Kha Tầm dẫn theo La Bộ là hai người cuối cùng nhảy xuống, cậu cùng Mục Dịch Nhiên quả thật là cực kỳ ăn ý nhau, trước đó họ cũng chưa từng thương lượng qua, vậy mà sau khi lặn xuống biển liền hình thành một người dẫn đầu ở trước nhất, một người lại phụ trách đi sau cùng giúp đỡ, cả đám xếp thành một hàng cấp tốc lặn sâu xuống dưới.
Mà ánh lửa nơi chóp sừng tê ngậm trong miệng bọn họ cũng liên kết nhau thành một chuỗi đốm sáng kéo dài, quả nhiên vào nước vẫn không tắt.
Thậm chí bởi vì trong miệng ngậm sừng tê, bọn họ dù đang lặn dưới đáy biển cũng có thể hấp thu được một ít không khí thông qua sừng tê, đây có lẽ chính theo như lời 《 Bản Thảo Cương Mục 》từng viết, có công hiệu “thông khí thông thiên”.
Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn bởi vì dùng chung một cái sừng tê nên chỉ có thể liên tục trao đổi qua lại với nhau, may là hai người họ đều thuộc kiểu người bình tĩnh có thứ tự, dù là cần phải vừa bơi vừa đổi sừng tê nhưng cũng phối hợp trật tự, không hề bối rối luống cuống tay chân.
Bọn họ liên tục không ngừng lặn xuống hướng về đáy biển sâu, ánh lửa sừng tê chiếu rọi phạm vi cũng không lớn, bên ngoài phạm vi ấy vẫn là nước biển tối đen như mực, tựa như một tấm võng lớn từ bốn phương tám hướng dồn ép về phía mấy kẻ nhân loại bé nhỏ yếu ớt, khiến người ta không cách nào kềm được cảm thấy tức ngực khó thở, thậm chí giống như muốn sinh ra cảm giác sợ hãi những nơi tối tăm.
Mọi người trong vô thức đồng loạt tăng tốc lặn xuống dưới, tối tăm là cội nguồn sinh ra sợ hãi, mà khi bọn họ ý thức được rõ ràng, vùng tối tăm này cũng mênh mông vô ngần lại thâm sâu đến khó dò tựa như biển khơi xa xăm bát ngát kia, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi cứ thế liên tục nhân lên gấp đôi gấp ba rồi gấp trăm gấp ngàn lần xâm lấn toàn bộ thần kinh.
La Bộ thực sự rất nhát gan, hắn cảm thấy bản thân mình có thể giữ vững thần kinh chống chọi lại với năm đêm ảo giác mà không phát điên đã là vượt quá mức cực hạn mà bản thân hắn tự nhận rồi. Hắn không biết mình còn có thể tiếp tục chịu đựng tới khi nào, từ đó đến giờ hắn chưa từng tự tin vào bản thân, cho nên lúc này đây càng nghĩ đến, hắn lại càng cảm thấy mình có lẽ sắp chịu hết nổi rồi.
Đứng trước mặt nguy hiểm cùng khó khăn, có người sẽ nghĩ “Tôi vẫn còn chịu được”, nhưng cũng sẽ có người nghĩ rằng “Tôi chịu hết nổi rồi.”
La Bộ chính là kiểu người sau.
Thế nên lúc này, bị tối tăm âm u vô cùng đáng sợ bủa vây kín kẽ, khiến hắn càng lúc càng sợ hãi, càng lúc càng tuyệt vọng, càng lúc càng… phai dần niềm tin mình có thể chịu đựng được.
Mình chịu hết nổi rồi… Mình thật sự là chịu hết nổi rồi… Mình sẽ chết ở đây… Chắc là… mình sẽ chết ở đây thật rồi…
La Bộ không khóc ra được nước mắt, bởi vì nước biển lạnh lẽo đè ép ánh mắt của hắn.
Hắn nhớ ba hắn, nhớ mẹ hắn, nhớ bạn gái của hắn, nhớ tới chú Trương, nhớ dì Lưu, nhớ tới mấy con mèo lang thang cùng mấy chú chó bị chủ vứt bỏ, hắn tưởng niệm bầu trời xanh mây trắng ở bên ngoài tranh, thậm chí nhớ cả sương mù ô nhiễm, tưởng niệm chính mình trước lúc vào tranh.
Hắn… thật sự không muốn chết mà..
Hắn rất sợ hãi, nhưng mà không ai có thể cứu hắn, không ai giúp được hắn, hắn sẽ chết giữa đại dương giá lạnh mênh mông này, trở thành một cái xác trôi cô đơn.
Sẽ không có ai giúp hắn…
—— lưng đột nhiên bị túm lấy, một bàn tay mạnh mẽ hữu lực túm chặt lấy cái quần đùi còn sót lại duy nhất trên người hắn, sau đó bàn tay nọ cứ thế mà níu quần đùi lôi hắn đi càng lúc càng nhanh bơi về phía dưới.
Là Kha Tầm, người nọ trước lúc nhảy xuống biển từng ôm vai hắn, nói với hắn rằng “Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi ra ngoài, đừng sợ”.
La Bộ không rõ tại sao Kha Tầm bỗng dưng tăng tốc, cuối cùng đuổi theo Tần bác sĩ, Vệ Đông cùng Thiệu Lăng đang ở phía trước bọn họ.
Rồi sau đó, liền kéo theo hắn, song song cùng ba người nọ cùng nhau bơi sâu xuống, giống như chỉ là vì muốn tiến tới làm bạn cùng họ mà thôi.
La Bộ suy nghĩ một lát, hắn chợt hiểu ra.
Kha Tầm lo hắn sợ hãi, cũng lo hắn sẽ buông tay bỏ cuộc, cho nên mới kéo hắn đến chỗ có nhiều người bao quanh, để cho hắn đứng ở giữa bầu không khí nhuộm đầy nỗ lực sống sót từ phía mọi người, để hắn một lần nữa thấy được hi vọng.
La Bộ vươn tay kéo lấy tay Kha Tầm, Kha Tầm xoay đầu lại, nhìn hắn dưới ánh sáng sừng tê âm u, môi hơi hơi nhếch lên.
Cười đến thật là bá đạo + tà mị + bá khí na… La Bộ thầm nghĩ, nhưng lúc này hắn thật sự chỉ muốn nói một câu, một câu thôi: Anh ơi buông cái quần em ra, đừng để bi em nó kêu la…
Mà Thiệu Lăng bơi bên cạnh La Bộ, giờ phút này tâm trạng thật sự là muốn vỡ tung tóe rồi —— bởi vì hắn vẫn luôn để ý đến ánh sáng trên chóp sừng tê, mỗi cái sừng tê thời gian thiêu đốt là có hạn, mà hiện tại đây, sừng tê của đám bọn họ đã đốt cháy đến gần như không còn rồi, thậm chí không đến ba phút đồng hồ nữa nó sẽ hoàn toàn tắt ngúm, đến chừng đó toàn bộ bọn họ sẽ bị kẹt lại ở giữa con đường dẫn đến dương giới này, tiếp đó thứ chờ đợi bọn họ chính là táng thân ở giữa đáy biển âm u vô hạn này…
Thiệu Lăng nghĩ mình nhất định phải nhắc nhở cảnh báo đám người kia, liền vươn tay vỗ vỗ Vệ Đông cách gần hắn nhất, Vệ Đông quay đầu lại nhìn, Thiệu Lăng đưa tay chỉ chỉ vào sừng tê đang ngậm trong miệng, ý bảo Vệ Đông nhìn xem, sừng tê cháy sắp hết rồi.
Vệ Đông lại nhìn hắn, giơ ngón cái lên, sau đó quay đầu trở lại, giống như chưa hề có cuộc chia ly tiếp tục bơi đi…
Thiệu Lăng:?
Cậu ta không hiểu ý mình sao? Thiệu Lăng ngẫm nghĩ, đúng rồi, cái cậu Vệ Đông này đầu óc có vẻ như kém hơn mấy người kia..
Vì thế hắn bơi nhanh hơn một chút, đến bên cạnh Tần Tứ, lại vỗ vai người ta một cái, chỉ chỉ vào cái sừng tê đang ngậm trong miệng.
Tần Tứ quay đầu nhìn hắn, sau đó giơ tay lấy ra cái sừng tê đang ngậm trong miệng, một tay lấy sừng tê của Thiệu Lăng, thay đổi vị trí của hai cái sừng, cũng giúp hắn nhét sừng tê trở về miệng, còn mình thì ngậm lấy sừng tê của Thiệu Lăng, quay đầu bơi tiếp.
Thiệu Lăng:??
…Không, ý tôi không phải nói là sừng tê của tôi xài không tốt muốn đổi với cái của anh!! —— bác sĩ thời nay ai cũng đều vui vẻ giúp người như vậy sao!?
Thiệu Lăng chỉ đành quay đầu chuyển sang bên còn lại, vươn tay tính vỗ La Bộ cách mình gần đó, nhưng nghĩ một lát lại rụt về —— cái cậu này mới là không đáng tin nhất, thế là ra sức bơi bơi về phía trước, vỗ vỗ Kha Tầm.
Kha Tầm quay sang nhìn hắn, Thiệu Lăng chỉ chỉ vào sừng tê ngậm trong miệng, sau đó vươn tay làm cái tư thế “nhỏ dần nhỏ dần”.
Kha Tầm vươn tay ra dấu nói với hắn “Không cần lo”, sau đó vỗ La Bộ một cái, chỉ tay vào Thiệu Lăng, La Bộ vươn tay ra cái dấu “OK” sau đó thò tay túm lấy quần đùi Thiệu Lăng, bắt chước giống Kha Tầm túm quần mình, hò dô kéo một cái, níu quần Thiệu Lăng theo sau Kha Tầm tiếp tục lặn sâu xuống dưới.
Thiệu Lăng:???
—— Ý tôi không phải là càng ngày càng đuối!
—— Buông quần của tôi ra, xiết bi nát mất!
Thiệu Lăng vừa tức lại bất đắc dĩ, hắn nghĩ lần này mình chắc là sẽ chết ở đây thật rồi…
***
Đội ngũ bảy người cứ thế tiếp tục lặn càng lúc càng sâu, xung quanh ánh lửa tê mỏng manh bao phủ, phập phù trôi nổi giữa biển sâu rộng lớn tối om, tựa như mấy con sinh vật bé nhỏ đến mức khó có thể thấy bằng mắt thường.
Thời gian càng lúc càng gần buổi bình minh, đáy biển cũng càng lúc càng tối om, tựa như đang dần dần nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại của bọn họ.
Rốt cuộc, đến cả La Bộ cũng phát hiện ra ánh lửa sừng tê đang dần dần yếu đi, hắn vội vã kéo tay Kha Tầm, muốn nhắc nhở đối phương, muốn —— muốn điên mất, muốn giãy dụa, muốn khóc lóc sợ hãi ——
Kha Tầm thấy La Bộ lại tỏ ra sợ hãi, cứ ngỡ là hắn khẩn trương quá độ nên suy nghĩ vớ vỉn cái gì đấy, liền túm hắn bơi nhanh hơn—— nhanh hơn một chút thoát ra ngoài dương gian kia, tiểu tử này cũng có thể thoát khỏi sợ hãi sớm hơn một chút.
Kha Tầm thể lực quả thật khiếp người, bọn họ bơi suốt từ nãy đến giờ, dẫu có ánh lửa tê thần kỳ trợ giúp khiến cho bọn họ không cảm nhận được áp lực nước dưới đáy biển sâu, nhưng quạt nước cũng là một công việc tốn sức, mọi người lúc này ai cũng đều tay chân mỏi mệt rã rời, ấy vậy mà Kha Tầm lại vẫn có thể kéo theo một người bơi nhanh về phía trước.
Kha Tầm nhanh chóng kéo theo La Bộ bơi về phía trước, lúc vượt qua Mục Dịch Nhiên cậu vươn tay ra dấu với đối phương, đến đầu cũng không quay lại, nhưng cậu biết Mục Dịch Nhiên nhất định hiểu được cậu muốn nói gì.
Cậu chàng La Bộ này tố chất tâm lý kém nhất trong cả đám người, hiện đang dưới đáy biển không có cách an ủi hắn, cũng không có cách nào ép buộc bắt hắn bình tĩnh lại, duy nhất chỉ có thể lôi hắn đi về phía trước.
Kha Tầm ra sức quạt nước, La Bộ gần như không cách nào quạt tay quạt chân theo kịp tốc độ của Kha Tầm, suốt cả một đường bị Kha Tầm túm theo tựa như con cá chết.
La Bộ biết, Kha Tầm đang cố gắng cứu hắn, nhưng hắn không thấy có hi vọng gì cả, bởi vì ánh lửa tê giác đã sắp sửa lụi tàn rồi, nó đang yếu dần yếu dần, càng ngày càng mong manh, màu đen tối đặc kẹo của nước biển nặng nề đang từ từ dồn ép gần hơn, La Bộ tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn, nước biển mặn chát đâm vào mắt hắn, nhưng hắn không muốn nhắm mắt lại, hắn sợ lần này mình nhắm mắt rồi sẽ vĩnh viễn không thể mở ra được nữa.
La Bộ cứ thế mở to hai mắt nhìn xem xung quanh dần dần bị nước biển đen xâm chiếm, ánh sáng trước mắt càng lúc càng mờ, thân thể hắn bắt đầu lạnh lẽo run lên, lạnh đến nỗi cả người hắn như biến thành cục đá, hắn bỗng thấy hoài nghi, hay là mình đã chết rồi… Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu liền làm hắn sợ tới nỗi bán mạng vươn tay ra, muốn nhúc nhích cử động một cái.
Thế là hắn động đậy, mấy ngón tay duỗi sâu vào trong nước biển đen đặc bỗng chốc như móc phải thứ gì đó, còn chưa kịp đợi hắn giật mình nhìn lại, một gương mặt người xám ngoét sưng phù xộc vào mắt hắn!
—— Đó—— Đó là Lý Ức—— là Lý Ức cả người bị nước biển ngâm đến sưng phồng thành một con thủy mẫu trắng bệch mà mập mạp, thịt trên người hắn giống như đã bắt đầu phân hủy, hai mắt nhắm chặt, gương mặt bị ngâm đến như muốn rã ra chỉ còn sót lại tịch lặng chết chóc.
Lý Ức quả nhiên chết ở giữa đáy biển này, đã không có ánh sáng sừng tê, hắn không thể đi đâu được, chỉ có thể bị níu chân vĩnh viễn ở lại nơi đây, chết trong vô thanh vô tức.
La Bộ bị gương mặt chết trôi đột ngột xông vào tầm mắt thậm chí suýt chút là áp sát vô mặt hắn làm sợ đến nỗi muốn bay hồn bay vía, theo phản xạ tự nhiên tính “A” hét lên một tiếng, nào ngờ vừa mới há miệng, cái sừng tê giác lập tức rơi ra ngoài, nước biển mặn đắng nháy mắt ùa vào khoang miệng, xộc thẳng xuống phổi.
—— Mình chết chắc rồi! La Bộ giãy dụa kinh hoàng, Kha Tầm không hiểu ra sao quay người lại, dùng tay chân giữ chặt hắn lại.
Nhưng La Bộ cần thở, hắn cần hô hấp, hắn bị sặc nước, miệng không có sừng tê, không có không khí, hắn xong rồi, hắn sẽ chết, hắn——
Ngay lúc nỗi sợ trong lòng La Bộ dâng lên tột độ, miệng hắn bỗng bị nhét vào cái gì đó, cưng cứng, lạnh lạnh, rất quen—— là một cái sừng tê!
Thiệu Lăng men theo ánh lửa tê nhìn La Bộ.
Cái cậu này, dù là sợ hãi đến khiếp đảm tinh thần, vậy mà vẫn khư khư không chịu buông tay túm quần đùi của hắn.
Đến tận bây giờ Thiệu Lăng mới chịu tin tưởng, cái gì gọi là trồng nhân nào thì gặt quả nấy.
Nếu không phải vì La Bộ níu hắn không buông, hắn cũng sẽ không bị kéo theo sát bên người, rồi lại đúng lúc bắt được sừng tê cậu ta làm rơi ra.
La Bộ trong miệng lại ngậm sừng tê, hơn nữa Kha Tầm dùng sức kềm chế, cả người rốt cuộc bình tĩnh lại.
Kha Tầm thấy hắn không vùng vẫy giãy dụa nữa liền buông ra, vung tay gõ lên đầu hắn một cái, rồi lại tiếp tục níu quần hắn lặn xuống sâu hơn.
La Bộ vừa mới trải qua một phen thất kinh hồn vía, hắn cũng không dám bối rối khinh suất nữa, cương cứng cả người, trừng trừng hai mắt, tựa như con cá chết cứng đờ để mặc Kha Tầm lôi đi.
Ánh sáng mờ nhạt của sừng tê soi rọi trong biển, thỉnh thoảng lướt ngang một cái bàn chân bị ngâm đến sưng phù trắng nhợt, đầu kia thi thể chìm đắm trong bóng tối nơi ánh lửa không thể soi đến.
La Bộ không biết cái chân kia là thuộc về người nào trong số những kẻ đã tử vong, hắn chỉ có thể bắt mình xem như không nhìn thấy gì, thậm chí lúc bị một cái tay trắng nhách vỗ bốp vào mặt, cũng không dám nhúc nhích cục cựa gì.
Có lẽ là đã qua mấy cái thể kỷ —— La Bộ cảm thấy chính là như vậy, mặt nước biển trước mắt thoáng chốc nhạt dần, sức ép nặng nề đè nén xung quanh thân thể cũng dần dần nhẹ đi, nhẹ đến nỗi như biến thành mây mù lượn lờ vờn quanh thân họ, mà nước biển trước mắt, cũng không biết từ khi nào bắt đầu bốc lên tựa như mây lại tựa như khói, mịt mờ trôi đi, lơ lửng bềnh bồng.
Bỗng nhiên, cả cơ thể cảm giác như mất đi toàn bộ sức nặng, bất thình lình rơi tọt xuống, cả người từ trong nước biển toát ra ngoài, ào ào ào ào té xuống, rồi ngay sau đó “phịch” một tiếng, cả người rơi tõm lún vào mặt nước sâu ở bên dưới.
Không, không phải là nước sâu, mà là biển, là một mặt biển rộng!
Mặt biển nơi này hoàn toàn không giống với mặt biển trong ảo ảnh, đây thật sự là biển khơi, xanh biêng biếc như vạn khoảnh lưu ly, trắng biêng biếc xóng xô ngàn dặm —— là biển thật sự!
“Phịch” “Phịch” “Phịch”…
Nối tiếp theo sau đó là mấy tiếng rơi tõm vào biển của đồng bạn, một đám từ dưới biển ngóc đầu lên, đưa tay vuốt nước trên mặt.
“Mấy cậu thật sự lỗ mãng hết sức,” Thiệu Lăng nghẹn cả bụng tức nãy giờ “Lỡ như sừng tê tắt lửa giữa lúc đang bơi thì sao đây?”
“Chẳng phải là không tắt đấy sao?” Kha Tầm cầm sừng tê trong tay lắc lắc, đốm sáng le lói cuối cùng còn sót lại trên chớp sừng cũng dần dần tàn lụi.
“Nói thế có khác gì Hậu Gia Cát đâu chứ!” Thiệu Lăng xẵng giọng.
“Ai bảo với anh là Hậu?” Kha Tầm lắc đầu vung nước, thoạt nhìn rất giống một con chó lông vàng đang giũ lông “Trước đó kể anh nghe về mấy bức tranh trước bộ chưa từng nói sao? Tranh sẽ không dồn những người vào tranh chúng ta vào bước đường cùng, mỗi lần đều là một ván cửu tử nhất sinh, thế nên con đường “sinh” duy nhất kia chắc chắn là có thể đi đến cùng. Thế nên thời gian mà một cái sừng tê đốt cháy đến hết hoàn toàn tất nhiên là vừa đủ để chúng ta băng qua đáy biển đến không gian nơi này, do anh suy nghĩ nhiều quá đấy thôi, đa nghi lại tái phát hay gì?”
“…” Thiệu Lăng nhất thời im miệng, cái này có quan hệ mẫu tử gì với đa nghi? Đổi lại là người khác xem, thử hỏi có ai dám giao mạng mình vào tay một đám người xa lạ chỉ mới quen biết năm ngày không!
Thiệu Lăng lắc lắc đầu, đưa tay lau nước trên mặt, thấy Vệ Đông ở trước mặt mình đang quạt nước phình phịch, nhịn không được hỏi hắn “Mới nãy lúc ở dưới biển tại sao cậu lại giơ ngón tay cái với tôi?”
Vệ Đông sững cả sờ “Khi đó không phải anh đang hỏi tui nom tướng bơi của anh như thế nào sao? Lúc đó tui nghĩ thầm, thiệt không ngờ đại lão cũng “troảnh” phết nhờ, tới nước nào rồi mà còn đòi người ta khen ngợi mình. Hay là từ bé tới lớn anh đều sống trong sự ngợi khen của bà con xóm làng? Không sao không sao cứ yên tâm, sau này tôi sẽ khen anh thường xuyên hơn, muah muah ~”
Thiệu Lăng “…” Hắn, sẽ không, bao giờ, quan tâm, cái đám người này, nữa!!