Hoá Ra Anh Giả Ngốc

Chương 10





*Trong phong ăn
- Vợ ơi
- Gì vậy
- Làm sao vợ biết chú ......!cậu ấy vậy
- Không nói đâu
Anh nghe cô nói vậy liên tỏ vẻ tội nghiệp nói :" Đi mà vợ "
Ngải Luân nghe anh nói vậy không nhịn được cười liền phun hết cơm ra ngoài cô thấy vậy liền hỏi :" Ngải Luân anh sao thế "
- Tôi xin lỗi tôi không cố ý
Anh thấy vậy liền lườm Ngải Luân cô cảm thấy đội nhiên không khí trong phòng ăn khá căng thẳng và ngột ngạt cô liền nói :" thôi ăn đi thôi cơm canh nguội hết rồi "
- Chồng không ăn nữa
- Sao vậy ?
- Vợ nhìn xem thức ăn toàn cơm thì ăn cái gì nữa
- À thì ..........
- Vợ cũng đừng ăn nữa , ăn thế không tốt đâu
- Vậy để vợ đi lấy thức ăn mới cho chồng
- Uk
* Sau bữa tốt

- Duy An này
- Có chuyện gì sao ?
- Anh có thể ngủ lại nhà hôm nay được không ?
Anh nghe thấy Ngải Luân nói vậy liền nói :" không được "
- Tại sao ? dù gì trời cũng tốt rồi mà
- Không thích
- Duy An , cô khuyên Tử Thần bé nhỏ của tôi đi
- Thôi mà ! Chồng cho anh ấy ở lại một hôm thôi cũng được mà
- Không muốn
- Tử Thần bé nhỏ cho tôi ở lại đi mà
- Không
- Chồng cho anh ta ở lại đi dù gì anh ta cũng là bạn bạn thân từ nhỏ với chồng mà vả lại nhìn anh ta cũng tội nghiệp lắm mà chồng không thấy vậy sao
Ngải Luân nghe cô nói vậy liền thầm nghĩ :" Nếu mình không phải ở đây để trốn bọn đàn em hưởng thụ chút không gian yên tĩnh thì mình đâu phải ra nông nỗi này bị xem là tội nghiệp "
Anh nghe cô nói Ngải Luân tội nghiệp liền nhếch mép cười rồi nói :" vợ nói vậy cũng có lý "
- Vậy chồng có cho anh ta ở lại không ?
- Vợ nói vậy rồi thì đương nhiên chồng phải cho cậu ấy ở lại nhưng mà .......
- Nhưng mà sao
- Vợ phải kể cho chồng làm sao vợ gặp được cậu ấy

- Được vợ nói là được chứ gì
- Uk
- Vậy tôi về phòng đây
- Tôi đã xếp phòng cho anh đâu mà anh ...........
- Tôi có phòng riêng ở đây mà.

Hồi còn nhỏ tôi hay ở lại đây chơi với lại tôi còn là con rể tương lại cho nên bố Tử Thần đã sắp xếp phòng riêng cho tôi
- Ra là vậy
- Thế thôi tôi về phòng đây , không làm phiền hai người nữa.

Hai người ngủ ngon nhé
- Vợ nói cho chồng biết đi mà
- Rồi rồi, lúc vợ đi chợ vô tình va phải anh ta từ đó vợ biết anh ta.

Anh ta đưa vợ về vô tình anh ta lại là bạn thân của chồng nên vợ mời vào nhà chơi.

Chồng xem đây là duyên phận phải không ?
Anh nghe thấy cô nói thế liền nghĩ :" duyên phận cái con khỉ "
Cô không thấy anh trả lời liền lay lay người anh nói :" này chồng vợ đang hỏi chồng đấy "
Anh bị cô lay lay người anh liền giật mình cười ngượng nói :" À ừ , đúng là duyên phận haha "
Cô nghe thấy anh nói vậy liền nói :" thôi , trời cũng đã muộn rồi đi ngủ thoii chồng "
- Uk đi ngủ thôi
* 12h đêm trước cửa phòng của Ngải Luân



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.