*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.《 Đạo sĩ Lao Sơn 》—— thần tiên, sách, ánh trăng, hằng nga, chó
Liệt kê sắp xếp lại xong, Tần Tứ bảo mọi người sao chép lại một phần mang theo bên người, sau đó lại nói “Tôi, Vệ Đông, Ngụy Miểu sẽ đi vào thế giới tương ứng với mình, dựa theo người hoặc vật liệt kê trên giấy lần lượt thử, xem có thể kích hoạt mở ra thế giới ấn hay không. Những người vốn thuộc thế giới ẩn nếu bản thân muốn tiến vào thế giới để tự kích hoạt cửa mở ra thế giới thuộc về mình thì cứ đi thử một lần xem sao, nhưng nhớ kỹ, nhất định phải tranh thủ trở về trước mười một giờ tối.”
Câu nói sau cùng là lời dặn dò dành cho người mới, nói xong cũng không lề mề làm mất thời gian nữa, kêu gọi Vệ Đông, sau đó tự đi vào thế giới của mình.
Kha Tầm nhìn chằm chằm nội dung liệt kê trong tờ giấy trên tay, nhìn đi nhìn lại hết sức cẩn thận một chuỗi sau lưng “Hải Lực Bố”.
Trong phim “Hải Lực Bố” xuất hiện rất nhiều động vật, bởi vì nội dung chính của nó là Hải Lực Bố nghe hiểu được động vật trò chuyện, cho nên cậu cảm thấy nếu như phải dựa vào nhân tố nào đó để kích hoạt mở ra thế giới Hải Lực Bố, vậy nhất định là có liên quan đến động vật.
Nhưng động vật nhiều như vậy, con nào mới là nhân tố then chốt đây?
Hiện tại không có nhiều thời gian để mình thử từng con từng con một, sáng nay Mục Dịch Nhiên tư thế đi lại rõ ràng không còn linh hoạt nữa, cơ thể anh ấy vẫn còn tiếp tục biến hóa, nhất định phải nhanh chóng, chọn ra một cái chuẩn xác có thể kích hoạt mở cửa thế giới của anh ấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, cố gắng suy nghĩ thật cẩn thận chi tiết của Hải Lực Bố nào..
Còn nhớ mới đầu phim, Hải Lực Bố cứu một con sóc trong miệng sói, sóc kia chính là sơn thần hay là con gái của thần nào đó, vì cảm ơn Hải Lực Bố cứu con gái mình, nên thần quyết định tặng quà cho hắn.
Vậy, sóc là nhân tố then chốt sao?
Vậy trong những thế giới phim hoạt hình đã biết, cái nào có sóc xuất hiện?
Thận trọng đắn đo suy nghĩ về sáu cái thế giới sau sáu cảnh cửa, tựa hồ như chỉ có thế giới của “Ông hổ học võ” là có xuất hiện sóc, nhưng thế giới đó đã kích hoạt mở ra thế giới của “Mèo kêu meo meo rồi”, hay là một thế giới có thể mở ra nhiều thế giới ẩn khác?
Kha Tầm nghĩ như vậy, liền không do dự nữa bước vào thế giới “Ông hổ học võ”.
***
“Chào Dì Meo Meo!” Một đám động vật có lớn có nhỏ đều lên tiếng chào hỏi Kha Tầm.
Kha Tầm “…” Bổn meo ghét mấy NPC cứng nhắc này, không thể tùy tình hình thay đổi sửa lại gọi Chú meo meo sao!?
Kha Tầm liếc mắt một cái, nhìn thấy trong đám động vật có một con sóc, đang tính lên tiếng kêu nó, bỗng nhiên phát hiện bên trong có lẫn vào một con hổ to lớn sặc sỡ.
Vụ gì đây? Con hổ kia chẳng phải đã rớt xuống sông rồi sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng của nó giống như còn chưa sinh ra hục hặc hiềm khích với meo meo, lúc này vẻ mặt thật thà đôn hậu đứng ở bên cạnh cùng vui.
—— nội dung reset lại sao!?
Kha Tầm suy nghĩ một lát liền hiểu được, câu chuyện ở thế giới đằng sau mỗi cánh cửa cứ qua một đêm, sang hôm sau đều sẽ được reset lại, thoạt nhìn có vẻ giống như cho phép người chơi farm đi farm lại một cái dungeon, mỗi lần farm như vậy có thể đạt được trang bị mới hoặc là mở ra boss ẩn.
Thế nên đẩy câu chuyện đi đến kết cục có lẽ cũng không thể hoàn toàn “vượt ải”, nhưng trong quá trình liên tục “farm dun” này người chơi có thể sẽ đạt được “vật phẩm quan trọng” quyết định có thể vượt ải hay không.
Kết cục không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Nghĩ thông việc này rồi, Kha Tầm liền không chú ý đến con hổ to bự kia nữa, nếu kết cục không quan trọng vậy mình cũng chẳng cần đẩy kẻ này vào sông lần nữa.
Kha Tầm nhìn sóc hỏi “Meo, hỏi một chút, có thể dẫn ta đến cửa sang thế giới khác không?”
Sóc bị hỏi đực mặt ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm vẫn kiên trì không bỏ cuộc, hỏi toàn bộ đám động vật có mặt ở đây một lần, kết quả vẫn là con số không.
Kha Tầm quyết định quay đầu, trở lại căn phòng tròn ban đầu kia.
Nếu như đường này đã không thông, vậy đổi một con đường khác, không thể lãng phí thời gian đâm đầu một chỗ như vậy.
Phòng tròn lúc này chỉ còn lại mỗi Hoàng Bì, Kha Tầm vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn “Meo? Mấy người kia đâu hết rồi? Còn anh sao không đi vào thế giới của mình?”
Hoàng Bì không để ý đến Kha Tầm, vẫn dựa tường ngồi yên trong góc, nhìn kiểu như không muốn làm gì cả, như đã muốn buông xuôi chấp nhận số mệnh thôi không giãy dụa nữa, nhưng lại nhìn vẻ mặt hắn, không có chút gì như bi quan tuyệt vọng hay là khủng hoảng suy sụp.
Kha Tầm vốn chọn lại một cái cửa khác đi vào tìm manh mối về thế giới Hải Lực Bố, vừa toan bước ra, chợt suy nghĩ gì đó lại rụt chân về, đi đến trước mặt Hoàng Bì ngồi xổm xuống, cái đuôi ở sau mông lắc qua lắc lại, ngước mắt nhìn hắn “Bì ca, chúng ta xem như cùng nhau trải qua hai bức tranh, tuy rằng lẫn nhau cũng không xem như quen thuộc lắm meo, nhưng chỉ cần một trong hai chúng ta chưa chết, có thể vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau kết bạn cùng nhau ở trong tranh, có thể thậm chí là cả đời.”
“Meo, dưới tình huống như vậy, không ai có thể vĩnh viễn cô độc chiến đấu một mình, anh lăn lộn trên giang hồ cũng có huynh đệ thân thiết mà, meo nói đúng không?”
“Cho nên anh xem, chúng ta kỳ thật đều là một đám người sắp chết, có hôm nay không có ngày mai, vậy thì còn bận tâm chi chuyện hợp hay không hợp, có gì cứ nói ra na meo, nếu như anh có ý tưởng gì, chi bằng cứ nói ra đi meo, cứ ém ở trong bụng vậy thì khó chịu chết na, đúng không na meo?”
Hoàng Bì rốt cuộc chịu nhìn cậu một cái, giọng nói khàn đục cất lên “Nghe bảo trực giác của cậu rất chuẩn.”
“Cũng không phải lần nào cũng chuẩn hết, anh cũng thấy rồi đó meo, hôm qua đoán giúp Kỳ Cường có đúng đâu.” Kha Tầm nói.
“Vậy đoán xem, tôi đây là làm cái gì?” Hoàng Bì vẻ mặt âm u nhìn Kha Tầm.
“Tôi thấy anh có vẻ giống như nhận tiền meo làm việc cho meo, tiền nhận không phải con số nhỏ, việc làm cũng không phải việc cỏn con, trên tay anh hẳn là có không ít mạng meo đúng không.” Kha Tầm thản nhiên khẽ cong khóe môi, vẻ mặt ung dung nhìn hắn.
“Rốt cuộc mày muốn nói với tao cái chó gì!” Hoàng Bì hỏi.
“Meo cảm thấy có lẽ anh nắm được manh mối nào đó mà đám chúng tôi không biết.” Kha Tầm thẳng toẹt nói ra.
“Dựa vào đâu mà thấy vậy?” Hoàng Bì không đồng ý cũng không phủ nhận.
“Chỉ dựa vào một cái nho cân của văn sĩ cổ đại, cùng cơ thể biến hóa dần thành rối gỗ, hai cái manh mối cực kỳ mơ hồ như vậy mà anh có thể đoán ra được thế giới đối ứng với mình là Lao sơn đạo meo, này khiến bổn meo không thể không suy ra một cái trực giác có thể làm anh xấu hổ đến giận dữ,” Kha Tầm nói xong, trên mặt bỗng nhiên toét ra nụ cười ranh ma “Bì ca, hồi còn bé nhất định mà một cậu nhỏ mê hoạt hình, méo meo meo?”
“Meo cái con mẹ XXX mày.” Hoàng Bì khàn giọng mắng một câu, vẻ mặt vẫn hung dữ táo tợn, nhưng cũng không tính thật sự giết chết Kha Tầm.
“Nếu anh đã đoán đúng được thế giới đối ứng với mình, tại sao không nghĩ cách kích hoạt mở ra meo?” Kha Tầm hỏi.
Đối ứng với Hoàng Bì là Lao Sơn đạo sĩ, đó là thế giới ẩn cần phải theo thế giới sau sáu cánh cửa kích hoạt mở ra.
“Đéo liên quan gì tới mày.” Hoàng Bì hung tợn nói.
“Meo đoán xem, anh là không tính trở lại thế giới thật, muốn chết ở đây đúng không.” Kha Tầm nhìn vào mắt hăn.
“Cút cm đi, đừng có nói xàm trước mặt tao nữa.” Hoàng Bì vẻ mặt không có cảm xúc, lạnh lùng nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm không hề thấy khó mà lui bước, ngược lại ịn mông ngồi xuống trước mặt hắn, cái đuôi mềm mại vờn quanh mông lướt qua đùi.
“Trạng thái này của anh meo nhìn thấy quen lắm, đừng có giả vờ nữa,” Kha Tầm nói “Nhớ mấy tháng meo vừa mới thành cô nhi, trạng thái mỗi ngày đều là giống anh như bây giờ ấy, không muốn ăn không muốn uống, chẳng thiết tha cái gì nữa, mặt ngoài nhìn ổn định lắm meo, nhưng trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu: Cứ thế mà chết đi, còn sống làm gì nữa, chết đi cho rồi meo.”
“Mà trong mấy tháng đó, chuyện meo hay làm nhất là, xem mấy tấm ảnh cũ, ảnh chụp từ bé đến lớn cùng người thân của mình, mỗi một tấm xem đi xem lại, meo… hoặc là lên mạng xem lại mấy phim hoạt hình cũ, mấy phim điện ảnh cũ, bởi vì…”
“Nếu nói theo kiểu meo có văn hóa thì, thì ảnh chụp cũ, hoặc phim hoạt hình hoặc phim ảnh cũ, mấy thứ ấy đều chứa đựng hồi ức tốt đẹp nhất về khoảng thời gian không sầu không lo bên người thân, meo.”
“Đời meo đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, cảm giác không muốn sống nữa, lúc ấy vẫn luôn nghĩ, đúng là chỉ có bé thơ là sướng nhất, khi ấy mỗi ngày có thể hớn hở vui vẻ xem phim hoạt hình, khi ấy mỗi ngày đều có thể ở cùng ba cùng mẹ, tốt đẹp cỡ nào meo.”
“Trạng thái của anh bây giờ nhìn chẳng khác gì meo khi ấy, xem ra là anh thấy mình sống vô nghĩa, lăn lộn lâu nên trong lòng đâm ra chán ghét đúng không meo?”
“Bởi nên mới nghĩ, chết đi trong đoạn hồi ức đẹp nhất thời ấu thơ, cũng không phải chuyện tệ lắm đúng không, meo?
Hoàng Bì lần này không hề lên tiếng, hơi rũ mi mắt hằn đầy vết sẹo nhìn chằm chằm hai bàn tay dính đầy những thứ dơ bẩn nhất trên thế giới này của mình.
Thật lâu thật lâu về trước, có một cậu bé trai nho nhỏ ngồi trên chiếc ghế be bé trong nhà mình, hai mắt sung sướng khoái hoạt nhìn chằm chằm không dám chớp dõi theo phim hoạt hình đang chiếu trên TV, khi ấy cậu bé đã bao giờ nghĩ đến, sau này khi mình lớn lên, lại sẽ biến thành một kẻ cặn bã tựa như khối u ác tính hay không?
Có ai mà ngờ được đâu chứ.
Ấu thơ khoái hoạt đều là giống nhau, chỉ có cuộc đời trầm trọng mà phức tạp… là mỗi người một vẻ.
Chẳng trách tác giả của bức tranh lại đặt ra chủ đề như vậy.
Có lẽ cuộc đời hắn cũng thất bại đằng cay, cho nên mới như vậy vô cùng hoài niệm thưở ấu thơ không lo nghĩ.
“Bì ca, theo anh thì sáu bộ phim hoạt hình tương ứng với thế giới sau sáu cánh cửa kia, cái nào có khả năng kích hoạt thế giới Hải Lực Bố nhất meo?”
Thằng nhóc mặt dày mày dạn này, chưa gì đã “được đằng chân lân đằng đầu” hỏi hắn về manh mối, cậu ta lấy đâu ra tự tin là hắn sẽ báo cho cậu ta!?”
“Thử Thần bút Mã Lương xem.” Hoàng Bì cau mày, vẻ mặt khó chịu phun ra một câu.
Đúng vậy, hắn không ưa thằng nhóc này, một thằng đàn ông lại đi quấn quít một tên đàn ông khác, thật cmn ghê tởm!
“Meo? Tại sao lại là Thần bút Mã Lương?” Thằng nhóc “ghê tởm” kia vẫn tiếp tục mặt dày truy hỏi.
—— ông đây mắc cái chó gì phải nói cho mày biết!
“Mày là đồ ngu à,” Hoàng Bì ánh mắt hung dữ trừng Kha Tầm “Cảnh sát mèo đen, Lão hổ học võ, Đứa bé tuyết đều là thế giới động vật thay cho người, Na tra, Ngư đồng bản thân vốn không phải người phàm, chỉ có Mã Lương, bút thần của nó là do ông tiên cho, trái cây Hải Lực Bố ăn vào giúp nó hiểu được tiếng nói của động vật cũng là thần tiên cho, hai bộ phim này giống nhau ở chỗ đó!”
“…” Đuôi mèo lắc lư điên cuồng “Đại ca, anh có từng dùng bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ lại tàn khốc phân tích phim hoạt hình trước mặt thuộc hạ bao giờ chưa?”
“…Mẹ mày, muốn chết phải không!” Hoàng Bì nghiến răng toát ra mấy chữ này, nói xong liền phắt dậy muốn hành động.
Kha Tầm lập tức nhảy phốc khỏi mặt đấy, vung đuôi một cái cả người nhào tới cánh cửa dẫn đến thế giới của Thần bút Mã Lương, không thèm quay đầu lại méo lên một câu “Cảm ơn nha! Bộ dạng siêu meo meo của anh mới nãy tôi sẽ giúp anh giữ bí mật meo!”
“…**.” Hoàng Bì mắng một câu, tức tới nổi mạch máu gân cổ nổi phồng lên.
Kha Tầm vừa chạy trong thế giới Thần bút Mã Lương vừa vắt óc suy nghĩ trong phim này có cái nào cùng chung với Hải Lực Bố.
Trong phim từng xuất hiện trâu, dê, gà, hình như Mã Lương có từng vẽ con thỏ trên đá.
Là trâu sao? Mã Lương là cậu bé chăn trâu, hơn nữa sư gia kia khi ấy không phải từng nói với Mã Lương đứng bên ngoài cửa sổ nhìn mình vẽ một câu, bảo Mã Lương lo mà về nhà chăn trâu đấy sao?
Kha Tầm chạy về phía huyện nha, thấy Vệ Đông đứng cạnh cửa sổ nghe sư gia trào phúng.
Qua mỗi đêm, nội dung trong phim sẽ được khởi động lại, Vệ Đông chỉ có thể lần nữa đẩy nội dung đến kết cục.
“Đông Tử, mặc kệ hắn đi meo!” Kha Tầm chạy tới kéo Vệ Đông đi.
Vệ Đông kinh ngạc “Mày qua đây làm gì! Mày không sợ biến dị sao!?”
Kha Tầm kéo hắn chạy về nhà của Mã Lương “Mau về nhà tìm meo!”
“Tìm meo gì?” Vệ Đông vội hỏi.
“Là meo đó meo đó!” Kha Tầm vội vàng rống lên.
“Cái đù má mày mở mồm ra nói chuyện toàn là “meo meo”, tao nghe không hiểu mày muốn nói cái gì!” Vệ Đông sợ hãi lại nôn nóng.
“Meo——” Kha Tầm tính bắt chước tiếng trâu kêu, nhưng mở miệng ra lại là một tiếng meo.
Tiêu rồi, Kha Tầm nghĩ thầm, bởi vì đi vào thế giới không thuộc về mình, cơ thể cậu cũng tăng tốc biến hóa, đã gần như không thể… nói được tiếng người.
__________
Chú thích
(*) Đạo sĩ Lao Sơn (1981) phim hoạt hình theo thể thức rối gỗ. Kể về một người trẻ tuổi gặp gỡ tiên nhân trên Lao Sơn, hắn mắt phàm vụng về không đoán ra được tiên nhân đang thử thách mình, không chịu được khổ. Dù cho tiên nhân dùng pháp thuật ám chỉ vẫn không cách nào thành kẻ tài, cuối cùng tiên nhân dạy ăn pháp thuật xuyên tường, hắn trở về đem ra khoe khoang, khiến phép thuật mất linh nghiệm.