Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
“Phịch!”
“Phịch!”
Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng.
Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải.
Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng.
Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp.
Mở ra một con đường thẳng tắp.
Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù.
Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại.
Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ.
Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay.
Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn.
“Chào mừng cậu hai về nhà!”
Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng.
Anh quay người đi sang bên cạnh.
Advertisement
Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo.
“Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!”
Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?”
Lại có người bảo khu trang viên bên bờ biển của dòng họ lớn nhất thủ đô là chuồng chó ư?
Nếu để những người ở tầng lớp thượng lưu ở thủ đô nghe được câu này thì e là họ chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết Lý Hùng.
Nhưng người quản gia không phản bác câu nói này của Lý Hùng.
Bởi lẽ Lý Hùng người anh hùng ở Hồng Hải đã thống lĩnh hàng nghìn hàng vạn binh lính.
Anh mang trong mình khí thế ngút trời.
Anh vô cùng giàu có.
Nhưng anh cũng có một thân phận nữa.
Đó chính là người thừa kế duy nhất của dòng họ Lý Thị - dòng họ hàng đầu thủ đô.
Advertisement
“Cậu hai, cậu về với tôi đi. Ông chủ đích thân vào bếp làm bao nhiêu món ngon mà hồi nhỏ cậu thích ăn đấy”.
Người quản gia đau khổ cầu xin.
Nhưng ông ấy không dám lại gần.
Lúc này trên người Lý Hùng toát ra một khí thế vô cùng đặc biệt.
Mọi người trong bán kính năm mét đều phải nín thở.
Những ai đứng trong bán kính ba mét thì thậm chí không dám đứng thẳng lên.
“Mười sáu năm trước mẹ tôi bị kẻ khác vu oan đến chết ông ta không thèm nói một lời nào!”
“Mười sáu năm trước tôi bị người ta đuổi ra khỏi nhà ông ta cũng chẳng thèm ra mặt!”
“Bây giờ các người lại dám vác mặt đến gặp tôi sao?”
Ánh mắt của Lý Hùng toát ra một sự căm phẫn và lạnh lùng chưa từng có.
“Tôi không giết ông đã là nhân nhượng lắm rồi!”
Lý Hùng đi ra khỏi đại sảnh.
Người quản gia vẫn cố chấp đi theo đưa tay ngăn lại.
Gì cơ!?
Lý Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ấy.
Chỉ là một ánh nhìn thôi nhưng lại khiến người quản gia sợ đến run rẩy.
Ông ấy thấy mồ hôi hột túa ra, cả người lạnh toát.
Sau đó cả người mềm nhũn, ngã vật xuống nền đất.
“Về bảo với ông ta đừng có tới làm phiền tôi nếu không tôi sẽ gi3t chết bất cứ ai ông ta sai tới!”
Ánh nhìn sắc bén như đâm thẳng vào tim người quản gia.
Sự uy hiếp đáng sợ khiến ông ấy không thể nào thở được.
Cũng may một chiếc xe đã tới đón Lý Hùng. Anh vừa lên xe thì thứ sát khí vô hình kia cũng biến mất.
Người quản gia bấy giờ mới ngồi trên nền đất thở lấy thở để, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trong xe.
Lý Hùng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sắt đã theo anh tận 16 năm trời.
Anh lấy từ trong hộp ra một thanh sô cô la bỏ vào miệng từ từ ngậm tan.
Anh thích ăn các loại sô cô la khác nhau nhưng chưa bao giờ thay chiếc hộp này.
Vị ngọt mềm của sô cô la bỗng chốc như kéo anh về miền ký ức của 16 năm trước.
Mười sáu năm trước Lý Hùng bị đuổi ra khỏi nhà, đem theo tro cốt của mẹ phiêu bạt khắp Đông Hải.
Trong lúc đói rét anh lại bị một con chó hoang đuổi.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, bất lực nhất.
Có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy hoa ngắn xuất hiện trước mặt anh.
Cô bé khua chiếc que trong tay mình. Rõ ràng là bản thân cũng rất sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm để đuổi con chó hoang đi.
Nụ cười trong sáng rạng rỡ như ánh mặt trời của cô bé ấy đã sưởi ấm trái tim của Lý Hùng.
Cô bé đưa chiếc hộp sô cô la mà mình yêu quý nhất cho Lý Hùng.
Chính là cô bé ấy đã cho Lý Hùng động lực và dũng khí để sống tiếp.
Sau này Lý Hùng đã bái một người bí ẩn làm thầy rồi rời khỏi Đông Hải.
Khu Hồng Hải vô cùng rộng lớn và giàu có.
Thế nhưng bên trong thì rất loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Trong vòng 5 năm, anh đã đánh bại không biết bao nhiêu kẻ địch ở Hồng Hải và trở thành người anh hùng của nơi đây.
Lúc đấy anh mới có 15 tuổi.
Năm 18 tuổi anh đã quét sạch mọi chướng ngại vật.
Anh trở thành người thủ lĩnh hàng đầu thực sự của Hồng Hải.
Sau 16 năm tích lũy kinh nghiệm, anh đã trở thành một nhân vật độc nhất vô nhị.
Chỉ cần anh giậm chân một cái thì cả thế giới này phải rung chuyển!
Nhưng bây giờ anh lại lựa chọn quay đầu.
Anh đã trở về.
Bởi lẽ năm đó anh đã đồng ý với cô bé.
Nếu anh còn sống, nếu anh chưa kết hôn.
Anh nhất định sẽ trở về cưới cô.
Trong một căn nhà dân cũ kỹ ở khu phố cổ của Đông Hải.
Hứa Mộc Tình lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha.
Mái tóc cô thật mềm mại.
Nhưng cơ thể cô thì lại cứng đờ ra vì trái tim cô nguội lạnh như một tảng băng.
Mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống che mất nửa gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.
Ánh mắt cô đong đầy vẻ đau thương, khóe mắt còn ngấn lệ.
“Tình Tình, bố biết con có nỗi khổ riêng”.
“Nhưng em trai con đang ở trong tay Báo Đen, nếu chúng ta không làm như vậy thì có thể nó sẽ không trở về được nữa”.
Hứa Hiếu Dương cầm trong tay một bức thư đòi tiền do một kẻ cầm đầu tổ chức ngầm tên là Báo Đen gửi tới.
Em trai Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên vì đánh bạc mà nợ Báo Đen rất nhiều tiền nên đã bị Báo Đen bắt nhốt ba ngày.
Báo Đen đòi trả hai triệu tệ.
Từ nhỏ Hứa Hiếu Dương đã không được bố mẹ yêu thương, cái gì tốt đẹp đều bị anh cả là Hứa Hải Phong chiếm hết.
Hơn nữa ba năm trước còn gặp phải tai nạn, bị què mất nửa chân.
Ông ấy chỉ có thể lấy những món đồ dòng họ để lại mà nuôi sống gia đình, làm việc gì cũng gọi dạ bảo vâng.
Dòng họ Hứa Thị được xem như một dòng họ nhỏ hạng ba ở thành phố Đông Hải, điều hành một tập đoàn với giá trị 10 tỷ nhân dân tệ.
Hứa Hải Phong là chủ tịch tập đoàn, Hứa Hiếu Dương chỉ có thể tìm ông ta giúp đỡ.
Hứa Hải Phong không từ chối nhưng ông ta đưa ra lý do là Hứa Mộc Tình 25 tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai.
Vậy nên ông ta muốn công khai tìm cho cô một chàng rể.
“Không được, chuyện này chắc chắn còn có cách khác”.
Liễu Ngọc Phân nhìn chồng với vẻ căm phẫn.
Hứa Hiếu Dương vâng vâng dạ dạ nói: “Có thể… Có thể anh cả Hứa thật sự muốn tìm một người chồng tốt Tình Tình thì sao?”
“Tôi nhổ vào!”
Liễu Ngọc Phân tức giận nhổ một bãi nước bọt trước mặt Hứa Hiếu Dương.
“Ông ta có lúc nào nghĩ tốt cho nhà chúng ta chứ?”
“Tôi còn đang nghi ngờ không biết con trai mình bị Báo Đen bắt có phải do ông ta giật dây không nữa!”
Hứa Hiếu Dương vội vã xua tay.
“Đừng nói như vậy. Sau khi nó bị bắt anh cả tất bật lo bao chuyện đấy”.
Liễu Ngọc Phân càng nói càng hăng: “Tôi không cần biết!”
“Chúng ta không thể vì con trai mà hủy hoại hạnh phúc của con gái được!”
Hứa Hiếu Dương đưa tay vuốt mặt ấp úng nói.
“Lần này những người ứng tuyển làm rể có đến hơn một trăm người”.
“Lỡ mà… Thật sự tìm được người rể tốt thì sao?”
Liễu Ngọc Phân giận đến đỏ mặt tía tai.
Bà ấy lao lên người Hứa Hiếu Dương rồi không ngừng lắc qua lắc lại cơ thể gầy còm của ông ấy.
“Ông đúng là một kẻ nhu nhược!”
“Sao lúc đàu tôi lại mắt mù đi lấy cái loại người như ông chứ!”
Hứa Hiếu Dương cũng mặc kệ Liễu Ngọc Phân trút giận lên người mình.
Ông ấy bây giờ ngoài việc hối hận tự trách ra thì vô cùng áy náy với con gái.
“Mẹ, đừng nói nữa”.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế nãy giờ bỗng đứng dậy.
“Con đồng ý cưới”.
Dứt lời, cô quay người đi về phía cửa.
Đi mãi đi mãi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.