“Tranh thủ thời gian.” Mục Dịch Nhiên ngước nhìn sắc trời, bầu trời lúc này đã sáng tỏ, nhưng cách hạn bầu phiếu chọn người vẫn còn một thời gian ngắn.
Cơ mà nhìn tình cảnh trước mắt, bọn họ cũng không cần hao tâm tổn sức đi tìm mục tiêu tiếp theo nữa, bởi vì cách đó không xa nơi bọn họ rơi xuống biển, có một tòa lâu thuyền cực lớn đang phập phù nổi trên mặt biển!
“Sao lại—— sao lại là một con thuyền nữa!?” Vệ Đông khiếp sợ lại nghi hoặc “Vẫn còn chưa xong sao? Hay đây là một không gian lồng vô hạn? Chúng ta chìm sâu vào đáy biển nơi này sau đó bên dưới lại toát ra một không gian khác nữa?”
“Không, không giống nhau, mày nhìn xem, trên thuyền kia có người.” Kha Tầm thị lực rất tốt, vươn tay chỉ vào một đám người loi nhoi đứng bên cạnh mạn thuyền “Bọn họ toàn bộ đều mặc quần áo cổ đại, phỏng chừng chính là người xưa chân chính trong bức tranh này.”
“Chúng ta lên thuyền xem.” Mục Dịch Nhiên nói xong, liền dẫn đầu bơi về phía lâu thuyền.
Đám người trên thuyền cũng phát hiện đám người bọn họ đang bơi trong biển, bô lô ba la gào lên quang quác mấy tiếng, sau đó có người lấy thang dây thả xuống thuyền.
Đám người ướt lẹp nhẹp loi ngoi bò lên thuyền, sau đí bị một đoàn “người xưa” bu quanh dòm ngó.
Nhìn quần áo của họ, quả thật giống như người của thời Tần-Hán, lại ngước nhìn cột cờ dựng trên thuyền, thấy được bên trên thêu một cái chữ ‘Tần’ theo lối chữ triện.
Đám người xưa vẻ mặt kinh sợ ngạc nhiên yên lặng nhìn đám người nay bọn họ, thậm chí có thể thấy rất rõ trong ánh mắt đong đầy sợ hãi.
Bảy người Kha Tầm cũng không manh động lỗ mãng, ướt mẹp đứng im trên boong thuyền, lẫn nhau trao đổi ánh mắt.
Không khí giữa hai bên đang hết sức căng thẳng, chợt thấy đám “người xưa” đồng loạt tránh ra hai bên, sau đó từ phía sau đám người có một vị bước ra, thoạt nhìn quần áo trên người hắn giống như người có địa vị cao hơn, hắn hướng về bảy người hành lễ, sau đó bắt đầu mở miệng nói chuyện.
Bảy người chục mắt nhìn nhau.
Nói gì đây? Thoạt nghe có vẻ giống như tiếng Quảng Đông, lại giống tiếng Mân Nam, còn có hơi giống giọng Khách Gia nữa.
“Nghe bảo thời Tần nói chuyện cách phát âm gần giống như tiếng Quảng Đông.” Thiệu Lăng khẽ khẽ nói với mọi người.
Vệ Đông cùng La Bộ đực mặt ra “Ủa sao bảo thời Tần nói chuyện giống giọng Thiểm Tây mà?”
Thiệu Lăng tỏ vẻ, thật sự không muốn đếm xỉa tới hai người kia nữa.
Đáng tiếc một điều là trong bảy người họ không có người nào quê quán ở hai tỉnh Quảng Đông-Tây, cơ mà dù có đi nữa thì cách phát âm của xưa và nay e là cũng một trời một vực, chưa chắc gì đã nghe hiểu được.
Mục Dịch Nhiên bước lên phía trước, dựa theo động tác của người nọ đáp lễ lại, sau đó dùng tay làm động tác như đang viết chữ.
Người đối diện ngay lập tức hiểu được, quay đầu nói với người bên cạnh vài câu, người nọ cúi đầu thi lễ sau đó nhanh chóng xoay người lướt đi như bay, chẳng mấy chốc trên tay bê một bức lựa mỏng cùng bút mực trở lại.
Mục Dịch Nhiên quay đầu bảo Vệ Động “Cậu vẽ theo lời tôi nói, cố gắng dùng những đường nét đơn giản nhất —— vẽ một tòa lâu thuyền, bên trên thuyền có một người đang vẽ tranh.”
Vệ Đông vội vàng gật đầu, cũng mặc kệ cả người vẫn còn ướt đẫm, vươn tay nhận lấy công cụ, sau đó trải rộng ra, cầm bút bắt đầu vẽ lên vải lụa.
La Bộ đứng bên cạnh vừa nhìn vừa ca ngợi “Cũng may là chúng ta có Đông ca, ui giời ơi đúng là bàn tay thần tiên, dùng vài nét đơn giản mà vẽ ra hình ảnh sống động đến thế.”
Thiệu Lăng đứng cạnh cũng nghĩ thầm: Quả nhiên không nên xem nhẹ bất cứ kẻ nào, một kẻ vĩ đại tới đâu cũng sẽ có thứ không am hiểu, mà một người bình thường đến cỡ nào cũng sẽ có một điểm sáng đâu đó trên người.
‘Người bình thường’ Vệ Đông đồng chí chẳng cần tới ba phút đã hoàn thành bức tranh, bốc lên vải lụa mở ra cho mọi người thấy, nội dung dòm một cái là hiểu rõ.
Mục Dịch Nhiên hướng về phía người cầm đầu kia chỉ vào người đang vẽ tranh trên tấm lụa, sau đó chỉ tay vào đám người xưa xung quanh, lại chỉ vào người vẽ tranh trên lụa.
Ý tứ rất rõ ràng, là muốn tìm một người trong số bọn họ, một người biết vẽ.
Người cầm đầu cũng rất nhanh liền hiểu được, lại quay sang nói với người bên cạnh vài câu, lại có một người nhận lệnh rời đi, người cầm đầu quay sang bày ra tư thế với Mục Dịch Nhiên, ý như muốn mời bọn họ đi vào khoang thuyền trò chuyện.
Mục Dịch Nhiên lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
Thời gian không chờ đợi ai, bọn họ chẳng còn thời gian dư thừa để ứng đối với những việc không liên quan.
Người cầm đầu lại giống như có gì đó rất quan trọng muốn nói với bọn họ, thấy Mục Dịch Nhiên đứng im bất động, người nọ suy nghĩ một lát, lại kêu một người căn dặn vài câu, người kia vội vàng quay đầu chạy vào khoang thuyền.
“Cảm giác như từ sau 《 Thú sắc đỏ tươi 》 thì ‘tranh’ bắt đầu thăng cấp lên rất nhiều.” Tần Tứ mắt nhìn đám “người xưa” trước mặt “Hành vi của các NPC trong tranh hoàn toàn không còn đơn giản mà máy móc nữa, bọn họ giống như… càng trí tuệ hơn, hoặc là nói, càng bắt đầu giống con người hơn.”
“Không sai,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Mặc dù không có đám chúng ta xen vào ảnh hưởng đến nội dung, bọn họ cũng vẫn tự có quỹ đạo ‘cuộc sống’ của riêng mình, thậm chí là có cả tư tưởng riêng, cái mức độ thăng cấp như vậy, quả thực làm người ta càng ngẫm càng kinh hãi.”
“Ờm… hãi ở đâu á?” La Bộ run lên mấy cái, lại nơm nớp lo sợ hỏi.
Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn hơi cụp mắt như đang tự hỏi đáp án chính xác, Kha Tầm đảo mắt nhìn một đám “người xưa” vẫn đang tò mò lại kính sợ nhìn bọn họ đăm đăm, trầm ngâm một lát, nói “Cảm giác này giống như là… Hm, mọi người từng xem qua Pacific Rim chưa?”
Có người gật đầu, có người lắc đầu.
Kha Tầm nói “Quái vật ở một thế giới khác từ cổng không gian dưới đáy biển xâm lăng vào thế giới chúng ta, mới đầu chỉ là những con quái vật cấp thấp nho nhỏ, mỗi lần chỉ là một con một con đi vào, rồi sau đó lại biến thành một lần hai con, mà năng lực cùng cấp bậc của quái vật cũng bắt đầu tăng lên. Rồi càng về sau nữa, cấp bậc quái vật lại càng cao, mỗi lần xâm lăng lại càng nhiều hơn. Không hiểu tại sao mà tôi cứ có cảm giác ‘tranh’ nó cũng giống như vậy, NPC trong tranh càng ngày càng chân thật càng ngày càng có trí tuệ, cảm giác giống như… có một đám ‘con người’ đến từ thế giới khác đang từ từ xâm lăng hoán vị với chúng ta, mới đầu nó chỉ dùng một ít tôm tép trí tuệ cùng cấp bậc đều thấp gửi sang thăm dò, sau đó lại bắt đầu phái thêm cao cấp hơn để thăm dò, sau đó lại cao hơn cao hơn… bắt đầu xâm lăng quy mô lớn.”
“Trí tưởng tượng của anh kinh khủng quá hà.” La Bộ nghe vậy không kềm được run rẩy cả người.
Đang nói, bỗng thấy người bị sai đi chạy vào khoang thuyền trở lại, sau lưng còn dẫn theo một người, vừa thấy người nọ, cả bảy người bọn họ đồng loạt trố mắt kinh ngạc hô lên một tiếng, đến cả Mục Dịch Nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Hi, lại gặp rồi.” Phương Phỉ vẫy vẫy tay chào bọn họ.
“—— cái đựu —— vụ gì đây!?” Vệ Đông thay mặt mọi người tung hô câu hỏi nghi vấn điếc cả tai.
Phương Phỉ bước đến trước mặt họ, ánh mắt bình tĩnh “Tôi bắn đứt lông vũ của con gà kia, nó liền bổ tới muốn dập tắt lửa sừng tê trong tay tôi, tôi sợ sừng tê vừa tắt mình sẽ bị lạc vào ảo ảnh liền vội vàng tránh xa nó ra, nào ngờ bị nó dí sát theo sau, lúc ấy bối rối quá mức nên trượt chân té xuống biển. Sau đó tôi phát hiện ở dưới nước sừng tê vẫn có thể đốt cháy, bèn nghĩ, ít nhất trước lúc chết mình có thể thử tìm xem thi thể của Vu Long ở đâu… Sau đó tôi cứ lặn mãi lặn mãi, cuối cùng rơi xuống nơi này. Mấy người ở đây chắc cứ tưởng tôi là thiên thần hạ phàm hay là người có năng lực thần dị gì đó, bọn họ sắp xếp cho tôi ở trên thuyền, chỉ là ngôn ngữ không thông nên trước mắt chưa trao đổi được gì nhiều.”
Mọi người nghe kể vừa cảm thấy bất ngờ lại vô cùng may mắn, Kha Tầm nhoẻn miệng cười thật tươi, nói với Phương Phỉ “Sao hả, tôi đã bảo là cô sẽ không thua mà, cảm giác chiến thắng tử vong thế nào?”
“Rất tuyệt.” Phương Phỉ cũng cười.
“Mèn oi tao thật sự rất rất ngưỡng mộ cô gái này.” Vệ Đông thì thầm với La Bộ.
“Đúng ớ Đông ca, cô ấy còn “man” hơn anh nữa.” La Bộ cũng khen.
Vệ Đông “…” Nói cái kiểu gì đấy thằng quể này.
Sự xuất hiện của Phương Phỉ làm cho cả đám người bọn họ ai nấy đều phấn chấn tinh thần, vốn đã quen với cảnh người bên cạnh từng người từng người một chết đi mà không có cách nào xoay chuyển được, rốt cuộc xuất hiện một người… chạy thoát, không, bơi thoát tử thần, cái cảm giác vô cùng hân hoan vui sướng ấy giống như bơm vào người bọn họ tràn đầy hi vọng cùng sức mạnh.
Đang nói, lại thấy một người nghe lệnh chạy đi làm việc quay trở về, sau lưng dẫn theo tám người, người cầm đầu đưa ngón tay chỉ về tám người kia, lại xoay qua Mục Dịch Nhiên làm ra tư thế như đang vẽ.
“Đám người này hẳn là thợ vẽ trên thuyền.” Mục Dịch Nhiên nói với đồng bạn của mình.
“Nhưng… Đây có tới tám người lận, người nào mới là tác giả chân chính của《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》đây?” Vệ Đông gãi đầu.
Thiệu Lăng nói “Thợ vẽ thời nhà Tần đa phần đều thuộc hàng ngũ bách công (thợ thầy), phần lớn không để lại danh tính, bức tranh này nếu thật là các thợ vẽ này hợp tác vẽ ra, đúng là không ai có tư cách đóng ấn chương hoặc để lại chữ ký trên tranh.”
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Không có ấn chương chúng ta làm sao thoát khỏi đây?” La Bộ lại run nữa.
Thiệu Lăng cau mày vắt óc suy nghĩ, lại phát hiện mấy vụ người cũ đều đưa mắt đồng loạt nhìn Mục Dịch Nhiên, bất giác cũng nhìn theo.
Mục Dịch Nhiên ngước mắt lên, trong đáy mắt lấp lánh ánh nắng cùng sắc biển, nhìn người cầm đầu múa ra vài cái dấu tay.
Hắn chỉ vào tám gã thợ vẽ kia, làm một cái tư thế như đang vẽ tranh, sau đó phất tay chỉ ngón về phía mặt biển xa xa ở sau lưng mọi người.
Kia là nơi mà bọn họ rơi xuống.
Đám bọn họ từ sau khi lên thuyền, toàn bộ đều tập trung chú ý đến đám người xưa ở trên thuyền, chẳng có một ai ngoái đầu nhìn lại con đường mình đã đi qua.
Hiện tại, bọn họ men theo tay của Mục Dịch Nhiên, toàn bộ đều quay đầu đưa mắt nhìn về phía trời cùng biển ở sau lưng, để rồi, kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Ở nơi kia, trời và biển tựa như nối vào nhau, mây mù lượn lờ trôi nổi, tựa như cách rất gần, rồi lại vô cùng xa xôi mờ mịt, đó là một mảnh kỳ cảnh hải thị thận lâu mộng ảo như ẩn như hiện, tựa như một màn ảnh cực đại nổi trôi nơi đó.
Bên trong ảo ảnh quấn mây vờn sương, thấp thoáng như có núi tiên lượn lờ, vô số lầu gác san sát kề nhau; kề đó là một mặt biển thăm thẳm mênh mang, bên trên là một con thuyền dập dềnh nổi trên sóng gợn…
“—— Hải thị thận lâu!!” Vệ Đông kinh ngạc hô lên một tiếng “Chúng ta hóa ra—— hóa ra chúng ta vẫn luôn ở trong hải thị thận lâu!?!”
Mục Dịch Nhiên cũng không có thời gian bận tâm đồng bạn kinh ngạc, quay lại bày ra tư thế ý bảo tám gã thợ vẽ vẽ lại tình cảnh trước mắt, người cầm đầu đối với bọn họ vẫn luôn tỏ ra kính sợ, cho nên yêu cầu của Mục Dịch Nhiên lập tức được thông qua, có người mang đến tám bộ họa cụ, tám gã thợ vẽ cứ thế ngồi bệt dưới sàn thuyền múa bút vẽ tranh.
Đám người vào tranh không ai lên tiếng nữa, đều khẩn trương chăm chú nhìn thợ vẽ, thi thoảng quay đầu nhìn hải thị thận lâu ở xa xa.
Thời gian xuất hiện của hải thịt hận lâu có khi dài, có lúc ngắn, tuy rằng rất hiếm khi xuất hiện vào lúc sáng sớm nhưng không phải là chưa từng có, có lúc nó kéo dài tới hơn bốn mươi phút, lại có khi liên tục tận hai giờ.
Nhưng thời gian còn lại của bọn họ hiển nhiên không nhiều lắm, thời hạn bầu phiếu chọn người đang gần kề, mà ấn chương phải làm sao mới có thể tìm ra, có vẻ như vẫn chưa tìm được cách rõ ràng…
Thời gian càng lúc càng gấp rút, tâm tình của bọn họ cũng càng lúc càng khẩn trương, La Bộ suýt nữa quên luôn hít thở, tự mình nghẹn tới mức mặt mày khi trắng nhách lúc đỏ bừng.
Mãi cho đến vài phút cuối cùng trước khi bước vào thời hạn bầu phiếu, tám gã thợ vẽ cũng lần lượt hoàn thành xong tác phẩm của mình, Mục Dịch Nhiên bước tới cẩn thận quan sát cả tám bức tranh, mọi người cũng vội vã đổ xô tới —— hiện tại bọn họ đều hiểu rõ ý đồ của Mục Dịch Nhiên, tám ánh mắt đều trừng trừng nhìn tám bức tranh, liều hết sức mình quan sát tìm ra bức đúng nhất —
“——là nó!” Bảy tám ngón tay đồng loạt chỉ về một bức trong số đó —— đây đúng là bức tranh nguyên tác chân chính 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》mà bọn họ đã thấy ở bảo tàng mỹ thuật!
“Nhưng mà—— không có ấn chương nào hết!” Vệ Đông sốt ruột hô toáng lên.
Nhưng mà, vô kế khả thi.
Bỗng, Kha Tầm cúi người, vươn tay túm lấy gã thợ vẽ đã vẽ nên bức 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》kia, kéo lấy bàn tay hắn, giật lấy bút trên tay hắn, dùng ngòi bút quẹt một cái lên ngón tay hắn, sau đó dùng sức níu lấy ngón tay kia ấn nó vào mặt biển trong tranh vẽ trên bức lụa.
Chỉ thấy xung quanh tấm lụa mỏng vẽ nên bức tranh kia bỗng tự phát sáng lên, dần dần biến thành hình dạng như quyển tranh cuộn, cuộn tranh càng lúc càng to ra, ánh sáng cũng càng lúc càng chói mắt, sáng ngời đến mức mọi người không thể không nhắm mắt lại, cả người cũng như mất khống chế đổ xô té vào giữa cuộn tranh ——
***
“Rầm rầm…”
“Bịch Bịch…”
Bảy tám người hỗn loạn rối bời ngã ngửa trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo của nhà bảo tàng mỹ thuật.
“Cái đụt! Kha Nhi—— mày đúng là siu nhơn!” Vệ Đông bị đè ở dưới cùng, nhưng cũng bất chấp mọi thứ, trước hết ngóc họng gào to một tiếng tràn ngập vui sướng vì thoát chết cùng kích động vào mặt thằng bạn thân của mình “Làm sao mày biết ấn dấu tay cũng được hay vậy!?”
“Thì tao nghĩ…” Kha Tầm ngã sấp vào lòng bạn trai mình, mở rộng hai tay ôm chặt lấy đối phương, hơn nữa cũng không muốn đứng dậy ngay lập tức “Cả ấn chương lẫn chữ ký đều là một kiểu chứng minh thân phận của họa sĩ, ấn dấu tay cũng là một kiểu chứng minh thân phận đó thôi, nếu không thể dùng ngôn ngữ bảo hắn ký tên dùm, mà thợ vẽ lại không có ấn chương, đành bắt hắn ấn dấu tay vậy.”
Thiệu Lăng lồm cồm bọ dậy, trước hết đưa mắt nhìn về phía bức vẽ mô phỏng 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》đang treo trên tường.
Tuy bảo là mô phỏng, nhưng lại càng giống như là bản sao từ nguyên tác, nó tỉ mỉ mô phỏng lại toàn bộ các chi tiết trong nguyên tác trên nền lụa trắng, kể cả những nơi bị hư hao tổn hại.
Hình ảnh trong nguyên tác, những vầng mơ hồ không rõ ràng giữa không trung chính là để mô tả hải thị thượng lâu, chẳng qua bởi vì thời đại quá mức xa xôi xưa cũ nên màu sắc đã phai nhạt đi, đường nét cũng trở nên nhập nhòe không rõ.
Thiệu Lăng nhìn chằm chằm bức tranh kia thật lâu, vẻ mặt có hơi phức tạp nhìn sang mọi người, đưa ngón tay chỉ vào mặt biển “Trên nguyên tác, ở nơi này có một cái dấu hình dạng như vân tay, nếu như xem không kỹ rất khó phát hiện ra, bởi vì nó giống như hòa làm một thể với gợn sóng trên mặt biển.”
“Bởi vậy, đây rốt cuộc là tranh có trước, hay là chúng ta có trước?” Tần Tứ kết luận một câu đầy tính triết học.
“A——” Một tiếng thét chói tai vang lên ngoài cửa phòng trưng bày, mọi người giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn ra.
Chỉ thấy có vài vị khách nữ tính đang vẻ mặt kinh ngạc lại căm ghét trừng mắt nhìn bọn họ, thanh âm the thé vặn hỏi “Mấy người đang làm gì! Bớ người ta một đám dê xồm! Bảo vệ —— bảo vệ đâu —— tôi báo cảnh sát đó nha!”
Mọi người giật mình phản ứng, lại đồng loạt cúi đầu nhìn chính mình, thấy trên người chỉ mặc đúng có mỗi cái quần lót, nào box nào tam giác rồi chữ ‘T’, thậm chí có cả sịp mũi voi, đa dạng đủ kiểu đủ màu.
Chỉ có mỗi Mục Dịch Nhiên cùng Phương Phỉ áo quần đầy đủ, hơn nữa lúc này đang âm thầm xê dịch ra bên cạnh mấy bước, giống như đang tỏ vẻ tôi không quen mấy người này.
Mọi người “…”
Chẳng trách lúc Mục Dịch Nhiên xuống nước không chịu cởi quần áo.