Nãy giờ anh không thấy cô nói gì về món ăn ăn làm anh kền hỏi :" vợ ! Vợ thấy chồng làm có ngon không ? "
Cô khẽ gật đầu đáp lại anh :" Uk ! Ngon "
Ngải Luân giật mình không thể tin nổi lời nói dối trắng trợn của cô :" Cái gì ? Ngon ! Cô không đùa chứ Duy An ? Ăn dở đến nỗi muốn chết cũng chết không được mà cô lại khen ngon "
Anhủy khuất cúi xuống đất giả vờ khóc :" hoá ra chồng nấu nó lại dở như vậy ! "
Cô thấy anh khóc cô buồn lắm , cô đau lắm.
Nhìn vào đôi bàn tay của anh , đôi bàn tay đó vì làm đồ ăn cho cô mà nó đã dính băng go tùm lum khiếm cô buồn hơn , đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Cô còn tự trách bản thân mình khi để anh tự tay vào bếp cô an ủi anh :" không đâu chồng nấu ngon lắm mà "
Cô lại tiếp tục ăn đồ trên bàn Ngải Luân thấy vậy liền ngăn cô lại :" Duy An đừng ăn nữa ! Cô đừng có hành hạ dạ dày của chính mình nữa "
Cô ngây ngốc đáp lại :" tôi có sao ? "
- Có đấy !
- Tôi cảm thấy nó ngon mà
- Cô không đùa chứ ? Có lẽ là cô bị hỏng não rồi
- Tôi không nói đùa ! Tôi cũng không bị hỏng não
Anh lay lay người cô khuyên cô với vẻ mặt lo lẵng :" vợ ơi ! Vợ đừng ăn nữa , chồng biết là chồng làm nó rất tệ "
- Đúng đấu ! Đúng đấy ! ( Ngải Luân ùa theo anh )
* bốp Chương Mỹ khó chịu :" anh bớt nói đi không được sao Ngải Luân "
- Anh xin lỗi !
Cô quay sang anh nắm lấy tay anh :" không sao đâu ! Vợ cảm thấy nó ngon mà "
- Vợ không phải ăn nữa ! Vợ không phải cố gắng làm cho chồng vui
- Chồng này !
- Sao vậy ?
- Vợ sẽ kể cho chồng nghe một câu chuyện và chồng sẽ có một bài học từ cậu chuyện đó
- ?????
- Trước đây có một người rất giàu nhưng lại có tính phung phí đồ ăn anh ta nhìn không vừa mắt là đổ đi hết nên trước khi bố anh ta qua đời đã mang hết tài sản giao cho người khác không để một tí gì cho anh ta từ nấy anh ta trở lên rất nghèo không có đồ ăn để ăn và rồi dần dần anh ta chết trong cơn đói.
Từ đó chồng rút ra được bài học gì ?
- Không nên lãnh phí đồ ăn
- Đúng vậy
Ngải Luân nghe xong câu chuyện cười cợt :" Duy An ad ! Cô tưởng Tử Thần là đồ ngốc chắc "
* bốp Ngải Luân ôm đầu trách cứ :" Ui da ....!Chương Mỹ sao em cứ đang anh hoài vậy ?"
- Tội nói nhiều
Anh không thèm nghe hai người trước mặt nói lung tum quay sang hỏi cô :" vợ ! Ý của vợ là .......!"
- Chúng ta không lên lẵng phí đồ ăn
- Cho dù vậy ! nhưng thứ này không thể ăn nổi
- Ăn được mà
Chương Mỹcười gian :" vậy thì Ngải Luân ànhớphải ăn hết đồ ăn đó "
Ngải Luân giật mình sợ sệt :" cái gì ? Chương Mỹ anh xin em , anh không muốn ăn thuốc độc à không phải , phải nói là tồi tệ hơn cả thuốc độc đấy đâu "
- Ai thèm biết anh muốn hay không muốn đâu
- Anh xin em đấy , anh ăn xong chắc là thăng thiên luôn quá
- Nói nhiều ăn đi
- Anh xin em .......
Ngải Luân đang nói Chương Mỹ lườm làm cho Ngải Luân không nói lời nào :" có ăn không thì bảo "
Ngải Luânấmức :" ăn ....!ăn ....!anh ăn "
Anh không ngăn được cô đành nói :" chồng sẽ ăn cùng với vợ "
- Không được
- Sao lại không được ? Vợ kêu là không được lãng phí đồ ăn mà
- Đúng là như vậy nhưng .........
- Haizz chị à ! Chị cứ để Ngải Luân ăn hết chỗ này đi , chúng ta đi ăn pizza
Anh ùa theo Chương Mỹ :" pizza , pizza , pizza "
Cô lo lẵng nhìn Ngải Luân :" nhưng ...!anh ta cóổn không ? "
-Ổn mà !Ổn mà anh ta khôngổn cũng phảiổn
Ngải Luân làm mặt tội nghiệp :" Chương Mỹ anh sắp không ổn rồi "
- Không phải diễn.
Anh , chị mình đi thôi
- Nhưng ......
- Đây cũng là bài học cho anh ta cái tội không giữ mồn giữ miệng
- Anh không có
Chương Mỹ không thèm nghe Ngải Luân nói mà đẩy anh và cô ra ngoài đi ăn trước khi đi không quên nói với Ngải Luân :" cứ từ từ mà ăn , chúc ngon miệng "
Anh , cô và Chương Mỹ đi được một lúc thì Ngải Luân mới thở dài than vãn :" Haizz kiếp trước mình đã làm gì mà kiếp này lại thế thảm thế này.
Ngu gì mà ăn mấy thứ này tốt nhất là đổ hết đi đi ăn cái khác , mình đúng là thông minh mà "
Vừa đổ đồ ăn đi vừa nói :" mình quá thông minh và đẹp trai.
Haizz đúng là người càng đẹp càng khổ "