Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 183



Tên đàn em này thật sự khiêng xẻng lên đi về phía bà ngoại.

Trong mắt cậu ta loé lên ánh sáng khát máu.

Tên côn đồ này không hề sợ điều gì cả!

Vì sau lưng cậu ta có gia tộc Tô thị.

Dù bây giờ hành động của bọn họ quá đáng đến mức nào, gia tộc Tô thị đều sẽ dẹp yên cho bọn họ!

Tên đàn em khiêng xẻng đã đứng trước mặt bà ngoại, cậu ta giơ cao xẻng lên.

“Mẹ! Mẹ mau chạy đi! Mau chạy đi!”, Liễu Đông Thanh giãy dụa xông lên, nhưng đi được nửa đường đã bị Cường Đầu Trọc đá ngã lần nữa.

Lập tức có máu tươi chảy ra từ trong miệng ông ấy.

Hốc mắt ông ấy đẫm lệ, miệng phun máu, lên tiếng la to: “Đám ác ma các người! Các người nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Ha ha ha ha!”

Cường Đầu Trọc ngẩng mặt nhìn trời cười to: “Báo ứng của tôi không biết khi nào sẽ đến, nhưng báo ứng của các người đã đến rồi đây”.

Lúc này, tên đàn em càng giơ xẻng cao hơn.

Bà ngoại nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy bia mộ.

Liễu Đông Thanh cũng nhắm chặt mắt, miệng đầy máu.

Trong mắt Hà Nguyệt Cầm chỉ còn lại nước mắt, ngẩng mặt lên trời la to: “Ai đến cứu tôi! Cứu chúng tôi với!”

“Đám điêu dân thấp kém các người, cho các người tiền để các người dời mộ thì không chịu”.

“Còn muốn kiếm thêm một khoản của ông đây, sao các người không xem thử người sau lưng ông đây là ai”.

“Bây giờ dù các người có hối hận cũng không có cơ hội nữa rồi”.

Dứt lời, xẻng trong tay tên đàn em bắt đầu đập mạnh xuống đầu bà ngoại.

“Vèo!”

Gió lạnh thấu xương đột nhiên gào thét thổi qua bên người!

Vào khoảnh khắc xẻng sắp chạm vào đầu bà ngoại, đột nhiên có một bóng đen lướt ngang qua trong đám người.

Tay!

Một bàn tay!

Một bàn tay vừa mạnh vừa đanh thép đột nhiên xuyên qua không khí nắm lấy cái xẻng đang giáng xuống.

Lúc này, đầu xẻng bén nhọn chỉ cách đầu bà ngoại một cái móng tay!

Cùng lúc đó, người trong hiện trường đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo uy nghiêm xông thẳng từ lòng bàn chân lên đầu!

Lý Phong đến rồi.

Anh ngồi xổm bên cạnh bà ngoại, nắm lấy phần sắc bén của xẻng.

“Mẹ! Mẹ!”, Liễu Ngọc Phân vội vàng nghiêng ngả chạy lảo đảo đến từ phía xa.

Có một tên côn đồ đứng cách Liễu Ngọc Phân khá gần, hắn giang tay ra muốn chặn Liễu Ngọc Phân lại.

Mà đúng lúc này, tên côn đồ đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh thổi qua sau lưng.

Không đợi hắn phản ứng kịp, cây xẻng vốn muốn đánh lên đầu bà ngoại mang theo nội lực mạnh mẽ đập “beng” một tiếng lên lưng hắn.

Tên côn đồ cứ thế ngã xuống.

Trong tiếng kêu gào của tên côn đồ, Lý Phong chậm rãi đứng lên.

Tay anh thuận thế bóp lấy cổ tên đàn em muốn gi3t chết bà ngoại.

Tên đàn em liều mạng giãy dụa, hai tay không ngừng đánh lên cánh tay của Lý Phong.

Nhưng cánh tay của Lý Phong lại cứng như sắt thép vậy!

Ánh mắt của anh cũng như một con dao vô cùng bén nhọn.

Cường Đầu Trọc đưa mắt ra hiệu cho mấy đàn em bên cạnh, mọi người nhanh chóng bao vây xung quanh.

Lúc này, Liễu Ngọc Phân đã chạy tới ôm chặt lấy bà ngoại.

“Mẹ, con đến muộn, khiến mẹ chịu khổ rồi”.

Lúc này, hốc mắt Liễu Ngọc Phân chứa đầy nước mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bà ấy nhìn về phía người ngoài với ánh mắt vô cùng tức giận.

Liễu Ngọc Phân chỉ vào Cường Đầu Trọc quát to: “Đám súc sinh này! Suýt chút nữa các người đã gi3t chết mẹ tôi rồi!”

Cường Đầu Trọc cười khẩy nhìn Liễu Ngọc Phân: “Nếu các người không đi, chẳng những tôi sẽ gi3t chết bà già kia, còn có thể chôn sống mấy người luôn đấy”.

“Các người đúng là coi trời bằng vung, có còn thiên lý không chứ?”, Liễu Ngọc Phân rống giận.

“Nhà họ Tô sau lưng tôi chính là thiên lý”.

“Bọn họ muốn các người sống thì các người có thể sống vui vẻ, tháng ngày trôi qua thoải mái”.

“Nhưng nếu bọn họ muốn các người chết, thì bây giờ các người sẽ phải chết ngay lập tức!”

Liễu Ngọc Phân hô to: “Chồng tôi là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.

“Ha ha ha, a ha ha ha…”

“Tập đoàn Lăng Tiêu chó má gì chứ, ông đây chưa từng nghe nói tới”.

“Răng rắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.