Hứa Tư Hàn sau khi biết được trên đời này vốn dĩ chưa từng tồn tại cái gì gọi là Lệ long thạch, hắn liền ngày đêm không nghỉ bay về phương Đông. Lúc hắn đến Huyền Môn cung thì lập tức xông vào phòng.
"MA TÔN!"
Lính canh nhìn thấy thì chạy theo, bọn chúng cũng không ngờ Lục Mạch sáng nay vừa rời khỏi thì Hứa Tư Hàn đã trở về.
Đương nhiên, Hoàng Thiên Ngạo cũng không còn ở đây nữa, Hứa Tư Hàn khi nãy sở dĩ muốn về đây vì trong lòng còn ôm ấp chút tâm tư còn sót lại, nhưng xem ra hắn đã hy vọng hão huyền rồi. Hiện tại phòng ốc lạnh lẽo, có lẽ người đã rời đi từ rất lâu rồi.
Tư Hàn cảm thấy càng lúc lồng ngực mình càng trống rỗng, thậm chí tình cảm gì đó cũng đã nguội lạnh dần. Hắn không trả lời lính canh liền đi thẳng một mạch đến phòng Ngâm Tuyết rồi đẩy cửa ra, bên trong cũng không còn bóng người nào.
"Người đâu?"
Tư Hàn mím môi hỏi một câu. Tròng mắt hắn đã chằng chịt tơ máu. Mới qua mấy ngày mà mặt hắn đẫm nét phong sương, giống như vừa trải qua mấy đời.
"Dạ đã rời đi từ mấy ngày trước rồi!"
"...Cái gì?"
"Từ lúc người đi thì ngài ấy cũng không trở về nữa!"
Tư Hàn thất thần từ từ ngồi xuống ghế, mày nhíu chặt thành hàng, tay đã siết lại thành quyền đặt trên bàn. Ánh mắt trống rỗng vô hồn.
"Xem ra... bọn họ đã thông đồng lừa gạt ta..."
Tư Hàn lẩm bẩm một câu. Hắn nghĩ hoặc là Hoàng Thiên Ngạo đang lén lút vượt thiên kiếp một mình mà không có hắn. Hoặc đã chọn một người khác có thể giúp y vượt qua thiên kiếp rồi. Rốt cuộc từ trước đến nay lời nào của Hoàng Thiên Ngạo là thật, lời nào là giả dối chứ?
Hắn cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau. Hờn ghen khiến bản thân đánh mất đi sự tỉnh táo thường ngày. Cánh tay đặt trên bàn cũng hơi run run. Hắn nhắm nghiền mắt ngón tay di di thái dương mình.
Có lẽ hắn phải lập tức trở về Thiên Hoa sơn, nhưng nếu đến nơi lại nhìn thấy sự thật mà bản thân mình không thể chấp nhận được thì hắn nên làm thế nào đây chứ? Kể cả Ngâm Tuyết cũng thông đồng cùng Hoàng Thiên Ngạo lừa gạt hắn. Không đúng, Nhiếp Viễn cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều nói có cái gọi là Lệ long thạch, nhưng mà cuối cùng cái gì rồi cũng không có.
Một người hắn yêu nhất, một người là nghĩa phụ mà hắn tôn kính nhất. Mất ai hắn đều không thể chịu đựng nỗi. Bọn họ cùng nhau lừa gạt hắn, cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Ma tôn, thuộc hạ có tin khẩn cấp."
Tư Hàn nhắm nghiền mắt cắn chặt khớp hàm khàn khàn giọng.
"Nói!"
"Hôm nay Lục tả sứ đến Vạn Trùng Sơn gặp Ân Sơn Tây Xương, ngài ấy có để lại cho người một phong thư. Dặn khi nào người trở về thì dâng lên."
Hứa Tư Hàn ngẩn người ngạc nhiên rồi vươn tay nhận lấy phong thư. Dường như nghĩ ra thứ gì đó hắn liền hỏi lại.
"Đi bao nhiêu người?"
"Dạ... chỉ mang theo sáu người."
Lục Mạch xưa nay là người làm việc vô cùng cẩn thận, trừ khi bị kẻ địch nắm nhược điểm, nếu không cũng không bao giờ mạo hiểm như vậy. Tư Hàn nhíu nhíu mày lập tức mở ra phong thư. Bên trong là dòng chữ của Lục Mạch.
"Hứa thiếu hiệp!"
Là Hứa thiếu hiệp chứ không phải là ma tôn.
"Nếu như ngài nhận được phong thư này thì có nghĩa là ta đã không còn trên thế gian này nữa.
Thời gian qua hẳn ngài đã biết được một chuyện, không phải ngẫu nhiên ta chọn ngài làm ma tôn. Càng không đơn giản ta đưa Đoạn trường thạch cho ngài. Đó chính là thứ duy trì mảnh hương hồn còn sót lại của nghĩa phụ ta, cũng là ma tôn đời trước, Cố Kiệt Nhân.
Bởi vì linh khí của ngài rất mạnh, cho nên phù hợp để giúp phụ thân ta tái sinh. Cho nên nói ta lợi dụng ngài cũng được. Nhưng thời gian qua, ta cùng Huyền Môn cũng chưa từng tổn hại đến ngài, ngược lại còn bảo vệ ngài tránh xa bọn người của tam giới.
Hiện tại ta đã không còn tại thế, ngài ở lại Huyền Môn cung cũng được, hoặc đi đâu là tùy ý ngài. Bởi lẽ máu của ta chính là mảnh ghép cuối cùng để hồi sinh nghĩa phụ, nhưng ta đã chết, vậy thì nghĩa phụ vĩnh viễn cũng không thể hồi sinh được nữa.
Có thể Huyền Môn cung không có bất kỳ ý nghĩa nào đối với ngài, nhưng nó sẽ là chỗ dựa tốt nhất cho ngài trong thời khắc bị tam giới truy sát. Cho nên nếu được, xin ngài tiếp tục ở lại Huyền Môn cung, cho đến khi hài tử của ta cùng Bạch Cửu là Lục Cửu Minh trưởng thành.
Nếu như ngài có nhìn thấy nghĩa phụ của ta lần nữa, hãy dùng chân hỏa của ngài hóa kiếp cho y. Nếu không thể hồi sinh thì tiếp tục sống dựa trên thân người khác chính là một bất hạnh đối với y.
Lục Mạch tái bút."
Tư Hàn đọc xong bỗng nhiên cảm thấy không rõ tư vị gì. Hắn nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Lục Mạch, cũng đã từng xem y là bằng hữu, dù sau này chỉ là mối quan hệ ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi, nhưng mà những chuyện ngày trước hắn cũng chưa từng quên.
Bạch Cửu cùng với Lục Mạch có hài tử với nhau hay sao chứ? Hắn đã không biết, có rất nhiều chuyện hắn đều không biết, hoặc có lẽ hắn chính là người sau cùng được biết. Chuyện của mình cũng vậy, mà chuyện của người khác cũng tương tự. Tư Hàn cảm thấy thái dương từng trận ẩn ẩn đau.
"Lục Mạch đi lâu chưa?"
"Dạ đã hơn một ngày."
Hắn cắn chặt khớp hàm.
"Ân Sơn Tây Xương hiện tại chí cùng lực kiệt, hắn không thể một mình mà dám đối đầu với Lục Mạch, e bọn người của tam giới chỉ muốn dụ rắn khỏi hang mà thôi. Xem ra Lục Mạch đã biết đó là cái bẫy nên mới để lại phong thư này..."
Thuộc hạ nghe thấy thì rũ mắt. Những chuyện này đương nhiên bọn họ cũng đã biết. Huyền Môn cung này là của Lục Mạch, là một tay y dựng lên. Ngoài miệng bọn họ gọi Tư Hàn là ma tôn, nhưng thực tế chủ nhân của bọn họ chỉ có một mình Lục Mạch. Trước khi Lục Mạch đi cũng đã thu xếp kỹ lưỡng mọi thứ, thậm chí còn căn dặn bọn họ phải nghe lời Hỏa phụng hoàng, đợi đến khi thiếu chủ trưởng thành.
"Vậy..."
"Các người thông báo toàn quân xuất phát, hướng đến Vạn Trùng Sơn tiếp ứng cho Lục tả sứ. Lần này đánh cho bọn người của tam giới biết thế nào là sức mạnh của Huyền Môn cung!"
Nghe nói đi cứu Lục Mạch, bọn họ ai nấy trong lòng đếu hết sức mừng rỡ, Lục Mạch trước khi rời khỏi căn dặn bọn họ không được phép rời khỏi Huyền Môn cung mà phải đợi Hỏa phụng hoàng trở về. Thật không ngờ hắn đã về sớm hơn dự tính.
"Dạ, ma tôn!"
Tư Hàn đứng dậy hướng mắt về cửa sổ, ngoài kia bầu trời vẫn đỏ rực một màu máu hệt như ngày hắn rời đi.
"Ta có một việc quan trọng cần giải quyết, các người đi trước. Một lúc sau hội ngộ ở Vạn Trùng Sơn."
"Dạ!"
Dứt lời, Hứa Tư Hàn không chần chờ nữa mà rất nhanh bay về Thiên Hoa sơn. Nơi đó, dù có những chuyện vô cùng khó khăn để đối mặt, nhưng hắn không thể không trở về. Trận đánh này có thể kẻ còn người mất, nếu không may hắn không còn mạng, thì trước khi chết cũng phải biết rõ sự thật kia.
Hắn cả đời mơ mơ hồ hồ, bị người khác thao túng, xoay trở trong lòng bàn tay, không thể chấp nhận đến cuối đời còn bị người khác lừa dối mình. Nếu Hoàng Thiên Ngạo không có ở Huyền Môn cung đợi hắn, vậy nhất định đã cùng Ngâm Tuyết và Nhiếp Viễn trở về Thiên Hoa sơn rồi.
Lúc gần đến Thiên Hoa sơn, bỗng dưng Tư Hàn nhìn thấy dưới chân mình chính là rừng đào tám dặm. Lúc này hoa vẫn nở, gió vẫn thổi và không gian vẫn ngát hương hoa.
Hắn không khống chế được mà bay xuống đứng trước mặt hồ nước lớn. Xung quanh cho dù có xảy ra bất kỳ biến cố nào thì nơi này vẫn không mảy may thay đổi. Hệt như cái đêm hắn cùng y ở đây dây dưa cùng một chỗ, cánh rừng này giống như nơi phong ấn ký ức của bọn, lưu giữ tất cả những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Là nơi bắt đầu tình yêu của bọn họ, cũng là nơi kết thúc mọi thứ.
Tư Hàn bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, đáy mắt nhàn nhạt nước nhưng nước mắt vẫn không có cách nào rơi xuống. Hắn đứng đó, yên lặng.
"Ta... rốt cuộc đã làm gì sai?"
Tư Hàn khàn giọng thảng thốt. Hắn từ từ bước lên chiếc cầu nhìn xuống gương mặt mình dưới đáy nước.
Hóa ra tình yêu biến hắn trở thành người hạnh phúc nhất, cũng khiến hắn trở thành người bất hạnh nhất thế gian.
Hai năm trước, trong đêm trăng tròn, hắn cùng y quấn quýt dưới lòng hồ, cột nước cao cao chắn lại thân thể hai người giao triền. Khi đó hắn đã nghĩ mình chính là kẻ hạnh phúc nhất. Hiện tại cảnh còn người mất, rừng đào tám dặm cũng chỉ còn một mình hắn đứng ở đây cùng với những ký ức xưa cũ.
Hai năm đủ để khiến cho gương mặt luôn tươi cười của năm xưa trở nên lầm lì gượng gạo. Hiện tại đến cười một cái hắn cũng không thể.
Bất giác Tư Hàn mím môi môi, một dòng nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống gò má. Hắn nhắm nghiền mắt thở dài.
"Hóa ra tình yêu lại khiến cho người ta đau khổ đến như vậy. Thật mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi!"
Hắn lẩm bẩm mấy câu rồi ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm một màu.
"Nếu như thời gian quay ngược lại, ta ước gì mình cũng chưa từng đến Thiên Hoa sơn... có thể ta chỉ là một yêu quái không nhân tính, nhưng ít nhiều trái tim ta cũng không đau đớn thế này. Gặp gỡ và yêu sư phụ chính là bất hạnh lớn nhất của cuộc đời ta! Sư phụ, ta thật hối hận vì đã yêu người. Ta thật nhớ tiểu Thất của trước đây, ta thật vô cùng nhớ hắn..."
Nói xong, Tư Hàn liền xoay lưng bước đi. Khi đến ngôi mộ nhỏ của Minh Tường Lan, nơi đó hiện tại được vùi lấp bởi những cánh hoa đào hồng hồng trắng trắng. Hắn dừng lại một lúc rồi thì thầm.
"Minh cô cô, ta thật ngưỡng mộ người! Ta không có đủ kiên nhẫn, càng không đủ dũng cảm như người, có thể chờ lão đầu đến gần ngàn năm. Còn ta chỉ là một kẻ nhu nhược... Cô cô, người nói ta phải làm gì bây giờ?"
Tư Hàn khẽ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Cô cô, bây giờ ta mới hiểu, muốn dũng cảm cũng phải có điều kiện. Lão đầu yêu người, còn ta..."
Hắn khẽ rũ mắt.
"Ta đến bây giờ mới phát hiện hóa ra ta chưa từng hiểu hắn. Cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc có ta hay không nữa. Thật thật giả giả, tất cả ta đều không hiểu... Chỉ cần trong lòng hắn có ta, cho dù là kiếp này hay kiếp khác ta đều tình nguyện chờ hắn. Còn nếu như không có..."
Tư Hàn cúi đầu đánh rơi một giọt nước mắt xuống mộ Minh Tường Lan.
"Thì ta thật sự đã không còn gì nữa... tâm hồn và thể xác, một mảnh cũng không còn.'
Tư Hàn run run ngón tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Bờ môi mấp máy bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tư Hàn cũng rời khỏi rừng đào, phi thân vài cái đã đến Thiên Hoa sơn. Nhưng mà hiện tại nơi này chỉ là một mảnh tiêu điều quạnh quẽ, bình thường giờ này chính là thời gian luyện kiếm của các đệ tử Thiên Hoa sơn. Nhưng ngoài sân lớn không một bóng người, chỉ có thị vệ vài ba tốp xếp thành hàng đi lại tuần tra giống như trước đây.
Hứa Tư Hàn liền dâng lên bất an chưa từng có, hắn lập tức ẩn thân bay vào trong phòng Hoàng Thiên Ngạo, nhưng cũng không có một người nào. Thậm chí trên giường còn phủ bụi. Xem ra từ rất lâu rồi không có bất kỳ ai ở đây.
Hắn thân thể hơi lảo đảo một chút. Lòng nóng như lửa đốt, vô cùng gấp gáp. Bỗng dưng bên ngoài có tiếng chân người bước tới, Tư Hàn lập tức bay ra ngoài hiện thân túm lấy một thị vệ khàn giọng hỏi.
"Đại thống lĩnh ở đâu?"
Kẻ kia ú ớ một chút mới trả lời.
"Ta... ta không biết."
Tư Hàn nghiến răng một cái.
"Cái gì mà không biết?"
"Đại... đại thống lĩnh đi ra ngoài đã hơn một tháng vẫn chưa trở về."
Tư Hàn liền không tin nổi, thì ra từ sau khi chia tay thì y cũng chưa từng trở lại nơi này.
"Bọn người kia đâu?"
Tên lính có chút kháng cự thì bị hắn siết cổ.
"Nhị... nhị thống lĩnh hôm nay đã đến Vạn Trùng Sơn rồi!"
"Cái gì?"
Cũng là Vạn Trùng Sơn, vì sao lại đến đó chứ? Chẳng lẽ đó chính là nơi Hoàng Thiên Ngạo chịu thiên kiếp hay sao? Nhưng hôm nay nơi đó rất có thể xảy ra đại chiến giữa tam giới và Huyền Môn cung. Hứa Tư Hàn lòng cảm thấy sợ hãi, nghiến răng hỏi một câu.
"Còn Ngâm Tuyết và Nhiếp Viễn?"
"Ngâm sứ giả mấy ngày trước đã bị người của thiên giới bắt đi rồi! Còn Nhiếp dược sư trọng thương hôn mê vẫn chưa tỉnh lại."
"CÁI GÌ?"
Tư Hàn kinh hãi trợn mắt. Hắn không tin nổi, dưới chân có chút hư nhuyễn. Ngâm Tuyết bị bắt hay sao? Chẳng lẽ tam giới thực sự muốn đối đầu cùng Thiên Hoa sơn? Động đến sứ giả của Long tộc, còn làm trọng thương dược sư của bọn họ, như vậy chẳng phải chính là công khai chống đối Thiên Hoa sơn hay sao chứ?
Nếu nói vậy, bọn chúng ngày hôm nay thực sự xem Vạn Trùng Sơn là thánh địa tử chiến hay chỉ là trùng hợp? Còn Bạch Nghiên mang theo toàn bộ đệ tử đến đó là giao đấu với tam giới hay chỉ đơn giản là bảo vệ Hoàng Thiên Ngạo?
Tư Hàn nghĩ nghĩ. Cũng rất có thể bọn chúng muốn ra tay với Hoàng Thiên Ngạo, bởi vì sau thiên kiếp chính là lúc y yếu ớt nhất. Xem ra không thể chậm trễ hơn được nữa.
Tên lính định nói gì nữa nhưng chưa kịp thì Tư Hàn đã biến mất. Trong không khí chỉ còn lại một mảnh trống vắng đến lạnh lẽo.
Tư Hàn một đường đến chỗ của Nhiếp Viễn, đến nơi liền đẩy cửa bước vào. Bên trong nhìn thấy Lục Niên đang ngồi rầu rĩ một bên vắt khăn lau mặt cho Nhiếp Viễn.
"Tiểu Thất!"
Nhìn thấy Tư Hàn, Lục Niên liền mừng rỡ, nhưng rất nhanh rũ mắt. Y biết hắn không nên trở về vào lúc này. Như vậy cái gì cũng không tốt! Sư phụ đã chịu đựng đến ngày hôm nay vì cái gì chứ? Tiểu Thất hoàn toàn không nên trở về mới đúng.
Nhìn thấy nét khổ sở trên mặt Lục Niên, Tư Hàn tiến đến nhìn xuống Nhiếp Viễn. Hắn thì thầm trong miệng.
"Ngũ sư huynh, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu... tiểu Thất!"
Lục Niên cúi đầu nhưng vẫn không nói được.
"Huynh không nói thì ta cũng sẽ đến Vạn Trùng sơn."
Ba chữ Vạn Trùng Sơn này như đánh lên đầu Lục Niên, xem ra Hứa Tư Hàn cũng đã biết không ít chuyện. Nếu hiện tại không nói thì lát nữa hắn cũng đến Vạn Trùng Sơn, không phải sao?
Lục Niên liền mếu mếu, mặt nhăn lại thành một đoàn. Cảm giác đau đớn cùng bất lực tràn đến khiến y không khống chế được cảm xúc.
"Tiểu Thất, Ngâm thúc bị bọn người của Ân Sơn Tây Xương và Phụng tộc bắt rồi. Nhị sư thúc bắt được một vài tên, sau khi tra hỏi bọn chúng đã khai ra hết. Bọn chúng còn đâm trọng thương Nhiếp lão đầu, rất nhiều ngày rồi lão vẫn không chịu tỉnh. Nhị sư thúc nói cứ để lão nằm ở đây."
Là người của Phụng tộc. Thì ra là như vậy! Minh Kính Hà từ đầu đến cuối vì muốn diệt hắn mà đặt cược quá lớn. Hứa Tư Hàn thật muốn há miệng cười thật to. Hóa ra, bắt Ngâm Tuyết chẳng qua chỉ là muốn đối phó với hắn mà thôi.
Hóa ra, ngày hôm nay bọn chúng không chỉ đợi Lục Mạch mà còn muốn gặp cả hắn. Là mẫu thân của hắn, mẫu thân của hắn đó! Hắn đã muốn bỏ qua cho nàng, vì sao nàng còn muốn hắn chính tay mình giết nàng chứ?
Tư Hàn cảm thấy trái tim mình giống như bị hàng ngàn mũi dao sắc bén đâm vào, chém cho đầm đìa máu tươi. Hắn đã muốn quên đi sự thật thê thảm này, nhưng dường như kẻ khác không muốn cho hắn cơ hội, liên tục làm hắn tổn thương, làm cho hắn thống khổ. Tư Hàn hít vào một hơi rồi hỏi tiếp. Giọng có chút lạc đi.
"Tại sao... tại sao những người khác lại đến Vạn Trùng Sơn?"
Dù đã gần như khẳng định nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại lần nữa. Lục Niên nghe thấy thì mím môi không trả lời. Tư Hàn lập tức tiến đến nắm cổ áo y xách lên, trợn mắt nghiến răng nhìn y.
"Lúc này các người còn giấu ta hay sao chứ? HẢ?"
Nhìn thấy Tư Hàn như vậy, Lục Niên cảm thấy không nở. Trong đáy mắt hắn hiện tại trống rỗng đến đáng thương. Tiểu Thất hay cười hay nói năm xưa nay đã biến thành người thế nào rồi chứ?
"Cái đó... cái đó ta nghe nói sư phụ... đang ở đó chịu thiên kiếp."
"Quả nhiên... Ha ha."
Hắn cười ra nước mắt, từ từ buông Lục Niên ra rồi khẽ lùi về sau mấy bước.
"Tiểu Thất..."
Lục Niên tiến đến cánh tay giơ lên mấy lần định nắm lấy Tư Hàn nhưng hắn liền giương tay lên cản lại. Hắn cắn chặt khớp hàm, tròng mắt chằng chịt tơ máu, cảm thấy phẫn uất dâng lên tận cuống họng.
"Có phải lão rồng gạt ta đi xa để lão ở lại một mình đối diện cùng thiên kiếp hay không? Là lão không muốn ta chết, có phải không?"
Tư Hàn run run giọng kiềm xuống nước mắt rơi xuống. Nhưng bàn tay đặt dưới gấu áo khẽ run run, Lục Niên tất cả đều nhìn thấy rất rõ.
"Tiểu Thất... cái đó... tâm ý của sư phụ ta không dám suy đoán..."
Có hỏi Lục Niên cũng bằng thừa, y từ nhỏ cái gì cũng biết, chỉ là miệng kín như bưng, thậm chí bị người khác ép cũng sẽ không nói.
"Được rồi được rồi, huynh không cần nói nữa. Huynh cũng như bọn họ, từ đầu đến cuối đều chỉ gạt ta... có lẽ ai cũng đều muốn tốt cho ta, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ là ta có thật sự muốn hay không... Bọn họ suy cho cùng chỉ xem ta như hài tử chưa lớn, chưa từng tin tưởng ta."
"Tiểu Thất..."
Tư Hàn xua xua tay không muốn nghe nữa, vì có nghe chắc gì cũng đã là sự thật? Hắn nhìn nhìn Nhiếp Viễn rồi lấy trong ngực áo ra miếng ngọc bội của Minh Tường Lan trước khi mất đã giao cho mình đặt vào tay Lục Niên.
"Khi nào lão đầu tỉnh lại hãy giao thứ này cho lão. Nói chủ nhân của thứ này từ đầu đến cuối đều chưa từng lừa dối lão. Nếu lão muốn gặp nàng, hãy đến rừng đào tám dặm, gần hồ nước, nhất định sẽ nhìn thấy nàng. Và hãy nói là nàng chưa từng trách lão, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện... nói lão đừng tự trách mình."
Hắn ngừng lại một lúc.
"Hóa ra lão cũng như ta... đều bị người khác xem như hài tử mà bao bọc. Đáng thương, thật đáng thương! Ha ha."
Dứt lời Tư Hàn liền quay mặt đi.
"Tiểu Thất, còn Ngâm thúc?"
Tư Hàn mím môi thành hàng. Năm đó Minh Kính Hà ruồng bỏ hắn, chính nàng ra tay giết chết nhi tử ruột thịt của mình. Mười tám năm sau lại muốn giết người có ơn dưỡng dục hắn, người chưa từng sinh ra hắn lại xem hắn như con ruột, không như người mẫu thân tàn ác kia. Cho nên, nếu như ngày hôm nay Ngâm Tuyết xảy ra bất kỳ chuyện gì, hắn nhất định tiêu diệt Phụng tộc, thiêu bọn chúng thành tro bụi.
"Bọn chúng bắt nghĩa phụ nhất định chính là muốn đối phó với ta. Yên tâm, khi nào ta còn chưa đến thì nghĩa phụ nhất định sẽ không sao..."
Ngâm Tuyết đối với Thiên Hoa sơn rất quan trọng, nhưng không có nghĩa là thích hợp để bắt giữ làm con tin. Dời Lục Mạch một mình đến gặp Ân Sơn Tây Xương chính là muốn tách ra diệt từng người. Cuối cùng chờ hắn đến để đối phó. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn chúng.
Lục Niên nghe thấy thì hai bàn tay nắm nắm vào nhau, cúi đầu rũ mắt. Nước mắt chảy dài xuống gò má.
"Tiểu Thất... đệ phải bảo trọng. Sư huynh không có bản lĩnh, ta không thể đi cùng mọi người. Chỉ có thể ở lại đây trông chừng lão đầu..."
Tư Hàn tròng mắt đỏ ửng gật đầu một cái, vỗ vỗ vai Lục Niên rồi rất nhanh liền bay đi mất.
"Tiểu Thất, sư phụ, Ngâm thúc... các người đều phải trở về bình an đó!"
***
Lúc này ở Vạn Trùng Sơn mây đen vây kín bầu trời. Quân tam giới sau khi giết chết Lục Mạch và Bạch Cửu thì cũng không dám đến gần chỗ của Hoàng Thiên Ngạo. Hiện tại, xung quanh linh lực không ngừng tán loạn khiến bọn họ không dám manh động.
"Triệt nhi, chúng ta không thể nhân lúc Bạch Hổ cùng Huyền Vũ chưa đến mà ra tay với Hoàng Thiên Ngạo hay sao? Nếu bỏ lỡ thời cơ này chỉ e mọi việc không còn kịp nữa!"
"MẪU HẬU, người đừng được nước lấn tới!"
"NGƯƠI..."
"Thần nhi đã từng nói, sẽ không đánh lén đại thống lĩnh. Hành động đó không phải là thứ mà tiên gia có thể làm. Ta chỉ ở đây chờ người của Huyền Môn cung cùng Hỏa phụng hoàng đến mà thôi! Việc các người dùng Bạch Cửu dụ Lục Mạch đến, hành động bỉ ổi đó ta đã đồng thuận với người, vậy chuyện này phải để ta làm chủ!"
Minh Kính Hà nhíu nhíu mày.
"Cái gì là bỉ ổi chứ? Lục Mạch là người của ma giới, bọn chúng có cái gì gọi là quang minh chính đại hay sao? Dùng kế đối phó với hắn chẳng qua chỉ một cách để giành chiến thắng mà không hy sinh quá nhiều người mà thôi. Ngươi là người sau này sẽ nối nghiệp thiên đế, vì sao không thể nhìn xa trông rộng một chút? Năm lần bảy lượt chống đối ta?"
Vũ Triệt không nói lại nàng, chuyện cũng đã xảy ra rồi hắn không muốn tiếp tục tranh cãi.
"Dù gì cũng đã bắt Ngâm Tuyết rồi, Thiên Hoa sơn cũng sẽ truy cứu chúng ta. Hiện tại chính là kẻ thù, nếu không tranh thủ thời khắc này diệt Hoàng Thiên Ngạo, vậy đợi hắn hồi phục công lực, chắc chắn sẽ là đại nạn của tam giới!"
Vũ Triệt nhìn Minh Kính Hà, hiện tại nàng đã vô cùng xa lạ trong mắt hắn. Vì sao chứ? Quyền lực và địa vị thật sự đã làm nàng trở nên không còn tính người hay sao? Thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng có thể làm? Trước đây hắn vốn không thân thiết cùng bên ngoại, do bản thân không thích Minh Kính Bắc. Nhưng mà mẹ của hắn ngày qua ngày lại càng giống ngoại tổ phụ hơn.
Hắn nhắm nghiền mắt cắn răng.
"Mẫu thân, trước hết người nên nắm rõ đại cuộc. Ta là thống soái trận đánh lần này. Làm hay không làm không phải một hai lời của người thì liền đánh. Thứ hai, mẫu thân nhìn xem, nơi đó sức mạnh khủng khiếp như vậy, xông đến chẳng khác nào tự tìm đường chết.