Họa Phố

Quyển 7 - Chương 4: Tịnh thổ (04) : đoàn đội lừa gạt



Mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, cũng không nhắc gì đến chuyện về tranh, dù sao mấy thứ có thể nói đều đã nói với nhau trong mười ngày qua rồi, hiện tại việc duy nhất bọn họ có thẻ làm là ăn uống no đủ nghĩ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đầy đủ sung túc trước khi vào tranh.

Vệ Đông vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn Kha Tầm dẫn Mục Dịch Nhiên vào phòng, nói với người bên cạnh “Cậu đoán xem có khi nào đại lão thật sự bị thằng quỷ Kha nhi hốt rồi không?”

Đợi cả buổi trời chẳng thấy ai ừ hử, quay đầu lại dòm, mới thấy Chu Hạo Văn không biết đi đâu mất tiêu rồi.

Kha Tầm vùi người vào ghế sofa đặt trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố dưới màn mưa được ánh đèn nê-ông bên ngoài chiếu roik.

Mục Dịch Nhiên ngồi đối diện với cậu, đang dùng di động công tác.

Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng của đủ sắc màu cùng ánh sáng di động đan xen thi nhau chiếu lên mặt hắn.

Đệp trai vãi. Kha Tầm thầm nghĩ.

Lại moi di động trong túi ra, mở weibo, up một cái trạng thái.

Corgi đã có quan dọn phân : Hít “sắc” như hít thuốc, ai hít tự khắc hiểu.

Bình luận lập tức xuất hiện ba cái.

Băng đại dương vượt biển đến phịch ngươi : Fans sắc đệp điểm danh, up ảnh phát thuốc nào.

Hai bờ gâu nhau : Fans không muốn cướp xuân, chỉ mang xuân đến báo.

Idol hôm nay cưới em chưa : Đợi đến ngày cúc hoa rực rỡ, hằn nụ cười bà thím trên môi.

Kha Tầm “…”

Liếc nhìn thử số lượt follow, không biết từ khi nào đã vượt qua ba vạn, Kha Tầm ngó mà trợn cả mắt.

Hóa ra cái cô nương “Máy định vị trai đẹp” bị cậu kéo vào danh sách đen cầm weibo có ảnh của Kha Tầm của Trương Hàm Duệ chạy đi đề cử khắp nơi, sau đó bị một cái tài khoản pr VIP lớn share lại, tiêu đề là “Các tiểu cưa cưa đẹp trai vô tình chụp ngoài phố”, trong chín tấm ảnh ở giữa nhất chính là Kha Tầm.

Mà dưới cái weibo này, bình luận của “Máy định vị trai đẹp” được like nhiều nhất đẩy lên tuốt hàng đầu, nội dung là: ID weibo của tiểu cưa cưa tấm ảnh thứ năm @Corgi đã có quan dọn phân, tiểu cưa cưa siêu ngốc nghếch đáng yêu nha ~~  

Kha Tầm “…”

Lại trở về nhìn cái weibo mới nãy mình vừa post lên, số lượng bình luận đã lên hơn trăm…

Bình luận được nhiều người like nhất có nội dung cực kỳ đơn giản gắt gỏng: Không có ảnh chụp nói cái con ciu.

Kha Tầm “…”

***

Mục Dịch Nhiên làm việc đến chín giờ hơn mới đặt di động xuống, ngước mắt nhìn lên thấy Kha Tầm đã vùi mình ngủ trên ghế sofa, lại cầm di động lên nhìn thời gian lần nữa.

…Mới chín giờ mấy đã buồn ngủ rồi? Đồng hồ sinh vật em bé ba tuổi sao?

“Kha Tầm, lên giường ngủ.”

Kha Tầm cả người ngơ ngác, hai mắt mở ra, vẻ mặt mờ mịt giống như đứa trẻ tìm không thấy nhà mình, không thấy ba mẹ.

Mục Dịch Nhiên chỉ cảm giác trái tim mình như mềm nhũn ra.

“Tối qua ngủ không ngon à?” Hắn đứng dậy hỏi, đi đến mở đèn đầu giường.

Ánh đèn ấm vàng đột nhiên phủ lên một tầng không khí ái muội nơi căn phòng trang trí xa hoa cao cấp, Kha Tầm giật mình tỉnh lại, ý nghĩ trong đầu tựa như lũ chim sẻ bị chấn kinh đập cánh bay tán loạn chung quanh.

“Ừm.” Kha Tầm từ trên ghế sofa đứng dậy, gãi gãi đầu.

“Sao vậy?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

Kha Tầm liếm môi dưới, ngước mắt nhìn hắn “Nghĩ đến hôm nay có thể gặp được anh, liền vui đến cả đêm ngủ không được.”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu hồi lâu, mới khẽ cử động cằm “Lại đây.”

Kha Tầm tim đập thình thịch, chậm bước đến trước mặt hắn, trong đầu nghĩ là nên ôm thắt lưng hay ôm vai đây, hai là giơ thẳng hai tay bê lấy mặt người ta, đang tính chuẩn bị lấp đầy chỗ trống toàn bộ các lựa chọn thì, đại lão bỗng dưng vươn một bàn tay ra, xoa xoa nhẹ “đầu chó” của cậu, nói một câu “Vậy đi ngủ sớm chút đi, dưỡng sức chuẩn bị vào tranh.”

Kha Tầm “Ờm”…. Chắc mình thật là một con Corgi quá.

Cả đêm mưa rơi róc rách, mọi người say ngủ giấc nồng.

Sang hôm sau trời vẫn chưa chịu ngừng mưa, mọi người ăn bữa sáng ở nhà ăn khách sạn, sau đó trở lại phòng của Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm chuẩn bị lần cuối trước khi vào tranh.

Đơn giản mà nói là sưu tập càng nhiều hơn tin tức về tác phẩm của mười sáu vị họa sĩ sắp sửa được triển lãm tác phẩm ở nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa.

Giữa đường Kha Tầm nhận được điện thoại của Lý Nhã Tình, cô đến E thị từ hôm qua, bảo rằng mình ở lại khách sạn thanh niên, Kha Tầm báo cho cô địa chỉ của khách sạn Thủy Tinh Thiên Nga để cô đến hội hợp cùng mọi người, buổi chiều cùng nhau đi sang nhà trưng bày.

***

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị Lý Nhã Tình gõ, sau lưng còn đi theo một thanh niên trẻ tuổi tác xấp xỉ cô, trên mặt đeo kính gọng đen, dáng người gầy gầy, thoạt nhìn giống còn đi học.

“Vị này là?” Kha Tầm nhướng mày.

“Bạn trai của em..” Lý Nhã Tình ánh mắt đỏ ửng, cô gái này cơ hồ ngày nào cũng gọi điện thoại khóc với Kha Tầm, có vẻ như cô cũng vừa mới khóc một hồi trên đường tới đây.

Lý Nhã Tính nói xong liền muốn vào trong, lại bị Kha Tầm vươn chân chắn bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô “Em dẫn cậu ta tới đây làm gì?”

Lý Nhã Tình lại rơi lệ “Cậu ấy khăng khăng đòi theo em…”

Kha Tầm đột nhiên nổi cáu, vươn tay túm lấy Lý Nhã Tình lôi vào phòng sau đó lập tức đóng cửa lại, nhốt bạn trai cô ngoài cửa.

“Em không phải bị bệnh chứ!?” Kha Tầm nhíu mày nhìn chăm chăm Lý Nhã Tình “Một khi đã vào rồi trừ phi chết ở bên trong, nếu không sẽ phải không ngừng vào tranh —— việc này tụi anh cũng báo cho em biết rồi, em lôi bạn trai của mình vào làm gì!? Em làm như vậy có khác gì hại cậu ta đâu!?”

“Em cũng hết cách rồi…” Lý Nhã Tình khóc nấc “Tại em nghĩ… rất có thể lần này em sẽ chết… Cho nên em tính để lại một lá thư cho gia đình em… Nào ngờ bị cậu ấy phát hiện, cậu ấy liền vặn hỏi em xảy ra chuyện gì… Cậu… cậu ấy rất thông minh… Em nói dối gạt cậu ấy nhưng cậu ấy không tin… Em muốn đến E thị cậu ấy nằng nặc đòi đi theo… Cậu ấy bảo bất luận em làm cái gì cậu ấy cũng theo em… Em khuyên cậu ấy không được…”

Vệ Đông đứng bên cạnh nghe vậy nghẹn họng, nói một câu “Hay là bạn trai em nghĩ em bị gạt vào hang ổ bán hàng đa cấp?”

Kha Tầm nhớ lại ánh mắt của cậu nhóc kia nhìn mình lúc nãy, tràn ngập phòng bị cùng địch ý, thán dài một tiếng “Tám chín phần mười là vậy rồi.”

Đang nói, chợt nghe giọng của cậu nhóc ngoài cửa cực kỳ bình tĩnh truyền vào “Tôi cảnh cáo các người, lập tức thả người ra, tôi đã báo cảnh sát rồi, cũng gọi bảo vệ khách sạn lên.”

Kha Tầm mở cửa, vươn tay túm lấy áo cậu ta kéo vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, đẩy cậu ta ra trước “Tần bác sĩ, tới lượt anh.”

Tần Tứ đứng dậy, lấy từ trong túi mang bên người ra giấy chứng nhận đưa cho bạn trai Lý Nhã Tình “Chào cậu, tôi là bác sĩ của bệnh viện số một X thị, đây là giấy căn cước của tôi, đây là giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ của tôi, cậu có thể gọi đến 114 xin số điện thoại bệnh viện của tôi, bấm số 0231 sẽ nối đến phòng làm việc của tôi, cậu cứ tìm đại người nào đó hỏi một câu là có thể chứng minh được thân phận của tôi.”

Bạn trai của Lý Nhã Tình cũng không vì thế mà tin ngay lập tức lời của Tần Tứ, hắn cầm lấy giấy chứng nhận xem xét thật kỹ, thậm chí còn lấy di động ra chụp lại.

Tần Tứ cũng không ngại hành động của hắn, chờ chụp xong mới lấy giấy chứng nhận của mình lại, ánh mắt thong dong nhìn Lý Nhã Tình cùng bạn trai cô “Tiểu Lý gạt cậu là vì không muốn cậu vì cô ấy mà lo lắng. Cô ấy đến đây là để tiếp nhận điều trị chứng trầm cảm.”

“Tôi không biết cậu có hiểu gì về chứng trầm cảm hay không, nên tôi nói cho dễ hiểu một chút, bệnh này rất khó chữa khỏi, hiện tại trên thế giới rất nhiều người đang cố gắng tìm kiếm thử nghiệm các biện pháp có hiệu quả nhanh chóng, có thể nói là nhân loại vẫn đang trong quá trình lần mò tham thảo tìm ra phương pháp điều trị bệnh trầm cảm.

“Thế nên, lần này nhân dịp E thị tổ chức hội nghị thảo luận nghiên cứu tìm ra phương án điều trị bệnh trầm cảm, tôi mới dẫn Tiểu Lý cùng mấy người bệnh khác lại đây cùng nhau tham gia, hi vọng được sự trợ giúp của các đồng nghiệp trong ngành, việc này đối với các bệnh nhân mà nói là một chuyện tốt.”

“Cậu là bạn trai của Tiểu Lý, hẳn là rất rõ ràng trạng thái tâm lý của Tiểu Lý dạo gần đây thế nào, đó là một trong những hiểu hiện của bệnh trầm cảm, chúng tôi không hi vọng người thân của cô ấy biết được sự thật liền bộc lộ cảm xúc khẩn trương hay lo lắng quá mức kịch liệt, như vậy sẽ gia tăng bệnh tình của bệnh nhân.”

“Thế nên lần này Tiểu Lý đi tới đây có một chút bí mật, chúng tôi không mong muốn riêng tư của bệnh nhân bị tiết lộ ra ngoài, hi vọng cậu hiểu được cũng cảm thông tôn trọng cô ấy, và cả những bệnh nhân khác nữa.”

Nói xong liền đưa tay ra dấu chỉ về mấy người trong phòng.

Vệ Đông giật cả mình, lập tức phối hợp làm ra biểu tình hậm hực không vui “Tui thật sự hổng muốn sống nữa đâu, sống sót có ý nghĩa gì đâu, Tiểu Chu, hay là chúng ta cùng nhau từ giã cõi đời này đi.”

Chu Hạo Văn “…” Nhẽ ra phải là bạn diễn phối hợp, nhưng thôi giả bộ nhưng không thấy gì đi.

“Cậu đã nghe rõ lời của Tần bác sĩ chưa,” Kha Tầm vẫn cau chặt hai hàng lông mày nhìn bạn trai Lý Nhã Tình “Cô ấy tạm thời không cần cậu theo cùng, cậu có thể trở về khách sạn đợi cô ấy, trước tối hôm nay cô ấy sẽ trở về.”

Lý Nhã Tình xuyên qua tròng mắt kính nhìn Kha Tầm một hồi lâu, trong lòng cảm giác vị này so với người mới nãy có cảm giác “trầm cảm” hơn nhiều, nhưng hắn cũng không dễ dàng tin tưởng như thế “Đại hội thảo luận nghiên cứu của các người cử hành ở đâu? Tôi sẽ đưa cô ấy đến tận nơi.”

“Phòng hội nghị công tác lầu 23.” Lên tiếng là Mục Dịch Nhiên, nhàn nhạt liếc hắn một cái nói “Hai giờ chiều bắt đầu, xin vui lòng đến đúng giờ. Hiện tại cậu có thể dẫn cô ấy đi.”

Lời hắn vừa mới dứt, bên kia Kha Tầm đã mở cửa ra, hướng về Lý Nhã Tình cùng bạn trai cô nghiêng nghiêng đầu.

Bạn trai của Lý Nhã Tình cảm giác ra được đám bệnh nhân trầm cảm này không phải dễ chọc, liền không nói nhiều lời, nắm tay Lý Nhã Tình đi ra ngoài —— đương nhiên, gọi cảnh sát cùng bảo vệ gì gì kia đều là lời lừa gạt mà thôi.

Kha Tầm vừa mới đóng cửa phòng lại, thấy Mục Dịch Nhiên bên kia cầm di động gọi điện “Khách sạn Thiên Nga Thủy Tinh? Tôi muốn đặt phòng hội nghị. Đúng vậy, chiều nay phải dụng đến. Khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi người. Nước trà là được. Cần máy chiếu, loa thùng, các chi tiết khác mười phút nữa bên phía công ty tôi sẽ cử người đến bàn bạc với người phụ trách bên các người. Tôi họ Tần. Cảm ơn.”

Tần Tứ “…”

Vệ Đông “…” Đại lão không hổ là đại lão, không có hội nghị thì sao, lập tức bói ra cho ngươi cả cái hội nghị cỡ bự luôn đây này.

Chu Hạo Văn nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Đi đâu tìm nhiều người như vậy?”

Mục đại lão nhẹ nhàng bâng quơ “Lầu 23 có bốn phòng hội nghị, buổi chiều hôm nay có hai phòng sẽ tổ chức hội nghị kinh doanh.”

Cho nên không cần phải tìm người diễn trò, ai mà phân biệt cho nổi mấy người đi tới đi lui trên lầu 23 rốt cuộc tham gia hội nghị nào.

Vì không muốn người vô tội bị liên lụy đến, bọn họ quả là vắt hết óc nghĩ cách.

“Tới chừng đó chúng ta rời đi từ cửa sau.” Mục Dịch Nhiên bổ sung thêm một câu.

Kha Tầm khó hiểu nhìn hắn “Sao anh cái gì cũng biết vậy? Lầu 23 khách sạn tổ chức hội nghị kinh doanh làm sao anh biết?”

Mục Dịch Nhiên thản nhiên nhìn cậu “Sáng sớm lúc ăn cơm vô tình nghe bàn kế bên nói chuyện nên biết.”

Kha Tầm “…” Okela, tai thính mắt tinh cũng là biểu hiện của sự thông minh, mà có thể biến những việc vụn vặt nhìn như không đáng kể này thành thứ có thể lợi dụng, vậy không chỉ là thông minh rồi.

Người nam nhân mà ông đây nghía trúng, chính là siêu quần tuyệt đỉnh như vậy đó!

***

Ba giờ chiều hôm đó, tổ năm người [ Tiến họa luận ] dựa vào đám đông sử kế “ve sầu thoát xác” bỏ lại bạn trai của Lý Nhã Tình sau lưng, một đám che dù xuất hiện trước cửa nhà trưng bày mỹ thuật Thủy Thượng Hoa.

Kiến trúc giản dị khí phái soi bóng trên mặt hồ, phủ dưới màn mưa trông có vài phần mộng ảo mê ly. Nhưng mà đám người họ chẳng ai có tâm tình đâu mà thưởng thức, giữa không khí bốn bề trầm mặc, bọn họ lê bước nặng nề đi vào bên trong.

Bởi vì trời mưa, khách ghé thăm bên trong cũng không quá nhiều, Vệ Đông nói “Lần này có khi gom không đủ mười ba người na.”

“Cũng chưa chắc,” Tần Tứ nhỏ giọng nói “Đám chúng ta thôi đã sáu người rồi, cậu nhìn bên kia kìa.”

Mọi người theo hướng hắn chỉ nhìn qua, thấy được Kỳ Cường vẻ mặt âm trầm đứng bên ngoài phòng triển lãm F, cùng với Hoàng Bì biểu tình thận trọng đi hướng về bên kia.

“Vậy là tám người rồi, thêm năm cái nữa là đủ.” Tần Tứ đảo mắt nhìn quanh đại sảnh, khách có ít tới cỡ nào cũng có thể gom đủ năm người.

Mọi người không ai lên tiếng nữa, chầm chậm đi về phía lối vào tranh lần này —— phòng triển lãm F.

Vừa mới cất bước đi vào phòng, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một chuỗi tiếng bước chân, kèm theo một tiếng hô thật lớn “Nhã Tình!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người nọ đúng là bạn trai của Lý Nhã Tình, vẻ mặt đề phòng chạy vào đại sảnh.

“Sao lại như vậy?” Kha Tầm bỗng nhìn sang Lý Nhã Tình.

Mưu kế hội nghị kinh doanh được bọn họ bố trí gần như là không có chỗ sơ hở, lúc bạn trai đưa Lý Nhã Tình lên lầu 23, nhìn mặt cậu ta gần như là đã tin tưởng hoàn toàn.

Lý Nhã Tình vẻ mặt nghi ngờ không thôi, mãi cho đến khi ánh đèn trong phòng triển lãm hoàn toàn tối sầm, Kha Tầm mới nghe thấy một tiếng khóc nức nở mang theo hối hận đến tột cùng của cô “Em—— Em viết cho cậu ấy một cái mail lưu lại di ngôn… Cài đặt mười hai giờ đêm nay gửi đi, nếu như em không trở lại… Cậu—— Cậu ấy nhất định là đã vào hộp thư của em….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.