào rồi anh còn ở đó mà khoe ân ái nữa.”

“Lúc này khoe mới thật là ân ái na.” Kha Tầm nói.

“Cũng đúng,” Trương Hàm Duệ gượng cười “Những lúc như thế này ân ái mới là ân ái thật.”

Cảm xúc giống như lại tốt hơn một chút, sau đó liền thuận miệng hỏi một câu “Vậy anh với Mục ca ai công ai thụ nha?”

Kha Tầm “…” Fangirl đều là ác ma.

Lý Nhã Tình tiếp lời “Cảm giác Mục ca công hơn…”

Kha Tầm “…Hai cô rảnh lắm đúng không? Lại đây giúp tôi nấu nước sôi đi, biết nấu nước chứ?”

“Nấu nước làm gì vậy?” Trương Hàm Duệ hít hít mũi, đưa tay cầm cái nồi Kha Tầm đưa.

“Ngâm chân.” Kha Tầm vẻ mặt không cảm xúc.

Hai cô gái nghe vậy không nhịn được cười một tiếng, mở vòi hứng nước.

Chu Hạo Văn đứng ngoài cửa căn-tin nhìn vào, ánh mắt chăm chú nhìn đôi tay cầm đũa khuấy đậu của Kha Tầm.

Người này chẳng hiểu sao lại có một loại bản lĩnh, có thể đánh vỡ mọi không khí áp lực sợ hãi âm u tan ra, vỡ nát thành nhiều mảnh, hơn nữa giúp người ta từ những khe hở đổ nát đó nhìn tới tia sáng ấm áp.

Những người khác, một khi cứ mãi ngâm mình trong khủng bố vô tận tuần hoàn này, có lẽ sẽ càng ngày càng chết lặng, càng lúc càng lạnh lùng ác nghiệt, nhưng người thanh niên này lại không như thế.

Cậu ta sẽ chỉ ở những lần sinh sinh tử tử ấy mài giũa chính mình, để rồi trở nên càng thêm sáng ngời, càng thêm cứng rắn, càng thêm dũng cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.