“Chúng ta nhất định phải đối mặt trực tiếp với điểm yếu ớt nhất của chúng ta, mới có thể vượt qua sự sợ hãi cùng trốn tránh mỗi khi đề cập tới nó, làm cho sức mạnh tinh thần của chính mình càng mạnh hơn,” Thiệu Lăng nói “Đối với việc này, tôi nghĩ có hai biện pháp có thể cải thiện, một chính là liệu pháp sụp đổ mà tôi đề cập lúc nãy, biện pháp còn lại chính là tự phân tích bản thân mình một cách triệt để, bao gồm nói nó ra, nói cho người khác biết, vượt qua nỗi xấu hổ cùng trốn tránh, bởi vì bộc trực thẳng thắn sẽ khiến người ta càng thêm ung dung kiên cường. Nếu như các vị cảm thấy không có gì muốn phản đối, vậy có thể tự lựa chọn cho mình biện pháp trong hai loại kể trên, những người còn lại cũng sẽ giúp một tay.”
“Vậy, tui chọn liệu pháp sụp đổ đi…” La Bộ vẻ mặt do dự nhìn Thiệu Lăng “Thiệu ca, anh tính chữa tui như nào á?”
“Tất nhiên là để chú mày trước sụp đổ sau đó xây lại,” Vệ Đông vỗ vai “Không sụp thì khó xây chính là nói như vậy đó. Giống như chú mày sợ Sadako với Kayako đúng không? Vậy mấy anh đây sẽ giả làm hai con mắm kia liên tục không ngừng hù dọa chú mày, chờ cho chú mày tê luôn dây thần kinh sợ rồi thì có gặp phải nó trong ảo ảnh cũng sẽ không sợ nữa, hiểu chưa?”
La Bộ giật bắn cả người “Nghe anh nói không tui cũng thấy sợ muốn chết rồi, như vậy thiệt sự có hiệu quả hả?”
Chắc là cảm thấy Vệ Đông không đáng tin tưởng, La Bộ bèn nhìn sang Thiệu Lăng, nào ngờ lại thấy đối phương gật đầu “Đúng vậy, chính là ý đó.”
La Bộ run rẩy cố gắng giãy dụa “Nhưng… trên thuyền này không có cái gì cả, mấy người làm sao giả ma dọa tui á? Hay là đổi biện pháp khác?”
“Đồ vật đầy đủ lắm, chú mày không cần phải lo, hãy đợi đấy.” Vệ Đông nói.
“Còn các vị, có gì muốn nói hay không?” Thiệu Lăng nhìn sang những người khác.
Mọi người ai cũng khẽ cụp mắt tự nhìn chính mình, Phương Phỉ lên tiếng “Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ thất bại với cảm xúc ‘Thương’ này, tuy rằng tôi thích mạo hiểm, thích khiêu chiến cực hạn, cũng không sợ chết, nhưng bản thân tôi là một kẻ thuộc chủ nghĩa bi quan.”
Phương Phỉ tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía đầu gối đang ngồi xếp bằng, giống như đang thầm sắp xếp lại từ ngữ để tự phân tích chính mình.
“Cũng chính bởi vì tôi bi quan quá mức, nên tôi mới vẫn phải luôn mạo hiểm, dùng cuộc sống tràn ngập kích thích để phòng ngừa bản thân mình rơi vào trầm cảm, nhưng tôi vẫn luôn không dám thừa nhận, tôi mạo hiểm như vậy có lẽ là đang theo đuổi tử vong.”
“Có rất nhiều thứ có thể khiến cho tôi thấy buồn đau chán chường, nếu ảo ảnh gom mấy thứ đó tập trung đến trước mắt tôi, sợ là trong nháy mắt sẽ khiến tôi cả người suy sụp, hơn nữa… cái chết của Vu Long, nói thật một câu, hiện tại cảm xúc bi quan trong tôi khá là nghiêm trọng.”
“Tôi có thể hiểu được cảm giác hiện tại của cô,” Người đầu tiên đáp lại Phương Phỉ chính là Kha Tầm “Bởi vì tình huống thế này tôi cũng đã từng trải qua, toàn bộ những lời an ủi khuyên giải lúc này thật sự chẳng có bất cứ tác dụng nào cả, chỉ càng làm tăng thêm cảm giác chán ghét cùng tang thương của trong lòng…”
“Nhưng mà, cô thật sự là một người rất dũng cảm, có rất nhiều người giống cô như vậy, nhưng họ không muốn hoặc là không đủ dũng khí thẳng thắn thừa nhận vấn đề tâm lý của mình, bọn họ trốn tránh không dám đối mặt với cuộc sống tàn khốc, cũng trốn tránh không dám thừa nhận bản thân vô năng mà thất bại, thứ duy nhất bọn họ có thể làm là mặc kệ ra sao thì ra.”
“Nhưng cô không giống họ, cô là người con gái dũng cảm nhất mà tôi từng thấy, tuy rằng cô bi quan, nhưng đó là vì cuộc sống quá mức khốn nạn, không phải là sai lầm của cô. Tôi cảm thấy cô chẳng cần ai giúp đỡ xây dựng tâm lý cho mình cả, cô muốn làm cái gì cứ việc đi làm đi, dù là sống hay chết cô đều không thẹn với chính mình.”
Lời này vừa dứt, khiến tất cả mọi người đều im lặng thật lâu.
Tần Tứ nghĩ, Kha Tầm quả không hổ là một người làm đội trưởng lâu năm, hơn nữa còn vô cùng xứng đáng với vị trí đó.
Cậu ta không hề dùng mấy bát “súp gà” vô nghĩa bắt người ta uống, cũng không nói mấy lời làm màu vô nghĩa khoa trương, lại có thể làm một người tự nhận là chủ nghĩa bi quan tang thương chán chường cảm nhận được ấm áp cùng sức mạnh từ lời cậu ta truyền đến.
Về điểm này, có thể thấy rất rõ thông qua nụ cười trên mặt Phương Phỉ lộ ra sau khi nghe xong lời cậu ta nói.
“Cảm ơn.” Phương Phỉ nói “Cậu khiến sự dũng cảm đầy tang thương của tôi biến thành dũng cảm mà tiêu sái, rất hữu dụng, cảm ơn.”
Thiệu Lăng bất giác nhìn sang Kha Tầm, thấy Kha Tầm nhìn lại mình, khẽ mỉm cười nói “Bản thân tôi cũng có điểm yếu trí mạng trong cảm xúc, nhưng tôi không muốn nói ra, mọi người ai muốn nói cứ tiếp tục đi.”
Vệ Đông “Tui thấy, điểm yếu trí mạng của tui chắc là ‘Muốn’..”
La Bộ ngạc nhiên nhìn đối phương “Nhưng nhìn anh đâu giống một người dâm dục quá độ đâu Đông ca…”
“…Cái đệt mợ,” Vệ Đông vươn tay vỗ cái chát lên đầu hắn “Ý tao nói là loại ham muốn do bản thân mình quá mức khao khát thứ gì đó mà không thể đạt được ấy, chẳng hạn như tiền bạc, nhà cửa, thức ăn ngon, tao đây đặc biệt khao khát mấy thứ đó…”
Kha Tầm lắc đầu “Những thứ mày nói người bình thường có ai mà không khát khao đâu, ai cũng mong muốn cuộc sống của mình ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng so cùng sống sót với hai bàn tay trắng thì cái nào hấp dẫn mày hơn?”
“…Sống sót, tao sợ chết.” Vệ Đông nói.
“Bởi nên mày suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói, tự xác định bản thân mình đi.” Kha Tầm nói.
Vệ Đông “Ò” một tiếng, bắt đầu bế quan tự kiểm điểm, ánh mắt của Thiệu Lăng lại rơi vào người Tần Tứ.
Tần Tứ khẽ cười “Tôi là một bác sĩ, vốn đã quen nhìn thấy đau khổ bệnh tật sinh tử từ người bệnh, sớm đã mất cảm giác với tử vong, đau thương hay là sợ hãi. Nghề bác sĩ cường độ công việc rất nặng nề, tăng ca là chuyện cơm bữa, cho nên tôi cũng chẳng có cơ hội hay thời gian đi mở rộng ham muốn của chính mình. Nghề bác sĩ đòi hỏi nhất là một trái tim bình thường, tôi không dám tự nhận mình thỏa mãn được điều kiện sàng lọc của ảo ảnh, nhưng hiện tôi cũng không cách nào xác định điểm yếu cảm xúc của mình ở nơi nào, sợ là chỉ có đến lúc nếm trải mới có thể biết được.”
“Tần ca thuộc tuýp người bình tĩnh, biết đâu chừng là người cuối cùng sống sót đắc đạo thành tiên cũng nên.” Vệ Đông nói “Hạo Văn Nhi cũng thuộc loại này, đúng hông Hạo Văn Nhi?”
Chu Hạo Văn cụp mắt, thản nhiên đáp “Tôi cũng có điểm yếu cảm xúc, nhưng tôi không muốn nói.”
Thiệu Lăng cười, không tiếp tục dẫn chuyện nữa, hắn có thể nhìn ra được, đám người này tuy rằng mỗi người mỗi tính, nhưng ai nấy cũng đều giữ vững lập trường của bản thân. À ừ… chắc là, trừ cái cậu Vệ Đông kia ra… Mà không, cậu ta cũng có lập trường của mình, vẫn luôn tin tưởng vững chắc bạn bè của mình.
Rất hiếm thấy.
“Ủa vậy là, cuối cùng có mình tui bị trị liệu thôi đó hả…” La Bộ run rẩy nói.
***
Thời gian tiếp theo đó cũng không có việc gì để làm, duy nhất chỉ có thể chờ đợi.
Phương Phỉ lẳng lặng thuộc lòng mấy ký hiệu mà Mục Dịch Nhiên đặt ra. Mục Dịch Nhiên thì vẫn im lặng trầm tư suy nghĩ về chữ ‘Gà’ mà Tuyết Cách lưu lại. Thiệu Lăng, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn mỗi người một góc nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc là tự hỏi gì đó. Trần Hâm Ngải có thể sống sót sau ảo ảnh hôm qua cũng không phải dễ dàng, lúc này có lẽ là do quá mức đau thương hoặc quá mức khẩn trương gây ảnh hưởng, cả người rụt mình trong góc ngủ mê mang.
Còn Kha Tầm với Vệ Đông thì… đang dùng “liệu pháp sụp đổ” giúp La Bộ vượt lên chính mình.
Phương án “trị liệu” đến từ Kha Tầm.
Nếu dùng lời của Vệ Đông, thì: Thằng quể Kha Nhi từ bé quậy tới lớn, khịa người ta là nghề của nó.
Phương án kỳ thật rất đơn giản, chính là bắt La Bộ một mình đi từ xuống khoang ngầm dưới boong thuyền đi dạo một vòng, trong khi đó Kha Tầm cùng Vệ Đông trùm áo bào trắng thi thoảng xuất hiện ở giữa các phòng, có khi là bò có khi là bổ nhào tới hù dọa hắn.
La Bộ thật sự rất nhát, biết rõ hai con “Sadako” cùng “Kayako” lăn lê bò toài trên đất kia là do Vệ Đông cùng Kha Tầm giả dạng, vậy mà nhìn thấy vẫn là sợ tới suýt vãi ra quần, đã thế còn không chạy nhanh bằng Kha Tầm, bị bổ nhào tới đè dưới đất, mắt nhìn cái mặt nạ quỷ đeo trên mặt Kha Tầm, lỗ tai bị nghe đối phương kể mấy chuyện cười nhảm.
Mặt quỷ là do Vệ Đông tìm ra thuốc màu chất trong kho hàng vẽ lên, Vệ Đông trước khi bước vào nghề “đì-zai” từng lăn lộn qua lại trong mấy ê-kip dóng phim, đảm nhiệm vai trò hóa trang lâm thời, cái mặt quỷ hắn vẽ ra nom còn đáng sợ hơn phim ma gấp mấy lần.
La Bộ vừa sợ tới mức cả người đều giật bắn lên, vừa phải nghe mấy câu chuyện cười nhảm của Kha Tầm —— bên trong con xen lẫn mấy chuyện “sếch” hài thay vai chính thành Sadako cùng Kayako, khiến cho La Bộ đầu óc thác loạn, cứ thế năm lần bảy lượt trôi qua, phương pháp kia kỳ diệu thay lại thật sự có tác dụng —— hiện tại La Bộ nhìn thấy cái mặt quỷ cùng cái áo trắng phếu trên người Kha Tầm liền cảm thấy vừa muốn khóc lại muốn cười.
“Xong,” Vệ Đông vẻ mặt “máu me” ngồi xổm bên cạnh “Tối nay nếu thật sự nhìn thấy ma trong ảo ảnh, cứ nhắm mắt lại nhớ tới mấy cái cười nhảm mà Kha Tầm kể cho chú nghe nãy giờ, mấy thứ khác cứ mặc kệ, đừng nghĩ cũng đừng bận tâm.”
“Nhưng lỡ đâu là con ma nào khác thì sao? Gì mà ông chú cương thi trong Sơn Thôn Lão Thi ấy, mấy thứ đó tui cũng sợ lắm…” La Bộ sầu muộn nói.
“Ba đêm trước, toàn bộ ảo ảnh đều được bắt đầu trong bóng tối,” Kha Tầm nói “Nếu đây là điểm đặc biệt cố định của nó, như vậy dù cho sau đó xuất hiện yêu ma quỷ quái nào thì cũng giống nhau cả thôi, tối đen thui mà, trừ khi tới về sau ảo ảnh bắt đầu thăng cấp, sinh ra thị giác, mà dù như vậy cũng không cần phải sợ, nãy giờ luyện tập không có hiệu quả sao? Lại thêm mấy tua hen?”
“Không cần không cần, đủ rồi có hiệu quả rồi, hai anh nghỉ ngơi một lát đi, để dành sức tối nay còn đối phó với ảo ảnh nữa.” La Bộ xua tay liên tục, bẹp cả người trên mặt đất thở hổn hển một lát, sau đó mới quay sang nói với Kha Tầm cùng Vệ Đông “Hai anh thật sự không có đặc biệt sợ cái gì sao?”
“Sao mà không có được,” Vệ Đông thở dài “Lúc trước anh đây cũng không khác chú mày là bao, nhát gan sợ chết, nhưng từ sau khi gặp phải cái chuyện ra ra vào vào tranh này, mấy thứ khác khoan bàn tới, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn, hiện tại mấy yêu ma quỷ quái bình thường không dọa anh được, còn về mấy con đặc biệt… ngẫm lại cũng vậy thôi, cũng có gì khác biệt lắm đâu, gặp con nào cũng chết toi, khác nhau duy nhất chắc là chết theo kiểu nào, hiện tại anh đây cũng không dám hi vọng xa xôi có thể sống tới ngày chuyện quỷ quái này chấm dứt, chỉ mong là có chết cũng chết thoải mái nhanh gọn lẹ chút, không cần phải chịu khổ chịu đau là được rồi.”
Kha Tầm vỗ vai hắn “Chắc chắn sẽ có ngày chấm dứt, toàn bộ tọa độ các nơi trưng bày chúng ta từng vào sau khi đánh dấu trên bản đồ, cơ bản có thể nhìn ra là hai cái chữ cái, đó chính là manh mối, mà đã có manh mối thì đây ắt là một việc có đầu có đuôi, tuy rằng không biết về sau còn bao nhiêu bức tranh đang chờ đợi chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ phải có lúc chấm dứt, chỉ cần kiên trì chính là thắng lợi.”
“Oke, tao kiên trì.” Vệ Đông hít sâu một hơi, nhìn về phía La Bộ “Chú mày cũng kiên trì đi, thật lòng anh đây cảm thấy dù ma quỷ có đáng sợ cỡ nào, cũng không sợ bằng bản thân mình chết thảm, huống hồ gì mấy thứ đó đều là ảo ảnh, chỉ cần không bị chúng nó mê hoặc, chúng nó cũng sẽ không làm gì được mình, hoặc là bị hù ma hoặc là chết, chú lựa chọn cái nào? Suy nghĩ cho kỹ đi.”
La Bộ vẻ mặt đau khổ gật đầu.
***
Lúc bọn họ trở lại boong thuyền thì sắc trời đã dần sập tối, bước chân của tử vong đang từ phía biển khơi mênh mông dấn về phía chiếc thuyền lẻ loi cô độc đi tới.
Phương Phỉ ngồi một mình cạnh mạn thuyền, trầm mặc đưa mắt nhìn về phía mặt nước biển tối om như mực tàu.
“Theo mày thì mấy vị đã chết đi kia, thi thể ở đâu?” Vệ Đông nhỏ giọng hỏi Kha Tầm “Dù là thật rơi vào biển chết, lẽ ra lúc này cũng nên nổi lên rồi chứ, tại sao từ đầu tới cuối cũng chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ trong biển có con quái vật ăn thịt người nào đó, nó đã…”
Kha Tầm khẽ cau mày, lời này giống như nhắc nhở cậu gì đó, liền đi vào phòng lấy ra một cái cung nỏ mà đám người bọn họ đã dùng ngày đầu tiên, bước đến cạnh Phương Phỉ đưa cho cô “Tôi nghĩ sau khi đốt sừng tê, bất kể thứ cô nhìn thấy là gì đi nữa, thì tám chín phần mười không phải là ảo ảnh, cầm cung này đi, không chừng có thể dùng đến.”
“Nhưng lỡ như bất cẩn bắn trúng mọi người thì sao?” Phương Phỉ vẫn còn nhớ ảo ảnh sẽ làm không gian xung quanh mọi người rơi vào hỗn loạn.
“Nếu thứ cô nhìn thấy thân thể cao to, liền ngồi xổm người xuống hướng về đầu của nó bà mắn.” Kha Tầm thụp người xuống làm mẫu cho Phương Phỉ xem “Như thế này, với góc độ hơi chếch như vầy thì dù đám người chúng tôi có đứng gần đó cũng sẽ không dễ gì bị bắn trúng, nếu như thứ kia quả thật là một con gà, hơn nữa kích thước cũng tương đương một con gà thông thường, cô liền đứng thẳng người, nhắm nghiêng một chút bắn về phía dưới, như vậy sẽ không bắn nhầm vào người gần đó. Cơ mà nếu ngay cả vị trí cao thấp của chúng tôi mà ảo ảnh cũng thay đổi được, vậy chỉ có thể trách đám chúng tôi xui xẻo, nhưng mà mũi tên này cô vẫn phải cố gắng bắn trúng nó, bởi vì việc này có quan hệ trực tiếp đến chúng ta có phá giải được ván cờ này hay không. Còn nhớ câu chuyện về Tần Thủy Hoàng dùng tên bắn chết cá mập không? Tôi cảm giác mũi tên này nhất định có tác dụng của nó, cô cứ yên tâm mà bắn đi.”
“Ừm.” Phương Phỉ không do dự nữa, vươn tay nhận lấy cung nỏ, tiếp đó lại thấy Kha Tầm lôi hai cái di động trong tay nải ra.
“Phòng ngừa ngộ nhỡ,” Kha Tầm nói “Nếu nỏ không xài được hoặc khó xài, cứ đập di động rồi né, nổ cái bùm là xong.”