Họa Phố

Quyển 8 - Chương 30: Phi sắc chi thú (30) : Cao nhân



“…Thực sự nhớ không nổi á, nói chung là nhìn thấy ở Tâm Thành đó, tôi sinh ra lớn lên ở đây, chưa bao giờ rời khỏi thành phố này ngày nào…” Y tác cảm nhận được ánh mắt chờ mong của mọi người, quả thực áy náy vô cùng vì không thể giúp được họ.

Kha Tầm nhìn cả đám người trong phòng, ai nấy đều mặt mày ủ rũ thất vọng, chỉ đành vỗ vỗ tay nâng cao sĩ khí “Thật ra đây cũng là một manh mối mà, ít nhất chúng ta đã biết được ba chữ Vu Bắc Quốc kia xuất hiện với hình dáng chữ ký tên theo kiểu nghệ thuật! Tuy là bản thân tôi cũng không cho rằng ba chữ kia xuất hiện ở trên một bức tranh. Những người chúng ta hỏi thăm, chẳng hạn như tài xế lái xe, người qua đường, và cả cô y tá mới nãy nữa, bọn họ đều không phải người thuộc giới nghệ thuật, chắc cũng chẳng rỗi hơi đâu mà quan tâm đến các tác phẩm mỹ thuật, dù cho đó có là bức tranh nổi tiếng người người đều biết, cũng sẽ rất ít người đi chú ý đến chữ ký.”

Quả thực là như vậy, thế giới của bọn họ cũng tồn tại rất nhiều bức danh họa cả trong lẫn ngoài nước từ cổ chí kim, nhưng những người bình thường chỉ để ý đến hình ảnh, rất ít khi chú ý đến chữ ký hoặc ấn chương của họa sĩ.

“Nếu không nằm trong bức tranh nào đó, vậy hắn là nằm ở những địa điểm có phần quen thuộc với đại đa số người dân, chẳng hạn như các kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố, hoặc các quảng trường nổi tiếng…” Mục Dịch Nhiên phỏng đoán.

Kha Tầm đúng lúc lấy tờ bản đồ trong túi áo ra “Coi bộ mua cái này cũng không phí tiền, biết đâu chừng nó có thể giúp đỡ chúng ta.”

Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, cảm giác đối phương giống như một cơn mưa đúng lúc, ở ngay thời điểm mình cần nhất liền tựa như một phù thủy ảo thuật hô biến ra một tấm bản đồ Tâm Thành.

Tần Tứ cảm giác bức tranh này quả thật đầy rẫy các nhánh phụ, trí óc của hắn lúc này cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố gắng gượng tinh thần nói “Vậy đi, chúng ta cùng nhau phân chia nhiệm vụ hôm nay: Một nhóm người đi đến các kiến trúc tiêu biểu tìm kiếm chữ ký xung quanh đó, một nhóm khác đứng chờ vị cao nhân xuất hiện ở cửa bệnh viện, nếu lời nói “miễn phí tặng thú” của bà lão kia là thật, không chừng chúng ta có thể sớm ngày gom đủ 13 kg thú, có lẽ sẽ trợ giúp chúng ta nhìn rõ tình thế tiếp theo.”

“Tui có thể hỏi một chút hem, về sức nặng thú của hai chị em Tiêu Cầm Tiên ấy? Làm ơn đừng nói với tôi lại là 2 kg tròn nha.” Người nói là Vệ Đông.

Tần Tứ gật đầu, rất là bất đắc dĩ “Cậu đoán đúng rồi đấy.”

Vệ Đông đưa tay gãi đầu “Chị gái của Tiêu Cầm Tiên không thể tính như người bên phe ta, như vậy tính ra chúng ta dư 1 kg thú rồi?”

Chu Hạo Văn “Nếu thực sự tính theo kiểu như vậy, toàn bộ thú đều đến từ cơ thể chúng ta, như vậy đám chúng ta cuối cùng sẽ chỉ có một người còn sống sót.”

“Phì phì, mau mau phun nước miếng nói lại, bậy bạ không hà!” Vệ Đông sốt ruột đến mức túm lấy tay Chu Hạo Văn bắt hắn phải sờ vào cửa gỗ “Mau mau sờ cửa gỗ, mau mau phun ra!”

Chu Hạo Văn mặt lạnh lùng “Phì phì.”

Tô Bản Tâm không biết đang suy nghĩ gì đó, lúc này bỗng lên tiếng “Tôi thấy chúng ta ít nhiều gì cũng nên để lại một người, mỗi phòng bệnh của bệnh viện đều có gắn camera theo dõi liên tục, có lẽ có quay lại cảnh Tiêu Cầm Tiên gặp chuyện không may tối hôm qua, chúng ta thử xem lại xem, biết đâu chừng có thể thông qua đó tìm ra chút đầu mối gì—— hơn nữa trong phòng bệnh đó có gắn điện thoại, không phải mọi người từng hoài nghi Tiêu Cầm Tiên rất có thể đã nghe điện thoại sao?”

Tần Tứ cảm thấy rất có lý “Vậy…”

Tô Bản Tâm “Tôi ở lại cho, dù sao Tiêu Cầm Tiên là phái nữ, để tôi xem video ghi hình của cô ấy cũng thích hợp hơn.”

“Được rồi, hi vọng là tình cảnh đáng sợ ấy không làm cô lưu lại bóng ma trong lòng.”

“Đến nước này rồi còn bận tâm gì chuyện bóng với chả ma nữa, hơn nữa tôi là xem theo kiểu tăng tốc, không cần lo sẽ chậm trễ hành trình chiều nay của tôi với La Duy.” Tô Bản Tâm nói.

Vì thế, lịch trình buổi chiều cứ thế mà được quyết định: Tô Bản Tâm ở lại bệnh viện xem lại ghi hình về Tiêu Cầm Tiên, nhóm Chu Hạo Văn, Tần Tứ, Vệ Đông và Triệu Yến Bảo đi tìm chữ ký ở xung quanh các công trình kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố, nhóm La Duy, Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đi đợi ở cổng bệnh viện chờ đợi cao nhân trong truyền thuyết.

***

Quang cảnh ở cổng sau bệnh viện hoàn toàn khác biệt với cổng trước, cổng phía sau rất nhỏ, đi thông ra một con đường cũng nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác như một bệnh viện trung tâm lớn.

Kha Tầm lướt mắt nhìn về phía đám người đi đường, lưa thưa lớt thớt chỉ có vài người, cơ hồ không ai dừng lại nghỉ chân ở nơi đây, mà vị cao nhân “cốt cách thanh kỳ” như trong tưởng tượng kia, lại càng chẳng thấy đâu.

Mặt của La Duy thoạt nhìn càng thêm gầy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt như kẻ đang bệnh, nhưng điều này không gây trở ngại đến ánh mắt sắc bén của hắn tìm kiếm trong đám người “Bà lão kia nói cứ mỗi cuối tuần vị cao nhân kia đều sẽ đến cổng sau bệnh viện, đứng ở đấy cả ngày. Nên tôi nghĩ có lẽ không phải là một người qua đường đi ngang.”

Nếu không phải người qua đường, vậy chỉ có thể là những người đứng lại thời gian lâu.

Trước mắt chỉ có mỗi một quầy bán trái cây ở gần cổng, đối diện là một cửa hàng dành cho mẹ và bé, cùng với hai nhà khách sạn.

Kha Tầm trước hết nhìn chủ quầy trái cây, là một người trẻ tuổi bộ dạng nhìn hơi bị giống chuột hải ly, ánh mắt lanh lợi “Trái cây tui bán rẻ hơn so với trước cổng đó! Nè anh xem, dâu tây nè, siêu ngọt luôn! Tính anh 6 đồng thôi, hai ký mười đồng, coi như làm quen!”

Kha Tầm đang tính có nên mua ít trái cây sau đó lân la hỏi thăm người này không thì, bỗng bị Mục Dịch Nhiên kéo tay “Có lẽ là bà ta.”

Đó là một bà cụ áo quần tả tơi đang nhặt ve chai, đang ngồi trông một đống phế liệu, ngồi ở gần chân tường.

Khi ba người Kha Tầm bước qua, bà cụ đang vẻ mặt hớn hở gắn nắp vào cho mấy cái chai mình nhặt được, cứ mỗi khi “lắp ghép” một cái chai thành hoàn chỉnh, đều cầm lấy đưa sát vào lỗ tai lắc lư nghe tiếng, cũng không biết đang nghe tiếng gì.

Đại khái cảm giác được có ba người đàn ông đang tới gần, cụ bà xua tay “Tránh ra, đừng chắn sáng.”

Kha Tầm vội vàng nhích người qua một bên “Bà ơi cho cháu hỏi thăm việc này với ạ.”

“Tôi không biết cái gì đâu đừng hỏi,” giọng của bà cụ nghe già nua cằn cỗi, nhưng phát âm từng chữ từng chữ rất rõ ràng, bà vừa nói vừa không ngừng công việc trên tay “Cuối tuần tôi mới đến chỗ này.”

Kha Tầm trong lòng giật mình, không chừng bọn họ tìm đúng người rồi.

Nhưng ngoài miệng cũng không hỏi nhiều thêm lời nào, chỉ ngồi xổm xuống giúp cụ bà nhét mấy bó chai nhựa đã được buộc lại cất vào cái túi dệt đặt bên cạnh, cụ bà cũng không cảm ơn, cứ thế một người buộc lại một người cất vào.

Mãi cho đến khi mọi thứ làm xong, cụ bà mới ngẩng lên nhìn Kha Tầm, bởi vì hướng nhìn ngược sáng, khiến cho ánh mắt hơi xám già nua của cụ bà giống như trở nên trong suốt như một viên pha lê.

“Mấy cậu là muốn tìm thú à?” Cụ bà hỏi thẳng.

Không ngờ chưa gì đã bị người ta nhìn ra, Kha Tầm cũng thật thà nói “Bọn cháu nghe người ta nói, ở đây có cao nhân tặng thú.”

Cụ bà nghe được hai chữ ‘cao nhân’ liền bật cười, tiếng cười tràn đầy chế nhạo “Các cậu muốn thú để làm gì?”

Kha Tầm cùng hai đồng bọn nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn nói thật “Chúng cháu muốn rời khỏi nơi này, nhưng phải tìm đủ 13 kg thú.”

Cụ bà nhìn thẳng vào ánh mặt trời, cảm giác như đang hưởng thụ gì đó, sau hồi lâu mới hỏi Kha Tầm “Các cậu còn thiếu bao nhiêu?”

“Hiện đã có 6 kg.” Kha Tầm đáp.

Cụ bà dùng ánh mắt xám của mình đánh giá tỉ mỉ cả ba người họ, chầm chậm nói “Một khi đi ra rồi, vĩnh viễn sẽ không thể trở về, các cậu không hối hận chứ?”

Vấn đề này vừa hỏi ra, nối tiếp nó là trầm mặc thật lâu.

Kha Tầm cũng không biết mình đang do dự cái gì, biết rõ đây không phải là nơi thuộc về mình, thế giới này cũng không có gì đáng lưu luyến, nhưng chẳng hiểu sao cứ cảm giác khó mà dứt bỏ, hoàn toàn không giống những bức tranh trước đó vẫn luôn khiến người ta không muốn ở lại dù chỉ một giây.

Nếu gom đủ 13 kg thú, rồi sẽ như thế nào? Nếu ban đêm của thế giới này không còn tử vong, lại sẽ như thế nào?

“Không hối hận,” Giọng của Mục Dịch Nhiên kéo Kha Tầm trở lại “Chúng tôi muốn trở về cố hương của mình.”

Kha Tầm lắc lắc đầu, mới nãy tựa như một giấc mộng cạn, nháy mắt liền tỉnh lại.

Thanh âm của La Duy cũng vang lên “Chúng tôi muốn trở về.”

Cụ bà không hỏi thêm nữa, đưa tay với lấy cái túi da rách nát ở bên cạnh mò mẫm một hồi, lấy ra ba cái bình nước lớn, nhìn đánh dấu ở trên bình “Bình này là 2 lít, còn thiếu 1 lít.”

Bên trong bình nước có chứa chất lỏng màu đỏ, thoạt nhìn như nước cà chua.

“Thêm hai chai nhỏ 500 ml, đủ rồi, tổng cộng bảy kí.” Cụ bà lôi ra một đống bình lớn nhỏ dúi vào tay Kha Tầm.

“Đây là… Những cái chai này đều đựng thú sao?” Kha Tầm lần đầu mới biết hóa ra còn có thú dạng lỏng.

“Không thể so được với các loại quý hiếm, nhưng cân nặng thì đủ rồi,” cụ bà thở dài một hơi, tràn đầy cảm xúc như đang thương xót thế nhân “Bệnh viện là nơi nhiều thú nhất… Cứ yên tâm, mấy thú này đã được siêu độ rồi, linh hồn đều đã ngủ yên, cứ việc lấy mà dùng.”

Ba người không ai ngờ được cụ bà lại thoải mái tặng người khác những bảy kg thú như vậy, hơn nữa còn là những người bên ngoài không rõ lai lịch.

Mục Dịch Nhiên không kềm được nói “Cụ bà, ngài nhặt ve chai ở bệnh viện, nhưng lại chỉ nhặt các bình cùng chai nhựa thông thường, theo lý mà nói những người thu thập ve chai ở bệnh viện sẽ để ý đến rác y tế từ bệnh viện thải ra hơn mới đúng —— tuy có một số thứ không quá hợp pháp, nhưng lợi nhuận cũng sẽ lớn hơn.”

“Cậu quan sát cũng rất cẩn thận nhỉ.” Cụ bà ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.

Quả thật, nếu chỉ vì thu nhặt mấy loại rác rưởi sinh hoạt, chẳng cần thiết phải cất công chạy đến cổng bệnh viện, hơn nữa còn là xác định thời gian mỗi tuần chỉ đến ngày thứ bảy, hành vi này đúng là khiến người ta khó hiểu.

“Tôi đến đây là để thu thập thú.” Bà lão nói “Mới nãy bảo rồi còn gì, bệnh viện là nơi nhiều thú nhất. Các cậu biết tòa nhà bên kia cách bệnh viện không xa kia là chỗ nào không?”

Kha Tầm nhìn sang tòa nhà bên kia, nhớ mài mại hình như bên ngoài có cái bảng hiệu ghi là dịch vụ chăm sóc mẹ và bé thì phải.

“Đó là nơi những đứa trẻ sinh ra,” cụ bà tự mình nói tiếp “Cũng là nơi giết lũ trẻ, nơi đó có một tầng chuyên môn nạo thai cùng phá thai.”

Ba người không nói, loáng thoáng như hiểu được nguồn gốc của những thú chất lỏng kia.

“Có sinh liền có sát.” Cụ bà ngẩng đầu nhìn ba người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt “Ba cậu mấy tuổi rồi, tôi nhìn như chưa ba mươi nhỉ, nhưng ít nhất cũng có hai mươi lăm. Lúc trẻ, tôi thích nhất là đọc sách, có đọc được trong sách một câu như vậy: Sống ở đời, hai mươi tuổi biết được sống có ích lợi gì; Hai mươi lăm mới biết nơi nào có ánh sáng ắt sẽ có bóng tối; Rồi tới ba mươi hôm nay, lại rõ một điều sáng bao nhiêu tối lại bấy nhiêu, vui mừng càng dầy âu sầu lại càng nặng.”

Ba người họ là lần đầu tiên mới nghe được những lời này, đến ngay cả Mục Dịch Nhiên đọc sách nhiều nhất cũng thế. Có những lời nói không thể chỉ xem, mà phải gặp được, mới khiến cho người ta nhớ lấy một đời.

Cụ bà cầm cái bình rỗng trong tay kề sát lỗ tai, lắc lắc nghe một lát, cũng không biết rốt cuộc nghe được những gì, vẫn cứ tự mình nói tiếp “Không phải trong cơ thể ai cũng đều có thú, nhưng những thai nhi bị gạt bỏ sinh mệnh này đều là thú, là thú sinh ra từ tử cung của mỗi một người mẹ, là thú trong lòng của bọn họ, là thú mà cả đời họ cũng không thể thoát khỏi. Thú ấy có lớn cũng có nhỏ, hình thể của nó ra sao là tùy vào nỗi đau xót cùng căm hận trong lòng người mẹ, tôi từng thấy có một thai nhi hình thành chỉ mới bốn tháng, linh hồn của nó lại vô cùng nặng nề, bị thú lôi kéo không cách nào bước đi, thú được tách ra rồi mà suýt nữa tôi cũng cầm không nổi, nặng đến mấy chục kg.”

__________

Chú thích

Giải thích một chút ha, ở đây bọn Kha Tầm cần là 13kg thú, trước mắt chết 6 người = 6kg, còn lại 7kg. Kha Tầm đi tìm bà cụ cao nhân ở cổng sau bv được tặng 7kg, trong bản gốc là dùng từ cân, mà thực ra cân thì nó chỉ bằng 1/2 kg thôi, nên tớ mạnh dạn đoán là ở đây tác giả nhầm lẫn, cho nên sửa lại là kg hết. Ai từng đọc bản gốc thắc mắc thì tớ giải thích ở đây luôn ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.